Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 93

Thiển Thủy Đích Ngư

29/10/2014

Lăng Khắc Cốt tỉnh lại thì thấy Hi Nguyên nằm ngủ ở trong ngực anh, trong mắt phượng tĩnh mịch xẹt qua tia sáng mừng như điên.

Trên mặt Hi Nguyên hình như còn có vệt nước mắt chưa khô, lông mi ươn ướt lo lắng run rẩy, hình như ngủ vô cùng không yên ổn.

Lăng Khắc Cốt như giáo đồ thành kính đang cúng bái Thượng Đế mút khẽ hai mắt Hi Nguyên, lưỡi của anh mang theo nhiệt độ nóng bỏng quét qua từng cây lông mi một, khiến chúng dính vào sắc màu xinh đẹp.

Nụ hôn của anh dần dần dời xuống, rời đi đôi mắt đẹp của Hi Nguyên, đi tới chóp mũi xinh xắn, xẹt qua hai gò má mềm mại của cô, dán lên môi Hi Nguyên. Anh thõa mãn nhẹ ngân một tiếng, tựa như người lữ khách đói khát rốt cuộc tìm được ốc đảo, nhiệt tình mút ngọt ngào đã lâu không có được này.

Hi Nguyên cảm thấy giống như có một con bươm buớm ở trên mặt mình chơi đùa, đang lúc cô nghĩ đưa tay xua đi, con kia bươm buớm thế nhưng lại xà lên trên môi của cô, đột nhiên bươm bướm không còn là bươm bướm, biến thành một con chó lớn, lè lưỡi liếm cánh môi của cô.

Cô kinh ngạc mở mắt ra, khi thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc này của Lăng Khắc Cốt. Trong tròng mắt đen quyến luyến cuồng nhiệt của anh có nhiệt tình nhếch nhác, môi mỏng của anh anh cắn nuốt mềm mại của cô, lưỡi anh dùng sức đang đồ đột phá hàm răng cô, xâm nhập vào trong miệng cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên vọt một cái sôi trào, cô đẩy Lăng Khắc Cốt ra, xoay người lại đưa lưng về phía anh, cắn môi không biết nên làm sao sao đáp lại anh. Tâm tình của cô rất phức tạp, lúc không thấy được anh lo lắng thân thể của anh, điên cuồng muốn tìm được anh, lúc nhìn đến anh lại bởi vì một chuổi cảnh máu tanh chém giết cùng cái chết của bảo bảo mà mơ hồ hận anh.

Lăng Khắc Cốt đưa bàn tay ra vòng qua bên hông của cô, ở bụng của cô khóa lại, bàn tay dùng sức vừa thu lại, lưng của cô liền dán chặt lên lồng ngực nóng bỏng của anh.

"Bé con, chớ không để ý tới tôi." Lăng Khắc Cốt đem cằm chôn ở cổ Hi Nguyên, năn nỉ tựa như cầu xin thương xót.

Hi Nguyên xa cách khiến cho anh hoảng hốt, cô vẫn còn giận anh, Lăng Khắc Cốt cảm thấy ngực lại bắt đầu nhói đau.

Lăng Khắc Cốt năn nỉ lập tức mềm hoá phòng bị của Hi Nguyên, cô giống như làm nũng nói: "Sẽ không để ý anh!"

Âm thanh kiều mị của cô khiến tâm tình đang nhíu chặt một chỗ của Lăng Khắc Cốt giãn ra, trong mắt phượng của anh thoáng hiện ra nụ cười nhàn nhạt. Anh nghiêng đầu, thật sâu mút chặt vành tai trắng mịn của Hi Nguyên, sử dụng đầu lưỡi nhiệt tình liếm tai của cô.

"Lăng Khắc Cốt!" Hi Nguyên không thuận theo phản kháng. Môi lưỡi của anh ở sau tai của cô khơi lên ngọn lửa nóng bỏng, hại thân thể của cô không nhịn được từng trận run rẩy. Cảm giác xa lạ lại là quen thuộc này khiến cho lòng của cô cũng theo đó mà cuồng loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn như ánh nắng chiều xinh đẹp động lòng người.

