Chương 11: Sự cố không mong muốn
Âu Phương Tuyết Hi
04/01/2021
Sau một khoảng thời gian bôi thuốc và thay băng chăm chỉ, đôi chân của nó đã dần hồi phục. Chính vì thế, nó phải quay trở lại với việc đi bộ đến trường. Cũng sắp đến cuộc thi chọn vào hội học sinh rồi, nó phải cố gắng hơn mới được. Nó đã hứa với Lan Anh kiểu gì hai đứa cũng phải vào được hội học sinh, làm chức cao thì càng tốt \(nó tham vọng quá\).
Sáng nay đến trường, nó thấy thông báo dán ở bảng tin về thể lệ của cuộc thi. Cuộc thi có hai phần: kiến thức và tài năng. Với phần thi kiến thức thì nó không lo lắm bởi thực lực học tập của nó thì ai cũng phải công nhận \(nói thế thôi chứ nó hồi hộp lắm\). Nhưng còn về phần thi tài năng, nó biết biểu diễn gì đây? Suy nghĩ mãi, nó không biết mình đã đến lớp từ bao giờ.
\- Lan Anh, cậu xem thông báo ngoài bảng tin chưa? \_ Nay Lan Anh đến sớm ghê.
\- Rồi, tớ vừa xem xong.
\- Phần thi tài năng cậu định biểu diễn gì?
\- Tớ nghĩ tớ sẽ nhảy hiện đại, tại tớ cũng chẳng có tài năng gì nổi bật lắm.
\- Nhảy à…Hay tớ thử múa nhỉ, mấy bài nhạc Hoa á. \_ Nó bị nghiện nhạc Trung Quốc, đặc biệt là nhạc phim.
\- Được đó, An Hạ nhà ta sẽ đẹp lắm đây. Nhưng cậu để ý kỹ phần thi kiến thức không, môn thi là chọn ngẫu nghiên đấy.
\- Tớ cũng hơi lo, tại Hoá và Lý tớ không giỏi lắm.
\- Thôi tôi xin, cô thì môn nào mà chẳng học tốt. Mà kể cả có hơi kém thì hỏi anh Khiêm ấy, anh ấy ban A mà. \_ Lan Anh bĩu môi.
\- Tớ với anh Khiêm cũng có phải thân thiết gì đâu. \_ Nói đến đây nó lại hơi buồn.
\- Ơ cái con bé này, mà thôi cũng kệ đi. Đến đâu hay đến đấy vậy.
Hai đứa nó nói chuyện một chút rồi vào học.
…
Cuộc thi ngày một đến gần. Về phần thi tài năng, nó quyết định sẽ múa cổ trang và đành phải bỏ tiền ra đi thuê Hán phục cùng vài thứ trang sức. Đến tiệm thuê đồ, do bị chinh phục bởi mấy bộ “xiêm y lộng lẫy” nên nó mua luôn, thi xong thì mang về làm kỉ niệm \(nó thật “rich”\). Tập tành cũng kham khổ phết chứ không phải đùa, nó tập mãi mới có thể nói là tạm ổn. Ai bảo nó đam mê nhạc Trung quá làm gì?
Phần nó lo không kém là kiến thức. Mặc dù nó là đứa học giỏi nhưng mà xui quá bốc phải toàn Lý, Hoá, Sinh thì chắc nó cũng khổ sở đây. Đang ngồi làm bài tập thì thấy có bài khó, mà giờ hỏi ai đây. Chẳng nhẽ mặt dày nhắn tin hỏi anh, liệu anh có rep không nhỉ? Thôi kệ, tầm này thì liêm sỉ không quan trọng, quan trọng là nó phải bước chân được vào cái hội học sinh kia kìa. Thế là thôi, nó nhắn tin cho anh hỏi bài.
\- Anh có đấy không ạ?
\- Anh đây. \_ Anh rep tin nhắn của nó với tốc độ thần chưởng khiến nó cũng hơi sốc.
\- Anh có rảnh không, cho em hỏi bài tý. Em gặp bài Lý này hơi khó mà không biết hỏi ai.
\- Chụp ảnh đi anh xem cho. \_ Anh nói xong là nó hí hoáy chụp ảnh cái bài đấy rồi gửi cho anh. Do nó cũng khá thông minh nên anh giảng một chút là hiểu. Anh còn định gọi video nhưng nó từ chối, anh mà gọi bây giờ là nó không đủ tỉnh táo để học nữa đâu. Làm xong đống bài Lý, nó lại “lết xác” đi tập thêm phần thi tài năng của mình.
…
Cuối cùng thì ngày thi cũng đến. Bọn nó sẽ thi kiến thức vào buổi sáng và thi tài năng vào buổi chiều. Trường nó có 30 lớp, vậy là có 60 học sinh tham gia, ôi mẹ ơi! Những anh, chị lớp 12 cũng không bỏ qua cơ hội được vào hội học sinh này. Nó nghe nói, người có số điểm tổng hai phần thi cao nhất sẽ được làm hội phó \(Hội trưởng vẫn là anh\). Điều đặc biệt hơn cả, trong thành phần ban giám khảo lần này có ANH. Trời ơi, nó không thể tin được anh cũng có mặt trong hội đồng chấm thi nhưng anh chỉ tham gia vào buổi chiều. Có khi nào nó nhìn anh xong không thi nổi nữa không nhỉ? Thôi, nó phải bỏ ngay cái suy nghĩ này đi với được.
