Vạt Nắng

Chương 56: Gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời

Âu Phương Tuyết Hi

04/01/2021

\- Chị Alina, sắp đến giờ rồi ạ.

\- Được rồi, em bảo trợ lí lấy xe trước, chị xem tài liệu nốt rồi xuống ngay.

Hôm nay là ngày nó thay mặt công ty đi bàn bạc chuyện hợp tác với K&H, nghe nói giám đốc công ty này là một người khá bí ẩn và khó tính. Nó phải kí bằng được hợp đồng này, nếu không thì công ty không thể phát triển nổi mất.

\- Em kiểm tra lại hợp đồng thêm một lần nữa giúp chị. \_ Nó đưa tài liệu cho Thuỳ My.

\- Em thấy lo quá.

\- Yên tâm, chị tự tin rằng công ty sẽ có cơ hội hợp tác với K&H.

\- Vâng ạ.

Chẳng mấy chốc, xe của nó đã dừng trước công ty K&H. Đúng là như lời đồn, công ty này không chỉ đẹp đẽ mà còn vô cùng xa hoa, nhìn qua vẻ bề ngoài cũng biết được chủ nhân của nó là người giàu có đến mức nào.

Thói quen đến trước cuộc hẹn ít phút của nó vẫn không thay đổi, huống hồ lần này còn là công ty nó đến xin người ta hợp tác, nếu đi muộn là việc không thể chấp nhận được.

\- Xin hỏi mọi người đã có hẹn trước với tổng giám đốc chưa ạ? \_ Nhân viên lễ tân của K&H cúi chào nó và những người đi cùng. Quả thật thái độ nhân viên ở đây vô cùng tốt.

\- Chúng tôi đã hẹn trước rồi. \_ Thuỳ My lên tiếng.

\- Vậy mời mọi người theo chúng tôi đến phòng họp và chờ tổng giám đốc một chút ạ.

\- Cảm ơn.

Nó theo chân cô nhân viên đến phòng họp. Mặc dù đã thay mặt công ty đi kí không biết bao nhiêu hợp đồng quan trọng nhưng khi đến đây, nó có cảm giác gì đó vừa lạ vừa quen, không chỉ là hồi hộp và lo lắng nữa rồi.

\- Chào tổng giám đốc.

Tổng giám đốc của K&H từ ngoài cửa tiến vào trong phòng họp. Đối với người này, từ đẹp thông thường không thể diễn tả được nữa rồi. Một thân vest đen sang trọng, quyền quý, người đàn ông có vóc dáng cân đối, khuôn mặt như được chạm khắc hoàn hảo mà nên. Đúng là yêu nghiệt mà…

Qua bao nhiêu năm rồi mà vẻ ngoài của anh vẫn làm người ta xao xuyến đến vậy. Đúng… tổng giám đốc của K&H không phải ai khác mà chính là anh – người nó từng yêu da diết, nhớ đến cháy lòng.

\- Chào anh, tôi là Alina, giám đốc sáng tạo của Dream đồng thời là người chịu trách nhiệm quản lí chi nhánh của Dream ở Việt Nam. \(Dream là tên tập đoàn thời trang nơi nó làm, tác giả không biết để tên gì nên đặt đại\)

Nó lịch sự đưa tay ra trước mặt anh, anh cũng rất bình tĩnh bắt tay lại. Nó lúc này ư… bất ngờ chứ, rất sốc là đằng khác. Người mà nó nhung nhớ hằng đêm, mỗi khi nghĩ đến là không khỏi đau xót, giờ đây lại chuẩn bị trở thành đối tác của công ty nó. Nhưng có vẻ, anh không có chút nào gọi là xúc động khi nhìn thấy nó nhỉ, vẻ bình tĩnh của anh khiến nó đau lòng đấy. Thôi thì biết sao giờ, anh với nó còn là gì của nhau nữa đâu.

\- Xin chào, tôi là Đỗ Gia Khiêm, tổng giám đốc của K&H. Hân hạnh được làm quen. \_ Anh cười nhẹ.

\- Hân hạnh.



Được rồi, bây giờ sự nghiệp và công ty của nó quan trọng hơn. Tỉnh táo lại nào, An Hạ… Suốt buổi họp, nó luôn cố để mình bình tĩnh nhất có thể, đây là cơ hội quý giá để công ty nó phát triển.

\- Xin hỏi anh thấy bản hợp đồng này thế nào? \_ Nó hỏi.

\- Đúng là nếu hai công ty hợp tác thì lợi nhuận mang lại vô cùng lớn, nhưng tôi vẫn muốn một thứ gì đó thu hút và độc đáo hơn.

\- Anh có thể nói rõ hơn được không?

\- Xét về tổng quan, các thiết kế của công ty đều rất phù hợp với tiêu chí của chúng tôi. Tuy nhiên, tôi chưa thấy được sự bứt phá ở những thiết kế này, chúng quá đại trà và không có nét riêng biệt của Dream.

\- Cái này thì tôi có thể dùng danh dự của mình để đảm bảo. Tôi, nhà thiết kế Alina xin cam đoan với tập đoàn rằng các thiết kế sau sẽ phát huy toàn bộ tài năng của bộ phận thiết kế. Nếu bộ sưu tập sau, chúng tôi làm cho K&H thất vọng thì công ty sẽ đền bù gấp đôi hợp đồng.

\- Được, tôi tin cô. K&H quyết định sẽ hợp tác với Dream.

\- Cảm ơn rất nhiều. \_ Nó cúi đầu.

Kí được hợp đồng K&H, nó thở phào nhẹ nhóm, cơ mặt dãn ra thấy rõ. Vừa nãy không khí còn căng như dây đàn, bây giờ thì tốt rồi, thật may…

\- Rất mong công ty đây sẽ không làm chúng tôi thất vọng.

\- Chắc chắn.

Khi nãy còn liên quan đến công việc nên nó đã cố nén lòng mình xuống để đối diện với anh nhưng bây giờ thì mọi việc đã xong, bỗng nhiên nó cảm thấy việc đứng trước anh còn khó hơn kí mười cái hợp đồng. Chàng trai mang cả thanh xuân của nó, nó không thể bình tĩnh khi ở trước anh nữa rồi.

\- Thuỳ My, em đi chuẩn bị xe, chị xuống ngay. \_ Nó nói với Thuỳ My, nó phải rời khỏi đây ngay thôi…

\- Vâng ạ.

\- Ra ngoài. \_ Anh lạnh lùng.

\- Tôi đi ngay đây. \_ Nó cười trừ, anh vậy mà lại không muốn nhìn thấy nó đến thế ư? Anh ghét nó thật rồi.

\- Em ngồi im đấy, tôi bảo hai người ra ngoài.

Anh hướng ánh nhìn sắc lạnh về thư kí và trợ lý của mình khiến họ sợ phát khiếp, mặt tái mét đi, chân tay run cầm cập. Không nghĩ được gì nữa, họ chỉ biết cắm cổ cắm đầu chạy ra ngoài. Đúng là tổng giám đốc ác ma, họ làm việc với anh bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn bị doạ cho sợ chết khiếp thế này, haizzzz…

\- Em không muốn nói gì với tôi sao? \_ Anh nhìn nó.

Bây giờ tim nó đập mạnh lắm, nó không suy nghĩ được gì cả. Nó cảm thấy khoảng cách giữa anh và nó rất xa, xa lắm. Người ta nói thật đúng, “gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời”, nó với anh lúc này chính xác là vậy. Trái tim nó chưa lúc nào thôi hướng về anh, nhưng lý trí không cho phép nó trở về bên anh nữa rồi.



\- Chúng ta có gì để nói chứ… \_ Nó nhìn anh mà nở một nụ cười, nụ cười thật miễn cưỡng.

\- Em đi từng ấy năm, bây giờ về rồi mà một lời cũng không có để nói với tôi sao?

\- Em…

Nó không biết trả lời như thế nào thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Là Thành Phong gọi…

“Em kí hợp đồng xong chưa, anh qua đón nhé.”

“Em kí xong rồi, nhưng anh không phải đón đâu…”

“Anh bảo Thuỳ My về rồi, anh đang đứng trước cửa công ty đợi em đây.”

“Anh cũng thật là, không cần phải mất công như vậy đâu. Chờ chút nhé, xíu nữa em ra.”

Nó tắt điện thoại rồi nhìn anh. Biểu cảm của anh lúc này khó coi đến mức nào chứ:

\- Đó là bạn trai em? \_ Anh hỏi nó.

\- Tại sao em phải nói cho anh biết?

\- An Hạ, em thay đổi thật rồi…

\- Ai mà không phải thay đổi chứ. Xin phép, em phải về rồi.

Dứt lời, nó đứng lên rồi đi ra khỏi phòng họp. Anh có thể đừng nói những lời đó với nó được không? Nó sẽ lại ảo tưởng và hi vọng rằng anh còn yêu nó mất. Nó không muốn, dù gì anh cũng đã có hạnh phúc của mình. Đoạn tình cảm này… coi như chấm dứt đi.

Nó vừa ra khỏi công ty thì thấy Thành Phong đã đứng đợi sẵn. Nhanh chóng, nó lên xe, chiếc xe cũng khuất dần. Ở trên nhìn xuống, anh không khỏi đau lòng. Anh đã từng rất nhớ nó nhưng khi đứng trước nó, anh lại không nói được bất cứ điều gì. Nhìn nó bước lên xe của người đàn ông khác, anh không cam tâm nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải. Chạy đến và đấm vào mặt anh ta ư, anh chưa điên. Hay là xuống bắt cóc nó rồi nhốt lại, anh cũng không phải kẻ biến thái… Anh bây giờ bất lực thực sự, còn yêu mà không dám nói, đây có phải là anh không?

Từ khi rời khỏi công ty ấy, không lúc nào là nó không nghĩ đến anh cả. Nó lúc này rối lắm, ngay từ khi nhìn thấy anh, nó đã muốn chạy lại ôm anh thật chặt nhưng… nó không có can đảm đó. Suốt buổi họp, nó đã cố gắng biết bao nhiêu nhưng chỉ cần một câu nói của anh cũng đủ khiến lớp phòng bị của nó sụp đổ hoàn toàn. Nó đã cố mạnh mẽ lắm rồi mà, anh đừng khiến nó phải yếu đuối thế chứ. Nó… đau lắm.

\- Em có sao không? \_ Vừa nhìn thấy biểu hiện của nó là Thành Phong thấy có gì đó sai sai rồi.

\- Tổng giám đốc của K&H là Khiêm. \_ Khuôn mặt nó thoáng nét buồn.

Thì ra là vậy, người đàn ông nó nhớ nhung bao năm qua cuối cùng cũng được gặp lại rồi. Nhưng tại sao Thành Phong anh lại thấy nó buồn đến thế?

\- Hai người có nói gì không?

\- Em… em không thể nói chuyện với anh ấy. Em sợ mình sẽ vứt bỏ tất cả để đến bên anh ấy mất. \_ Nói đến đây, nước mắt nó lại chảy dài trên khuôn mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạt Nắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook