Vạt Nắng

Chương 8: Đi ăn nào!

Âu Phương Tuyết Hi

04/01/2021

Trên đường về nhà…

\- Này, cậu còn đau lắm không? \_ Nó hỏi Lan Anh, nó sợ nhỏ vẫn còn đau vì cái tát của chị kia cũng không hề nhẹ.

\- Tớ không sao, nãy giờ cũng đỡ nhiều rồi.

\- Cậu không sao nhưng tớ thì có sao đấy. Hình tượng thiếu nữ dịu dàng, ngoan hiền xây dựng bấy lâu nay coi như sụp đổ. Xui thế nào đúng lúc định xông lên đánh mấy người kia thì anh Khiêm lại đến cơ chứ, haizzz…\_ Nó thở dài.

\- Thôi thôi, sụp luôn bây giờ đi chứ không sau này yêu nhau mới sụp thì còn khổ nữa.

\- Chẳng biết bao giờ mới được gặp nhau chứ đừng nói đến vụ yêu nhau,

\- Cuối tuần tớ với Minh đi ăn, chắc anh Khiêm cũng đi cùng, cậu đi không?

\- Đi chứ, đi chứ! \_ Nó đồng ý luôn không cần suy nghĩ.

Hai đứa nó cứ thế nói chuyện vui vẻ cho đến khi về tới nhà, quên hết mọi chuyện không vui khi nãy.



Hôm nay chẳng mấy khi nó lại được mời đi ăn, sướng muốn chết. Hơn nữa, nay còn được đi ăn cùng anh nữa, nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi. Nó háo hức đến mức gần sáng mới ngủ nên bây giờ trông “hơi” uể oải. Thôi kệ, chắc nó skincare với trang điểm xíu để che đi khuôn mặt gấu trúc này vậy. Nó chỉ chăm skincare thôi chứ lười trang điểm lắm, tại nó xinh sẵn mà \(nó thật tự tin\). Nói thế chứ hôm nay cũng phải dặm ít phấn, đánh son nhẹ nhàng nữa, dù gì cũng gặp hai người “đẹp trai” nên phải tút tát bản thân xíu chứ. Nó uốn xoăn nhẹ phần đuôi tóc rồi chải lại một chút và xoã ra bồng bềnh. Do hôm nay thời tiết hơi se lạnh nên nó mặc chiếc áo thun đen dài tay kết hợp với váy tutu trắng dài qua gối, thêm đôi sneaker trắng nữa. Trông nó thật đáng yêu, năng động mà có phần thanh lịch. Đầu tóc quần áo xong xuôi, nó đi bộ sang nhà Lan Anh rồi hai đứa cùng đi luôn, do quán ăn hơi xa nên hai đứa phải bắt taxi.

Đến nơi, nó sốc toàn tập. Nó tưởng chỉ là đi ăn ở những chỗ bình thường như quán cafe hay tiệm fast food thôi, ai ngờ trước mắt nó là một nhà hàng 5 sao chính hiệu. Nhà nó cũng thuộc dạng khá giả nhưng chưa bao giờ nó thấy nhà hàng to đến vậy, trông như cái khách sạn ấy. Đứng ngơ một lúc thì anh Minh gọi điện cho Lan Anh, nhắn hai đứa nó lên phòng riêng mà hai anh đặt sẵn. Hai đứa vừa mở cửa phòng thì thấy hai anh đang ngồi chờ, mặc dù đến đúng giờ nhưng nó vẫn phải nói thêm câu:

\- Xin lỗi bọn em đến hơi muộn, tại chỗ này hơi xa ấy ạ. \_ Ai bảo hai anh đến sớm làm gì.

\- Đâu có muộn đâu, bọn anh đến trước xíu thôi, hai đứa ngồi đi. \_ Và bây giờ là anh Minh lên tiếng, vẫn chưa thấy anh nói câu gì.

Lan Anh sang phía chỗ anh Minh, thấy anh ấy kéo ghế cho nhỏ mà nó ghen tị ghê gớm, biết bao giờ nó mới có người kéo ghế cho nhỉ? Nhưng điều làm nó kinh ngạc hơn cả là vừa quay lại nhìn, nó đã thấy anh đang kéo ghế cho mình. Trời ơi, nó đang nhìn thấy cái gì thế này, liệu nó có hoa mắt không nhỉ? Bây giờ nó đứng hình toàn tập, tim thì cứ đập thình thịch thôi. Ôi, anh lại làm nó thích anh hơn nữa rồi, người gì đâu mà tinh tế thế không biết. Dù cho thâm tâm gào thét dữ dội thì bên ngoài nó vẫn phải tỏ vẻ bình thường, cười nhẹ rồi ngồi xuống.

\- Hai đứa muốn ăn gì để bọn anh gọi. \_ Lại là anh Minh.

\- Bọn em dễ ăn mà, hai anh cứ gọi đi \_ Lan Anh biết cho nó cái gì nó cũng ăn nên nhỏ mới nói thế.

\- Em có không ăn được gì không? \_ Là anh quay lại nói với nó, ôi bây giờ nó ngượng lắm luôn ấy.

\- Dạ không, em ăn gì cũng được. \_ Bình thường mấy ông con trai mà thấy con gái nói câu này là bất lực luôn ấy chứ, nhưng anh chỉ cười nhẹ rồi bắt đầu gọi món.

Nhà hàng hôm nay nó ăn là nhà hàng đồ Âu, trông rất “chanh sả” luôn. Mấy món anh gọi đều là những món nó thích, nhưng hôm nay nó tự dặn bản thân phải ăn ít lại, tem tém cái mồm lại không thì không biết giấu mặt vào đâu luôn.

\- Chị hôm nọ là anh cho nghỉ học à? \_ Lan Anh biết rõ nhưng vẫn hỏi lại Minh.

\- Ừ, động đến ai chứ động vào em là không xong với anh đâu?



\- Nhưng anh làm thế cũng hơi quá, dù gì em cũng không sao, với cả cũng tát lại chị ấy rồi mà. Hơn nữa, em nghe nói, chị ấy là bạn anh à?

\- Bạn bè gì đâu, nhà cũng có tí thế lực nên xin thằng Khiêm cho vào hội học sinh ấy mà, nhẽ ra được đặt cách không phải thi gì nhưng tự nhiên ai bảo động vào em nên thôi dẹp đi. \_ Minh rất dõng dạc nói.

\- Mình cũng sắp thi rồi đấy Lan Anh ạ. \_ Giờ mới thấy nó nói.

\- Hai đứa muốn vào thẳng không, khỏi cần thi, thằng Khiêm nó ngồi lù lù kia kìa. \_ Minh nói có vẻ hào hứng.

\- Dạ thôi, em với Lan Anh vẫn muốn thi thử sức ạ. \_ Nó từ chối ngay.

Cuộc nói chuyện giữa Minh và Lan Anh vẫn tiếp diễn, thỉnh thoảng nó và anh có nói một câu nhưng rất ít luôn. Nó cảm giác như ngồi đây làm bóng đèn cho hai người kia hay gì á. Thiệt là…

Lúc mọi người ăn xong cũng tầm chập tối, Minh hơi lo hai đứa con gái đi một mình lại nguy hiểm nên anh đưa Lan Anh về, còn bảo Khiêm đưa nó về. Nó ngượng lắm nên định từ chối:

\- Em tự về được mà, anh Khiêm không phải mất công đâu.

\- Em cứ để nó đưa em về, đàn ông con trai ai lại để phụ nữ về một mình bao giờ. \_ Minh nói xong câu đấy thì bị Khiêm lườm cho một cái.

\- Anh Khiêm đưa An Hạ về hộ em nhé, em với Minh về đây. Tớ về đây, bye bye.

Lan Anh dặn Khiêm xong thì lên xe nhà Minh đưa về, dù sao anh cũng có tài xế riêng. Giờ đây chỉ còn nó với anh, bầu không khí ngột ngạt tăng lên gấp bội.

\- Để anh đưa em về nhé! \_ Anh nói câu đấy làm nó đỏ hết cả mặt.

\- Em định đi dạo quanh đây một chút, hay anh cứ về đi, tí nữa em đi xe buýt về cũng được.

\- Vậy anh đi cùng em.

\- Sao ạ…à…vâng. \_ Nó lắp ba lắp bắp, không biết nói gì luôn.

Thế là anh với nó đi dạo xung quanh bờ hồ gần đấy. Thời tiết cuối thu đầu đông thực sự rất đẹp. Từng cơn gió se lạnh thổi qua làm cho chiếc lá kia lìa cành, tất cả tạo nên khung cảnh thơ mộng.

\- Em ngồi đây chờ anh đi mua nước nhé! \_ Anh dặn nó rồi chạy đi mua nước.

Nó ngồi đung đưa chân trên ghế đá thì ở đâu mấy thanh niên lạ mặt xuất hiện:

\- Cô em, làm gì ngồi ở đây thế, đi chơi với bọn anh không? \_ Một tên đứng đầu nói.

Nó bắt đầu cảm thấy khó chịu, định đi ra chỗ khác thì bị một tên cầm lấy cổ tay:

\- Ơ kìa em gái.

\- Anh buông ra. \_ Tên đó vẫn thản nhiên cầm lấy cổ tay nó. Dù nó biết võ nhưng không làm gì được vì mấy tên này dáng người rất cao to, chẳng những thế lại còn khoẻ nữa, siết cổ tay nó chặt thật sự.



\- Tôi nói anh buông ra. \_ Hắn ta vẫn không có ý định buông tha cho nó, nó định đá cho hắn ta một phát thì thân thủ hắn rất nhanh tránh được rồi cười lớn:

\- Ha, cô em đây được phết nhỉ, anh thích.

\- Anh có vấn đề về thần kinh à, hay là không hiểu tiếng người. Tôi nói anh buông ra, mãi mà anh không hiểu à. Có điếc thì đi mà lắp máy trợ thính, đừng có đứng ở đây mà làm càn.

\- A, con bé này kinh nhỉ, mày có tin…

\- Buông cô ấy ra. \_ Hắn ta chưa nói hết câu thì anh xuất hiện.

\- A, thằng này. Tính anh hùng cứu mỹ nhân hay gì. Không liên quan đến mày, CÚT! \_ Hắn ta nói đến đây thì nó ức không chịu được, dùng hết sức vùng vẫy nhưng không sao thoát khỏi tên đó.

Anh thấy tình hình nguy hiểm thì không nói gì nữa, xông lên đánh ngã hai tên gần nhất nhưng nghe thấy tiếng hét của nó:

\- Aaaa…

\- Thằng kia lùi lại, không tao cứa rách mặt nó. \_ Thì ra trong tay hắn ta có dao, giờ đây đang kề sát mặt nó, tim nó muốn nhảy ra ngoài luôn rồi. Cha sinh mẹ đẻ được cái mặt xinh đẹp, chẳng nhẽ lại bị huỷ hoại trong tay tên thối tha này.

Với một người đai đen nhị đẳng taekwondo như anh thì xử lý mấy tên này là chuyện cỏn con, nhưng anh không dám tiến lên vì sợ nó gặp nguy hiểm.

\- Anh không được manh động, muốn gì thì nói, buông cô ấy ra đã. \_ Không biết tại sao anh vừa nói xong thì nước mắt nó lại rơi. Nó cũng không biết vì sao mình khóc, có lẽ một phần vì quá sợ, một phần vì cảm động do anh bảo vệ mình chăng?

\- Để hết tài sản trong người, ví tiền, điện thoại ra đây. \_ Hắn ta nhắm không đánh lại anh nên bắt đầu ra điều kiện.

\- Được, tôi đưa hết cho anh. Nhưng trước hết anh bỏ con dao xuống đã.

\- Mày có lấy ra nhanh không thì bảo? \_ Hắn nói xong càng áp sát con dao vào mặt nó, giờ đây nó sợ lắm, chỉ biết khóc thôi. Mười mấy nồi bánh chưng lần đầu tiên bị doạ cho sợ đến mức này.

Anh dần lấy hết ví tiền, điện thoại đưa cho một tên trong số chúng.

\- Đại ca ơi, thằng này công tử hay sao mà toàn điện thoại xịn với lắm tiền thế này, lại còn một đống thẻ. \_ Nó tự nhủ tên này đúng ngu thật, nhìn là biết anh là con nhà khá giả, nếu không muốn nói là cực giàu. Mà có nhiều thẻ thì bọn chúng cũng có rút được đâu. Đúng là ngu hết sức!

\- Mày im mồm đi. \_ Hắn ta hét lên với tên đệ tử.

\- Thôi được rồi, coi như mày biết điều, lần này bọn tao tha cho chúng mày. \_ Hắn ta từ từ bỏ con dao trên mặt nó xuống, đẩy ngã nó rồi chạy đi.

Nó bị doạ phát khiếp, giờ còn bị đẩy ngã, hai đầu gối chảy máu hết cả, đau lắm. Do anh đứng khá xa không kịp đỡ nó, thấy nó bị thế anh chạy lại ngay. Nó thầm nguyền rủa bọn người “chó má” kia, bắt nạt gái nhà lành không được tính chuyển sang giết người cướp của hay gì. Nó thấy kinh tởm bọn người này.

\- Chân em chảy máu hết rồi, để anh đưa đi bệnh viện. \_ Câu nói của anh đem nó trở lại thực tại.

\- Vâng ạ. Anh dìu em lên với, em không đứng dậy nổi. \_ Nó không ngờ được nó nói xong câu đấy thì anh bế luôn nó lên, chạy ra chỗ xe nhà mình ở gần đấy đưa nó đi bệnh viện.

Không biết tại sao được anh bế trong lòng, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng, quyến rũ từ người anh toả ra, nó hết đau luôn mới sợ. Nó thật sự là mê trai quá rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạt Nắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook