Vật Rơi Tự Do

Chương 13

Vũ Quân

16/01/2023

Edit: Vũ Quân

Từ sau lần đầu tiên Kiều Tê phát hiện Khúc Ức Hành và Tô Văn ở sau rừng cây thân thiết, đoạn thời gian đó một bên cô tự tưởng tượng chính mình đang cùng Khúc Ức Hành dây dưa một bên tự mình an ủi.

Ngay cả khi đang làm việc khác thỉnh thoảng trong đầu cô cũng sẽ hiện ra những hình ảnh đã thấy ở rừng cây.

Càng đừng nói đến mỗi khi Hội Bí thư mở họp, chỉ cần nhìn thấy Khúc Ức Hành cô sẽ nghĩ tới anh là một người có vẻ ngoài ôn nhã nhưng bên trong lại là một khuôn mặt khác.

Khi ánh mắt của hai người chạm vào nhau hay vô tình tiếp xúc tứ chi đều sẽ khiến cho Kiều Tê sinh ra ảo giác rằng giây tiếp theo cô sẽ bị Khúc Ức Hành ấn ở trên cây mặc sức chiếm đoạt.

Tay của Khúc Ức Hành, giọng nói tràn ngập tình dục của Khúc Ức Hành, bộ dáng của Khúc Ức Hành tất cả đều làm cô say mê.

Nhưng nhất thời cô không dám đi nhìn trộm vậy nên cô chỉ có thể giả vờ ở ban công nấu cháo điện thoại nhưng thật ra là ngồi canh Khúc Ức Hành và Tô Văn xuất hiện.

Ban công của ký túc xá đối diện con đường nhỏ, hầu như ngày nào vào lúc 10 rưỡi Kiều Tê đều sẽ nhìn thấy bọn họ thân mật ở nơi đó.

Đại khái vào khoảng 11 giờ tối Khúc Ức Hành sẽ đưa Tô Văn trở về ký túc xá. Cũng có ngày đến khi ký túc xá tắt đèn Kiều Tê cũng không thấy bọn họ trở về, hai người qua đêm ở đâu không cần nói cũng biết.

Mỗi khi Kiều Tê nhìn thấy bọn họ xuất hiện nội tâm đều ngo ngoe rục rịch cũng muốn đi qua.

Liên tục quan sát hơn nửa tháng rốt cuộc có một ngày Kiều Tê hạ quyết tâm nói với Trương Nhược Chanh về sau mình muốn ở lại đến khi thư viện đóng cửa nên bảo Trương Nhược Chanh về ký túc xá trước.

Ngày đó Trương Nhược Chanh mới vừa đi Kiều Tê đã ra khỏi thư viện.

Cô đi vào rừng cây sau ký túc xá, trốn sau lưng một cây đại thụ cô còn nhanh trí đặt điện thoại ở chế độ im lặng.

Kiều Tê lẳng lặng chờ đợi, thân cây to lớn và bóng đêm che dấu thân hình nhỏ nhắn của cô.

Qua khoảng nửa giờ Khúc Ức Hành và Tô Văn xuất hiện.

Đầu tiên Kiều Tê nghe thấy Tô Văn làm nũng với Khúc Ức Hành sau đó chỉ còn lại tiếng thở dốc đan xen với tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

Cô vươn đầu ra xem xét, ánh mắt đói khát nhìn Khúc Ức Hành, còn mình thì ở sau thân cây tự vỗ về chơi đùa hạ thể.

Cô thích cảm giác nhìn trộm vậy nên mỗi ngày cô đều đi, mỗi đêm sau khi trở về kí túc xá quần lót cô đều ướt đẫm.

Sau đó có một ngày tại buổi liên hoan của lớp Trương Nhược Chanh vì uống vài chén rượu mà hơi say, trên đường trở về hát không ngừng còn bắt Kiều Tê đệm nhạc cho mình.

Khi hai người về đến dưới kí túc xá thì vừa vặn gặp Khúc Ức Hành và Tô Văn.

Kiều Tê sắp xếp cho Chương Nhược Chanh xong định đi ngủ, nhưng hôm nay cô cũng uống một chút rượu, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Khúc Ức Hành cảm giác như bị mê hoặc nhất thời đầu óc nóng lên cô liền mặc áo khoác xuống lầu.

Hai người kia quả nhiên vẫn còn ở nơi đó.

Cô đi chậm lại nấp ở chỗ lần đầu tiên nhìn trộm bọn họ.

Thật không tốt nhưng trùng hợp ngày hôm đó di động của cô đổ chuông.

Trên đường trở về vì bồi Chương Nhược Chanh hát nên cô tắt chế độ im lặng, việc này chính cô cũng quên mất.

Trương Nhược Chanh không ngủ lại náo loạn đòi tìm cô, bạn cùng phòng hết cách đành phải gọi điện thoại cho Kiều Tê.

Sau khi khiếp đảm không đợi Khúc Ức Hành và Tô Văn có thêm động tác gì Kiều Tê đã men theo vách tường nhanh chân chạy mất.

Từ đó về sau Kiều Tê không còn gặp được Khúc Ức Hành và Tô Văn ở rừng cây nhỏ sau kí túc xá nữa.



Cô chưa bao giờ nghĩ bí mật mình che giấu bấy lâu nay sẽ có ngày bị Khúc Ức Hành khám phá ra.

Kiều Tê chạy trốn không thành đành phải mặc cho Khúc Ức Hành giam trong một góc, tay chân cô lạnh lẽo, môi run rẩy không biết phải cãi lại như thế nào.

Trong lòng cô tuyệt vọng nghĩ rằng Khúc Ức Hành cũng sẽ như Tô Văn cảm thấy cô là một kẻ biến thái.

Tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng ngừng, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh ồn ào nhốn nháo từ sân bóng rổ truyền lại.

Nhất thời không ai nói chuyện, ngay cả bầu không khí cũng như đang ngừng lại.

Kiều Tê khó khăn cúi đầu xuống, cô nín thở giống như chờ đợi kết quả từ thẩm phán.

"Cho nên.." Khúc Ức Hành rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm của anh nghe không ra một chút phập phồng nào, nói: "Em đều thấy được rồi?"

Kiều Tê cắn chặt răng, đôi mắt bất an xoay chuyển.

Bàn tay vốn đang bắt lấy tay trái của cô dần dần hướng về phía trước cọ cọ, bàn tay ấy đi đến đâu là để lại một trận rùng mình đến đó.

Cuối cùng bàn tay ấy ngừng lại trên cổ áo của Kiều Tê.

Khúc Ức Hành bắt lấy bả vai cô, anh dùng ngón cái vuốt ve qua lại chỗ xương quai xanh: "Em thấy rồi mà vẫn còn thích anh?"

Trong thời khắc này nhất cử nhất động của Khúc Ức Hành đều dễ như trở bàn tay trêu chọc khơi dậy tình triều trên cơ thể cô.

Kiều Tê run nhè nhẹ gật đầu, không hiểu vì sao Khúc Ức Hành vừa rồi không đáp lại cô nhưng bây giờ lại hỏi nhiều như vậy.

Anh muốn nhục nhã cô sao?

"Kiều Tê." Khúc Ức Hành lại tiến lên một bước, một chân chen vào giữa hai đùi Kiều Tê: "Em biết cùng anh ở bên nhau có nghĩa là gì rồi chứ?"

Có nghĩa là giống như cô đã từng nhìn thấy bị môi lưỡi của anh xâm nhập, bị bàn tay của anh đùa bỡn. Có nghĩa là trong một khoảng thời gian ngắn cô sẽ bị anh ném lên giường.

Những điều này Kiều Tê đã sớm biết, thậm chí cô còn ẩn ẩn chờ mong nó xảy ra.

Cô lại một lần nữa gật đầu.

Khúc Ức Hành nhìn bộ dáng của Kiều Tê giống như mặc kệ anh muốn làm gì thì làm mà khó ức chế nổi nội tâm đang mừng như điên.

Anh đúng là rất may mắn mới nhặt được bảo bối như cô.

Tự nhiên anh còn lo trước lo sau sợ rằng mình sẽ dọa cô chạy mất. Thì ra căn bản cái gì cô cũng đã biết. Là cô cam tâm tình nguyện đưa đến trong miệng anh, là cô khát vọng bị anh hủy đi ăn vào trong bụng.

Khúc Ức Hành rốt cuộc không khắc chế nữa anh khom người đem đầu đặt trên vai Kiều Tê

"Kiều Tê, Kiều Tê, Kiều Tê......"

Anh thấp giọng một tiếng lại một tiếng gọi cô.

Trong nháy mắt anh dựa đầu lên, thân thể Kiều Tê giống như không còn do mình khống chế nữa.

Anh làm gì vậy... Anh không chán ghét cô sao?

Kiều Tê mờ mịt nghĩ.



Cô muốn đáp lại anh nhưng trả lời cô lại là âm thanh giống như mèo kêu:

"Kiều Tê... Kiều Kiều anh rất vui vẻ."

Bị hương thơm từ cần cổ xinh đẹp của thiếu nữ mê hoặc Khúc Ức Hành nghiêng đầu hôn nhẹ lên cổ Kiều Tê, ngón tay vuốt ve qua lại chỗ thịt mềm sau cổ cô: "Em nhìn lén anh bao nhiêu lần rồi hả?"

"Em không, không nhớ rõ." đôi môi mềm mại của Khúc Ức Hành còn kề sát khiến cô nóng bừng, tay chân Kiều Tê như nhũn ra.

"Không nhớ rõ hay là không đếm được" Khúc Ức Hành cười khẽ.

"A, sao em lại sắc như vậy hả Kiều Kiều."

Kiều Tê bị anh nói trắng ra nhue vậy mà miệng đắng lưỡi khô lại không thể cãi lại. Thật ra Khúc Ức Hành nói không sai, từ khi số lần tự an ủi tăng lên cô cũng đi nhìn trộm nhiều hơn.

"Cam chịu rồi hả?"

Cô ngoan như vậy khiến Khúc Ức Hành càng muốn chọc ghẹo, anh vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hôn cần cổ cô, lại một đường hướng về phía trước tới sau tai, anh nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai Kiều Tê: "Nói xem, em đã nhìn thấy gì?"

"Em nhìn... Nhìn thấy..." Kiều Tê xấu hổ mở miệng.

Khúc Ức Hành lại không muốn buông tha cô dễ dàng như vậy.

"Kiều Kiều, thành thật một chút" Anh vừa nói một tay vừa xoa eo cô, Khúc Ức Hành hôn khẽ lên lỗ tai Kiều Tê:"Nói cho anh nghe em có thấy cái này không?"

"A......"

Hơi thở nóng bỏng khi anh nói chuyện phảng phất bên tai Kiều Tê, cuối cùng cô không nhịn được rên rỉ ra tiếng.

Ánh mắt của Khúc Ức Hành càng thêm thâm trầm, anh không ngờ Kiều Tê lại mẫn cảm như thế.

Bàn tay anh theo vòng eo thon nhỏ của cô vuốt ve một đường hướng về phía trước dạo chơi, tới chỗ vị trí bên sườn ngực cô, anh không trực tiếp xoa lên bộ ngực sữa của Kiều Tê mà ở bên cạnh một chút lại một chút vuốt ve, tràn ngập ám chỉ, ngón tay cái của anh cố ý vô tình cọ qua nơi tròn trịa kia.

"Vậy còn cái này?"

Giọng nói khàn khàn của Khúc Ức Hành lại lần nữa vang lên bên tai, Kiều Tê đã không rảnh đáp lại, loại vuốt ve như có như không này càng khiến cô khát cầu Khúc Ức Hành đụng chạm nhiều hơn.

Cô vô thức động thân về phía trước đem thân thể mình đưa vào trong tay Khúc Ức Hành, khát vọng anh có thể giúp mình xoa dịu sự nôn nóng trong ngực.

"Kiều Kiều, em thật chủ động."

Kiều Tê nghe thấy Khúc Ức Hành nói, sau đó thì cảm nhận một trận ướt nóng truyền đến từ vành tai.

Khúc Ức Hành ngậm lấy lỗ tai Kiều Tê, anh sớm đã muốn làm như vậy.

Lỗ tai thiếu nữ trắng nõn đã trở nên đỏ rực, dưới ánh mặt trời còn có thể nhìn thấy lông tơ nhàn nhạt, nhìn qua cực kì ngon miệng.

Lỗ tai cô thơm tho mềm mại, còn mang theo nhiệt độ nóng đến kinh người. Anh vui vẻ nhấm nháp dùng răng nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai, hai hàm răng anh khẽ cắn, tiện đà anh duỗi đầu lưỡi ra liếm láp.

"Khúc... Khúc Ức Hành......"

Lần đầu tiên cơ thể Kiều Tê bị người khác đối xử như vậy, bên tai truyền đến cảm xúc ướt át làm cô nảy sinh một loại tê ngứa trước nay chưa từng có. Tâm tình khẩn trương vừa rồi đã sớm bị cô vất ra sau đầu thay vào đó là từng đợt tình triều mãnh liệt.

Đầu lưỡi của Khúc Ức Hành ở trong cơ thể cô thay phiên nhau tạo lên tầng tầng kích thích, cảm nhận trực tiếp càng khác xa so với trong tưởng tượng của cô.

Kiều Tê sớm đã hóa thành một hồ nước xuân hoà tan trong lồng ngực Khúc Ức Hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vật Rơi Tự Do

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook