Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
Chương 4: Tam quan của Tể tướng rất chính trực
Tẫn Tương Tư
07/08/2016
Tạ Bích Sơ chây lười thoải mái mà vùi trên nhuyễn tháp*, nghe Cẩm Tú ríu rít kể lại ý chỉ của Hoàng đế, không khỏi trợn to đôi mắt, nhớ lại trong nguyên tác sau khi Tạ Bích Sơ bị tức chết, Quý phi cũng chỉ là bị giáng vị** xuống làm Phi, phạt bổng hai năm. *giường/ghế dài trải nệm êm* / **chức vị**
Không có Hoàng hậu, chuyện như hạ vị xuống thế này đối với Quý phi mà nói chỉ là chuyện nhẹ nhàng, bởi vì cô của người ta là Thái hậu, cho dù người ta chỉ là Quý nhân, khắp Hậu cung cũng không còn có người nào dám chọc giận nàng, cho nên dù một Hoàng hậu chết đi, đầu sỏ gây nên vẫn cứ được bỏ qua nhẹ nhàng như vậy rồi, khó trách không bao lâu sau Tể tướng Tạ Dịch Giang quỳ ở cửa Ngự Thư phòng* một ngày một đêm thỉnh cầu cáo lão về quê**. *Ngự thư: chữ của Vua => Ngự Thư phòng: nơi Vua viết chữ => thường là nơi nhà vua xem xét, đưa ra ý chỉ về các vấn đề của đất nước* / **xin được về quê vì tuổi đã già**
Sau đó nước Hi dám trực tiếp phát động chiến tranh, nguyên nhân rất lớn cũng là vì Tạ Dịch Giang rời khỏi, phải biết rằng Tạ Dịch Giang xem như nhân vật truyền kỳ, ba tuổi có tài làm thơ, năm tuổi làm văn, mười chín tuổi đi lên chức vị Tể tướng tiền triều, là người đứng đầu Văn thần*, được văn nhân khắp thiên hạ theo đuổi hướng tới. Ba năm sau, bởi vì chính trị tiền triều mục nát, thường xuyên nội loạn**, biên cảnh*** không bình yên, Tạ Dịch Giang vứt bỏ bút nghiên*4 đi tòng quân, tiến về phía biên cảnh. *đứng đầu các quan văn* / **đấu đá bên trong chính đất nước đó, không do tác động từ bên ngoài** / ***chỉ khu vực biên giới*** / *4vật dùng của người đọc sách/văn nhân*4
Hắn giỏi về mưu lược*, kiêu dũng thiện chiến**, biên cảnh dần được bình ổn, nhưng cũng không như mong muốn trấn áp nội chiến, nhập ngũ ba năm, nội chiến càng xảy ra kịch liệt, Hoàng đế tiền triều tin lời gièm pha, nhiều lần ngăn chặn vật tư đến biên cảnh, khiến quan binh tử thương vô số, dưới tình trạng trái tim băng giá***, hắn tiếp nhận chiêu dụ của Hoàn Thái tổ lúc ấy đang khởi nghĩa vũ trang, bằng trong ứng ngoài hợp trả giá thật nhỏ trợ giúp ông ta (Hoàn thái tổ) lật đổ tiền triều. *mưu kế, sách lược* / **chiến đấu anh dũng, tài giỏi** / ***ở đây muốn nói mất đi lòng tin***
Lần nữa được thăng làm Tể Tướng, Tạ Dịch Giang một lần nữa bỏ võ theo văn, cũng tiếp tục không dừng lại được Văn thần theo đuổi, Võ quan cũng thật sự kính nể tài mưu lược của hắn, tuy có người phỉ nhổ* việc hắn phản bội, nhưng càng nhiều người lại sùng kính** khí tiết của hắn về việc không trấn áp nội chiến, sự quả quyết của hắn khi tiếp nhận chiêu dụ lấy chiến để ngừng chiến. *ý nói coi thường* / **sùng bái, kính trọng**
Con người hắn vô cùng chính nghĩa, cho dù dùng mưu lược cũng cực kỳ quang minh chính đại, thủ đoạn Hạo Nhiên Chính Khí*. *Hạo: Nhiều, lớn rộng. Nhiên: như thế. Hạo nhiên: To lớn như thế. Khí Hạo Nhiên: Hạo Nhiên chi khí/chính khí: Cái khí chất to lớn trong bầu Trời. Khí Hạo Nhiên cũng có nghĩa là cái ý chí to lớn và chính đại quang minh.
Dùng lời hiện đại mà nói, thì chính là tam quan rất chính trực, thẳng tắp giống như cột cờ.
Có một nhân vật kiểu mẫu như vậy ở đây, nghĩ lại Đại Hoàn cũng không dễ dàng, đây cũng là lý do tại sao sau khi Cảnh Diệp thân chính, cho dù không thích cũng phải đưa Tạ Bích Sơ được Tạ Dịch Giang đặt trong lòng bàn tay* tiến cung, vừa là lôi kéo cũng là bức hiếp đối với Tể tướng. *ý nói rất được cưng chiều, yêu thương*
Tạ Bích Sơ thở dài, đưa tay che vị trí trái tim, cảm thụ nơi đó từng nhịp nhảy lên, cũng không trách tại sao nguyên chủ bị tức chết, phụ thân đáng sùng kính* như vậy, đáng kính ngưỡng* như vậy, có một ngày lại bị tên hề điêu ngoa như Quý phi này tùy ý chửi bới, Tạ Bích Sơ không trực tiếp nhào tới bóp chết Quý phi đã coi như là có lợi cho nàng. *ý nói đáng được sùng bái, kính trọng, để người khác nhìn lên*
Tạ Bích Sơ ngơ ngác thất thần* một lúc lâu, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, bị bóng dáng ngồi bên cạnh làm sợ hết hồn, suýt nữa từ trên nhuyễn tháp lăn xuống. *không tập trung, suy nghĩ lung tung nhiều việc*
Cảnh Diệp nhanh chóng cúi người, cánh tay đặt bên cạnh nhuyễn tháp, ngăn cản phía trước hướng nàng lăn xuống, thuận thế ôm nàng vào trong ngực, vừa dùng lực liền ôm nàng ngồi lên trên đùi hắn.
Tạ Bích Sơ sửng sốt, thân thể cứng đờ theo bản năng muốn tránh ra, cảm thấy cánh tay hắn đang dùng lực ngăn cản, đành phải buông tha cho việc giãy giụa, ngoan ngoãn ngồi, mặt lại xoay sang một bên.
Cảnh Diệp sững sờ, ngay sau đó hơi buồn cười, vẻ mặt lại thản nhiên, hỏi "Trẫm xử phạt Quý phi như vậy, Hoàng hậu đã vừa lòng?"
Thật ra thì hắn cũng chỉ là khách sáo hỏi một chút mà thôi, hắn cảm thấy Tạ Bích Sơ cũng sẽ không phản bác, ai ngờ Tạ Bích Sơ hừ một tiếng, giọng nói mềm mại tùy hứng nói: "Nếu ta nói là không hài lòng thì sao?"
Cảnh Diệp ngạc nhiên, hơi nhíu mày, trong lòng hơi bất mãn*, nhưng vẫn là kiềm chế tính tình hỏi "Vậy Hoàng hậu cảm thấy nên làm như thế nào?" *không bằng lòng*
"Nếu như ta nói muốn vả miệng nàng thì sao?"
Giọng nói của Cảnh Diệp hơi trầm xuống, hiển nhiên đối với gương mặt Quý phi vẫn là rất thích, khuyên: "Nàng ta đã bị trẫm cấm túc, trong lúc cấm túc không chỉ có nàng ta không thể đi ra, tất cả những người khác cũng không thể ra vào ."
Tạ Bích Sơ đột nhiên nghiêng đầu lại nhìn hắn chằm chằm, hung dữ nói: "Vậy ngươi hỏi ta có hài lòng hay không có ích lợi gì?!"
Cảnh Diệp đang tức giận thì sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cố gắng bày ra dáng vẻ tức giận hung ác, đột nhiên ngay lập tức tất cả đều không còn, hắn cố gắng mím môi, khống chế mình đừng phát ra tiếng cười trong lúc nghiêm túc như vậy.
Nghiêng đầu đi khắc chế rồi lại khắc chế*, hắn mới ho nhẹ một tiếng, chậm giọng nói: "Được rồi, trẫm biết là nàng ta sai lầm rồi, không phải trẫm đã phạt nàng ta rồi sao, đừng tức giận, ngày thường nàng ta nói nhiều như vậy không phải là nàng cũng chưa từng tức giận." *kiềm chế*
Tạ Bích Sơ sưng mặt lên nói: "Nàng ta mắng ai cũng được, nhưng không thể mắng phụ thân, không thể mắng!" Giọng nói đáng yêu của nàng bởi vì mang theo một chút tùy hứng mà cực kỳ mềm mại, dáng vẻ thở phì phò khiến cho cả người nàng rung động.
Cảnh Diệp ngầm thở dài, trong lòng cũng biết nghiêm khắc lại mà nói thì lời nói của Quý phi cũng coi như là đại nghịch bất đạo*, dù sao lúc đó là Tiên đế tự mình đi thuyết phục Tạ Dịch Giang, chửi bới Tạ Dịch Giang có mưu đồ khác, cùng với chửi bới Tiên đế nhận thức người không rõ có khác nhau ở chỗ nào? *tội lớn trái với đạo đức/lề lối được đặt ra*
Có điều hắn và Quý phi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm không cạn, tự nhiên muốn bảo vệ nàng, nên cũng không muốn nhắc lại những điều này, ngay lập tức nói tránh đi: "Vậy trẫm thì sao?"
Tạ Bích Sơ nghe vậy không giải thích được nhìn hắn một cái, "Quý phi mắng ta, mắng a nương*, mắng phụ thân, mắng Tạ gia**, cho tới bây giờ cũng chưa từng mắng ngươi." *cách gọi mẹ* / **nhà họ Tạ**
Cảnh Diệp: . . . . . .
"Khụ, trẫm biết lần này nàng bị uất ức, nàng muốn được ban thưởng gì, trẫm đều cho nàng."
Ánh mắt Tạ Bích Sơ sáng lên, "Thật?"
Không có Hoàng hậu, chuyện như hạ vị xuống thế này đối với Quý phi mà nói chỉ là chuyện nhẹ nhàng, bởi vì cô của người ta là Thái hậu, cho dù người ta chỉ là Quý nhân, khắp Hậu cung cũng không còn có người nào dám chọc giận nàng, cho nên dù một Hoàng hậu chết đi, đầu sỏ gây nên vẫn cứ được bỏ qua nhẹ nhàng như vậy rồi, khó trách không bao lâu sau Tể tướng Tạ Dịch Giang quỳ ở cửa Ngự Thư phòng* một ngày một đêm thỉnh cầu cáo lão về quê**. *Ngự thư: chữ của Vua => Ngự Thư phòng: nơi Vua viết chữ => thường là nơi nhà vua xem xét, đưa ra ý chỉ về các vấn đề của đất nước* / **xin được về quê vì tuổi đã già**
Sau đó nước Hi dám trực tiếp phát động chiến tranh, nguyên nhân rất lớn cũng là vì Tạ Dịch Giang rời khỏi, phải biết rằng Tạ Dịch Giang xem như nhân vật truyền kỳ, ba tuổi có tài làm thơ, năm tuổi làm văn, mười chín tuổi đi lên chức vị Tể tướng tiền triều, là người đứng đầu Văn thần*, được văn nhân khắp thiên hạ theo đuổi hướng tới. Ba năm sau, bởi vì chính trị tiền triều mục nát, thường xuyên nội loạn**, biên cảnh*** không bình yên, Tạ Dịch Giang vứt bỏ bút nghiên*4 đi tòng quân, tiến về phía biên cảnh. *đứng đầu các quan văn* / **đấu đá bên trong chính đất nước đó, không do tác động từ bên ngoài** / ***chỉ khu vực biên giới*** / *4vật dùng của người đọc sách/văn nhân*4
Hắn giỏi về mưu lược*, kiêu dũng thiện chiến**, biên cảnh dần được bình ổn, nhưng cũng không như mong muốn trấn áp nội chiến, nhập ngũ ba năm, nội chiến càng xảy ra kịch liệt, Hoàng đế tiền triều tin lời gièm pha, nhiều lần ngăn chặn vật tư đến biên cảnh, khiến quan binh tử thương vô số, dưới tình trạng trái tim băng giá***, hắn tiếp nhận chiêu dụ của Hoàn Thái tổ lúc ấy đang khởi nghĩa vũ trang, bằng trong ứng ngoài hợp trả giá thật nhỏ trợ giúp ông ta (Hoàn thái tổ) lật đổ tiền triều. *mưu kế, sách lược* / **chiến đấu anh dũng, tài giỏi** / ***ở đây muốn nói mất đi lòng tin***
Lần nữa được thăng làm Tể Tướng, Tạ Dịch Giang một lần nữa bỏ võ theo văn, cũng tiếp tục không dừng lại được Văn thần theo đuổi, Võ quan cũng thật sự kính nể tài mưu lược của hắn, tuy có người phỉ nhổ* việc hắn phản bội, nhưng càng nhiều người lại sùng kính** khí tiết của hắn về việc không trấn áp nội chiến, sự quả quyết của hắn khi tiếp nhận chiêu dụ lấy chiến để ngừng chiến. *ý nói coi thường* / **sùng bái, kính trọng**
Con người hắn vô cùng chính nghĩa, cho dù dùng mưu lược cũng cực kỳ quang minh chính đại, thủ đoạn Hạo Nhiên Chính Khí*. *Hạo: Nhiều, lớn rộng. Nhiên: như thế. Hạo nhiên: To lớn như thế. Khí Hạo Nhiên: Hạo Nhiên chi khí/chính khí: Cái khí chất to lớn trong bầu Trời. Khí Hạo Nhiên cũng có nghĩa là cái ý chí to lớn và chính đại quang minh.
Dùng lời hiện đại mà nói, thì chính là tam quan rất chính trực, thẳng tắp giống như cột cờ.
Có một nhân vật kiểu mẫu như vậy ở đây, nghĩ lại Đại Hoàn cũng không dễ dàng, đây cũng là lý do tại sao sau khi Cảnh Diệp thân chính, cho dù không thích cũng phải đưa Tạ Bích Sơ được Tạ Dịch Giang đặt trong lòng bàn tay* tiến cung, vừa là lôi kéo cũng là bức hiếp đối với Tể tướng. *ý nói rất được cưng chiều, yêu thương*
Tạ Bích Sơ thở dài, đưa tay che vị trí trái tim, cảm thụ nơi đó từng nhịp nhảy lên, cũng không trách tại sao nguyên chủ bị tức chết, phụ thân đáng sùng kính* như vậy, đáng kính ngưỡng* như vậy, có một ngày lại bị tên hề điêu ngoa như Quý phi này tùy ý chửi bới, Tạ Bích Sơ không trực tiếp nhào tới bóp chết Quý phi đã coi như là có lợi cho nàng. *ý nói đáng được sùng bái, kính trọng, để người khác nhìn lên*
Tạ Bích Sơ ngơ ngác thất thần* một lúc lâu, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, bị bóng dáng ngồi bên cạnh làm sợ hết hồn, suýt nữa từ trên nhuyễn tháp lăn xuống. *không tập trung, suy nghĩ lung tung nhiều việc*
Cảnh Diệp nhanh chóng cúi người, cánh tay đặt bên cạnh nhuyễn tháp, ngăn cản phía trước hướng nàng lăn xuống, thuận thế ôm nàng vào trong ngực, vừa dùng lực liền ôm nàng ngồi lên trên đùi hắn.
Tạ Bích Sơ sửng sốt, thân thể cứng đờ theo bản năng muốn tránh ra, cảm thấy cánh tay hắn đang dùng lực ngăn cản, đành phải buông tha cho việc giãy giụa, ngoan ngoãn ngồi, mặt lại xoay sang một bên.
Cảnh Diệp sững sờ, ngay sau đó hơi buồn cười, vẻ mặt lại thản nhiên, hỏi "Trẫm xử phạt Quý phi như vậy, Hoàng hậu đã vừa lòng?"
Thật ra thì hắn cũng chỉ là khách sáo hỏi một chút mà thôi, hắn cảm thấy Tạ Bích Sơ cũng sẽ không phản bác, ai ngờ Tạ Bích Sơ hừ một tiếng, giọng nói mềm mại tùy hứng nói: "Nếu ta nói là không hài lòng thì sao?"
Cảnh Diệp ngạc nhiên, hơi nhíu mày, trong lòng hơi bất mãn*, nhưng vẫn là kiềm chế tính tình hỏi "Vậy Hoàng hậu cảm thấy nên làm như thế nào?" *không bằng lòng*
"Nếu như ta nói muốn vả miệng nàng thì sao?"
Giọng nói của Cảnh Diệp hơi trầm xuống, hiển nhiên đối với gương mặt Quý phi vẫn là rất thích, khuyên: "Nàng ta đã bị trẫm cấm túc, trong lúc cấm túc không chỉ có nàng ta không thể đi ra, tất cả những người khác cũng không thể ra vào ."
Tạ Bích Sơ đột nhiên nghiêng đầu lại nhìn hắn chằm chằm, hung dữ nói: "Vậy ngươi hỏi ta có hài lòng hay không có ích lợi gì?!"
Cảnh Diệp đang tức giận thì sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cố gắng bày ra dáng vẻ tức giận hung ác, đột nhiên ngay lập tức tất cả đều không còn, hắn cố gắng mím môi, khống chế mình đừng phát ra tiếng cười trong lúc nghiêm túc như vậy.
Nghiêng đầu đi khắc chế rồi lại khắc chế*, hắn mới ho nhẹ một tiếng, chậm giọng nói: "Được rồi, trẫm biết là nàng ta sai lầm rồi, không phải trẫm đã phạt nàng ta rồi sao, đừng tức giận, ngày thường nàng ta nói nhiều như vậy không phải là nàng cũng chưa từng tức giận." *kiềm chế*
Tạ Bích Sơ sưng mặt lên nói: "Nàng ta mắng ai cũng được, nhưng không thể mắng phụ thân, không thể mắng!" Giọng nói đáng yêu của nàng bởi vì mang theo một chút tùy hứng mà cực kỳ mềm mại, dáng vẻ thở phì phò khiến cho cả người nàng rung động.
Cảnh Diệp ngầm thở dài, trong lòng cũng biết nghiêm khắc lại mà nói thì lời nói của Quý phi cũng coi như là đại nghịch bất đạo*, dù sao lúc đó là Tiên đế tự mình đi thuyết phục Tạ Dịch Giang, chửi bới Tạ Dịch Giang có mưu đồ khác, cùng với chửi bới Tiên đế nhận thức người không rõ có khác nhau ở chỗ nào? *tội lớn trái với đạo đức/lề lối được đặt ra*
Có điều hắn và Quý phi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm không cạn, tự nhiên muốn bảo vệ nàng, nên cũng không muốn nhắc lại những điều này, ngay lập tức nói tránh đi: "Vậy trẫm thì sao?"
Tạ Bích Sơ nghe vậy không giải thích được nhìn hắn một cái, "Quý phi mắng ta, mắng a nương*, mắng phụ thân, mắng Tạ gia**, cho tới bây giờ cũng chưa từng mắng ngươi." *cách gọi mẹ* / **nhà họ Tạ**
Cảnh Diệp: . . . . . .
"Khụ, trẫm biết lần này nàng bị uất ức, nàng muốn được ban thưởng gì, trẫm đều cho nàng."
Ánh mắt Tạ Bích Sơ sáng lên, "Thật?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.