Lăng Khắc Cốt hả hê cười nhẹ, anh vặn thân thể Hi Nguyên lại, thuận thế áp đến trên người cô, môi mỏng mang theo ngàn vạn Von điện áp đánh úp tới môi của cô, trằn trọc hôn mút.

"Tôi hận anh!" Hi Nguyên ngang ngược lom lom nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu mình, vừa tránh né nụ hôn của anh, vừa không thuận theo kháng cự.

"Tôi để cho em hận." Lăng Khắc Cốt cười che lại cái miệng nhỏ nhắn của Hi Nguyên, cưng chiều nói.

Hi Nguyên liều mạng đẩy đầu anh ra, cố ý hung tợn nói: "Tôi muốn ở ngực anh lại cắm mười con dao găm."

"Nơi này đã sớm cắm đầy, nó đang vì em mà đau đớn." Lăng Khắc Cốt nắm tay Hi Nguyên lên, đặt ở con tim đang đau đớn này của mình, thâm tình thì thầm.

Nghe được lời Lăng Khắc Cốt nói, Hi Nguyên thiếu chút nữa rơi lệ.

"Ai bảo anh hại chết bảo bối của chúng ta." Hi Nguyên ủy khuất nức nở. Anh không nghe cô giải thích liền định cô tội hồng hạnh xuất tường, hại chết kết tinh tình yêu của bọn họ. Sau khi tổn thương cô rồi, mới biết đau lòng.

"Tôi sẽ cho em một đứa khác." môi Lăng Khắc Cốt mập mờ trượt vào ngực Hi Nguyên, nhiệt tình nói.

Hi Nguyên thích đứa bé, anh sẽ cho cô, tạp chủng của người đàn ông khác, không cần thương xót.

"Lăng Khắc Cốt, đứa bé kia là. . . . ." Hi Nguyên vừa định giải thích cùng Lăng Khắc Cốt bảo bảo kia là của anh, liền bị anh lần nữa che lại môi bị hôn sưng đỏ.

"Đừng nói nữa!" Lăng Khắc Cốt không muốn nghe đáp án sẽ khiến cho anh nổi điên đó. Anh đã không muốn biết đứa bé kia là của ai, anh chỉ cần biết bé con hiện tại thuộc về anh, về sau cũng chỉ có thể thuộc về anh.

Môi của anh cùng tay ở trên người Hi Nguyên khơi lên lửa nhiệt tình, để cho cô kìm lòng không được rên rỉ ra tiếng. . . . . .

Cửa phòng ngủ bị người nhẹ nhàng đóng lại. Ngân Báo liếc nhìn Thẩm Đan buồn bã một cái, ý vị ngoạn độc cười hỏi "Muốn đi đánh một chầu hay không?"

"Với anh?" Thẩm Đan ngưng mày nhìn Ngân Báo, anh thế nhưng nhìn thấy được phía dưới nụ cười của anh ấy cũng che giấu khổ sở.

"Đương nhiên là chúng ta hai cái tên thất tình này rồi. Đi thôi!" Ngân Báo ôm cổ của Thẩm Đan, cười bướng bỉnh mà kéo anh đi.

Mặc kệ như thế nào, Lăng Khắc Cốt cùng Hi Nguyên cuối cùng cũng hòa hảo trở lại, anh không cần lo lắng nữa. Chỉ là tâm của anh lại vẫn vô dụng tới vậy.

"Đi thì đi, người nào sợ anh?" Thẩm Đan hất tay Ngân Báo ra, tiêu sái dẫn đầu xuống lầu.

Ở lầu một lâu đài Tinh Nguyệt có một phòng luyện tập, Ngân Báo cùng Thẩm Đan ở bên trong đánh một trận tới trời đất u ám, cũng không còn phân biệt được thắng thua. Cho đến sắc trời dần dần sáng rõ, Ngân Báo mới thở hổn hển ngồi ở trên sàn nhà phủ Tatami, cười nói với Thẩm Đan: "Không ngờ mấy năm không thấy, tiểu tử cậu lại trở nên lợi hại như vậy."

"Là nhờ thiếu gia Báo chỉ bảo cho tôi." Thẩm Đan cũng mệt mỏi ngồi ở bên cạnh anh.

"Tâm tình tốt một chút chưa?" Ngân Báo thưởng thức nhìn Thẩm Đan.

"Không có." Thẩm Đan lắc đầu một cái. Mặc dù Hi Nguyên cùng thiếu gia hòa hảo anh cảm thấy thoải mái, nhưng tim của anh lại bởi vì mất đi Hi Nguyên mà khó chịu đến giống như đã chết.

. . . . . .

Đã không biết là lần thứ mấy, Lăng Khắc Cốt ở trong cơ thể cô bộc phát, Hi Nguyên nhìn Lăng Khắc Cốt đang ở trên thân thể mình, ngang ngược trách cứ: "Cũng đã sắp thành người chết, vẫn còn có hơi sức. . . . . ."

Mắt phượng yêu nghiệt của Lăng Khắc Cốt cong lên, cười tà cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn của Hi Nguyên: "Chết cũng muốn yêu."

"Không cần!" Hi Nguyên kháng cự đẩy anh ra. Thân thể của cô cũng muốn kiệt quệ rồi, không ngờ tinh lực Lăng Khắc Cốt vẫn đầy như vậy, ôm cô giằng co cả đêm. Thân thể của anh vẫn như cũ đầy sức lực. Thật là không muốn sống nữa!

"Tôi chỉ muốn hôn em." Lăng Khắc Cốt mập mờ chống đỡ cánh môi Hi Nguyên, một bàn tay còn đang ở trên thân thể Hi Nguyên phóng hỏa.

"Em mới không tin!" Tay của anh rõ ràng đã sờ tới nơi đó, còn nói chỉ muốn hôn cô, mỗi lần đều như vậy, tin tưởng anh nữa cô chính là đứa ngốc.

"Tôi để cho em giày xéo, được chưa?" Lăng Khắc Cốt ngừng động tác tay bên trên, vô tội nằm dài trên giường, nháy một đôi tròng mắt đen mê hoặc nhìn Hi Nguyên.

"Để cho em giày xéo anh?" Hi Nguyên ác ý con mắt hạnh nheo lại, nụ cười xấu xa ở khóe môi thoáng nở rộ.



Lăng Khắc Cốt hếch mày lên, cười nhạt gật đầu.

Hi Nguyên không khách khí chút nào cắn lên đầu vai Lăng Khắc Cốt, dùng sức "Giày xéo" anh.

Lăng Khắc Cốt đưa bàn tay ra, chân mày cũng không nhíu một cái, chỉ là lấy tay vuốt ve tấm lưng tuyết trắng không còn phẳng mịn của Hi Nguyên. Một vài vết sẹo nông sâu không đồng nhất khiến anh đau lòng. Lúc đó anh mất trí, bị ghen tỵ khống chế, bây giờ hối hận đã không kịp. Hi Nguyên nên hận anh.

"Đây là em thay bảo bảo cắn." Hi Nguyên trong hốc mắt có nước mắt lưu chuyển, cô ủy khuất nhìn dấu răng rõ ràng nơi đầu vai anh, vừa dùng đầu lưỡi mút lấy vết máu, vừa nói.

"Có đủ hay không? Có muốn cắn nữa hay không?" Lăng Khắc Cốt chìa ra lồng ngực màu đồng của mình, hỏi Hi Nguyên.

"Anh cho em là chó sao?" Hi Nguyên úp sấp trên ngực Lăng Khắc Cốt nũng nịu. Cắn trên người anh, đau chính là lòng của cô.

"Em là con chó nhỏ của tôi." Lăng Khắc Cốt ôm sát Hi Nguyên, đau lòng nói.

"Vậy em cắn chết anh!" Hi Nguyên ra vẻ nhào tới Lăng Khắc Cốt, hàm răng ngọc mở lớn, hướng Lăng Khắc Cốt công kích.

Lăng Khắc Cốt bị cô chọc cho phát ra tiếng cười trầm thấp. Cắn như thế này thật đúng là đang gãi ngứa, chẳng những không đau, ngược lại để cho thân thể anh lập tức lại đã nổi lên phản ứng.

Hi Nguyên cảm thấy vật trong cơ thể lại một lần trướng đại, lập tức dừng lại động tác, đỏ mặt chui vào trong chăn: "Sắc lang!"

Lăng Khắc Cốt cười lớn ngăn chận Hi Nguyên, lần nữa triển khai một cuộc triền miên làm cho người ta tim đập mặt đỏ.

. . . . . .

Không khí trên bàn ăn sáng rất quái lạ.

Hi Nguyên tức giận nhìn cũng không nhìn Lăng Khắc Cốt một cái, cô đem cổ áo áo len dựng đứng lên, che kín toàn bộ cổ. Đều do anh, trên người tất cả đều là vết hôn, để cho không mặt mũi thấy người. Anh lại vẫn cười tà ác đến giống như mèo trộm được cá.

Lăng Khắc Cốt thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Hi Nguyên, cười đến rực rỡ khác thường.

Anh cầm bánh mì lên, phết salad tương, gắp mấy miếng chân giò hun khói cùng dưa chuột nữa, thả vào điữa trước mặt Hi Nguyên: "Ăn no mới có hơi sức cắn tôi."

"Anh còn nói!" Hi Nguyên tức giận nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt, cô mắc cỡ chết được, cắn người không được lại bị anh ăn hoàn toàn, anh lại vẫn còn dám nhắc tới.

Lăng Khắc Cốt cúi đầu thấp xuống, ở bên môi cô hôn chộm một cái "Đừng nóng giận, buổi tối tôi bồi em cắn."

“Anh . . . . anh . . . . anh . . . . ." Hi Nguyên xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt bị bộ dáng đáng yêu của cô hấp dẫn ánh mắt, đầu hơi nghiêng thấp xuống, chỉ một khắc nữa là che lại đôi môi Hi Nguyên.

"È hèm!" Một âm thanh đánh vỡ sự mập mở giữa hai người, chỉ thấy Tưởng Lệ Văn dùng một đôi đôi mắt đẹp sắc xảo trợn tròn nhìn Hi Nguyên một cái, liền lắc eo từ trên cầu thang đi xuống.

"Khắc Cốt, làm sao anh lại xuất viện rồi?" Cô ngồi vào bên kia Lăng Khắc Cốt, cố tình kinh ngạc hỏi.

"Công ty có việc gấp." Lăng Khắc Cốt lạnh lùng trả lời. Đối với việc Tưởng Lệ Văn làm hỏng khoảnh khắc ái muội của anh và Hi Nguyên, anh có chút không vui.

"Một lát cơm nước xong, em sẽ báo cáo với anh tiến triển của vụ làm ăn ở Thái Lan." Tưởng Lệ Văn muốn tranh đoạt lực chú ý của Lăng Khắc Cốt, cố ý đẩy cao ngực, liều mạng nháy mắt quyến rũ, cố gắng dùng sức quyến rũ phái nữ thành thục của cô ta đánh bại sự non nớt của Hi Nguyên.

"Chuyện công việc tới công ty rồi nói” Lăng Khắc Cốt gương mặt lãnh khốc, ân lãnh, không vui nói.

Âm thanh của anh mặc dù rất nhẹ, lại làm cho người ta có một loại cảm giác rét lạnh, khiến Tưởng Lệ Văn lập tức im lặng không dám lên tiếng. Cô ta ghen ghét trừng mắt nhìn Hi Nguyên một cái, đều do cái nha đầu xấu xí Lăng Hi Nguyên này, khiến Lăng Khắc Cốt đầu óc u mê, ngay cả cô cũng không thèm để ý tới. Chẳng lẽ anh ta đã quên là ai đã vì “cứu Băng Nhi” mà hi sinh?

"Khắc Cốt, tối hôm qua em lại gặp ác mộng." Tưởng Lệ Văn quyến rũ cắn môi, dùng sức cố bức ra vài giọt nước mắt, "Em lại mơ thấy những người đó, bọn họ. . . . . ."

Lời Tưởng Lệ Văn nói rốt cuộc có tác dụng, khiến Lăng Khắc Cốt nâng đôi mắt phượng lên nhìn về phía cô.

"Bọn họ sẽ không thể tổn thương em nữa. Hôm nay cho em nghỉ, đi tìm bác sĩ tâm lý đi." Lăng Khắc Cốt nhăn mày lại, lời Tưởng Lệ Văn nói nhắc nhở anh về những điều đã qua, Băng Nhi chết thảm và Tưởng Lệ Văn bị luân phiên cưỡng bức.

"Bác sĩ tâm lý cũng vô dụng, Khắc Cốt, người em cần chính là anh." Tưởng Lệ Văn "Nhu nhược" mắt hàm chứ lệ, đáng thương nói, "Anh có thể ở bên cạnh em một ngày có được hay không?"

Nhìn Tưởng Lệ Văn biểu diễn, Hi Nguyên giận đến chu cái miênhj nhỏ nhắn lên. Mụ phù thủy, ngoại trừ tìm cách quyến rũ Lăng Khắc Cốt, cô ta còn có thể làm nổi cái gì?

"Hôm nay tôi rất bận." Lăng Khắc Cốt vô tình cự tuyệt.

"Khắc Cốt. . . . . . Em hiểu rõ em khiến cho anh phiền lòng, em không nên để cho anh nhớ tới quá khứ không vui. Em . . . Em không quấy rầy anh nữa." Tưởng Lệ Văn đột nhiên để dao dĩa xuống, khóc chạy ra phía ngoài.

"Lệ Văn!" Nghe được lời khổ sở này của Tưởng Lệ Văn, Lăng Khắc Cốt cảm thấy có chút áy náy, anh thật phải xin lỗi Lệ Văn, tổn thương năm đó của cô, anh dùng cả đời cũng không trả lại được. Anh bước nhanh chân đuổi theo.

Tưởng Lệ Văn sau khi ngồi vào xe hơi xong, khóe môi nhếch lên xảo trá.

Lăng Khắc Cốt lãnh khốc vô tình đến đâu, chỉ cần cô xuất sát chiêu "Vì cứu Băng Nhi mà bị tổn thương" này ra, còn không phải là ngoan ngoãn trúng kế hay sao? Cô cũng không tin đấu không lại một con nha đầu xấu xí cái gì cũng không hiểu đó.

Hi Nguyên bị bỏ rơi lại, giận đến một chút khẩu vị cũng không có. Chẳng lẽ Lăng Khắc Cốt không nhìn ra giảo hoạt trong mắt Tưởng Lệ Văn? Cô ta cũng chỉ biết lợi dụng quá khứ để kích thích Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt làm sao lại đần như vậy? Mỗi lần đều trúng chiêu.

Hi Nguyên khó chịu ngồi vào trên sô pha phòng khách, co hai chân lại, một đôi mắt thẳng băng hướng ra phía ngoài cửa sổ.

Người cô trông mong không thấy trở lại, nhưng khách quý thì lại xuất hiện.

Ngày hôm qua, sau khi Lăng Khắc Cốt đến viếng thăm nhà Doãn Nhạc xong, cô lo lắng tới ngủ cũng không yên. Cô chỉ biết Hi Nguyên xin nghỉ dài hạn một tháng, nhưng cũng không biết cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hi Nguyên đổi số điện thoại, mà cái số mới đó, cô căn bản không biết. Cô đã từng thử đi tìm mấy lần, cũng bị hộ vệ ngăn lại ở ngoài cửa lâu đài Tinh Nguyệt, không để cho cô vào cửa. Sau khi Lăng Khắc Cốt đến nhà cô, cô ý thức được sự tình có vẻ nghiêm trọng, cho nên sáng sớm liền kéo Trình Hạo đến tìm Hi Nguyên.

"Doãn Nhạc, Trình Hạo, hai vì sao lại tới?" Thấy Doãn Nhạc dắt tay Trình Hạo xuất hiện tại cửa lâu đài Tinh Nguyệt, Hi Nguyên vội ra hiệu cho hộ vệ để bọn họ vào.

"Nhà các cậu thật khó vào nha, quả thật so với bảo vệ Trung Nam Hải còn khó vào hơn." Doãn Nhạc nghĩ đến mình bị chặn ở bên ngoài nhiều lần như vậy, không khỏi oán trách.



"Không có biện pháp. Bọn họ đều là anh em sát cánh đi theo ba liều mạng đã rất nhiều năm, cho nên đặc biệt trung thành." Hi Nguyên cười nói xin lỗi. Cô lôi kéo Doãn Nhạc đi vào lâu đài Tinh Nguyệt, ba người ngồi vào trên sô pha nói chuyện phiếm.

"Lăng Hi Nguyên, làm sao cậu gầy như vậy?" Khi nhìn rõ bộ dáng gầy gò này của Hi Nguyên xong, Doãn Nhạc lo lắng tới muốn khóc.

"Mình giảm cân nha, cậu không phải luôn nói mình mập sao?" Hi Nguyên nói giỡn. Cô không muốn để cho Doãn Nhạc lo lắng, vì vậy cố gắng che giấu mất mác trong lòng.

"Cậu có mập như mình sao? Lại vẫn còn muốn giảm cân?" Doãn Nhạc ngây ngốc nhìn gò má không có mấy lượng thịt của Hi Nguyên.

"Phụ nữ quan trọng là dung mạo. Mình muốn trở nên thon thả chút, khiến cho người yêu của mình càng yêu mình hơn." Hi Nguyên bấm bấm gương mặt bầu bĩnh ngọt ngào như trái táo của Doãn Nhạc.

"Cái kẻ đần độn này!" Doãn Nhạc đột nhiên ôm lấy Hi Nguyên khóc nấc lên.

"Được rồi, Nhạc Nhạc, không phải mình vẫn rất tốt sao." Hi Nguyên vỗ vỗ bả vai Doãn Nhạc, cố gắng an ủi cô. Tình bạn của Doãn Nhạc đối với cô mà nói giống như ánh trăng trong đêm tối, khiến cho lòng cô cảm thấy thật ấm áp, có loại cảm động không nói được thành lời.

Mặc dù là xa lộ cao tốc, nhưng vì đang là giờ cao điểm đi làm, cho nên trên đường xe cộ rất nhiều. Tưởng Lệ Văn vừa cười tà qua kính chiếu hậu nhìn xe Lăng Khắc Cốt đuổi theo, vừa giảo hoạt đạp mạnh chân ga, khiến tốc độ xe đạt tới vạch 280.

Lăng Khắc Cốt lái xe đuổi theo Tưởng Lệ Văn đang phát cuồng, anh lái xe đến khi song song với cô, sau đó la lớn về phía cô: "Lệ Văn, tỉnh táo lại đi! Em dừng xe lại bên đường đi, chúng ta nói chuyện."

Tưởng Lệ Văn khóc rống to với anh: "Có chuyện gì đáng nói hay sao? Một người bẩn thịu giống như em vậy, nên đập đầu mà chết đi. Em còn sống để làm gì?"

"Lệ Văn, không ai chê em! Em mau dừng xe!" Lăng Khắc Cốt mất hồn ra lệnh cho Tưởng Lệ Văn. Hiện tại chính là giờ cao điểm đi làm, cô liều mạng đua xe như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra tai nạn.

"Em biết rõ anh ghét bỏ em." Tưởng Lệ Văn điên cuồng cười to, cười đến nước mắt trong mắt theo gương mặt không ngừng chảy xuống.

"Tôi không có!" Lăng Khắc Cốt thấy xa trận phía trước, khẩn trương đạp mạnh cần ga lướt qua trước xe Tưởng Lệ Văn, sau đó quẹo thật nhanh, dừng ở phía trước cô, "Dừng xe!"

Tưởng Lệ Văn khẩn cấp phanh xe, chỉ còn một cự ly nhỏ xíu, đầu xe của cô sẽ hôn lên sườn xe Lăng Khắc Cốt. Cô nén lệ khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt, đã lâu không có lái xe liều mạng như vậy khiến cơ đùi căng cứng, đau đến cô muốn rớt nước mắt. Cô không tin Lăng Khắc Cốt còn có thể gắng giữ tỉnh táo, liền một chút đau lòng cũng không có. Cô thế nhưng là "Ân nhân của anh" , mặc dù cô cũng không có cứu được Băng Nhi ra.

"Lệ Văn, em đừng kích động." Lăng Khắc Cốt mở cửa xuống xe, anh kéo Tưởng Lệ Văn từ bên trong ra, lấy khăn tay ra giúp cô lau khô nước mắt.

"Là anh ghét bỏ em!" Tưởng Lệ Văn mặt đẩy vẻ ủy khuất nháy cặp mắt đẹp đẽ, ở trong ngực Lăng Khắc Cốt giãy dụa cái eo nhỏ như con rắn của mình.

Đây chính là hiệu quả cô muốn, khiến Lăng Khắc Cốt vì cô mà lo lắng ăn không ngon, ngủ không yên. Nếu như anh dám quên "Ân tình" của cô đối với anh, cô cũng sẽ không để cho anh tốt hơn.

Còn nhớ rõ khi còn bé, tình cảm của Lăng Khắc Cốt đối với em gái Băng Nhi tốt đến khiến cho cô ghen tỵ, cô ngày ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cũng không cách nào lấy được một chút xíu quan tâm của anh, trong ánh mắt của anh chỉ cóngười em gái Băng Nhi kia. Vì để có được sự chú ý của anh, cô cố ý tiếp cận Băng Nhi, cùng Băng Nhi trở thành chị em tốt, mới thành công bước lên vị trí mới, có được sự chú ý của Lăng Khắc Cốt.

Nhưng Băng Nhi và Dã Lang yêu nhau bị Lăng Khắc Cốt phản đối, cũng liền không thèm để ý tới cô nữa. Ngay lúc đó cô làm sao có thể để cho tất cả cố gắng của mình tan thành bọt biển, vì vậy thiết kế liên hoàn kế, thành công cướp lấy sự quan tâm của Lăng Khắc Cốt.

Vào thời điểm trước khi con bé kia lớn lên, cô vẫn là người phụ nữ quan trọng nhất bên cạnh Lăng Khắc Cốt, tất cả đều là vì con nha đầu xấu xí đó, lần nữa phá hỏng mưu kế của cô, khiến cho cô không cách nào ngồi lên cái ghế Lăng phu nhân.

Tưởng Lệ Văn đối với Lăng Hi Nguyên hận đến cắn răng, ở trong ngực Lăng Khắc Cốt khóc đến như đứa bé bất lực.

"Em là bạn tốt nhất của Băng Nhi, thì chính là bạn tôi. Tôi chưa từng ghét bỏ em, ngược lại tôi vô cùng hận mình không có bảo vệ tốt cho em. Lệ Văn, là một người phụ nữ thông minh, không cần như đứa bé cái gì cũng không hiểu." Lăng Khắc Cốt nắm chặt hai vai Tưởng Lệ Văn, nặng nề khác thường nhìn cô.

"Em không làm được người phụ nữ thông minh, bởi vì em yêu anh!" Tưởng Lệ Văn đột nhiên đưa đôi tay ra, ôm cổ của Lăng Khắc Cốt, nhiệt tình hôn môi mỏng của Lăng Khắc Cốt.

Sau một khoảnh khắc mất hồn, Lăng Khắc Cốt dùng sức kéo tay Tưởng Lệ Văn ra, xa cách nói: "Tôi tin tưởng em có thể trở thành người phụ nữ thông minh, cho nên không cần yêu tôi."

Nói xong, Lăng Khắc Cốt liền mở cửa xe rời đi.

Sau khi anh rời đi, trong mắt Tưởng Lệ Văn lộ ra ý cười lạnh gian kế đã thực hiện được.

Một người đàn ông đột nhiên từ trong một chiếc xe phía trước nhảy xuống, giống như nịnh hót giơ máy ảnh Digital trong tay về phía Tưởng Lệ Văn cười nói: "Đã lấy được rồi."

"Góc độ như thế nào?" Tưởng Lệ Văn vẫn có chút không yên lòng, cô đoạt lấy Camera Digital, kiểm tra lại từng tấm hình.

"Kỹ thuật của tôi, còn có thể nghi ngờ sao?" Người đàn ông cười tà ôm hông của Tưởng Lệ Văn, háu sắc nói, "Đi đến chỗ của tôi, tôi đã rất lâu không có đụng em, thật muốn nổ tung rồi."

"Chỉ biết có lên giường! Không trách được vài chục năm cũng không có nổi cái gì." Tưởng Lệ Văn khinh thường trợn mắt nhìn người đàn ông một cái, nhưng không có phản đối.

"Đó là bởi vì Lăng Khắc Cốt quá mạnh, liều mạng vì địa bàn, tôi đã mất không ít anh em." Người đàn ông ảo não nói.

"Còn không đi lái xe?" Tưởng Lệ Văn ngồi vào trong xe của mình, cao ngạo liếc nhìn đối phương.

"Tuân lệnh! Nữ vương của tôi!" Người đàn ông kích động thiếu chút nữa mềm nhũn cả chân. Vừa nghĩ tới cặp chân dài xinh đẹp kia của Tưởng Lệ Văn quấn hông của mình, phần thân thể nào đó của hắn liền không tự chủ được mà bành trướng.

Hai người tự lái xe của mình cùng đi về một hướng. . . . . .

Mấy ngày sau, các tờ báo lớn cũng nổi bật tin scandal lớn: "Chủ tịch Ưng tập đoàn cùng người tình công khai tình tứ" .

Trên mặt báo là những tấm hình rõ ràng sắc nét, chính là hình ảnh Lăng Khắc Cốt bị Tưởng Lệ Văn cưỡng hôn. Nhưng những tấm hình kia góc độ chụp cũng thật tài tình, chỉ thấy Lăng Khắc Cốt nghiêng đầu, không thấy rõ mặt của anh, chỉ thấy Tưởng Lệ Văn vẻ mặt say mê đắm chìm trong nụ hôn của anh.

Điều này khiến người ta mơ tưởng viển vông, dưới tấm ảnh là một bài viết về một câu chuyện tình yêu đọc thấy mà đứt ruột đứt gan, biến Lăng Khắc Cốt và Tưởng Lệ Văn thành một đôi người tình đồng cam công khổ, sau khi vượt qua rất nhiều đau khổ, Lăng Khắc Cốt rốt cuộc mới có được trái tim Tưởng Lệ Văn.

Tin tức này giống như ngòi thuốc súng nổ tung, làm cho cả thành Long cũng sôi trào nhất là những thứ người thích bát quái kia, đem câu chuyện scandal này làm thành chuyện để mà đàm luận.

Tưởng Lệ Văn ngồi ở trên giường, hài lòng nhìn tờ báo trong tay, trong con ngươi lòe loẹt kia có loại ánh sáng âm độc hung ác lóe lên.

"Mỹ nhân, đừng xem, chúng ta lại tiếp tục đi." Người đàn ông từ phía sau trực tiếp đụng ngã cô ta, nét mặt không cam lòng bị hờ hững, cường thế xông vào trong thân thể Tưởng Lệ Văn.

"Khốn kiếp!" Tưởng Lệ Văn nhéo cánh tay đối phương, bất mãn mắng. Cái người đàn ông thô lỗ này, một chú dạo đầu cũng không có, khiến cô đau đến muốn chết.

"Em không yêu tôi lại đi yêu cái tên khốn kiếp này?" Người đàn ông ác ý hôn lên thân thể Tưởng Lệ Văn. Chơi đùa qua nhiều phụ nữ như vậy, cũng chỉ có Tưởng Lệ Văn khiến cho hắn có ý muốn được nếm mãi. Người đàn bà này vận mạng chính là sự hòa quyện giữa của sự ngọt ngào cùng rắn rết, quá mê người rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook