Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 93: Đừng đi bán mặt (1+2)

Tẫn Tương Tư

09/04/2017

Editor: Hijushima

Sau khi hai "vợ chồng" thổ lộ tình cảm (?!), Tạ tiểu nương tử từ chỗ không hề có trách nhiệm tiến vào hình thức hiền thê, đầu tiên là thật sự sửa xong tấm lưới cá rách, Cảnh Hoan trở về vừa nhìn thấy đã kinh ngạc đến ngốc hết cả người.

Buổi tối hôm đó vẫn luôn dùng loại ánh mắt quỷ dị mà người hiện đại dùng để nhìn người ngoài hành tinh len lén liếc Tạ tiểu nương tử, thậm chí còn tới gần sờ sờ đầu nàng: "Có phải có người giành thân thể với ngươi hay không?"

Tạ tiểu nương tử: "......"

Không sai. Nàng vốn chính là bị bám người đó, nàng chính là linh hồn bám vào đó đó, cũng đã chung đụng lâu như vậy mà còn ngạc nhiên như thế chứng tỏ tâm lý vẫn chưa thành thục còn cần tiếp tục rèn luyện đó thiếu niên ~

Hơn nữa làm một người cổ đại nhìn người hiện đại là nàng đây, lại dùng ánh mắt của người hiện đại nhìn người ngoài hành tinh, dù sao cũng không phải là cùng một tầng lớp được không, cảm giác vượt trội về chỉ số thông minh lập tức lại xuất hiện thể hiện sự tồn tại rồi đó.

Ngày hôm sau Cảnh Hoan mang theo tấm lưới đã sửa xong đi theo thôn dân ra bờ biển đánh cá, sau đó đến giờ trên thanh kỹ năng của thiên chi kiêu tử* Tĩnh Vương Điện hạ vẫn chưa từng có hạng mục đánh cá này, rốt cuộc nghênh đón lần đầu tiên cũng là lần suy sụp lớn nhất trong cuộc đời hắn, hơn nữa còn là lịch sử đen mà trong cuộc đời sau này không thể xóa đi.d,đ/lqđ

Sắc trời dần đen xuống, Triệu Tam Giang liếc mắt nhìn Tĩnh Vương Điện hạ dính nước bùn khắp người không hề có thu hoạch, trù trừ bên cạnh hắn một lúc lâu, mới miễn cưỡng tìm được chỗ có thể khen ngợi: "Mặc dù không biết đánh cá, nhưng ánh mắt của ngươi rất tốt. Ngươi cưới một nương tử có tay nghề sửa lưới cá không tệ."

Tĩnh Vương Điện hạ: "......"

Tên ngu xuẩn này tới an ủi hắn à? Rõ ràng là tới bổ đao!

Còn nữa, xin sử dụng cấu trúc ngữ pháp cho chính xác, quan hệ chuyển ý trước sau hoàn toàn không thành lập được chứ?

Tĩnh Vương Điện hạ bị tổn thương tự ái một tay kéo lưới cá ướt nhẹp, tay kia xách hai con cá Triệu Tam Giang cứng rắn (bố) nhét (thí) cho hắn. Ủ rũ cúi đầu đi về.

Chờ đến khi hắn vừa bước vào phòng, lập tức đã bị kinh sợ lớn hơn nữa, trên bàn thật sự bày đồ ăn đã nấu xong à, chắc chắn là do cách mở cửa của hắn không đúng, sau đó lại nhìn thấy tiểu tẩu tử nhà mình quay đầu lại cười tươi với hắn: "Đã về rồi à, muốn ăn cơm trước hay tắm rửa trước?"

Tĩnh Vương Điện hạ đần độn bị kéo đến cạnh bàn ngồi xuống ăn xong bữa cơm tối dù không coi là phong phú nhưng dầu gì cũng có mặn có chay, sau đó hồ đồ bị ném vào trong thùng tắm, lúc này mới ngay lập tức tỉnh táo lại, nhưng chờ đón sau khi tỉnh táo là điều không thể tưởng tượng nổi lớn hơn nữa.Một tiểu cô nương được nuông chiều từ nhỏ, còn chưa cập kê đã bị đón vào cung lại thật sự có thể khâu vá có thể làm cơm, điều này hoàn toàn không khoa học được chứ?

Sau khi hắn lung tung tắm rửa sạch sẽ cho bản thân, tùy tiện mò y phục sạch sẽ đặt bên cạnh bao lấy, liền vội vàng mở cửa đi tới cạnh "tiểu nương tử" nhà hắn đang rửa chén, hỏi lại cho rõ: "Cơm tối hôm nay là do Vương đại thẩm sát vách làm giúp?"

Tạ tiểu nương tử nhướn mày nhìn hắn quần áo xốc xếch, ánh mắt lưu luyến một lượt khắp khu vực rộng lớn trên người hắn, từ cổ trở xuống từ bắp chân trở lên. Sau đó nghiêm trang gật đầu một cái, đưa ra đánh giá vô cùng công chính: "Dáng người không tệ."

Kỹ năng hấp dẫn đạt max level.



Tĩnh Vương Điện hạ không chút nào cảm thấy điểm chú ý của nàng có gì không đúng, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng: "Coi như ngươi biết hàng, muốn sờ thử không?"

"Ta nhận ý tốt," Vẻ mặt Tạ tiểu nương tử tiếc nuối, đưa hai tay ra cho hắn nhìn: "Đáng tiếc tay ta bị ướt. Chờ đến khi ta rãnh rồi hãy nói."

"Cơ hội mất đi sẽ không trở lại!" Tĩnh Vương Điện hạ hất cằm lên, bày ra vẻ mặt "phàm nhân ngu xuẩn, lại có thể không biết nắm chặt cơ hội, ngươi cho rằng cơ hội sẽ còn quay lại chắc", sau đó quay đầu đi, đi hai bước lại quay đầu lại, như có điều suy nghĩ cau mày hỏi "Đúng rồi, nhà chồng của đại thẩm sát vách là họ Vương đúng không?"

Ngày thứ ba, chờ đến khi Tĩnh Vương Điện hạ không chịu thua lại chạy ra bờ biển thử các loại tư thế đánh cá khác nhau, Tạ tiểu nương tử ở lại giữ trong nhà bắt đầu phát triển ra ngoài, vấn đề mấu chốt trong đó là, nếu như không đi ra, trong nhà đã không còn gì có thể ăn......

Trạm thứ nhất chính là nhà Vương đại thẩm sát vách, kết quả nhà chồng đại thẩm người ta họ Triệu......

Tạ tiểu nương tử bày ra dáng vẻ vừa xấu hổ vừa sợ sệt như con thỏ, không ngừng miễn phí tỏ vẻ dễ thương ra bên ngoài, thu hoạch rất phong phú.

Ví như cực kỳ thuận lợi biết nơi này nằm trong khu vực Nhuận Châu, Triệu gia thôn ở hạ du Mịch Giang. Trong thôn phần lớn đều họ Triệu, lại ví như, trước khi nàng đi Triệu đại thẩm kín đáo đưa cho nàng mấy món ăn, thậm chí còn có hai quả trứng một miếng thịt.

Vì vậy đến khi Tĩnh Vương Điện hạ lần nữa xách hai món thành quả lao động của người khác trở về lại bị kinh sợ, bởi vì trong sân, cái góc hắn từng lừa nương tử nhà hắn rằng đã trồng hạt giống rau kia, hôm nay vậy mà thật sự mọc lên một mảng nhỏ rau dưa xanh biếc.

Ngày thứ tư hắn trở về thì phát hiện chỗ hắn từng nói muốn đặt một chuồng gà thật sự mọc ra một chuồng gà đơn giản, còn có hai con gà con lông xù ở trong sân nhảy tới nhảy đi.

Lúc bấy giờ Tĩnh Vương Điện hạ thật sự không bình tĩnh nổi nữa, chỉ vào dĩa thịt trên bàn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Những thứ này ở đâu ra?"