Trống báo hiệu phần thi đầu tiên vang lên. Mỗi học sinh sẽ được bốc ba lá thăm tương ứng với môn học và khối lớp của người đó. Nó nhìn qua dàn thí sinh năm nay thì đa số là trai xinh gái đẹp. Cũng đúng thôi, lớp nào cũng sẽ cử những người xuất sắc nhất lớp đi mà \(ý nó là mình và Lan Anh cũng vô cùng xuất sắc\). Xem nào, ở đây nó quen không nhiều người lắm. Lan Anh thì khỏi nói, một vài anh chị khối trên nó có làm quen khi đi họp và ai nữa nhỉ…à, Ngân – cô bạn học cùng lớp với nó hồi cấp hai. Chắc mấy hôm đi họp nó không để ý lắm nên không nhận ra. Bạn này là lớp trưởng lớp 10D2, nhưng nó cũng không tiếp xúc nhiều lắm mặc dù học cùng nhau khá lâu.
Mọi người lần lượt lên bốc môn thi của mình. Đến lượt nó, nó đi đến bàn giám khảo với tâm trạng hồi hộp thấy rõ. Chả hiểu sao đến bàn giám khảo lại thấy anh đang nhìn mình rồi cười, làm nó ngượng đỏ cả mặt. Thôi tập trung, nó phải cầu giời lạy Phật bốc được mấy môn đúng sở trường. Để xem…Môn đầu tiên: Văn, lạy Chúa. Đây cũng là môn thi mà nó tự tin nhất. Môn thứ hai: Anh. Trời, nay nó làm việc tốt hay sao mà may thế này. Môn thứ ba: Lý. Thôi cũng không sao, mấy hôm được anh tu bổ kiến thức về môn học này nên coi như việc lựa chọn môn thi của nó tạm thời suôn sẻ. Chắc dạo này nó ăn ở tích tâm tích đức nên trời xanh phù hộ.
Mỗi thí sinh sẽ có thời gian làm bài khác nhau, tuỳ thuộc vào môn thi. Chỗ ngồi sẽ được xếp theo khối lớp và theo môn người đó bốc được. Trong phòng thi Văn, nó thấy có khá nhiều người. Trong đó có Ngân, cô bạn mà nó nói hồi nãy. Không biết tại sao nó cứ có cảm giác cô bạn này không thích nó lắm. Bởi vì đã từng học chung 4 năm cấp hai mà bây giờ cư xử với nó như người lạ vậy. Thôi nó cũng kệ, nó phải tập trung cho môn thi của mình.
Hoàn thành xong cả ba môn thi, bây giờ nó thấy thật nhẹ nhõm. Hôm nay nó không gặp được Lan Anh trong bất kì phòng thi nào cả vì nhỏ bốc được Toán, Sinh và Sử. Trông nhỏ có vẻ làm bài tốt vì đã được anh Minh kèm cặp khá nhiều.
\- An Hạ, An Hạ. \_ Vừa bước ra khỏi phòng thi thì nó đã nghe được tiếng của cô bạn thân.
\- Cậu làm bài tốt không? \_ Nó hỏi Lan Anh.
\- Cũng tạm ổn, bây giờ mình đi ăn đi, tớ đói rồi.
\- Ừ, ra căn\-tin trường nhé.
\- Được, để tớ gọi cả anh Minh và anh Khiêm nữa. \_ Nhỏ nói làm nó lại nhớ đến cái khoảnh khắc anh cười với nó lúc nãy khiến tim nó đập loạn xạ hết cả lên. Định quyết tâm theo đuổi anh lắm mà bây giờ vẫn thế này thì…
Nó với Lan Anh rảo bước ra căn\-tin thì thấy anh và anh Minh đã ngồi chờ sẵn ở đó. Tuy nhiên không ra chỗ hai người họ ngay, Lan Anh kéo nó đi mua đồ ăn trước đã. Quả thật tâm hồn ăn uống của nhỏ cũng không kém nó là bao.
\- Hai anh ăn gì chưa? \_ Lan Anh đặt đống đồ ăn của nhỏ với nó xuống bàn, mặt tỉnh bơ hỏi Khiêm với Minh.
\- Bọn anh định chờ hai đứa đến mới ăn mà bây giờ thì nhìn xem… \_ Minh than thở.
\- Hai người ăn gì thì tự đi mà lấy chứ.
\- Thôi được rồi.
4 người bọn nó ngồi ăn mà thấy ai cũng quay lại nhìn làm nó hơi ngượng. Rốt cuộc trên mặt bọn nó dính gì à? Lướt qua một lượt thì nó cũng hiểu nguyên do, cơ bản là cái bàn này xuất hiện toàn trai xinh gái đẹp, người ta không nhìn mới lạ. Mặc dù đã thân với anh hơn trước nhưng không hiểu sao cứ đối diện với anh là nó không kiểm soát được mình. Mặt thì lúc nào cũng đỏ bừng, chân tay luống ca luống cuống chẳng làm cái gì nên hồn.
\- Chiều 3 giờ mới bắt đầu thi cơ, hai đứa cứ về nhà mà nghỉ ngơi rồi chuẩn bị. \_ Minh dặn dò nó và Lan Anh.
\- Hai đứa cứ trang điểm rồi làm tóc gì đó trước đi. Nhưng trang phục thì không phải thay trước đâu. Lúc đầu nhà trường vẫn yêu cầu học sinh mặc đồng phục để công bố kết quả phần thi sáng nay cơ. \_ Anh có vẻ hiểu rất rõ về cuộc thi. À quên, anh là hội trưởng mà.
\- Này Khiêm, mày là ban giám khảo thì chiều nay nâng điểm cho hai em nó tí. \_ Minh nói với Khiêm bằng vẻ mặt hết sức không đứng đắn.
\- Ai lại làm thế, bọn em sẽ cố gắng mà. \_ Không biết tại sao nó lại từ chối ngay. \_ Mà chiều nay bọn em trình diễn thứ tự bao nhiêu ạ?
\- An Hạ 20, Lan Anh 25 nhé. \_ Ồ, vậy là không sớm cũng không muộn. Nhưng nó cũng chẳng quan trọng lắm, trình diễn lúc nào cũng được.
Mọi người ăn xong rồi trở về nhà, chuẩn bị thật tốt cho phần thi chiều nay.
…
\- An Hạ, đằng này. \_ Lan Anh gọi nó đến phía sau sân khấu.
\- Cậu để trang phục biểu diễn ở đây đi. Mà nay trông yêu kiều thục nữ thế. \_ Lan Anh cười trêu cô bạn của mình.
\- Thì múa cổ trang mà. Làm kiểu tóc này cũng lâu phết đấy, tớ chỉ chọn kiểu nào đơn giản thôi.
\- Ừ, mình ra ngoài đi. Tí nữa lúc nào gần đến tiết mục thì vào thay.
Nó với Lan Anh ra ngoài mà không biết cuộc nói chuyện đã bị một người nào đó chứng kiến toàn bộ.
“ Chào mừng các bạn đã trở lại với cuộc thi ngày hôm nay!” \_ MC nói xong thì cả trường nó vỗ tay. MC lần này là một anh, một chị lớp 12, nói chuyện rất thú vị và lôi cuốn.
“ Như các bạn đã biết, sáng nay, các thí sinh của chúng ta đã phải trải qua một phần thi tương đối áp lực, đó là phần thi kiến thức. Hội đồng chấm thi đã cố gắng chấm xong bài thi nhanh nhất để thông báo cho các bạn. Điểm thi lần này lấy thang điểm là 20 trên một môn, rất công bằng, tương đương nhau trong từng khối lớp . Và bây giờ thời khắc quan trọng đã đến, điểm thi sẽ được hiện trên màn hình này.”
Nó không thể tin được vào những gì mình đang nhìn thấy. Nó đứng nhất trong các thí sinh với điểm thi là 58,5/60 cho 3 môn thi. Nó đạt điểm tuyệt đối môn Tiếng Anh, được 18,5 Văn và 19 Vật Lý. Nó rất bất ngờ và cũng rất vui nữa. Đứng sau nó lần lượt là hai anh chị lớp 12, đồng hạng 4 với Lan Anh là một anh lớp 11 và người xếp thứ 5 không ai khác, chính là Ngân. Điểm mọi người rất sít sao nhau, đa số chỉ cách 0,25 hoặc 0,5 thôi. Nó cũng tự nhủ bản thân đứng đầu là do may mắn chút xíu nên phải thật cố gắng trong phần thi sắp tới.
Phần thi tài năng được diễn ra rất sôi động. Mọi người lần lượt biểu diễn tiết mục của mình, người thì hát, người thì nhảy, có người còn vẽ tranh, diễn kịch hay ảo thuật nữa,… Số điểm cho phần thi này là 40, cộng tổng điểm 4 giám khảo sẽ ra điểm cuối cùng. Và trong thành phần ban giám khảo này có anh. Đến khoảng tiết mục thứ 10 thì nó với Lan Anh vào phòng thay đồ biểu diễn.
\- Chết tiệt! \_ Nó không biết tại sao mình lại bất cẩn như thế.
\- Có chuyện gì vậy An Hạ? \_ Lan Anh lo lắng chạy lại chỗ nó.
Lúc này, nó đưa cái váy bị rách nham nhở ở phần cuối cho Lan Anh xem. Nó không biết ai lại giở cái thủ đoạn bỉ ổi này. Muốn thách đấu nó thì cứ chờ kết quả hoặc đường đường chính chính bước ra trước mặt nó này. Nó ghét nhất mấy cái thể loại “ném đá giấu tay” này. Chọn dịp nào không chọn lại chọn đúng cái cuộc thi quan trọng thế này. Nó mà biết là ai, nó…nó…nó nhất định không tha.
\- Giờ phải làm sao ? \_ Lan Anh vô cùng lo lắng cho cô bạn của mình.
\- Nếu bây giờ tớ chạy đi mua trang phục thì không kịp nữa. Mà cơ bản hôm nay không ai múa cổ trang cả, tìm mượn Hán phục rất khó.
\- Hay cậu đổi tiết mục đi, nhảy hay hát gì cũng được.
\- Thế không được, tớ không muốn bỏ phí công sức tập luyện bao lâu nay chỉ vì sự cố không mong muốn này.
\- Vậy giờ sao?
\- Lan Anh, cậu giúp tớ đi tìm kéo, hỏi xem ai có kim chỉ không hộ tớ với. Tớ sẽ chạy ra nhờ anh Khiêm xin lùi tiết mục xuống gần cuối.
Nó chạy ra chỗ anh, nói nhỏ xin để lùi tiết mục xuống. Đương nhiên là anh đồng ý ngay, vậy là tiết mục của nó được lùi xuống cuối cùng.
“Ban tổ chức xin thông báo, tiết mục thứ 19 trở đi, các thí sinh sẽ đẩy lên trên một tiết mục do số 20 gặp một số vấn đề. Xin cảm ơn”
\- Hừ, để xem trong từng đấy thời gian, mày làm được gì với cái bộ trang phục ấy. \_ Mắt người đó ánh lên một tia sắc lạnh.
Nó bận bịu chuẩn bị sửa bộ trang phục của mình. Lấy cho nó xong những đồ nó cần, Lan Anh cũng phải đi chuẩn bị cho tiết mục của mình nên không giúp nó được. Nó đành tự thân vận động. Cái người giở trò sau lưng nó cũng quá khinh thường An Hạ này rồi. Nó từ nhỏ đã thích vẽ vời, thiết kế các thứ nên bố mẹ từng cho đi học hẳn một khoá chuyên nghiệp về thời trang. Mấy cái thứ thêu thùa, may vá đôi với nó là quá đơn giản. Cũng may váy nó chỉ bị cắt phần đuôi, phía trên còn khá nguyên vẹn và chỉ bị rách lớp ngoài. Chắc người này hại nó mà sợ ai phát hiện nên vội đây mà. Bây giờ nó lại nghĩ, nhẽ ra nó đồng ý với anh để được vào thẳng từ hôm nọ có phải không cần thi thố gì không. Giờ thì vui rồi…Không được, nó không được nghĩ như thế. Nó phải tập trung sửa váy thôi.
Nó quyết định khiến bộ Hán phục dài yểu điệu thướt tha này ngắn hơn, gọn gàng hơn nhưng vẫn phải đúng chủ đề bài hát. Cắt hết phần nham nhở bị hỏng, nó gập mép váy rồi khâu lại. Nó làm tương tự với cả ba lớp. Nhưng bình thường Hán phục dạng ngắn sẽ không đơn thuần nguyên màu trắng như thế này. Nó nhìn quanh xem có vải đỏ ở đâu không thì phát hiện sau lưng mình là tấm rèm còn khá mới. Tự nhủ trong đầu: “Em xin lỗi trường, em xin lỗi trường” và … “xoẹt”, một mảnh vải không nhỏ “lìa khỏi tấm rèm”. Nó khâu phần vải này vào lớp ngoài cùng, sửa lại một chút cho chân váy thành màu đỏ. Nó dùng phần vải bị cắt lúc nãy làm một vài điểm nhấn trang trí rồi cắt thêm một ít vải ở rèm thành đai quấn ngang eo. Dùng chỉ trắng thêu thêm vài hoạ tiết…Vậy là xong, nó đã có một bộ Hán phục khác hẳn lúc trước, đáng yêu hơn, trẻ trung hơn nhưng không kém phần dịu dàng. Mải mê làm mãi thì cũng sắp đến tiết mục của mình. Nó thay đồ rồi bước ra trình diễn.
Trên tay cầm chiếc quạt, nó đã hoàn thành xuất sắc phần thi của mình. Vẫn là bài hát ấy, vẫn là bộ trang phục ấy nhưng nay được thổi vào sự đáng yêu, nhẹ nhàng mà nữ tính. Nó hoàn thành phần thi với số điểm 39,5/40, dẫn đầu hội thi cùng tiếng vỗ tay reo hò của mọi người.
Vậy là tổng điểm hai phần thi của nó đứng thứ nhất, nó chính thức trở thành một phần của hội học sinh. Lan Anh cũng vậy, nhỏ cũng đạt số điểm rất cao. Và theo đúng thể lệ, người dẫn đầu sẽ được làm hội phó hội học sinh. Người trao hoa cho nó là anh, nó thực sự rất vui. Vui vì mình đã chiến thắng bản thân, vui vì mình đã vượt qua một thử thách không mấy dễ dàng và vui vì khoảng cách giữa mình và anh đã rút ngắn hơn một chút. Nhưng nó tuyệt đối sẽ không quên chuyện ngày hôm nay đâu… Giữa lúc nó đang đón nhận sự chúc mừng và hoa từ mọi người thì người nào đó rời đi trong tâm trạng tức tối.
Sáng nay đến trường, nó thấy thông báo dán ở bảng tin về thể lệ của cuộc thi. Cuộc thi có hai phần: kiến thức và tài năng. Với phần thi kiến thức thì nó không lo lắm bởi thực lực học tập của nó thì ai cũng phải công nhận \(nói thế thôi chứ nó hồi hộp lắm\). Nhưng còn về phần thi tài năng, nó biết biểu diễn gì đây? Suy nghĩ mãi, nó không biết mình đã đến lớp từ bao giờ.
\- Lan Anh, cậu xem thông báo ngoài bảng tin chưa? \_ Nay Lan Anh đến sớm ghê.
\- Rồi, tớ vừa xem xong.
\- Phần thi tài năng cậu định biểu diễn gì?
\- Tớ nghĩ tớ sẽ nhảy hiện đại, tại tớ cũng chẳng có tài năng gì nổi bật lắm.
\- Nhảy à…Hay tớ thử múa nhỉ, mấy bài nhạc Hoa á. \_ Nó bị nghiện nhạc Trung Quốc, đặc biệt là nhạc phim.
\- Được đó, An Hạ nhà ta sẽ đẹp lắm đây. Nhưng cậu để ý kỹ phần thi kiến thức không, môn thi là chọn ngẫu nghiên đấy.
\- Tớ cũng hơi lo, tại Hoá và Lý tớ không giỏi lắm.
\- Thôi tôi xin, cô thì môn nào mà chẳng học tốt. Mà kể cả có hơi kém thì hỏi anh Khiêm ấy, anh ấy ban A mà. \_ Lan Anh bĩu môi.
\- Tớ với anh Khiêm cũng có phải thân thiết gì đâu. \_ Nói đến đây nó lại hơi buồn.
\- Ơ cái con bé này, mà thôi cũng kệ đi. Đến đâu hay đến đấy vậy.
Hai đứa nó nói chuyện một chút rồi vào học.
…
Cuộc thi ngày một đến gần. Về phần thi tài năng, nó quyết định sẽ múa cổ trang và đành phải bỏ tiền ra đi thuê Hán phục cùng vài thứ trang sức. Đến tiệm thuê đồ, do bị chinh phục bởi mấy bộ “xiêm y lộng lẫy” nên nó mua luôn, thi xong thì mang về làm kỉ niệm \(nó thật “rich”\). Tập tành cũng kham khổ phết chứ không phải đùa, nó tập mãi mới có thể nói là tạm ổn. Ai bảo nó đam mê nhạc Trung quá làm gì?
Phần nó lo không kém là kiến thức. Mặc dù nó là đứa học giỏi nhưng mà xui quá bốc phải toàn Lý, Hoá, Sinh thì chắc nó cũng khổ sở đây. Đang ngồi làm bài tập thì thấy có bài khó, mà giờ hỏi ai đây. Chẳng nhẽ mặt dày nhắn tin hỏi anh, liệu anh có rep không nhỉ? Thôi kệ, tầm này thì liêm sỉ không quan trọng, quan trọng là nó phải bước chân được vào cái hội học sinh kia kìa. Thế là thôi, nó nhắn tin cho anh hỏi bài.
\- Anh có đấy không ạ?
\- Anh đây. \_ Anh rep tin nhắn của nó với tốc độ thần chưởng khiến nó cũng hơi sốc.
\- Anh có rảnh không, cho em hỏi bài tý. Em gặp bài Lý này hơi khó mà không biết hỏi ai.
\- Chụp ảnh đi anh xem cho. \_ Anh nói xong là nó hí hoáy chụp ảnh cái bài đấy rồi gửi cho anh. Do nó cũng khá thông minh nên anh giảng một chút là hiểu. Anh còn định gọi video nhưng nó từ chối, anh mà gọi bây giờ là nó không đủ tỉnh táo để học nữa đâu. Làm xong đống bài Lý, nó lại “lết xác” đi tập thêm phần thi tài năng của mình.
…
Cuối cùng thì ngày thi cũng đến. Bọn nó sẽ thi kiến thức vào buổi sáng và thi tài năng vào buổi chiều. Trường nó có 30 lớp, vậy là có 60 học sinh tham gia, ôi mẹ ơi! Những anh, chị lớp 12 cũng không bỏ qua cơ hội được vào hội học sinh này. Nó nghe nói, người có số điểm tổng hai phần thi cao nhất sẽ được làm hội phó \(Hội trưởng vẫn là anh\). Điều đặc biệt hơn cả, trong thành phần ban giám khảo lần này có ANH. Trời ơi, nó không thể tin được anh cũng có mặt trong hội đồng chấm thi nhưng anh chỉ tham gia vào buổi chiều. Có khi nào nó nhìn anh xong không thi nổi nữa không nhỉ? Thôi, nó phải bỏ ngay cái suy nghĩ này đi với được.
