Chương 59: Anh đừng bỏ em lại mà...
Âu Phương Tuyết Hi
04/01/2021
Ánh nắng chan hoà len lỏi qua kẽ lá chiếu xuống phòng nó, cũng vì lý do này mà nó thức dậy dù thân thể còn rất mệt mỏi. Nghĩ lại thì nó dại dột thật, uống không biết bao nhiêu rượu như thế, còn sống là may rồi. Không biết là hôm qua nó có nói gì linh tinh không, anh nghe được thì chết mất…
\- An Hạ, uống cái này giải rượu đi con. \_ Mẹ nó bước vào phòng, trên tay cầm theo bát canh giải rượu cho nó.
\- Con cảm ơn, mà hôm qua…
\- Hôm qua Khiêm đưa con về, con say bí tỉ có biết gì đâu. \_ Thực ra thì nó cũng nhớ mang máng một chút, chỉ là không biết mình hành động điên rồ thế nào thôi…
\- Vâng, hôm qua con hơi quá chén.
\- Mà con với Khiêm thế nào rồi?
\- Cũng vẫn bình thường ạ.
\- Thôi con ạ, cái gì cho qua được thì mình cho qua, hơn nữa những chuyện ngày xưa chỉ là hiểu lầm. Nói cho con biết một bí mật, sau khi con đi, Khiêm nó đã đến quỳ trước cửa nhà mình 2 ngày 2 đêm chỉ để được gặp bố mẹ và giải thích đấy.
\- Thật ạ? \_ Nó nghe mẹ nói mà sốc.
\- Ừ, lúc bố mẹ ra thì nó vẫn quỳ ở đấy. Mặt mày tái mét, quần áo ướt sũng vì dầm mưa, sau hôm đấy là vào viện nằm mấy ngày trời.
\- Bố mẹ cũng hiền thật đấy, vậy mà không cản anh ấy. \_ Nó nói thế chứ khi biết anh vì mình mà làm vậy, nó vui lắm.
\- Mẹ định ra mở cửa rất nhiều lần nhưng bố con không cho, cứ nghĩ là Khiêm sẽ nản mà bỏ về, ai ngờ… Mãi sau, mẹ thấy tội quá nên mở cửa, bảo Khiêm về đi nhưng thằng bé đâu nghe, nhất định phải gặp bố con giải thích bằng được cơ.
Nó nghe mẹ nói mà thấy xót xót sao ấy, nó phải đi nói với anh rằng nó tha thứ cho anh thôi. Anh và nó hiểu lầm nhau thế là đủ rồi…
\- An Hạ ơi, con đến bệnh viên bây giờ được không?
Nó đang thay đồ chuẩn bị ra ngoài thì thấy mẹ anh gọi. Giọng mẹ anh run run, ngắt quãng, hình như mẹ anh đang khóc…
\- Có chuyện gì vậy ạ?
\- Thằng Khiêm… nó bị tai nạn giao thông, đang ở bệnh viện rồi con ơi… \_ Mẹ anh nức nở.
\- Vâng ạ, con đến ngay đây.
Bây giờ nó không nghĩ được gì nữa, chạy ngay ra ngoài bắt taxi đến thẳng bệnh viện. Anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?
Nó nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng cấp cứu. Minh đỡ mẹ anh đang đứng đợi ở đó, bà đã khóc rất nhiều. Trước mắt nó là cửa phòng cấp cứu còn sáng đèn, người con trai nó yêu đang ở trong đó ư?
\- Có chuyện gì vậy ạ? \_ Nó hỏi mẹ anh, nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt từ lúc nào.
\- Khiêm nó bị một chiếc xe tải đi quá tốc độ đâm phải, bây giờ cô cũng không biết thế nào nữa. Bố nó đang ở trong đó, cô biết làm sao đây? \_ Mẹ anh không đứng vững nổi nữa, Lan Anh và Minh chứng kiến cảnh tượng này không khỏi đau lòng.
Nó chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Vì vội vàng đến đây mà tóc nó chưa kịp chải, giày cũng không đeo, thay vào đó là đôi dép ở nhà cùng bộ quần áo xộc xệch. Nó ngồi xụp xuống, cứ thế khóc nức nở. Bố anh là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện mà, anh sẽ không sao đâu đúng không?
Ánh đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt, bố anh lặng lẽ bước ra ngoài. Mẹ anh và nó ngay lập tức đứng dậy, chạy ra chỗ bố anh mà hỏi:
\- Con mình sao rồi hả ông?
\- Chú ơi, anh Khiêm sao rồi?
\- Khiêm không cứu được nữa rồi, nó mất máu quá nhiều… Là tôi đáng chết, đến con mình cũng không cứu được, tôi thật đáng chết mà… \_ Bố anh vừa nói, vừa đấm vào người mình thật mạnh.
Ai đó bảo nó rằng nó vừa nghe nhầm đi… Nó không tin, ngàn vạn lần không tin.
\- Không thể như vậy được, các người nói dối… không thể như vậy được… \_ Nó hét lên, tất cả chỉ là mơ thôi phải không? Anh vẫn khoẻ mạnh mà, anh chắc chắn vẫn khoẻ mạnh mà…
Mẹ anh vì quá sốc mà ngất đi, nó cũng không đứng vững nổi nữa rồi. Bố anh cùng mọi người nhanh chóng đưa mẹ anh vào cấp cứu. Lan Anh thấy nó đang quỵ xuống và khóc nức nở thì bèn đến bên cạnh an ủi nó.
\- Lan Anh, cậu nói tớ biết đi, người trong phòng cấp cứu không phải anh Khiêm đúng không? \_ Nó khóc rất to, thật đau xót, thật bi thương. Lan Anh thấy nó như vậy thì không biết nói gì mà chỉ ôm nó thật chặt, vỗ vỗ lưng cho nó bình tĩnh.
\- Tớ không tin, các người tránh ra! \_ Nó hét lên rồi xông thẳng vào phòng cấp cứu.
Trước mắt nó là hình ảnh anh đang nằm trên giường bệnh, tấm vải trắng phủ kín người. Nó nhẹ nhàng lật tấm vải lên, không đúng... tại sao anh lại nằm đây, anh mở mắt ra nói chuyện với nó đi, nó tha thứ cho anh rồi mà, anh tỉnh dậy đi… Nó quỳ xuống bên giường bệnh, nắm chặt cánh tay lạnh ngắt của anh đặt lên mặt mình:
\- Khiêm… anh đừng bỏ em lại mà. Em tha thứ cho anh rồi, anh tỉnh dậy nhìn em đi!
\- Khiêm, anh đã hứa dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho em mà. Sao bây giờ anh lại nắm đây, tỉnh dậy nhìn em đi…
\- Em đã xa anh 8 năm rồi, em không chịu nổi nữa. Khiêm… em không chịu nổi nữa. \_ Nó khóc nấc lên, tại sao số phận lại trớ trêu thế này, nó mới được trở về bên anh thôi mà.
\- Khiêm, chỉ cần anh tỉnh dậy, anh muốn em làm gì cũng được. Em yêu anh lắm, thiếu anh em không sống nổi đâu, anh đừng vậy nữa mà… Khiêm.
\- Đây là em nói đấy nhé, hứa đi…
Tiếng người con trai vang lên, đây chẳng phải… giọng anh sao? Nó ngẩng khuôn mặt tèm nhem nước mắt lên nhìn anh, lúc này anh vẫn đang nằm trên giường bệnh. Tuy nhiên, miệng anh toe toét cười, tay thì vuốt vuốt tóc nó. Gì đây… anh còn sống sao? Nhanh chóng, nó ôm chầm lấy anh mà nức nở. Nó đem đầu vùi vào trong ngực anh, như một đứa trẻ khóc nấc lên. Thân thể nó khẽ run, cố gắng kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong mình lúc này. Nó cứ ôm anh thật lâu như vậy, nước mắt nóng hổi thấm qua lớp áo bệnh nhân mỏng manh chạm vào da thịt anh, tưởng chừng sắp xuyên qua lồng ngực chạm đến trái tim co thắt liên hồi.
\- Đừng khóc nữa, em khóc… anh đau lòng lắm.
\- Khoan đã… \_ Nó lau nước mắt, đẩy anh ra rồi bình tĩnh suy nghĩ. \_ Không đúng… nếu không bị gì thì tại sao anh nằm đây?
\- Thật ra… ừ thì là… ừm… \_ Anh ấp úng, không nói được gì nên hồn.
\- Em cho anh 2 phút giải thích. \_ Nó đã ngừng khóc từ lúc nào, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng băng giá, không quên kèm theo ánh mắt hết sức “thân thiện” tặng anh.
\- Chỉ là anh muốn em tha thứ nên mới nhờ mọi người diễn vở kịch này. Anh không ngờ em lại đau lòng đến thế, anh ngàn lần xin lỗi. \_ Anh cúi mặt xuống.