Tạ tiểu nương tử cho hắn một ánh mắt "học hỏi đi", sau đó cúi đầu dụi dụi mắt, lúc ngẩng đầu lần nữa đã treo lên vẻ mặt khiếp đảm, mở hai mắt đỏ bừng, chu đôi môi đỏ mọng, tội nghiệp nhìn hắn: "Nhà... nhà chúng ta không có gì ăn hết, ta rất đói ~"

Tĩnh Vương Điện hạ: "...... Mặt đâu? Ném đi đâu rồi, cần ta tìm về giúp ngươi không?"

Tạ Bích Sơ hết sức bình tĩnh rút đôi đũa trong tay hắn ra: "Bán đổi thức ăn rồi, ngươi có thể cầm những món ăn này đi chuộc về."

Bởi vậy Tĩnh Vương Điện hạ bị ghét bỏ đói bụng một đêm, rạng sáng ngày hôm sau không đợi Tạ tiểu nương tử rời giường đã ra khỏi cửa, buổi tối lúc trở về trời đã tối đen, cả người nhếch nhác, trong tay xách theo gạo dầu rau thịt.

Từ lúc trời nhá nhem tối, Tạ Bích Sơ đã bắt đầu đứng ở cửa chờ, vất vả chờ đến khi hắn cuối cùng cũng trở lại thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, không phải sợ hắn nhân cơ hội bỏ lại nàng chạy, nàng biết hắn không phải người như vậy, điều nàng sợ là, hình như tối hôm qua đã làm tổn thương tự ái của hắn, nhỡ hắn tìm một chỗ khóc chết mất mà không biết thì sao?

Tĩnh Vương Điện hạ vừa vào cửa đã đặt vật trong tay lên trên bàn, sau đó gương mặt bày ra vẻ nghiêm túc, nói: "Theo như ngươi nói thì có ta ở đây rồi, sau này đừng đi bán mặt nữa!"

Tạ tiểu nương tử đang chuẩn bị xin lỗi hắn: "......"

Nhờ có Tĩnh Vương Điện hạ buổi tối mỗi ngày mang đồ vật về, nên khi Tạ tiểu nương tử lại xuất môn cùng nhóm đại cô đại tẩu tán gẫu thì có vẻ thân cận hơn nhiều, dù sao cũng đã không còn dính dáng đến ích lợi nữa rồi, đi theo cùng với thân cận là đủ thứ chuyện trò.



"Kim gia tiểu nương tử, nghe nói ngươi là con dâu nuôi từ bé của Kim công tử, cũng đã sống với nhau nhiều năm như vậy rồi, sao còn phải bỏ trốn chứ?"

Kim gia tiểu nương tử giật giật khóe miệng, sau đó cúi đầu lau nước mắt, nức nở nói: "Mẹ chồng chê ta còn nhỏ, kiên quyết đòi cưới bình thê cho tướng công, còn phải sinh hạ trưởng tôn trước, tướng công không muốn, cho nên chỉ có thể dẫn ta trốn đi."

Vở tuồng tiêu chuẩn trạch đấu mang theo mâu thuẫn kịch liệt vừa mở màn lập tức câu ra hứng thú của mấy đại cô đại tẩu, rối rít xúm lại hỏi các loại vấn đề, Kim gia tiểu nương tử không từ chối ai, ủy khuất các kiểu bày tỏ nàng thật sự rất đáng thương, ở nhà chồng bị gây khó khăn đủ chuyện.

Một vòng người vây quanh nghe đến say sưa ngon lành, cảm thấy hài lòng, cuối cùng nhao nhao bày tỏ sự đồng tình, đương nhiên còn có nhắc nhở: "Đúng rồi Kim gia tiểu nương tử, ngươi nhất định phải đề phòng tiểu nữ nhi nhà Trương quả phụ ở đầu thôn phía đông, đó cũng không phải thứ gì tốt, mấy ngày trước vừa nhìn thấy Kim công tử, trở về đã làm ầm ĩ với Trương quả phụ đòi đi theo Kim công tử đó, đúng rồi, nghe nói mấy ngày nay Kim công tử đều đi sớm về trễ......"

"Ngươi cũng đừng nói bậy!" Bên cạnh lập tức có người ngắt lời nàng, "Kim công tử là người tốt, ta nghe đương gia* nhà ta nói, Kim công tử phải lên trấn trên làm công cho người ta, thân thể đó của hắn nhìn qua có vẻ gầy teo yếu ớt, không ngờ cũng có thể làm công việc vác bao gạo, quả nhiên là không nhìn ra, gặp được nam tử như vậy, Kim gia tiểu nương tử buổi tối thật có phúc......" (*chủ nhà, cũng là một cách người vợ gọi chồng mình)Câu cuối cùng của nàng ta dù nhỏ giọng, nhưng xung quanh đều là thiếu phụ đã gả cho người ta, nghe cũng ngầm hiểu với nhau ồ ồ cười vang, Tạ Bích Sơ cũng nhếch khóe miệng theo, nhưng trong lòng lại hoàn toàn ngẩn ngơ, hoàn toàn không để ý câu cuối cùng nàng ta đã nói cái gì.

Không nhịn được mở miệng hỏi lại một câu: "Đại Hổ tẩu, ngươi nói Đại Hổ ca nhìn thấy, tướng công nhà ta đi vác bao gạo trong tiệm lương thực?"

Vừa nghe, Đại Hổ tẩu suy nghĩ lại đã biết xảy ra chuyện gì, tiểu nương tử đang đau lòng, nàng nghĩ nghĩ, quyết định góp thêm chút sức, vì vậy gật đầu nói: "Đúng vậy, đương gia cũng không dám tin, nghĩ rằng nhìn lầm rồi, cố ý tiến lên chào hỏi hắn, hắn còn dặn trở về đừng nói lại, sợ bị ngươi nghe thấy đó, chắc hắn nói với ngươi thì không phải là công việc này đúng không?"

Tạ Bích Sơ qua loa gật đầu một cái, nàng không hề hỏi hắn rốt cuộc đi làm việc gì, bởi vì trong tiềm thức nàng tin tưởng hắn, cảm thấy chắc chắn hắn có biện pháp, nhưng không thể nghĩ rằng sẽ như thế này.

Có lẽ do đoạn đường từ Thanh Châu tới giờ, hắn biểu hiện ra sự giỏi giang và chu đáo vượt quá tuổi của hắn, khiến nàng hoàn toàn quên mất thật ra hắn cũng chỉ là một Vương Gia sống an nhàn sung sướng, quanh năm chỉ biết ra lệnh.

Hắn làm người đứng trên quen rồi, nên có một ngày, khi rơi vào tầng lớp dưới của xã hội, thật ra cũng rất bất lực.

"Hắn, hắn nói với ta là tìm việc làm ở một phòng thu chi ở trấn trên."

Đại Hổ tẩu nghe lời của nàng, nhịn không được bật cười: "Ngốc tử, ngươi thật sự tin à, phòng thu chi cũng không phải dễ làm, các ngươi đều là người vùng khác mới tới, chưởng quỹ người ta cũng không dám dùng các ngươi, nếu như các ngươi mang theo tiền chạy cũng không biết đi đâu tìm."

Tạ Bích Sơ không hề có ý định nghe các nàng nói tiếp, tùy tiện ứng phó mấy câu rồi vội vã trở về, nàng muốn trở về ngay lập tức, trở lại khoảnh sân đổ nát đó, chờ hắn về.

Nhưng đến khi bầu trời tối đen, lúc Cảnh Hoan về, Tạ Bích Sơ không thể nói ra được lời gì, nàng cười tươi như mỗi một ngày trước đây, nhưng không có cách nào bỏ qua vẻ mệt mỏi trên trán hắn như lúc trước.

Sau khi ăn cơm tối, Tạ Bích Sơ vừa dọn dẹp bát đũa, vừa có vẻ như tùy ý hỏi một câu: "Đúng rồi, vẫn chưa hỏi ngươi tiền ở đâu ra?"

Tĩnh Vương Điện hạ nghiêm túc nói: "Bán mình có được."

Tạ tiểu nương tử cũng bày ra gương mặt nghiêm túc theo, nói: "Ta chỉ bán mặt, ngươi lại bán mình, vậy không phải ta thua thiệt lớn sao, không được, bắt đầu từ ngày mai ngươi không được đi ra ngoài nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook