Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Chương 16: Bán mình
Thiển Thủy Đích Ngư
29/10/2014
"Ngài nhẹ một chút!"
Thang Mang Lâm đau đến thiếu chút nữa thét chói tai. Mặc dù trong lòng
sớm có chuẩn bị, nhưng bị người xa lạ này mạnh mẽ chiếm lấy thì vẫn có
chút không chịu nổi.
"Nhẹ một chút? Tôi còn không có học được." Giọng nói trầm thấp mà khàn khàn vang lên, người đàn ông đè lên người cô ở trong bóng tối không thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy bị một cỗ hơi thở tà mị bao phủ.
Thang Mang Lâm giống như tượng gỗ, cho dù vẫn rất đau đớn nhưng cũng không phản kháng nữa, chỉ là thân thể bởi vì đau đớn này mà co rút nhanh, run rẩy, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Không biết đã trải qua bao lâu, người đàn ông mới từ trên người cô bò dậy, vô tình rời đi. Từ đầu đến cuối cô đều không có thấy rõ mặt của đối phương, chỉ biết là thân hình đối phương cao lớn, thân thể cường tráng. Khi bàn tay đối phương bóp chặt hông của cô thì cô ngay cả động một cái cũng khó khăn.
Nghe âm thanh của tiếng đóng cửa, Thang Mang Lâm nằm ở trên giường mà tan nát cõi lòng, thật lâu không có nhúc nhích.
Cô không ngờ Sơn Miêu lại nhanh như thế đã tìm được kim chủ cho cô, mà cô nhanh như vậy liền mất đi sự trong trắng.
Khi thân thể không hề đau nữa thì cô mới chậm rãi đứng dậy, thân thể trần truồng đi vào phòng tắm. Toàn thân đứng ở trước gương, nhìn trên người hiện đầy vết xanh tím thì nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Đây chính là sự bi ai của người nghèo, trừ thân thể, cô không còn có bất kì thứ gì có thể bán được.
Nụ cười mỉa mai vương lên khóe môi kiều diễm của cô, trong đôi con ngươi xinh đẹp có chút bi ai hận đời, lại có chút không cam lòng với số mạng nghèo khổ của mình.
50 vạn, thậm chí có người chịu vì một đêm mà trả 50 vạn. Năm mươi vạn này đặt vào một gia đình như gia đình cô, phải tương đương với 50 năm sinh hoạt phí, nhưng với kẻ có tiền thì ngay cả chớp mắt cùng không chớp một cái, dùng để đổi lấy một đêm của cô.
Cô đứng ở trước gương, tự nói với bản thân ở trong gương: "Thang Mang Lâm, một ngày kia, mày nhất định phải làm người có tiền!"
. . . . . .
Lăng Khắc Cốt rời khỏi lâu đài Tinh Nguyệt, lái xe chạy thẳng tới "Nhân Gian Tiên Cảnh". Một cước đá văng cửa phòng làm việc của Sơn Miêu, ra lệnh cho hắn: "Đi lấy mấy bình Chateau¬Petrus cho tôi."
"Lão đại? Ngài sao không ở nhà với bé con lại tới nơi này uống rượu?" Sơn Miêu vừa thấy Lăng Khắc Cốt, mặt lộ vẻ kinh ngạc, bé con bị thương nặng như vậy, lão đại thế nhưng không ở nhà làm bạn với cô bé. Nhưng mà anh rất nhanh đè nghi hoặc xuống đáy lòng, tà tà mà cười hỏi.
Lăng Khắc Cốt nhíu mày trợn mắt nhìn Sơn Miêu một cái: "Còn không mau đi lấy rượu?!"
"Chateau¬Petrus tôi chỉ có mấy bình giấu ở đáy hòm, lão đại muốn, tôi không thể làm gì khác hơn là lấy ra hiếu kính ngài." Sơn Miêu lộ ra nụ cười giảo hoạt xấu xa, vỗ vỗ tay gọi phục vụ, phân phó với đối phương vài câu.
Phòng làm việc của Sơn Miêu không hề giống phòng làm việc của công ty chính quy, bên trong không có bàn làm việc, mà là có một hệ thống ghế salon bằng da trâu tự nhiên nhập khẩu từ Ý, màu sắc vàng óng cùng trang hoàng hoa lệ bên trong phòng thi nhau tỏa sáng, có vẻ xa hoa mà dâm mỹ, rất phù hợp với thân phận quán bar hào hoa của nó. Đối diện ghế sa lon là những màn hình TV chiếm lĩnh toàn bộ mặt tường phía trước, chuyện xảy ra ở từng cái góc của cả "Nhân Gian Tiên Cảnh" cũng có thể thu hết vào mắt. Sơn Miêu chỉ cần nằm trên ghế sa lon là có thể nắm trong tay cả "Nhân Gian Tiên Cảnh", có một chút khác thường anh đều có thể phát hiện ra đầu tiên cũng nhanh chóng giải quyết.
Ngồi ở trên ghế sa lon to lớn mềm mại này của Sơn Miêu, Lăng Khắc Cốt ngước đầu nhắm mắt lại, không để ý tới tiếng quát nói của Sơn Miêu ở bên cạnh.
"Lão đại, có muốn đem Ngân Báo, Thanh Long, Bách Hổ bọn họ cùng nhau gọi tới hay không? Huynh đệ ta rất lâu không có uống chung một ly, chúng ta tối nay không say không về."
Lăng Khắc Cốt không có gật đầu, Sơn Miêu coi như anh đã đồng ý. Cười xấu xa đi ra ngoài gọi điện thoại.
Phục vụ lấy cốc đặt lên trên bàn, liền cung kính đứng ở một bên.
"Đi xuống!" Lăng Khắc Cốt lạnh giọng quát lên. Người phục vụ kia lập tức bị hơi thở lạnh lẽo của anh làm cho sợ hết hồn, chạy trối chết rời đi.
Anh uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ trong tay, đáy mắt bi thống thâm trầm đặc đến không tản ra nổi, anh thấp giọng rống lên đầy mâu thuẫn: "Bé con!"
Một tiếng "Bé con" này đầy rối rắm, đầy giãy giụa, vừa như có tình lại tựa như mang theo thật sâu hận ý, làm cho người ta đoán không ra anh rốt cuộc đối với Hi Nguyên ôm chặt thái độ gì.
"Lão đại tâm tình không được tốt, tôi hạn cho mấy người các cậu trong vòng mười phút chạy tới, tới trễ một giây phạt mấy người các cậu mua cho tôi một chiếc Aston Martin DB9." Sơn Miêu gian trá cười cúp điện thoại. Anh đang nghĩ tới cũng không phải cái xe thể thao Aston Martin sang trọng kia, mà là tâm tình của lão đại. Lão đại rất ít khi có biểu tình khác thường như vậy, anh không khỏi bắt đầu lo lắng.
Quay đầu lại xuyên thấu qua tấm kính thủy tinh trong suốt, anh nhìn thấy lão đại đang phiền muộn uống rượu. Cái bộ dạng lạnh lùng kia khiến cho anh càng thêm lo lắng. Là ai chọc tới lão đại, để cho cậu ta tối nay mất khống chế như vậy?
Ở trên thế giới này, còn có người hay sự vật nào có thể rung chuyển tâm tình lão đại?
Trừ bé con.
Chẳng lẽ là bé con?
"Sơn Miêu, tôi vừa xong một cuộc giải phẫu đang muốn đi nhìn bé con một chút, mấy người các cậu bồi lão đại thôi." Ngân Báo nhận được điện thoại của Sơn Miêu xong, có chút lo lắng nói. Khẳng định Lão đại biểu tình dị thường có liên quan tới bé con, sáng sớm nhìn hình ảnh lão đại và bé con ở chung một chỗ với nhau ấy thật là hạnh phúc, thế nào đảo mắt liền lại thay đổi rồi?
"Nhanh đi! Lão đại tuy quan trọng, nhưng bé con cũng là bảo bối của chúng ta." Sơn Miêu tán đồng gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại, Sơn Miêu cố làm ra vẻ không có việc gì mà đi vào phòng làm việc, trên mặt anh ta treo một nụ cười chói lọi như ngôi sao, đặt mông ngồi vào bên cạnh Lăng Khắc Cốt, sang sảng nói: "Thanh Long và Bách Hổ lập tức sẽ tới, bọn họ nói đã lâu không được cùng lão đại uống rượu rồi, hôm nay vừa đúng dịp không say không nghỉ."
"Nhiều chuyện!" Lăng Khắc Cốt ngước tròng mắt đen lạnh như băng lên, quét Sơn Miêu một cái, liền lại tự rót cho mình một ly rượu đỏ.
Trên người Lăng Khắc Cốt có loại lãnh khốc ác độc cùng khí phách, anh dường như bình sinh vốn đã là một vương giả, có sức quyến rũ khiến cho người ta không thể không thần phục, cho dù chỉ là một ánh mắt lạnh lẽo cũng đầy lực uy hiếp. Chưa nói đến anh giống như một con ưng trắng, đầy hơi thở nguy hiểm.
Trong phòng làm việc to lớn, chỉ có hai người Lăng Khắc Cốt và Sơn Miêu. Sơn Miêu như có điều suy nghĩ nhìn Lăng Khắc Cốt không ngừng uống rượu, ngón tay ở trên ghế dựa không nhịn được gõ gõ. Bọn người Thanh Long vẫn không có tới.
Tầm mắt Lăng Khắc Cốt đột nhiên bị một trong những hình ảnh trong TV trên tường hấp dẫn, không chớp mắt nhìn chằm chằm nơi đó.
Sơn Miêu theo tầm mắt của anh nhìn, là cô ấy? Cô ấy còn chưa đi sao?
"Băng Nhi!" Lăng Khắc Cốt khiếp sợ quát to một tiếng, nhào ra khỏi phòng làm việc của Sơn Miêu.
Băng Nhi? Sơn Miêu kinh ngạc mà há to mồm. Lão đại nhận lầm người, cô ấy không phải Băng Nhi, cô ấy tên Thang Mang Lâm.
"Nhẹ một chút? Tôi còn không có học được." Giọng nói trầm thấp mà khàn khàn vang lên, người đàn ông đè lên người cô ở trong bóng tối không thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy bị một cỗ hơi thở tà mị bao phủ.
Thang Mang Lâm giống như tượng gỗ, cho dù vẫn rất đau đớn nhưng cũng không phản kháng nữa, chỉ là thân thể bởi vì đau đớn này mà co rút nhanh, run rẩy, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Không biết đã trải qua bao lâu, người đàn ông mới từ trên người cô bò dậy, vô tình rời đi. Từ đầu đến cuối cô đều không có thấy rõ mặt của đối phương, chỉ biết là thân hình đối phương cao lớn, thân thể cường tráng. Khi bàn tay đối phương bóp chặt hông của cô thì cô ngay cả động một cái cũng khó khăn.
Nghe âm thanh của tiếng đóng cửa, Thang Mang Lâm nằm ở trên giường mà tan nát cõi lòng, thật lâu không có nhúc nhích.
Cô không ngờ Sơn Miêu lại nhanh như thế đã tìm được kim chủ cho cô, mà cô nhanh như vậy liền mất đi sự trong trắng.
Khi thân thể không hề đau nữa thì cô mới chậm rãi đứng dậy, thân thể trần truồng đi vào phòng tắm. Toàn thân đứng ở trước gương, nhìn trên người hiện đầy vết xanh tím thì nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Đây chính là sự bi ai của người nghèo, trừ thân thể, cô không còn có bất kì thứ gì có thể bán được.
Nụ cười mỉa mai vương lên khóe môi kiều diễm của cô, trong đôi con ngươi xinh đẹp có chút bi ai hận đời, lại có chút không cam lòng với số mạng nghèo khổ của mình.
50 vạn, thậm chí có người chịu vì một đêm mà trả 50 vạn. Năm mươi vạn này đặt vào một gia đình như gia đình cô, phải tương đương với 50 năm sinh hoạt phí, nhưng với kẻ có tiền thì ngay cả chớp mắt cùng không chớp một cái, dùng để đổi lấy một đêm của cô.
Cô đứng ở trước gương, tự nói với bản thân ở trong gương: "Thang Mang Lâm, một ngày kia, mày nhất định phải làm người có tiền!"
. . . . . .
Lăng Khắc Cốt rời khỏi lâu đài Tinh Nguyệt, lái xe chạy thẳng tới "Nhân Gian Tiên Cảnh". Một cước đá văng cửa phòng làm việc của Sơn Miêu, ra lệnh cho hắn: "Đi lấy mấy bình Chateau¬Petrus cho tôi."
"Lão đại? Ngài sao không ở nhà với bé con lại tới nơi này uống rượu?" Sơn Miêu vừa thấy Lăng Khắc Cốt, mặt lộ vẻ kinh ngạc, bé con bị thương nặng như vậy, lão đại thế nhưng không ở nhà làm bạn với cô bé. Nhưng mà anh rất nhanh đè nghi hoặc xuống đáy lòng, tà tà mà cười hỏi.
Lăng Khắc Cốt nhíu mày trợn mắt nhìn Sơn Miêu một cái: "Còn không mau đi lấy rượu?!"
"Chateau¬Petrus tôi chỉ có mấy bình giấu ở đáy hòm, lão đại muốn, tôi không thể làm gì khác hơn là lấy ra hiếu kính ngài." Sơn Miêu lộ ra nụ cười giảo hoạt xấu xa, vỗ vỗ tay gọi phục vụ, phân phó với đối phương vài câu.
Phòng làm việc của Sơn Miêu không hề giống phòng làm việc của công ty chính quy, bên trong không có bàn làm việc, mà là có một hệ thống ghế salon bằng da trâu tự nhiên nhập khẩu từ Ý, màu sắc vàng óng cùng trang hoàng hoa lệ bên trong phòng thi nhau tỏa sáng, có vẻ xa hoa mà dâm mỹ, rất phù hợp với thân phận quán bar hào hoa của nó. Đối diện ghế sa lon là những màn hình TV chiếm lĩnh toàn bộ mặt tường phía trước, chuyện xảy ra ở từng cái góc của cả "Nhân Gian Tiên Cảnh" cũng có thể thu hết vào mắt. Sơn Miêu chỉ cần nằm trên ghế sa lon là có thể nắm trong tay cả "Nhân Gian Tiên Cảnh", có một chút khác thường anh đều có thể phát hiện ra đầu tiên cũng nhanh chóng giải quyết.
Ngồi ở trên ghế sa lon to lớn mềm mại này của Sơn Miêu, Lăng Khắc Cốt ngước đầu nhắm mắt lại, không để ý tới tiếng quát nói của Sơn Miêu ở bên cạnh.
"Lão đại, có muốn đem Ngân Báo, Thanh Long, Bách Hổ bọn họ cùng nhau gọi tới hay không? Huynh đệ ta rất lâu không có uống chung một ly, chúng ta tối nay không say không về."
Lăng Khắc Cốt không có gật đầu, Sơn Miêu coi như anh đã đồng ý. Cười xấu xa đi ra ngoài gọi điện thoại.
Phục vụ lấy cốc đặt lên trên bàn, liền cung kính đứng ở một bên.
"Đi xuống!" Lăng Khắc Cốt lạnh giọng quát lên. Người phục vụ kia lập tức bị hơi thở lạnh lẽo của anh làm cho sợ hết hồn, chạy trối chết rời đi.
Anh uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ trong tay, đáy mắt bi thống thâm trầm đặc đến không tản ra nổi, anh thấp giọng rống lên đầy mâu thuẫn: "Bé con!"
Một tiếng "Bé con" này đầy rối rắm, đầy giãy giụa, vừa như có tình lại tựa như mang theo thật sâu hận ý, làm cho người ta đoán không ra anh rốt cuộc đối với Hi Nguyên ôm chặt thái độ gì.
"Lão đại tâm tình không được tốt, tôi hạn cho mấy người các cậu trong vòng mười phút chạy tới, tới trễ một giây phạt mấy người các cậu mua cho tôi một chiếc Aston Martin DB9." Sơn Miêu gian trá cười cúp điện thoại. Anh đang nghĩ tới cũng không phải cái xe thể thao Aston Martin sang trọng kia, mà là tâm tình của lão đại. Lão đại rất ít khi có biểu tình khác thường như vậy, anh không khỏi bắt đầu lo lắng.
Quay đầu lại xuyên thấu qua tấm kính thủy tinh trong suốt, anh nhìn thấy lão đại đang phiền muộn uống rượu. Cái bộ dạng lạnh lùng kia khiến cho anh càng thêm lo lắng. Là ai chọc tới lão đại, để cho cậu ta tối nay mất khống chế như vậy?
Ở trên thế giới này, còn có người hay sự vật nào có thể rung chuyển tâm tình lão đại?
Trừ bé con.
Chẳng lẽ là bé con?
"Sơn Miêu, tôi vừa xong một cuộc giải phẫu đang muốn đi nhìn bé con một chút, mấy người các cậu bồi lão đại thôi." Ngân Báo nhận được điện thoại của Sơn Miêu xong, có chút lo lắng nói. Khẳng định Lão đại biểu tình dị thường có liên quan tới bé con, sáng sớm nhìn hình ảnh lão đại và bé con ở chung một chỗ với nhau ấy thật là hạnh phúc, thế nào đảo mắt liền lại thay đổi rồi?
"Nhanh đi! Lão đại tuy quan trọng, nhưng bé con cũng là bảo bối của chúng ta." Sơn Miêu tán đồng gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại, Sơn Miêu cố làm ra vẻ không có việc gì mà đi vào phòng làm việc, trên mặt anh ta treo một nụ cười chói lọi như ngôi sao, đặt mông ngồi vào bên cạnh Lăng Khắc Cốt, sang sảng nói: "Thanh Long và Bách Hổ lập tức sẽ tới, bọn họ nói đã lâu không được cùng lão đại uống rượu rồi, hôm nay vừa đúng dịp không say không nghỉ."
"Nhiều chuyện!" Lăng Khắc Cốt ngước tròng mắt đen lạnh như băng lên, quét Sơn Miêu một cái, liền lại tự rót cho mình một ly rượu đỏ.
Trên người Lăng Khắc Cốt có loại lãnh khốc ác độc cùng khí phách, anh dường như bình sinh vốn đã là một vương giả, có sức quyến rũ khiến cho người ta không thể không thần phục, cho dù chỉ là một ánh mắt lạnh lẽo cũng đầy lực uy hiếp. Chưa nói đến anh giống như một con ưng trắng, đầy hơi thở nguy hiểm.
Trong phòng làm việc to lớn, chỉ có hai người Lăng Khắc Cốt và Sơn Miêu. Sơn Miêu như có điều suy nghĩ nhìn Lăng Khắc Cốt không ngừng uống rượu, ngón tay ở trên ghế dựa không nhịn được gõ gõ. Bọn người Thanh Long vẫn không có tới.
Tầm mắt Lăng Khắc Cốt đột nhiên bị một trong những hình ảnh trong TV trên tường hấp dẫn, không chớp mắt nhìn chằm chằm nơi đó.
Sơn Miêu theo tầm mắt của anh nhìn, là cô ấy? Cô ấy còn chưa đi sao?
"Băng Nhi!" Lăng Khắc Cốt khiếp sợ quát to một tiếng, nhào ra khỏi phòng làm việc của Sơn Miêu.
Băng Nhi? Sơn Miêu kinh ngạc mà há to mồm. Lão đại nhận lầm người, cô ấy không phải Băng Nhi, cô ấy tên Thang Mang Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.