Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
Chương 46: Hắn đang làm mình làm mẩy với ta
Tẫn Tương Tư
26/10/2016
Sau khi Tạ Bích Sơ tiến hành một cuộc đối thoại không quá thân thiện với
Tĩnh Vương Điện hạ của Đại Hoàn, sâu sắc hiểu ra, trừ phụ thân nam thần, nàng hoàn toàn không có cách nào trao đổi bình thường với đám người cổ
đại này, quả nhiên đều là phàm nhân ngu xuẩn.
Đối với tên ngạo kiều Cảnh Diệp đó chỉ có thể làm nũng, đối với tên tâm thần phân liệt Cảnh Hoan này phải quăng ra { kỹ năng trào phúng }, cảm thấy chỉ số thông minh trung bình của cả Đại Hoàn đế quốc đều bị hai thành viên hoàng thất này kéo xuống, không hiểu sao càng thấy lo lắng cho tương lai Đại Hoàn đế quốc đó.
Khó trách đến cuối cùng nữ chính có thể xưng bá Đại Hoàn, rốt cuộc tìm được nguyên nhân.
Tạ Bích Sơ lại ở trong lòng khoe khoang phụ thân nam thần nhà mình từ đầu đến chân từ trong ra ngoài lần nữa, sau đó hất cằm lên, lấy một loại giong điệu ban ơn cắt đứt cơn dài dòng của Cảnh Hoan: "Nói đi, cuối cùng là có chuyện gì mà đã trễ thế này còn cố ý chạy tới?"
Trong bóng tối không nhìn thấy biểu cảm của Cảnh Hoan, nhưng vừa nghe giọng nói là có thể biết ngay chắc chắn hắn đang bày ra vẻ mặt vô tội, "Tiểu tẩu tử đúng là sốt đến ngốc rồi, ta cũng đã nói rồi, nghe nói tiểu tẩu tử bị bệnh, cố ý đến thăm."
Tạ Bích Sơ thong thả ung dung nói: "Thăm bệnh mà lại tay không đến, còn có chút quy củ không?"
Cảnh Hoan vô tội nói: "Tới vội vàng, hơn nữa đêm khuya tối đen không nhìn thấy gì, tìm không được thứ gì tốt, tìm ra chỉ sợ tiểu tẩu tử cũng sẽ ghét bỏ."
"Đêm khuya tìm không được gì, là có thể đến thăm bệnh?" Tạ Bích Sơ dùng lỗ mũi bị ngẹt hít một hơi, hàm hàm hồ hồ nói: "Còn có việc gì nói mau, không nói thì cút nhanh!"
Cảnh Hoan im lặng không nói gì một lát, sau đó buồn buồn nói: "Ngươi ngã bệnh ta tới thăm ngươi, lần trước ta bị thương ngươi cũng không có đi thăm ta."
Loại giọng điệu ai oán này đến cùng là xảy ra chuyện gì? Kế tiếp chuyện lần trước ca ca hắn biến thành Kim Mao, Tĩnh Vương Điện hạ cũng biến thân thành Đại Hoàng thất tình rồi sao? Tạ Bích Sơ vuốt hình chữ thập trên trán quăng đi, cắn răng nghiến lợi nói từng chữ từng chữ: "Cái ngày ngươi bị thương ta đã đi thăm ngươi rồi có được không? Lão gia, năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi, bệnh hay quên nặng như vậy, chuyện mới qua bao lâu mà lão gia ngài cũng không nhớ?"
Cảnh Hoan dùng giọng điệu không thể tin nói: "Nhưng lần trước ngươi đến không phải là bởi vì bộ chén Ảnh Thanh Phi Vân kia sao?"
Tạ Bích Sơ: ". . . . . ."d,đ$lÊ%QUÝ@ĐÔN
Tại sao không còn lời nào để phản bác hắn, Tạ Bích Sơ cười "ha ha" một tiếng: "Thật ra thì ta là vì đưa ngân phiếu cho ngươi."
Cảnh Hoan yên tâm, nói đương nhiên: "Ta nói đúng rồi chứ."
Thực ra hoàn toàn không muốn để ý cái tên Tĩnh Vương Điện hạ phiên bản ngu ngốc này có được không, cảm thấy mỗi khi nói với hắn một câu thì chỉ số thông minh sẽ bị hạ một bậc, người một khi ngu xuẩn đến mức độ cố tình gây sự thì hình như đúng là nên buông tha trị liệu, biết ngay là hôm nay Tĩnh Vương Điện hạ ra khỏi cửa mà chưa uống thuốc.
Tạ Bích Sơ vỗ trán, sau đó chịu thua nói: "Được rồi, ta sai rồi, nhưng mà ta ở trong cung Bệ hạ hoàn toàn không để cho ta đi ra ngoài mà, không phải ta đã nhờ phụ thân ta đi thăm ngươi."
Cũng là bởi vì ngươi nhờ Tể tướng đại nhân đi thăm ta đó có được hay không? Tể tướng đại nhân là người mà ai cũng dám thấy sao? Lườm một cái cũng đủ khiến người ta sợ đến sắp tiểu ra có được không? Nghĩ tới cảnh tượng lúc đó mặt Cảnh Hoan lập tức tái đen.
Đáng tiếc do trong bóng tối nên Tạ Bích Sơ không thưởng thức được, chỉ nghe Cảnh Hoan buồn bực nói: "Cho nên đây cũng là lý do vì sao ta lại đến thăm ngươi vào giờ này."
Tạ Bích Sơ sửng sốt một chút, cẩn thận ngẫm lại lời nói của hắn một lần, mới hiểu được hắn có ý gì, nói cách khác Cảnh Diệp ngăn cản hắn không cho hắn tới đây?
Nhớ tới cái lần Cảnh Hoan vào cung thỉnh an Thái hậu nương nương lúc trước, lúc ấy nàng cũng muốn đi gặp Cảnh Hoan, Hoàng đế Bệ hạ tuy đồng ý, nhưng lại yêu cầu đi cùng, cho nên mục đích của hắn là, tránh cho nàng và Cảnh Hoan gặp riêng.
Đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy, Tạ Bích Sơ phát hiện mình thật sự không thể hiểu nổi tới cùng thì Hoàng đế Bệ hạ nghĩ cái gì, Hoàng gia vốn là một đám người sĩ diện nhất trên đời này, theo lý thì loại quan hệ huynh đệ không hợp này cho dù sau lưng nghiêm trọng đến mức nào, cũng không có khả năng chói lọi đặt lên trên mặt bàn đi.
Tạ Bích Sơ quyết định nói lời khách sáo với tên ngốc trước mặt này, "Ý của ngươi là ca ca ngươi không cho phép ngươi tới thăm ta, tại sao chứ, còn có hôm nay ngươi đi cứu giá, hình như bộ dạng ca ca ngươi cũng không phải là rất cao hứng, bình thường hình như ngươi cũng rất sợ ca ca ngươi thì phải."
Nàng đang thật cẩn thận thăm dò, nhưng thái độ của Cảnh Hoan lại là dáng vẻ không e dè chút nào nói: "Đúng vậy đó, rất sợ hắn, hắn đang làm mình làm mẩy với ta, nếu sau đó hắn không phát bổng lộc cho ta, ta sẽ không có bạc xài."
Tạ Bích Sơ: ". . . . . ."d+đàn*Lê3%quý&đ0ôn
Làm mình làm mẩy là cái quỷ gì, mấy chữ này dùng ở trên người của Hoàng đế Bệ hạ tạo cảm giác không hợp mãnh liệt như vậy thì đến cùng là Tĩnh Vương Điện hạ làm sao mà nói ra khỏi miệng được vậy, Tạ Bích Sơ vỗ trán, ỉu xìu khoát tay với hắn một cái, nói: "Đi thong thả không tiễn."
"Được rồi." Cảnh Hoan đứng dậy, giọng nói cực kỳ tiếc nuối, "Vốn đang chuẩn bị len lén gọi ngươi đi chơi, đáng tiếc ngươi lại ngã bệnh."
Cảm giác yêu đương vụng trộm mãnh liệt đập vào mặt, Tạ Bích Sơ không còn hứng thú gì cười một tiếng: "Ta muốn nói cho ca ngươi biết."
Cảnh Hoan cũng không muốn ngỗ nghịch, thần bí nói: "Thật sự không đi sao, nghe nói sáng mai Hoàng thượng hồi cung."
Mà nàng vẫn đang bị bệnh, cho nên nhất định sẽ lưu lại, như vậy đi chơi cũng không phải là chuyện không thể làm được, ít nhất cũng có thể vui chơi trong Thượng Lâm Uyển, cũng còn vui vẻ hơn hơn nhiều so với việc ngày ngày ngồi trong ngục giam Hoàng gia, không phải do phòng ngự của phe ta quá thấp, mà là do công kích của quân địch quá mạnh mẽ, Tạ Bích Sơ cắn răng một cái, "Đi."
Cảnh Hoan nở nụ cười, "Ta biết ngay mà, ta sẽ phụ trách dẫn đường cho ngươi, ôi, ta đúng là thông minh vô cùng lại khéo hiểu lòng người."
Tạ Bích Sơ: "Ngươi vui vẻ là được rồi."
Đối với tên ngạo kiều Cảnh Diệp đó chỉ có thể làm nũng, đối với tên tâm thần phân liệt Cảnh Hoan này phải quăng ra { kỹ năng trào phúng }, cảm thấy chỉ số thông minh trung bình của cả Đại Hoàn đế quốc đều bị hai thành viên hoàng thất này kéo xuống, không hiểu sao càng thấy lo lắng cho tương lai Đại Hoàn đế quốc đó.
Khó trách đến cuối cùng nữ chính có thể xưng bá Đại Hoàn, rốt cuộc tìm được nguyên nhân.
Tạ Bích Sơ lại ở trong lòng khoe khoang phụ thân nam thần nhà mình từ đầu đến chân từ trong ra ngoài lần nữa, sau đó hất cằm lên, lấy một loại giong điệu ban ơn cắt đứt cơn dài dòng của Cảnh Hoan: "Nói đi, cuối cùng là có chuyện gì mà đã trễ thế này còn cố ý chạy tới?"
Trong bóng tối không nhìn thấy biểu cảm của Cảnh Hoan, nhưng vừa nghe giọng nói là có thể biết ngay chắc chắn hắn đang bày ra vẻ mặt vô tội, "Tiểu tẩu tử đúng là sốt đến ngốc rồi, ta cũng đã nói rồi, nghe nói tiểu tẩu tử bị bệnh, cố ý đến thăm."
Tạ Bích Sơ thong thả ung dung nói: "Thăm bệnh mà lại tay không đến, còn có chút quy củ không?"
Cảnh Hoan vô tội nói: "Tới vội vàng, hơn nữa đêm khuya tối đen không nhìn thấy gì, tìm không được thứ gì tốt, tìm ra chỉ sợ tiểu tẩu tử cũng sẽ ghét bỏ."
"Đêm khuya tìm không được gì, là có thể đến thăm bệnh?" Tạ Bích Sơ dùng lỗ mũi bị ngẹt hít một hơi, hàm hàm hồ hồ nói: "Còn có việc gì nói mau, không nói thì cút nhanh!"
Cảnh Hoan im lặng không nói gì một lát, sau đó buồn buồn nói: "Ngươi ngã bệnh ta tới thăm ngươi, lần trước ta bị thương ngươi cũng không có đi thăm ta."
Loại giọng điệu ai oán này đến cùng là xảy ra chuyện gì? Kế tiếp chuyện lần trước ca ca hắn biến thành Kim Mao, Tĩnh Vương Điện hạ cũng biến thân thành Đại Hoàng thất tình rồi sao? Tạ Bích Sơ vuốt hình chữ thập trên trán quăng đi, cắn răng nghiến lợi nói từng chữ từng chữ: "Cái ngày ngươi bị thương ta đã đi thăm ngươi rồi có được không? Lão gia, năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi, bệnh hay quên nặng như vậy, chuyện mới qua bao lâu mà lão gia ngài cũng không nhớ?"
Cảnh Hoan dùng giọng điệu không thể tin nói: "Nhưng lần trước ngươi đến không phải là bởi vì bộ chén Ảnh Thanh Phi Vân kia sao?"
Tạ Bích Sơ: ". . . . . ."d,đ$lÊ%QUÝ@ĐÔN
Tại sao không còn lời nào để phản bác hắn, Tạ Bích Sơ cười "ha ha" một tiếng: "Thật ra thì ta là vì đưa ngân phiếu cho ngươi."
Cảnh Hoan yên tâm, nói đương nhiên: "Ta nói đúng rồi chứ."
Thực ra hoàn toàn không muốn để ý cái tên Tĩnh Vương Điện hạ phiên bản ngu ngốc này có được không, cảm thấy mỗi khi nói với hắn một câu thì chỉ số thông minh sẽ bị hạ một bậc, người một khi ngu xuẩn đến mức độ cố tình gây sự thì hình như đúng là nên buông tha trị liệu, biết ngay là hôm nay Tĩnh Vương Điện hạ ra khỏi cửa mà chưa uống thuốc.
Tạ Bích Sơ vỗ trán, sau đó chịu thua nói: "Được rồi, ta sai rồi, nhưng mà ta ở trong cung Bệ hạ hoàn toàn không để cho ta đi ra ngoài mà, không phải ta đã nhờ phụ thân ta đi thăm ngươi."
Cũng là bởi vì ngươi nhờ Tể tướng đại nhân đi thăm ta đó có được hay không? Tể tướng đại nhân là người mà ai cũng dám thấy sao? Lườm một cái cũng đủ khiến người ta sợ đến sắp tiểu ra có được không? Nghĩ tới cảnh tượng lúc đó mặt Cảnh Hoan lập tức tái đen.
Đáng tiếc do trong bóng tối nên Tạ Bích Sơ không thưởng thức được, chỉ nghe Cảnh Hoan buồn bực nói: "Cho nên đây cũng là lý do vì sao ta lại đến thăm ngươi vào giờ này."
Tạ Bích Sơ sửng sốt một chút, cẩn thận ngẫm lại lời nói của hắn một lần, mới hiểu được hắn có ý gì, nói cách khác Cảnh Diệp ngăn cản hắn không cho hắn tới đây?
Nhớ tới cái lần Cảnh Hoan vào cung thỉnh an Thái hậu nương nương lúc trước, lúc ấy nàng cũng muốn đi gặp Cảnh Hoan, Hoàng đế Bệ hạ tuy đồng ý, nhưng lại yêu cầu đi cùng, cho nên mục đích của hắn là, tránh cho nàng và Cảnh Hoan gặp riêng.
Đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy, Tạ Bích Sơ phát hiện mình thật sự không thể hiểu nổi tới cùng thì Hoàng đế Bệ hạ nghĩ cái gì, Hoàng gia vốn là một đám người sĩ diện nhất trên đời này, theo lý thì loại quan hệ huynh đệ không hợp này cho dù sau lưng nghiêm trọng đến mức nào, cũng không có khả năng chói lọi đặt lên trên mặt bàn đi.
Tạ Bích Sơ quyết định nói lời khách sáo với tên ngốc trước mặt này, "Ý của ngươi là ca ca ngươi không cho phép ngươi tới thăm ta, tại sao chứ, còn có hôm nay ngươi đi cứu giá, hình như bộ dạng ca ca ngươi cũng không phải là rất cao hứng, bình thường hình như ngươi cũng rất sợ ca ca ngươi thì phải."
Nàng đang thật cẩn thận thăm dò, nhưng thái độ của Cảnh Hoan lại là dáng vẻ không e dè chút nào nói: "Đúng vậy đó, rất sợ hắn, hắn đang làm mình làm mẩy với ta, nếu sau đó hắn không phát bổng lộc cho ta, ta sẽ không có bạc xài."
Tạ Bích Sơ: ". . . . . ."d+đàn*Lê3%quý&đ0ôn
Làm mình làm mẩy là cái quỷ gì, mấy chữ này dùng ở trên người của Hoàng đế Bệ hạ tạo cảm giác không hợp mãnh liệt như vậy thì đến cùng là Tĩnh Vương Điện hạ làm sao mà nói ra khỏi miệng được vậy, Tạ Bích Sơ vỗ trán, ỉu xìu khoát tay với hắn một cái, nói: "Đi thong thả không tiễn."
"Được rồi." Cảnh Hoan đứng dậy, giọng nói cực kỳ tiếc nuối, "Vốn đang chuẩn bị len lén gọi ngươi đi chơi, đáng tiếc ngươi lại ngã bệnh."
Cảm giác yêu đương vụng trộm mãnh liệt đập vào mặt, Tạ Bích Sơ không còn hứng thú gì cười một tiếng: "Ta muốn nói cho ca ngươi biết."
Cảnh Hoan cũng không muốn ngỗ nghịch, thần bí nói: "Thật sự không đi sao, nghe nói sáng mai Hoàng thượng hồi cung."
Mà nàng vẫn đang bị bệnh, cho nên nhất định sẽ lưu lại, như vậy đi chơi cũng không phải là chuyện không thể làm được, ít nhất cũng có thể vui chơi trong Thượng Lâm Uyển, cũng còn vui vẻ hơn hơn nhiều so với việc ngày ngày ngồi trong ngục giam Hoàng gia, không phải do phòng ngự của phe ta quá thấp, mà là do công kích của quân địch quá mạnh mẽ, Tạ Bích Sơ cắn răng một cái, "Đi."
Cảnh Hoan nở nụ cười, "Ta biết ngay mà, ta sẽ phụ trách dẫn đường cho ngươi, ôi, ta đúng là thông minh vô cùng lại khéo hiểu lòng người."
Tạ Bích Sơ: "Ngươi vui vẻ là được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.