Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Chương 43: Không cần phản kháng
Thiển Thủy Đích Ngư
29/10/2014
"Ai trêu hoa ghẹo
nguyệt? Theo con người phải nghĩ cho đứng đắn là ngài . . . . . Phải . . . . . ngài . . . . . Chữ “ngài” biến mất giữa cánh môi tà tứ kia của
Lăng Khắc Cốt.
Đột nhiên bị hôn, cảm giác nóng bỏng trên môi khiến Hi Nguyên nhất thời sửng sốt: "Tại sao?"
Cô thật muốn biết anh tại sao hôn cô? Bởi nụ hôn non nớt của cô mà khiến anh không thỏa mãn, vậy sao anh còn muốn hôn cô?
Là bởi vì muốn trừng phạt cô sao?
Lăng Khắc Cốt nguyền rủa buông môi cô ra, tạm thời để cho cô có được tự do.
Đang lúc Hi Nguyên cho là Lăng Khắc Cốt muốn rời khỏi thì anh lại đột nhiên cúi đầu, trên cánh môi dười hồng nhuận của cô hung hăng cắn một cái hằn dấu răng rỉ máu: "Nơi này, không cho phép để người khác chạm vào!"
"Tại sao không thể?" Hi Nguyên khiêu khích nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt, anh đều không nguyện ý muốn cô, không thích đụng cô, còn muốn mặc kệ cô không phải sao?
Cô tức tối không cam lòng lại rất khó chịu. Anh ta có thể ở chung quanh tìm vui, lại không cho người đụng môi cô.
"Bởi vì con là bé con của ta!" Lăng Khắc Cốt thô bạo nắm lấy cằm Hi Nguyên, âm ngoan giống như một con sói hung ác. Anh bá đạo và cường hãn ra lệnh cho Hi Nguyên, không cho phép cô phản kháng.
Bé con?
Lại là bé con!
Chẳng lẽ cô cũng chỉ có thể làm bé con của anh?
Nước mắt mất khống chế tràn ra, ướt nhẹp khuôn mặt nhỏ nhắn phấn trắng của cô, khiến gương mặt của Lăng Khắc Cốt càng thêm trở nên lo lắng.
. . . . . .
Thang Dật Thần thấy em gái đuổi theo Lăng Khắc Cốt, lập tức vì cô cảm thấy không đáng giá. Vốn là anh vẫn nghĩ không thèm để ý tới Mang Lâm, rốt cuộc cũng nhìn không được nữa, một phát bắt lấy tay của cô: "Em cứ hạ tiện như vậy sao? Người ta căn bản khinh thường muốn em, sao em cứ phải quấn lấy hắn?"
"Anh trai . . . . ." tim Thang Mang Lâm đập mạnh và loạn nhịp nhìn Thang Dật Thần đang cuồng nộ ở trước mặt, trong mắt có chút tổn thương, "Anh nói em hạ tiện?"
"Chẳng lẽ không đúng?" Thang Dật Thần thiếu chút nữa bóp vỡ cổ tay bé nhỏ của cô. Vừa nghĩ tới cô vì tiền mà bán mình, vì tiền mà làm người tình Lăng Khắc Cốt, anh liền cảm thấy buồn bực, "Thật không nghĩ tới nhà họ Thang chúng ta lại có thể sinh ra loại con gái hạ tiện như vậy! Đền đáp cha mẹ tốt như vậy? Nhìn cô một bộ thất hồn lạc phách? Người ta không nghĩ tới cô, cô lại vẫn cứ lao vào!"
"Đúng! Làm người phụ nữ của Lăng Khắc Cốt có thể có vô số vinh hoa phú quý. Em sợ nghèo, em không muốn lại trở lại cuộc sống ngày ba bữa cơm không lo đủ trước kia. Em chính là hạ tiện! Em chính là đắm mình! Vậy thì anh vẫn còn để ý tới đứa con gái hạ tiện này làm gì?" Thang Mang Lâm điên cuồng gào lên, giọng điệu có chút cuồng loạn.
Thang Dật Thần rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, phất tay vung lên một cái tát.
Mang Lâm thay đổi, cô đã không bao giờ còn là đứa em gái thuần khiết của anh nữa rồi, đã trở nên tham lam.
"Tôi sẽ không thèm để ý tới cô! Bởi vì cô không xứng là em gái của tôi!" Không để ý tới vẻ kinh ngạc trên gương mặt sưng đỏ của người em gái này, Thang Dật Thần cắn răng tránh ra.
Là anh vô năng, không thể mang đến cho Mang Lâm một phần cuộc sống xa hoa, khiến cho cô đắm mình.
Thấy một Mang Lâm đã trở nên không hề đơn thuần nữa, anh vô cùng tổn thương.
Nếu như anh có năng lực, có thể cho ba cùng Mang Lâm một phần cuộc sống vô ưu phiền, cô cũng sẽ không có cái hứng thú làm người tình của Lăng Khắc Cốt kia. Ba năm nay bị Ngô Trạch Đoan không ngừng chèn ép, tiền kiếm được lại chỉ đủ chi phí tiền thuốc thang cho ba. Mà sau khi bị vùi dập như vậy, anh thiếu chút nữa vô lực không thể gánh nổi gánh nặng khiến anh hít thở không thông này.
Có lẽ gia nhập Long Dực là may mắn của anh. Nguyên bản so với bắt buộc bị kí hợp đồng vẫn còn tốt hơn, anh đột nhiên muốn cảm tạ Thanh Long. Anh ta giúp ba tìm bác sĩ trị liệu giỏi nhất, cũng cấp cho chính anh một không gian có thể tự do sáng tác.
Thang Dật Thần, mày nhất định phải cố gắng làm ra tiền!
Trong tận đáy lòng anh không ngừng ra lệnh cho chính mình.
Một ngày nào đó, anh sẽ đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới, bề nghễ mà nhìn thiên hạ.
Thang Mang Lâm ôm mặt bị đánh đau, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt.
Cô đã bị Lăng Khắc Cốt làm hư, châu báu, trang phục hoa lệ, thức ăn ngon, tất cả đều có người giúp việc chuẩn bị, cô chỉ việc há mồm, là có thể thỏa mãn tất cả tâm nguyện, cô không cách nào có thể lại tiếp tục trải qua những ngày tháng đói nghèo đó nữa.
Nói cô hạ tiện thì liền hạ tiện đi!
Dù sao cả đời này của cô cũng nhất định làm người phụ nữ của Lăng Khắc Cốt.
Đột nhiên bị hôn, cảm giác nóng bỏng trên môi khiến Hi Nguyên nhất thời sửng sốt: "Tại sao?"
Cô thật muốn biết anh tại sao hôn cô? Bởi nụ hôn non nớt của cô mà khiến anh không thỏa mãn, vậy sao anh còn muốn hôn cô?
Là bởi vì muốn trừng phạt cô sao?
Lăng Khắc Cốt nguyền rủa buông môi cô ra, tạm thời để cho cô có được tự do.
Đang lúc Hi Nguyên cho là Lăng Khắc Cốt muốn rời khỏi thì anh lại đột nhiên cúi đầu, trên cánh môi dười hồng nhuận của cô hung hăng cắn một cái hằn dấu răng rỉ máu: "Nơi này, không cho phép để người khác chạm vào!"
"Tại sao không thể?" Hi Nguyên khiêu khích nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt, anh đều không nguyện ý muốn cô, không thích đụng cô, còn muốn mặc kệ cô không phải sao?
Cô tức tối không cam lòng lại rất khó chịu. Anh ta có thể ở chung quanh tìm vui, lại không cho người đụng môi cô.
"Bởi vì con là bé con của ta!" Lăng Khắc Cốt thô bạo nắm lấy cằm Hi Nguyên, âm ngoan giống như một con sói hung ác. Anh bá đạo và cường hãn ra lệnh cho Hi Nguyên, không cho phép cô phản kháng.
Bé con?
Lại là bé con!
Chẳng lẽ cô cũng chỉ có thể làm bé con của anh?
Nước mắt mất khống chế tràn ra, ướt nhẹp khuôn mặt nhỏ nhắn phấn trắng của cô, khiến gương mặt của Lăng Khắc Cốt càng thêm trở nên lo lắng.
. . . . . .
Thang Dật Thần thấy em gái đuổi theo Lăng Khắc Cốt, lập tức vì cô cảm thấy không đáng giá. Vốn là anh vẫn nghĩ không thèm để ý tới Mang Lâm, rốt cuộc cũng nhìn không được nữa, một phát bắt lấy tay của cô: "Em cứ hạ tiện như vậy sao? Người ta căn bản khinh thường muốn em, sao em cứ phải quấn lấy hắn?"
"Anh trai . . . . ." tim Thang Mang Lâm đập mạnh và loạn nhịp nhìn Thang Dật Thần đang cuồng nộ ở trước mặt, trong mắt có chút tổn thương, "Anh nói em hạ tiện?"
"Chẳng lẽ không đúng?" Thang Dật Thần thiếu chút nữa bóp vỡ cổ tay bé nhỏ của cô. Vừa nghĩ tới cô vì tiền mà bán mình, vì tiền mà làm người tình Lăng Khắc Cốt, anh liền cảm thấy buồn bực, "Thật không nghĩ tới nhà họ Thang chúng ta lại có thể sinh ra loại con gái hạ tiện như vậy! Đền đáp cha mẹ tốt như vậy? Nhìn cô một bộ thất hồn lạc phách? Người ta không nghĩ tới cô, cô lại vẫn cứ lao vào!"
"Đúng! Làm người phụ nữ của Lăng Khắc Cốt có thể có vô số vinh hoa phú quý. Em sợ nghèo, em không muốn lại trở lại cuộc sống ngày ba bữa cơm không lo đủ trước kia. Em chính là hạ tiện! Em chính là đắm mình! Vậy thì anh vẫn còn để ý tới đứa con gái hạ tiện này làm gì?" Thang Mang Lâm điên cuồng gào lên, giọng điệu có chút cuồng loạn.
Thang Dật Thần rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, phất tay vung lên một cái tát.
Mang Lâm thay đổi, cô đã không bao giờ còn là đứa em gái thuần khiết của anh nữa rồi, đã trở nên tham lam.
"Tôi sẽ không thèm để ý tới cô! Bởi vì cô không xứng là em gái của tôi!" Không để ý tới vẻ kinh ngạc trên gương mặt sưng đỏ của người em gái này, Thang Dật Thần cắn răng tránh ra.
Là anh vô năng, không thể mang đến cho Mang Lâm một phần cuộc sống xa hoa, khiến cho cô đắm mình.
Thấy một Mang Lâm đã trở nên không hề đơn thuần nữa, anh vô cùng tổn thương.
Nếu như anh có năng lực, có thể cho ba cùng Mang Lâm một phần cuộc sống vô ưu phiền, cô cũng sẽ không có cái hứng thú làm người tình của Lăng Khắc Cốt kia. Ba năm nay bị Ngô Trạch Đoan không ngừng chèn ép, tiền kiếm được lại chỉ đủ chi phí tiền thuốc thang cho ba. Mà sau khi bị vùi dập như vậy, anh thiếu chút nữa vô lực không thể gánh nổi gánh nặng khiến anh hít thở không thông này.
Có lẽ gia nhập Long Dực là may mắn của anh. Nguyên bản so với bắt buộc bị kí hợp đồng vẫn còn tốt hơn, anh đột nhiên muốn cảm tạ Thanh Long. Anh ta giúp ba tìm bác sĩ trị liệu giỏi nhất, cũng cấp cho chính anh một không gian có thể tự do sáng tác.
Thang Dật Thần, mày nhất định phải cố gắng làm ra tiền!
Trong tận đáy lòng anh không ngừng ra lệnh cho chính mình.
Một ngày nào đó, anh sẽ đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới, bề nghễ mà nhìn thiên hạ.
Thang Mang Lâm ôm mặt bị đánh đau, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt.
Cô đã bị Lăng Khắc Cốt làm hư, châu báu, trang phục hoa lệ, thức ăn ngon, tất cả đều có người giúp việc chuẩn bị, cô chỉ việc há mồm, là có thể thỏa mãn tất cả tâm nguyện, cô không cách nào có thể lại tiếp tục trải qua những ngày tháng đói nghèo đó nữa.
Nói cô hạ tiện thì liền hạ tiện đi!
Dù sao cả đời này của cô cũng nhất định làm người phụ nữ của Lăng Khắc Cốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.