Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Chương 21: Con gái nuôi sắp trưởng thành (1)
Thiển Thủy Đích Ngư
29/10/2014
Sự tồn tại của Thang
Mang Lâm vẫn là bí mật đối với Hi Nguyên, tất cả mọi người thủ khẩu như
bình (giữ mồm, giữ miệng kín như bưng), ai cũng không nói cho cô biết.
Ba năm trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt, Hi Nguyên đã lớn lên thành một
cô gái xinh đẹp, khuôn mặt cô trẻ trung khỏe mạnh luôn tươi cười, nhìn
không hề thấy sự tái nhợt cùng nhu nhược nữa. Cô được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, tựa như một công chúa trời sinh, trong sự cao quý
lại không mất đi hấp dẫn, trong sự trẻ trung lại lộ ra sự quyến rũ.
Hi Nguyên không để ý tới giáo viên Vương chủ nhiệm lớp đang giảng bài, vùi đầu rất thấp, cô vừa trả lời tin trong QQ, vừa nhếch khóe miệng lên cười duyên.
"Anh Thẩm, sớm như vậy đã thức dậy rồi sao?" Nghĩ tới châu Âu hiện tại vừa mới bốn giờ sáng, Hi Nguyên không khỏi quan tâm hỏi.
"Không ngủ được." Ba chữ đơn giản, có nói rõ Hi Nguyên cũng không hiểu rõ thâm tình. Thẩm Đan đang ở nước Pháp nhìn tin tức trên điện thoại di động truyền đến, hốc mắt có chút ửng đỏ. Chia xa mấy năm này, trừ một lần cha mẹ xảy ra tai nạn máy bay trở về, anh cũng chưa gặp lại Hi Nguyên, thời điểm nhớ nhung quá điên cuồng, anh liền chân trần dọc theo sông Seine chạy như điên, nếu không anh sợ mình sẽ chết đuối trong sự nhớ nhung này.
"Lại huấn luyện đến rất khuya sao? Không nên quá mệt mỏi, nếu không ông Thẩm sẽ đau lòng chết."
"Vậy còn em? Có đau lòng không?" Thẩm Đan thử dò xét hỏi thăm, anh mặc dù biết mình không xứng với Hi Nguyên, lại vẫn hy vọng xa vời trong lòng cô mình có sự khác biệt với những người khác.
"Có chứ! Anh Thẩm là anh trai của em mà”, Hi nguyên không nhịn được cười lên. Thẩm Đan rời Trung Quốc mấy năm này, vẫn liên lạc với cô qua QQ, mỗi khi cô gặp chuyện phiền não, mặc kệ Paris có phải đang giữa đêm hay không, cô đều sẽ quấy rầy anh. Mà Thẩm Đan vĩnh viễn là một người nghe trung thành nhất, là một người anh trai khéo hiểu lòng người nhất.
Thẩm Đan cầm di động có chút mất mát.
Anh trai, ở trong lòng Hi Nguyên, anh chỉ như một người anh. Nhưng anh hi vọng mình không chỉ là anh trai.
"Lão xử nữ đang nhìn em, anh Thẩm, lúc khác lại tán gẫu." Hi Nguyên vừa đem máy cất vào túi, chủ nhiệm lớp, giáo viên Vương liền đi tới bên người cô.
"Lăng Hi Nguyên! Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê, câu tiếp theo là gì?"
"Tráng sĩ một đi không trở về." Hi Nguyên lập tức nhảy dựng lên, cung kính trả lời. Mặc dù số học cô không giỏi, nhưng ngữ văn nếu đã gặp qua là không quên được, chút vấn đề nhỏ này không làm khó được cô.
"Rất tốt! Mời ngồi!" Giáo viên Vương bị cô làm cho tức giận đến cắn răng, lại không thể trách cứ cô, chỉ có thể tức giận xoay người, tiếp tục giảng bài.
Tề Nhạc hướng Hi Nguyên le lưỡi: "Nguy hiểm thật."
Hi Nguyên quay qua Tề Nhạc làm cái thủ thế "Ok", mặt mày hếch lên hớn hở như vầng trăng sáng, sáng trong đến mê người.
Tiết ngữ văn dài lê thê trầm buồn cuối cùng cũng kết thúc, Hi Nguyên lập tức thu dọn sách vở vào cặp chạy ra ngoài. Hôm nay là sinh nhật 15 tuổi của cô, hàng năm vào ngày này, ba mặc kệ ở cái xó nào của thế giới, đều biết bay trở về tổ chức sinh nhật cho cô. Cô vội vàng chạy trở về, chạy vào lồng ngực ba.
Anh lần này đi Mĩ mười tháng, khiến cô nhớ muốn chết được.
Mới vừa chạy ra sân trường, liền bị một người đeo kính đen đụng vào, cô vội vàng hướng đối phương nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."
"Không có việc gì, đi bộ cẩn thận một chút." Một giọng nói đầy từ tính vang lên bên tai Hi Nguyên, đối phương cúi thấp mặt muốn rời đi. Hi Nguyên từ mép chiếc mũ rộng vành liếc thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc.
"Thang Dật Thần! Là anh Thang đẹp trai! Ồ! Trời ạ! Nhạc Nhạc nếu là biết người tôi đụng phải là anh không biết sẽ hưng phấn tới cỡ nào!" Khi Hi Nguyên nhận ra đối phương chính là minh tinh điện ảnh và truyền hình Thang Dật Thần thì có chút hưng phấn bắt tay anh ta lại.
"Buông ra!" Thang Dật Thần có chút cuồng ngạo nheo một đôi tròng mắt đen tinh xảo lại, khinh thường hừ lạnh. Cô gái này anh biết, là con gái kim chủ của em gái anh.
"Anh Thang dẹp trai, ký tên giùm tôi được không? Bạn của tôi rất thần tượng anh." Hi nguyên vừa nghĩ tới Nhạc Nhạc ngày ngày hướng về phía hình Thang Dật Thần chảy nước miếng, thiếu chút nữa cười lớn. Nếu cô giúp Nhạc Nhạc lấy được chữ ký của Thang Dật Thần, Nhạc Nhạc không phải sẽ cảm động đến rơi nước mắt, vì cô làm trâu làm ngựa cả đời sao.
"Không rảnh!" Thang Dật Thần phiền não hất tay ra, không thèm quan tâm đến lý lẽ của Hi Nguyên, đã vào bên trong một siêu thị. Gần đây anh vì không đồng ý để một mụ đàn bà giàu có bao nuôi, bị ông chủ phong bế, phiền muốn chết, nào có tâm tình ký tên cho người khác.
"Cái đồ kiêu ngạo!" Hi Nguyên có chút bất mãn nhìn bóng lưng Thang Dật Thần, thật không hiểu nổi chàng trai cuồng ngạo như vậy, Nhạc Nhạc làm sao lại mê mẩn muốn chết.
Lắc lắc đầu, cô hướng về con đường tối tối phía xa chạy băng băng, chạy thẳng về hướng lâu đài Tinh Nguyệt. Trong lòng cô, chỉ có ba quan trọng nhất, những người đàn ông khác đều chỉ như không khí, cho dù là siêu sao Thiên Vương vạn người mê Thang Dật Thần.
Trong một căn phòng của quán rượu, Thanh Long lạnh lùng trầm tư liếc nhìn vẻ mặt nịnh hót của Ngô Trạch Đoan, không nói một câu. Anh càng không nói lời nào, đối phương càng hốt hoảng.
"Tổng giám đốc Long, anh muốn hắn cũng được, nhưng là anh cũng biết ba năm này, tôi tốn không ít tiền vào hắn. . . . . ." Ngô Trạch Đoan híp một đôi con mắt hẹp cười cười giơ ly rượu lên, lấy lòng đối phương vẫn luôn trầm mặc, CEO Thanh Long của điện ảnh và truyền hình Long Dực.
Tầm mắt Thanh Long xuyên thấu qua ly rượu quan sát Ngô Trạch Đoan, ánh mắt mang theo nụ cười khiến Ngô Trạch Đoan sợ thiếu chút nữa đánh rơi ly rượu.
"Tổng giám đốc Long, năm trăm vạn. . . . . . Tôi có thể suy nghĩ . . . . ." ly rượu của Ngô Trạch Đoan giơ cũng không phải, thả cũng không xong, hắn cười cười xấu hổ, tay cầm ly rượu có chút chột dạ run rẩy.
"Ông nghĩ rằng ông có tư cách nói điều kiện với tôi sao?" Thanh Long đột nhiên cười một tiếng, cười đến nho nhã, cười đến dịu dàng, nhưng lời nói ra lại bén nhọn khác thường, khiến Ngô Trạch Đoan thiếu chút nữa làm rớt ly rượu trong tay.
"Tổng giám đốc Long đừng nóng giận, điều kiện này còn có thể thương lượng. . . . . . Ha ha. . . . . . Có thể thương lượng. . . . . ." Ngô Trạch Đoan cười giả lả, trên trán mồ hôi lạnh toát ra. Vốn cho là Thanh Long trẻ tuổi như thế, nhất định giải quyết đơn giản, nhưng không ngờ mình diễn cả một đêm, Thanh Long này đều bất vi sở động (không hề động đậy, ý nói chả thèm phản ứng).
"Hai trăm vạn, Thang Dật Thần về với tôi." Thanh Long nói ra giới hạn thấp nhất.
"Tổng giám đốc Long, Dật Thần là trụ cột của tôi." Thang Dật Thần là cây rụng tiền của hắn, không thể nào hai trăm vạn là đem cậu ta bán đi. Mặc dù hắn ký hợp đồng với Thang Dật Thần chỉ dùng 50 vạn.
"Không đồng ý? Có tin tôi có thể để cho ông một đồng bồi thường hủy hợp đồng cũng không lấy được hay không?" Thanh Long bỏ lại câu uy hiếp này, liền đứng lên, không thèm nhìn tiếp sắc mặt khó chịu của Ngô Trạch Đoan.
Ngô Trạch Đoan suy tính liên tục, bởi vì sợ đắc tội tập đoàn Long Dực mà đứt con đường tiền tài của mình, không thể làm gì khác hơn là cắn răng đồng ý điều kiện của Thanh Long: "Tổng giám đốc Long đừng nóng giận, hai trăm vạn thì hai trăm vạn."
Cũng bởi Thang Dật Thần, đã đắc tội với đại lão bà giới giải trí chống lưng của hắn, giữ lại cậu ta cũng không dùng được, không bằng đổi lấy hai trăm vạn.
Trong không gian tràn ngập mùi thuốc sát trùng của bệnh viện vốn khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt, ba của anh trở thành người thực vật nằm im lìm trên giường bệnh, cả người cắm đầy các loại ống, thấy cha tái nhợt gầy yếu, Thang Dật Thần khó chịu dị thường. Ba năm trước đây bởi vì sau khi phẫu thuật xảy ra biến chứng nghiêm trọng, sinh mạng của ba lần nữa xuất hiện nguy cơ, mặc dù cấp cứu thành công, những rốt cuộc vẫn không thể tỉnh lại nữa. Thang Dật Thần cách tường thủy tinh nhìn ba trong phòng chăm sóc đặc biệt, tâm tình nặng nề khác thường. Mặc dù anh là người theo thuyết vô thần, giờ khắc này đáy lòng cũng yên lặng cầu nguyện thượng đế, hi vọng ba có thể vượt qua một cửa ải khó khăn này.
"Anh. . . . . ." Một giọng nói do dự vang lên sau lưng anh, Thang Dật Thần lập tức kinh ngạc quay người lại.
"Lâm. . . . . .", chữ "Lâm" còn chưa nói ra miệng, Thang Dật Thần liền sửng sốt, khi thấy em gái một thân hàng hiệu của Pháp giữa một đám vệ sĩ áo đen hiện ra ở trước mặt mình thì anh lập tức căm tức nói, "Không nên xuất hiện ở chỗ này! Ba sẽ không muốn thấy một đứa con gái bán đi thân thể của mình! Mày đi đi! Đi!"
"Anh, Lâm Lâm không có. . . . . ." Thang Mang Lâm nghĩ giải thích, nhưng từ tình cảnh bây giờ của bản thân, cô cũng không có cách nào tự bao biện cho mình. Cô không hiểu mục đích Lăng Khắc Cốt đem mình Kim Ốc Tàng Kiều là cái gì, nếu như là vì thân thể của cô, ba năm nay anh ta đều không có chạm qua cô. Không phỉ anh ta là GAY, cho nên muốn dùng mình để che giấu thân phận của anh ta chứ?
"Không? Vậy mấy thứ y phục này là tự nhiên mà có sao? Còn có dây chuyền này, khuyên tai. . . . . . Tùy tiện một cái sẽ bằng ba cật lực làm việc mấy năm, thậm chí mấy chục năm mới kiếm được, chẳng lẽ những thứ này đều là người khác tặng không? Anh mày không phải đứa ngốc, Lâm Lâm, mày thay đổi, trở lại để cho tao không nhận ra nữa rồi. Mày đi đi, không cần lại hiện ra trước mặt hai người bọn ta, coi như Thang Dật Thần tao cho tới bây giờ không từng có đứa em gái này!" Thang Dật Thần vào giờ khắc này vừa tức giận với em gái không hiểu được làm sao giữ thân trong sạch, lại thấy tức giận chính mình vô năng. Bởi vì bọn họ là người nghèo, cho nên bước tiếp bước là tiếp nối gian nan, vì phí phẫu thuật của ba quá cao, bọn họ không thể không đem tín ngưỡng của chính mình, tôn nghiêm, tự tin cũng vứt xuống đất mặc cho người chà đạp. Bởi vì bọn họ là người nghèo, cho nên em gái mới trở thành đồ chơi của kẻ có tiền.
Nực cười biết bao.
Cái thế giới này từ xưa tới nay chính là không công bằng.
"Anh, tha thứ cho Lâm Lâm." Mang Lâm khổ sở mà đem một tờ chi phiếu nhét vào trong tay anh, không đợi Thang Dật Thần đem chi phiếu ném vào trong tay cô liền nén lệ xoay người chạy đi. Mấy tên hộ vệ thấy thế, lập tức đuổi theo.
Anh trai nói không sai, cô bán đứng thân thể của mình, bây giờ mặc dù Lăng Khắc Cốt không có đụng cô, cũng không đại biểu về sau cũng sẽ không đụng. Cô là một người học mười mấy năm múa ba lét, thế nhưng thành người tình cho người khác bao nuôi . . . . .
Hi Nguyên không để ý tới giáo viên Vương chủ nhiệm lớp đang giảng bài, vùi đầu rất thấp, cô vừa trả lời tin trong QQ, vừa nhếch khóe miệng lên cười duyên.
"Anh Thẩm, sớm như vậy đã thức dậy rồi sao?" Nghĩ tới châu Âu hiện tại vừa mới bốn giờ sáng, Hi Nguyên không khỏi quan tâm hỏi.
"Không ngủ được." Ba chữ đơn giản, có nói rõ Hi Nguyên cũng không hiểu rõ thâm tình. Thẩm Đan đang ở nước Pháp nhìn tin tức trên điện thoại di động truyền đến, hốc mắt có chút ửng đỏ. Chia xa mấy năm này, trừ một lần cha mẹ xảy ra tai nạn máy bay trở về, anh cũng chưa gặp lại Hi Nguyên, thời điểm nhớ nhung quá điên cuồng, anh liền chân trần dọc theo sông Seine chạy như điên, nếu không anh sợ mình sẽ chết đuối trong sự nhớ nhung này.
"Lại huấn luyện đến rất khuya sao? Không nên quá mệt mỏi, nếu không ông Thẩm sẽ đau lòng chết."
"Vậy còn em? Có đau lòng không?" Thẩm Đan thử dò xét hỏi thăm, anh mặc dù biết mình không xứng với Hi Nguyên, lại vẫn hy vọng xa vời trong lòng cô mình có sự khác biệt với những người khác.
"Có chứ! Anh Thẩm là anh trai của em mà”, Hi nguyên không nhịn được cười lên. Thẩm Đan rời Trung Quốc mấy năm này, vẫn liên lạc với cô qua QQ, mỗi khi cô gặp chuyện phiền não, mặc kệ Paris có phải đang giữa đêm hay không, cô đều sẽ quấy rầy anh. Mà Thẩm Đan vĩnh viễn là một người nghe trung thành nhất, là một người anh trai khéo hiểu lòng người nhất.
Thẩm Đan cầm di động có chút mất mát.
Anh trai, ở trong lòng Hi Nguyên, anh chỉ như một người anh. Nhưng anh hi vọng mình không chỉ là anh trai.
"Lão xử nữ đang nhìn em, anh Thẩm, lúc khác lại tán gẫu." Hi Nguyên vừa đem máy cất vào túi, chủ nhiệm lớp, giáo viên Vương liền đi tới bên người cô.
"Lăng Hi Nguyên! Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê, câu tiếp theo là gì?"
"Tráng sĩ một đi không trở về." Hi Nguyên lập tức nhảy dựng lên, cung kính trả lời. Mặc dù số học cô không giỏi, nhưng ngữ văn nếu đã gặp qua là không quên được, chút vấn đề nhỏ này không làm khó được cô.
"Rất tốt! Mời ngồi!" Giáo viên Vương bị cô làm cho tức giận đến cắn răng, lại không thể trách cứ cô, chỉ có thể tức giận xoay người, tiếp tục giảng bài.
Tề Nhạc hướng Hi Nguyên le lưỡi: "Nguy hiểm thật."
Hi Nguyên quay qua Tề Nhạc làm cái thủ thế "Ok", mặt mày hếch lên hớn hở như vầng trăng sáng, sáng trong đến mê người.
Tiết ngữ văn dài lê thê trầm buồn cuối cùng cũng kết thúc, Hi Nguyên lập tức thu dọn sách vở vào cặp chạy ra ngoài. Hôm nay là sinh nhật 15 tuổi của cô, hàng năm vào ngày này, ba mặc kệ ở cái xó nào của thế giới, đều biết bay trở về tổ chức sinh nhật cho cô. Cô vội vàng chạy trở về, chạy vào lồng ngực ba.
Anh lần này đi Mĩ mười tháng, khiến cô nhớ muốn chết được.
Mới vừa chạy ra sân trường, liền bị một người đeo kính đen đụng vào, cô vội vàng hướng đối phương nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."
"Không có việc gì, đi bộ cẩn thận một chút." Một giọng nói đầy từ tính vang lên bên tai Hi Nguyên, đối phương cúi thấp mặt muốn rời đi. Hi Nguyên từ mép chiếc mũ rộng vành liếc thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc.
"Thang Dật Thần! Là anh Thang đẹp trai! Ồ! Trời ạ! Nhạc Nhạc nếu là biết người tôi đụng phải là anh không biết sẽ hưng phấn tới cỡ nào!" Khi Hi Nguyên nhận ra đối phương chính là minh tinh điện ảnh và truyền hình Thang Dật Thần thì có chút hưng phấn bắt tay anh ta lại.
"Buông ra!" Thang Dật Thần có chút cuồng ngạo nheo một đôi tròng mắt đen tinh xảo lại, khinh thường hừ lạnh. Cô gái này anh biết, là con gái kim chủ của em gái anh.
"Anh Thang dẹp trai, ký tên giùm tôi được không? Bạn của tôi rất thần tượng anh." Hi nguyên vừa nghĩ tới Nhạc Nhạc ngày ngày hướng về phía hình Thang Dật Thần chảy nước miếng, thiếu chút nữa cười lớn. Nếu cô giúp Nhạc Nhạc lấy được chữ ký của Thang Dật Thần, Nhạc Nhạc không phải sẽ cảm động đến rơi nước mắt, vì cô làm trâu làm ngựa cả đời sao.
"Không rảnh!" Thang Dật Thần phiền não hất tay ra, không thèm quan tâm đến lý lẽ của Hi Nguyên, đã vào bên trong một siêu thị. Gần đây anh vì không đồng ý để một mụ đàn bà giàu có bao nuôi, bị ông chủ phong bế, phiền muốn chết, nào có tâm tình ký tên cho người khác.
"Cái đồ kiêu ngạo!" Hi Nguyên có chút bất mãn nhìn bóng lưng Thang Dật Thần, thật không hiểu nổi chàng trai cuồng ngạo như vậy, Nhạc Nhạc làm sao lại mê mẩn muốn chết.
Lắc lắc đầu, cô hướng về con đường tối tối phía xa chạy băng băng, chạy thẳng về hướng lâu đài Tinh Nguyệt. Trong lòng cô, chỉ có ba quan trọng nhất, những người đàn ông khác đều chỉ như không khí, cho dù là siêu sao Thiên Vương vạn người mê Thang Dật Thần.
Trong một căn phòng của quán rượu, Thanh Long lạnh lùng trầm tư liếc nhìn vẻ mặt nịnh hót của Ngô Trạch Đoan, không nói một câu. Anh càng không nói lời nào, đối phương càng hốt hoảng.
"Tổng giám đốc Long, anh muốn hắn cũng được, nhưng là anh cũng biết ba năm này, tôi tốn không ít tiền vào hắn. . . . . ." Ngô Trạch Đoan híp một đôi con mắt hẹp cười cười giơ ly rượu lên, lấy lòng đối phương vẫn luôn trầm mặc, CEO Thanh Long của điện ảnh và truyền hình Long Dực.
Tầm mắt Thanh Long xuyên thấu qua ly rượu quan sát Ngô Trạch Đoan, ánh mắt mang theo nụ cười khiến Ngô Trạch Đoan sợ thiếu chút nữa đánh rơi ly rượu.
"Tổng giám đốc Long, năm trăm vạn. . . . . . Tôi có thể suy nghĩ . . . . ." ly rượu của Ngô Trạch Đoan giơ cũng không phải, thả cũng không xong, hắn cười cười xấu hổ, tay cầm ly rượu có chút chột dạ run rẩy.
"Ông nghĩ rằng ông có tư cách nói điều kiện với tôi sao?" Thanh Long đột nhiên cười một tiếng, cười đến nho nhã, cười đến dịu dàng, nhưng lời nói ra lại bén nhọn khác thường, khiến Ngô Trạch Đoan thiếu chút nữa làm rớt ly rượu trong tay.
"Tổng giám đốc Long đừng nóng giận, điều kiện này còn có thể thương lượng. . . . . . Ha ha. . . . . . Có thể thương lượng. . . . . ." Ngô Trạch Đoan cười giả lả, trên trán mồ hôi lạnh toát ra. Vốn cho là Thanh Long trẻ tuổi như thế, nhất định giải quyết đơn giản, nhưng không ngờ mình diễn cả một đêm, Thanh Long này đều bất vi sở động (không hề động đậy, ý nói chả thèm phản ứng).
"Hai trăm vạn, Thang Dật Thần về với tôi." Thanh Long nói ra giới hạn thấp nhất.
"Tổng giám đốc Long, Dật Thần là trụ cột của tôi." Thang Dật Thần là cây rụng tiền của hắn, không thể nào hai trăm vạn là đem cậu ta bán đi. Mặc dù hắn ký hợp đồng với Thang Dật Thần chỉ dùng 50 vạn.
"Không đồng ý? Có tin tôi có thể để cho ông một đồng bồi thường hủy hợp đồng cũng không lấy được hay không?" Thanh Long bỏ lại câu uy hiếp này, liền đứng lên, không thèm nhìn tiếp sắc mặt khó chịu của Ngô Trạch Đoan.
Ngô Trạch Đoan suy tính liên tục, bởi vì sợ đắc tội tập đoàn Long Dực mà đứt con đường tiền tài của mình, không thể làm gì khác hơn là cắn răng đồng ý điều kiện của Thanh Long: "Tổng giám đốc Long đừng nóng giận, hai trăm vạn thì hai trăm vạn."
Cũng bởi Thang Dật Thần, đã đắc tội với đại lão bà giới giải trí chống lưng của hắn, giữ lại cậu ta cũng không dùng được, không bằng đổi lấy hai trăm vạn.
Trong không gian tràn ngập mùi thuốc sát trùng của bệnh viện vốn khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt, ba của anh trở thành người thực vật nằm im lìm trên giường bệnh, cả người cắm đầy các loại ống, thấy cha tái nhợt gầy yếu, Thang Dật Thần khó chịu dị thường. Ba năm trước đây bởi vì sau khi phẫu thuật xảy ra biến chứng nghiêm trọng, sinh mạng của ba lần nữa xuất hiện nguy cơ, mặc dù cấp cứu thành công, những rốt cuộc vẫn không thể tỉnh lại nữa. Thang Dật Thần cách tường thủy tinh nhìn ba trong phòng chăm sóc đặc biệt, tâm tình nặng nề khác thường. Mặc dù anh là người theo thuyết vô thần, giờ khắc này đáy lòng cũng yên lặng cầu nguyện thượng đế, hi vọng ba có thể vượt qua một cửa ải khó khăn này.
"Anh. . . . . ." Một giọng nói do dự vang lên sau lưng anh, Thang Dật Thần lập tức kinh ngạc quay người lại.
"Lâm. . . . . .", chữ "Lâm" còn chưa nói ra miệng, Thang Dật Thần liền sửng sốt, khi thấy em gái một thân hàng hiệu của Pháp giữa một đám vệ sĩ áo đen hiện ra ở trước mặt mình thì anh lập tức căm tức nói, "Không nên xuất hiện ở chỗ này! Ba sẽ không muốn thấy một đứa con gái bán đi thân thể của mình! Mày đi đi! Đi!"
"Anh, Lâm Lâm không có. . . . . ." Thang Mang Lâm nghĩ giải thích, nhưng từ tình cảnh bây giờ của bản thân, cô cũng không có cách nào tự bao biện cho mình. Cô không hiểu mục đích Lăng Khắc Cốt đem mình Kim Ốc Tàng Kiều là cái gì, nếu như là vì thân thể của cô, ba năm nay anh ta đều không có chạm qua cô. Không phỉ anh ta là GAY, cho nên muốn dùng mình để che giấu thân phận của anh ta chứ?
"Không? Vậy mấy thứ y phục này là tự nhiên mà có sao? Còn có dây chuyền này, khuyên tai. . . . . . Tùy tiện một cái sẽ bằng ba cật lực làm việc mấy năm, thậm chí mấy chục năm mới kiếm được, chẳng lẽ những thứ này đều là người khác tặng không? Anh mày không phải đứa ngốc, Lâm Lâm, mày thay đổi, trở lại để cho tao không nhận ra nữa rồi. Mày đi đi, không cần lại hiện ra trước mặt hai người bọn ta, coi như Thang Dật Thần tao cho tới bây giờ không từng có đứa em gái này!" Thang Dật Thần vào giờ khắc này vừa tức giận với em gái không hiểu được làm sao giữ thân trong sạch, lại thấy tức giận chính mình vô năng. Bởi vì bọn họ là người nghèo, cho nên bước tiếp bước là tiếp nối gian nan, vì phí phẫu thuật của ba quá cao, bọn họ không thể không đem tín ngưỡng của chính mình, tôn nghiêm, tự tin cũng vứt xuống đất mặc cho người chà đạp. Bởi vì bọn họ là người nghèo, cho nên em gái mới trở thành đồ chơi của kẻ có tiền.
Nực cười biết bao.
Cái thế giới này từ xưa tới nay chính là không công bằng.
"Anh, tha thứ cho Lâm Lâm." Mang Lâm khổ sở mà đem một tờ chi phiếu nhét vào trong tay anh, không đợi Thang Dật Thần đem chi phiếu ném vào trong tay cô liền nén lệ xoay người chạy đi. Mấy tên hộ vệ thấy thế, lập tức đuổi theo.
Anh trai nói không sai, cô bán đứng thân thể của mình, bây giờ mặc dù Lăng Khắc Cốt không có đụng cô, cũng không đại biểu về sau cũng sẽ không đụng. Cô là một người học mười mấy năm múa ba lét, thế nhưng thành người tình cho người khác bao nuôi . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.