“Bình tĩnh… bình tĩnh… bình tĩnh”. Đây là những gì nó tự nói với mình vào lúc này, nó sợ mình sẽ mất kiểm soát mà… bóp chết anh ngay lập tức mất. An Hạ, hít thở sâu nào, 1,2,1,2, hạ hoả, hạ hoả.
\- Trêu em như vậy anh vui không? \_ Nó nở một nụ cười “ớn lạnh”.
\- Anh xin lỗi mà, anh không biết sự việc lại đi xa đến mức này. Anh chỉ muốn em tha thứ mà thôi, em bình tĩnh đi. \_ Anh không biết từ lúc nào đã quỳ trên giường bệnh, hai tay xoa xoa, mắt long lanh nhìn nó.
\- Em thật sự không hiểu nổi anh luôn… Anh có biết em đau lòng đến mức nào không, anh quá đáng lắm. Nếu anh xảy ra chuyện gì thì làm sao em sống nổi.
\- Anh biết lỗi rồi mà, bã xã… \_ Anh nắm lấy tay nó, lay lay.
\- Ai lấy anh mà bà xã cái gì?
\- Sớm muộn cũng vậy, em vừa bảo chỉ cần anh tỉnh dậy thì anh muốn em làm gì cũng được mà. Giờ anh dậy rồi, em lấy anh đi, anh nguyện trao tấm thân vàng ngọc này cho em mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì.
\- Em không ngờ độ vô sỉ của anh nó tăng dần theo thời gian luôn đấy, đây có phải Gia Khiêm em biết không vậy? \_ Nó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
\- Liêm sỉ là gì, anh không cần. Anh chỉ cần em thôi, lấy anh đi…
\- Không thích, giận anh rồi. Em chưa đánh chết anh là may đấy, cứ cẩn thận.
\- Em không nuốt lời được đâu, những lời em vừa nói anh đã ghi âm lại rồi.
\- Anh… \_ Nó không biết nên làm gì anh bây giờ, nhìn bản mặt lão kìa, thật là muốn bóp chết mà. \_ Mấy đứa kia không nói, thế bố mẹ anh là sao?
\- Bố mẹ anh chỉ là mong có con dâu quá thôi, em thông cảm.
\- OK, tóm lại hôm nay tôi làm trò cười cho các người chứ gì… Được lắm, tôi đi về.
Nói rồi, nó ra ngoài nhìn những con người cười khúc khích nãy giờ, lườm cho một cái rồi cất bước đi về. An Hạ nó thế mà lại bị chơi cho một vố, nó thật là tức điên mà.
\- An Hạ, uống cái này giải rượu đi con. \_ Mẹ nó bước vào phòng, trên tay cầm theo bát canh giải rượu cho nó.
\- Con cảm ơn, mà hôm qua…
\- Hôm qua Khiêm đưa con về, con say bí tỉ có biết gì đâu. \_ Thực ra thì nó cũng nhớ mang máng một chút, chỉ là không biết mình hành động điên rồ thế nào thôi…
\- Vâng, hôm qua con hơi quá chén.
\- Mà con với Khiêm thế nào rồi?
\- Cũng vẫn bình thường ạ.
\- Thôi con ạ, cái gì cho qua được thì mình cho qua, hơn nữa những chuyện ngày xưa chỉ là hiểu lầm. Nói cho con biết một bí mật, sau khi con đi, Khiêm nó đã đến quỳ trước cửa nhà mình 2 ngày 2 đêm chỉ để được gặp bố mẹ và giải thích đấy.
\- Thật ạ? \_ Nó nghe mẹ nói mà sốc.
\- Ừ, lúc bố mẹ ra thì nó vẫn quỳ ở đấy. Mặt mày tái mét, quần áo ướt sũng vì dầm mưa, sau hôm đấy là vào viện nằm mấy ngày trời.
\- Bố mẹ cũng hiền thật đấy, vậy mà không cản anh ấy. \_ Nó nói thế chứ khi biết anh vì mình mà làm vậy, nó vui lắm.
\- Mẹ định ra mở cửa rất nhiều lần nhưng bố con không cho, cứ nghĩ là Khiêm sẽ nản mà bỏ về, ai ngờ… Mãi sau, mẹ thấy tội quá nên mở cửa, bảo Khiêm về đi nhưng thằng bé đâu nghe, nhất định phải gặp bố con giải thích bằng được cơ.
Nó nghe mẹ nói mà thấy xót xót sao ấy, nó phải đi nói với anh rằng nó tha thứ cho anh thôi. Anh và nó hiểu lầm nhau thế là đủ rồi…
\- An Hạ ơi, con đến bệnh viên bây giờ được không?
Nó đang thay đồ chuẩn bị ra ngoài thì thấy mẹ anh gọi. Giọng mẹ anh run run, ngắt quãng, hình như mẹ anh đang khóc…
\- Có chuyện gì vậy ạ?
\- Thằng Khiêm… nó bị tai nạn giao thông, đang ở bệnh viện rồi con ơi… \_ Mẹ anh nức nở.
\- Vâng ạ, con đến ngay đây.
Bây giờ nó không nghĩ được gì nữa, chạy ngay ra ngoài bắt taxi đến thẳng bệnh viện. Anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?
Nó nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng cấp cứu. Minh đỡ mẹ anh đang đứng đợi ở đó, bà đã khóc rất nhiều. Trước mắt nó là cửa phòng cấp cứu còn sáng đèn, người con trai nó yêu đang ở trong đó ư?
\- Có chuyện gì vậy ạ? \_ Nó hỏi mẹ anh, nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt từ lúc nào.
\- Khiêm nó bị một chiếc xe tải đi quá tốc độ đâm phải, bây giờ cô cũng không biết thế nào nữa. Bố nó đang ở trong đó, cô biết làm sao đây? \_ Mẹ anh không đứng vững nổi nữa, Lan Anh và Minh chứng kiến cảnh tượng này không khỏi đau lòng.
Nó chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Vì vội vàng đến đây mà tóc nó chưa kịp chải, giày cũng không đeo, thay vào đó là đôi dép ở nhà cùng bộ quần áo xộc xệch. Nó ngồi xụp xuống, cứ thế khóc nức nở. Bố anh là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện mà, anh sẽ không sao đâu đúng không?
Ánh đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt, bố anh lặng lẽ bước ra ngoài. Mẹ anh và nó ngay lập tức đứng dậy, chạy ra chỗ bố anh mà hỏi:
\- Con mình sao rồi hả ông?
\- Chú ơi, anh Khiêm sao rồi?
\- Khiêm không cứu được nữa rồi, nó mất máu quá nhiều… Là tôi đáng chết, đến con mình cũng không cứu được, tôi thật đáng chết mà… \_ Bố anh vừa nói, vừa đấm vào người mình thật mạnh.
Ai đó bảo nó rằng nó vừa nghe nhầm đi… Nó không tin, ngàn vạn lần không tin.
\- Không thể như vậy được, các người nói dối… không thể như vậy được… \_ Nó hét lên, tất cả chỉ là mơ thôi phải không? Anh vẫn khoẻ mạnh mà, anh chắc chắn vẫn khoẻ mạnh mà…
Mẹ anh vì quá sốc mà ngất đi, nó cũng không đứng vững nổi nữa rồi. Bố anh cùng mọi người nhanh chóng đưa mẹ anh vào cấp cứu. Lan Anh thấy nó đang quỵ xuống và khóc nức nở thì bèn đến bên cạnh an ủi nó.
\- Lan Anh, cậu nói tớ biết đi, người trong phòng cấp cứu không phải anh Khiêm đúng không? \_ Nó khóc rất to, thật đau xót, thật bi thương. Lan Anh thấy nó như vậy thì không biết nói gì mà chỉ ôm nó thật chặt, vỗ vỗ lưng cho nó bình tĩnh.
\- Tớ không tin, các người tránh ra! \_ Nó hét lên rồi xông thẳng vào phòng cấp cứu.
Trước mắt nó là hình ảnh anh đang nằm trên giường bệnh, tấm vải trắng phủ kín người. Nó nhẹ nhàng lật tấm vải lên, không đúng... tại sao anh lại nằm đây, anh mở mắt ra nói chuyện với nó đi, nó tha thứ cho anh rồi mà, anh tỉnh dậy đi… Nó quỳ xuống bên giường bệnh, nắm chặt cánh tay lạnh ngắt của anh đặt lên mặt mình:
\- Khiêm… anh đừng bỏ em lại mà. Em tha thứ cho anh rồi, anh tỉnh dậy nhìn em đi!
\- Khiêm, anh đã hứa dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho em mà. Sao bây giờ anh lại nắm đây, tỉnh dậy nhìn em đi…
\- Em đã xa anh 8 năm rồi, em không chịu nổi nữa. Khiêm… em không chịu nổi nữa. \_ Nó khóc nấc lên, tại sao số phận lại trớ trêu thế này, nó mới được trở về bên anh thôi mà.
\- Khiêm, chỉ cần anh tỉnh dậy, anh muốn em làm gì cũng được. Em yêu anh lắm, thiếu anh em không sống nổi đâu, anh đừng vậy nữa mà… Khiêm.
\- Đây là em nói đấy nhé, hứa đi…
Tiếng người con trai vang lên, đây chẳng phải… giọng anh sao? Nó ngẩng khuôn mặt tèm nhem nước mắt lên nhìn anh, lúc này anh vẫn đang nằm trên giường bệnh. Tuy nhiên, miệng anh toe toét cười, tay thì vuốt vuốt tóc nó. Gì đây… anh còn sống sao? Nhanh chóng, nó ôm chầm lấy anh mà nức nở. Nó đem đầu vùi vào trong ngực anh, như một đứa trẻ khóc nấc lên. Thân thể nó khẽ run, cố gắng kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong mình lúc này. Nó cứ ôm anh thật lâu như vậy, nước mắt nóng hổi thấm qua lớp áo bệnh nhân mỏng manh chạm vào da thịt anh, tưởng chừng sắp xuyên qua lồng ngực chạm đến trái tim co thắt liên hồi.
\- Đừng khóc nữa, em khóc… anh đau lòng lắm.
\- Khoan đã… \_ Nó lau nước mắt, đẩy anh ra rồi bình tĩnh suy nghĩ. \_ Không đúng… nếu không bị gì thì tại sao anh nằm đây?
\- Thật ra… ừ thì là… ừm… \_ Anh ấp úng, không nói được gì nên hồn.
\- Em cho anh 2 phút giải thích. \_ Nó đã ngừng khóc từ lúc nào, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng băng giá, không quên kèm theo ánh mắt hết sức “thân thiện” tặng anh.
\- Chỉ là anh muốn em tha thứ nên mới nhờ mọi người diễn vở kịch này. Anh không ngờ em lại đau lòng đến thế, anh ngàn lần xin lỗi. \_ Anh cúi mặt xuống.
“Bình tĩnh… bình tĩnh… bình tĩnh”. Đây là những gì nó tự nói với mình vào lúc này, nó sợ mình sẽ mất kiểm soát mà… bóp chết anh ngay lập tức mất. An Hạ, hít thở sâu nào, 1,2,1,2, hạ hoả, hạ hoả.
\- Trêu em như vậy anh vui không? \_ Nó nở một nụ cười “ớn lạnh”.
\- Anh xin lỗi mà, anh không biết sự việc lại đi xa đến mức này. Anh chỉ muốn em tha thứ mà thôi, em bình tĩnh đi. \_ Anh không biết từ lúc nào đã quỳ trên giường bệnh, hai tay xoa xoa, mắt long lanh nhìn nó.
\- Em thật sự không hiểu nổi anh luôn… Anh có biết em đau lòng đến mức nào không, anh quá đáng lắm. Nếu anh xảy ra chuyện gì thì làm sao em sống nổi.
\- Anh biết lỗi rồi mà, bã xã… \_ Anh nắm lấy tay nó, lay lay.
\- Ai lấy anh mà bà xã cái gì?
\- Sớm muộn cũng vậy, em vừa bảo chỉ cần anh tỉnh dậy thì anh muốn em làm gì cũng được mà. Giờ anh dậy rồi, em lấy anh đi, anh nguyện trao tấm thân vàng ngọc này cho em mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì.
\- Em không ngờ độ vô sỉ của anh nó tăng dần theo thời gian luôn đấy, đây có phải Gia Khiêm em biết không vậy? \_ Nó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
\- Liêm sỉ là gì, anh không cần. Anh chỉ cần em thôi, lấy anh đi…
\- Không thích, giận anh rồi. Em chưa đánh chết anh là may đấy, cứ cẩn thận.
\- Em không nuốt lời được đâu, những lời em vừa nói anh đã ghi âm lại rồi.
\- Anh… \_ Nó không biết nên làm gì anh bây giờ, nhìn bản mặt lão kìa, thật là muốn bóp chết mà. \_ Mấy đứa kia không nói, thế bố mẹ anh là sao?
\- Bố mẹ anh chỉ là mong có con dâu quá thôi, em thông cảm.
\- OK, tóm lại hôm nay tôi làm trò cười cho các người chứ gì… Được lắm, tôi đi về.
Nói rồi, nó ra ngoài nhìn những con người cười khúc khích nãy giờ, lườm cho một cái rồi cất bước đi về. An Hạ nó thế mà lại bị chơi cho một vố, nó thật là tức điên mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.