Trống báo hiệu phần thi đầu tiên vang lên. Mỗi học sinh sẽ được bốc ba lá thăm tương ứng với môn học và khối lớp của người đó. Nó nhìn qua dàn thí sinh năm nay thì đa số là trai xinh gái đẹp. Cũng đúng thôi, lớp nào cũng sẽ cử những người xuất sắc nhất lớp đi mà \(ý nó là mình và Lan Anh cũng vô cùng xuất sắc\). Xem nào, ở đây nó quen không nhiều người lắm. Lan Anh thì khỏi nói, một vài anh chị khối trên nó có làm quen khi đi họp và ai nữa nhỉ…à, Ngân – cô bạn học cùng lớp với nó hồi cấp hai. Chắc mấy hôm đi họp nó không để ý lắm nên không nhận ra. Bạn này là lớp trưởng lớp 10D2, nhưng nó cũng không tiếp xúc nhiều lắm mặc dù học cùng nhau khá lâu.
Mọi người lần lượt lên bốc môn thi của mình. Đến lượt nó, nó đi đến bàn giám khảo với tâm trạng hồi hộp thấy rõ. Chả hiểu sao đến bàn giám khảo lại thấy anh đang nhìn mình rồi cười, làm nó ngượng đỏ cả mặt. Thôi tập trung, nó phải cầu giời lạy Phật bốc được mấy môn đúng sở trường. Để xem…Môn đầu tiên: Văn, lạy Chúa. Đây cũng là môn thi mà nó tự tin nhất. Môn thứ hai: Anh. Trời, nay nó làm việc tốt hay sao mà may thế này. Môn thứ ba: Lý. Thôi cũng không sao, mấy hôm được anh tu bổ kiến thức về môn học này nên coi như việc lựa chọn môn thi của nó tạm thời suôn sẻ. Chắc dạo này nó ăn ở tích tâm tích đức nên trời xanh phù hộ.
Mỗi thí sinh sẽ có thời gian làm bài khác nhau, tuỳ thuộc vào môn thi. Chỗ ngồi sẽ được xếp theo khối lớp và theo môn người đó bốc được. Trong phòng thi Văn, nó thấy có khá nhiều người. Trong đó có Ngân, cô bạn mà nó nói hồi nãy. Không biết tại sao nó cứ có cảm giác cô bạn này không thích nó lắm. Bởi vì đã từng học chung 4 năm cấp hai mà bây giờ cư xử với nó như người lạ vậy. Thôi nó cũng kệ, nó phải tập trung cho môn thi của mình.
Hoàn thành xong cả ba môn thi, bây giờ nó thấy thật nhẹ nhõm. Hôm nay nó không gặp được Lan Anh trong bất kì phòng thi nào cả vì nhỏ bốc được Toán, Sinh và Sử. Trông nhỏ có vẻ làm bài tốt vì đã được anh Minh kèm cặp khá nhiều.
\- An Hạ, An Hạ. \_ Vừa bước ra khỏi phòng thi thì nó đã nghe được tiếng của cô bạn thân.
\- Cậu làm bài tốt không? \_ Nó hỏi Lan Anh.
\- Cũng tạm ổn, bây giờ mình đi ăn đi, tớ đói rồi.
\- Ừ, ra căn\-tin trường nhé.
\- Được, để tớ gọi cả anh Minh và anh Khiêm nữa. \_ Nhỏ nói làm nó lại nhớ đến cái khoảnh khắc anh cười với nó lúc nãy khiến tim nó đập loạn xạ hết cả lên. Định quyết tâm theo đuổi anh lắm mà bây giờ vẫn thế này thì…
Nó với Lan Anh rảo bước ra căn\-tin thì thấy anh và anh Minh đã ngồi chờ sẵn ở đó. Tuy nhiên không ra chỗ hai người họ ngay, Lan Anh kéo nó đi mua đồ ăn trước đã. Quả thật tâm hồn ăn uống của nhỏ cũng không kém nó là bao.
\- Hai anh ăn gì chưa? \_ Lan Anh đặt đống đồ ăn của nhỏ với nó xuống bàn, mặt tỉnh bơ hỏi Khiêm với Minh.
\- Bọn anh định chờ hai đứa đến mới ăn mà bây giờ thì nhìn xem… \_ Minh than thở.
\- Hai người ăn gì thì tự đi mà lấy chứ.
\- Thôi được rồi.
4 người bọn nó ngồi ăn mà thấy ai cũng quay lại nhìn làm nó hơi ngượng. Rốt cuộc trên mặt bọn nó dính gì à? Lướt qua một lượt thì nó cũng hiểu nguyên do, cơ bản là cái bàn này xuất hiện toàn trai xinh gái đẹp, người ta không nhìn mới lạ. Mặc dù đã thân với anh hơn trước nhưng không hiểu sao cứ đối diện với anh là nó không kiểm soát được mình. Mặt thì lúc nào cũng đỏ bừng, chân tay luống ca luống cuống chẳng làm cái gì nên hồn.
\- Chiều 3 giờ mới bắt đầu thi cơ, hai đứa cứ về nhà mà nghỉ ngơi rồi chuẩn bị. \_ Minh dặn dò nó và Lan Anh.
\- Hai đứa cứ trang điểm rồi làm tóc gì đó trước đi. Nhưng trang phục thì không phải thay trước đâu. Lúc đầu nhà trường vẫn yêu cầu học sinh mặc đồng phục để công bố kết quả phần thi sáng nay cơ. \_ Anh có vẻ hiểu rất rõ về cuộc thi. À quên, anh là hội trưởng mà.
\- Này Khiêm, mày là ban giám khảo thì chiều nay nâng điểm cho hai em nó tí. \_ Minh nói với Khiêm bằng vẻ mặt hết sức không đứng đắn.
\- Ai lại làm thế, bọn em sẽ cố gắng mà. \_ Không biết tại sao nó lại từ chối ngay. \_ Mà chiều nay bọn em trình diễn thứ tự bao nhiêu ạ?
\- An Hạ 20, Lan Anh 25 nhé. \_ Ồ, vậy là không sớm cũng không muộn. Nhưng nó cũng chẳng quan trọng lắm, trình diễn lúc nào cũng được.
Mọi người ăn xong rồi trở về nhà, chuẩn bị thật tốt cho phần thi chiều nay.
…
\- An Hạ, đằng này. \_ Lan Anh gọi nó đến phía sau sân khấu.
\- Cậu để trang phục biểu diễn ở đây đi. Mà nay trông yêu kiều thục nữ thế. \_ Lan Anh cười trêu cô bạn của mình.
\- Thì múa cổ trang mà. Làm kiểu tóc này cũng lâu phết đấy, tớ chỉ chọn kiểu nào đơn giản thôi.
\- Ừ, mình ra ngoài đi. Tí nữa lúc nào gần đến tiết mục thì vào thay.
Nó với Lan Anh ra ngoài mà không biết cuộc nói chuyện đã bị một người nào đó chứng kiến toàn bộ.
“ Chào mừng các bạn đã trở lại với cuộc thi ngày hôm nay!” \_ MC nói xong thì cả trường nó vỗ tay. MC lần này là một anh, một chị lớp 12, nói chuyện rất thú vị và lôi cuốn.
“ Như các bạn đã biết, sáng nay, các thí sinh của chúng ta đã phải trải qua một phần thi tương đối áp lực, đó là phần thi kiến thức. Hội đồng chấm thi đã cố gắng chấm xong bài thi nhanh nhất để thông báo cho các bạn. Điểm thi lần này lấy thang điểm là 20 trên một môn, rất công bằng, tương đương nhau trong từng khối lớp . Và bây giờ thời khắc quan trọng đã đến, điểm thi sẽ được hiện trên màn hình này.”
Nó không thể tin được vào những gì mình đang nhìn thấy. Nó đứng nhất trong các thí sinh với điểm thi là 58,5/60 cho 3 môn thi. Nó đạt điểm tuyệt đối môn Tiếng Anh, được 18,5 Văn và 19 Vật Lý. Nó rất bất ngờ và cũng rất vui nữa. Đứng sau nó lần lượt là hai anh chị lớp 12, đồng hạng 4 với Lan Anh là một anh lớp 11 và người xếp thứ 5 không ai khác, chính là Ngân. Điểm mọi người rất sít sao nhau, đa số chỉ cách 0,25 hoặc 0,5 thôi. Nó cũng tự nhủ bản thân đứng đầu là do may mắn chút xíu nên phải thật cố gắng trong phần thi sắp tới.
Phần thi tài năng được diễn ra rất sôi động. Mọi người lần lượt biểu diễn tiết mục của mình, người thì hát, người thì nhảy, có người còn vẽ tranh, diễn kịch hay ảo thuật nữa,… Số điểm cho phần thi này là 40, cộng tổng điểm 4 giám khảo sẽ ra điểm cuối cùng. Và trong thành phần ban giám khảo này có anh. Đến khoảng tiết mục thứ 10 thì nó với Lan Anh vào phòng thay đồ biểu diễn.
\- Chết tiệt! \_ Nó không biết tại sao mình lại bất cẩn như thế.
\- Có chuyện gì vậy An Hạ? \_ Lan Anh lo lắng chạy lại chỗ nó.
Lúc này, nó đưa cái váy bị rách nham nhở ở phần cuối cho Lan Anh xem. Nó không biết ai lại giở cái thủ đoạn bỉ ổi này. Muốn thách đấu nó thì cứ chờ kết quả hoặc đường đường chính chính bước ra trước mặt nó này. Nó ghét nhất mấy cái thể loại “ném đá giấu tay” này. Chọn dịp nào không chọn lại chọn đúng cái cuộc thi quan trọng thế này. Nó mà biết là ai, nó…nó…nó nhất định không tha.
\- Giờ phải làm sao ? \_ Lan Anh vô cùng lo lắng cho cô bạn của mình.
\- Nếu bây giờ tớ chạy đi mua trang phục thì không kịp nữa. Mà cơ bản hôm nay không ai múa cổ trang cả, tìm mượn Hán phục rất khó.
\- Hay cậu đổi tiết mục đi, nhảy hay hát gì cũng được.
\- Thế không được, tớ không muốn bỏ phí công sức tập luyện bao lâu nay chỉ vì sự cố không mong muốn này.
\- Vậy giờ sao?
\- Lan Anh, cậu giúp tớ đi tìm kéo, hỏi xem ai có kim chỉ không hộ tớ với. Tớ sẽ chạy ra nhờ anh Khiêm xin lùi tiết mục xuống gần cuối.
Nó chạy ra chỗ anh, nói nhỏ xin để lùi tiết mục xuống. Đương nhiên là anh đồng ý ngay, vậy là tiết mục của nó được lùi xuống cuối cùng.
“Ban tổ chức xin thông báo, tiết mục thứ 19 trở đi, các thí sinh sẽ đẩy lên trên một tiết mục do số 20 gặp một số vấn đề. Xin cảm ơn”
\- Hừ, để xem trong từng đấy thời gian, mày làm được gì với cái bộ trang phục ấy. \_ Mắt người đó ánh lên một tia sắc lạnh.
Nó bận bịu chuẩn bị sửa bộ trang phục của mình. Lấy cho nó xong những đồ nó cần, Lan Anh cũng phải đi chuẩn bị cho tiết mục của mình nên không giúp nó được. Nó đành tự thân vận động. Cái người giở trò sau lưng nó cũng quá khinh thường An Hạ này rồi. Nó từ nhỏ đã thích vẽ vời, thiết kế các thứ nên bố mẹ từng cho đi học hẳn một khoá chuyên nghiệp về thời trang. Mấy cái thứ thêu thùa, may vá đôi với nó là quá đơn giản. Cũng may váy nó chỉ bị cắt phần đuôi, phía trên còn khá nguyên vẹn và chỉ bị rách lớp ngoài. Chắc người này hại nó mà sợ ai phát hiện nên vội đây mà. Bây giờ nó lại nghĩ, nhẽ ra nó đồng ý với anh để được vào thẳng từ hôm nọ có phải không cần thi thố gì không. Giờ thì vui rồi…Không được, nó không được nghĩ như thế. Nó phải tập trung sửa váy thôi.
Nó quyết định khiến bộ Hán phục dài yểu điệu thướt tha này ngắn hơn, gọn gàng hơn nhưng vẫn phải đúng chủ đề bài hát. Cắt hết phần nham nhở bị hỏng, nó gập mép váy rồi khâu lại. Nó làm tương tự với cả ba lớp. Nhưng bình thường Hán phục dạng ngắn sẽ không đơn thuần nguyên màu trắng như thế này. Nó nhìn quanh xem có vải đỏ ở đâu không thì phát hiện sau lưng mình là tấm rèm còn khá mới. Tự nhủ trong đầu: “Em xin lỗi trường, em xin lỗi trường” và … “xoẹt”, một mảnh vải không nhỏ “lìa khỏi tấm rèm”. Nó khâu phần vải này vào lớp ngoài cùng, sửa lại một chút cho chân váy thành màu đỏ. Nó dùng phần vải bị cắt lúc nãy làm một vài điểm nhấn trang trí rồi cắt thêm một ít vải ở rèm thành đai quấn ngang eo. Dùng chỉ trắng thêu thêm vài hoạ tiết…Vậy là xong, nó đã có một bộ Hán phục khác hẳn lúc trước, đáng yêu hơn, trẻ trung hơn nhưng không kém phần dịu dàng. Mải mê làm mãi thì cũng sắp đến tiết mục của mình. Nó thay đồ rồi bước ra trình diễn.
Trên tay cầm chiếc quạt, nó đã hoàn thành xuất sắc phần thi của mình. Vẫn là bài hát ấy, vẫn là bộ trang phục ấy nhưng nay được thổi vào sự đáng yêu, nhẹ nhàng mà nữ tính. Nó hoàn thành phần thi với số điểm 39,5/40, dẫn đầu hội thi cùng tiếng vỗ tay reo hò của mọi người.
Vậy là tổng điểm hai phần thi của nó đứng thứ nhất, nó chính thức trở thành một phần của hội học sinh. Lan Anh cũng vậy, nhỏ cũng đạt số điểm rất cao. Và theo đúng thể lệ, người dẫn đầu sẽ được làm hội phó hội học sinh. Người trao hoa cho nó là anh, nó thực sự rất vui. Vui vì mình đã chiến thắng bản thân, vui vì mình đã vượt qua một thử thách không mấy dễ dàng và vui vì khoảng cách giữa mình và anh đã rút ngắn hơn một chút. Nhưng nó tuyệt đối sẽ không quên chuyện ngày hôm nay đâu… Giữa lúc nó đang đón nhận sự chúc mừng và hoa từ mọi người thì người nào đó rời đi trong tâm trạng tức tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.