Chương 47
Vũ Quân
16/01/2023
Thư Lãng vẫn ở trong hội thể dục Trương Nhược Chanh liền rời khỏi, cô
không giống Kiều Tê muốn đón người mới đến, cho nên muộn mấy ngày cô mới trở về trường học.
Đầu tiên nhìn thấy Kiều Tê cô đã ném ra một quả bom chấn động...
"Kiều Kiều, tớ và Phùng Dật Luân ở bên nhau."
Lúc này trong ký túc xá chỉ có hai người các cô, Kiều Tê đang nhắn tin Wechat với Khúc Ức Hành, nghe vậy cô lập tức buông di động: "Khi nào?"
Ngón tay Trương Nhược Chanh nắm lấy mép váy : "Thất Tịch......"
"Cậu ta tỏ tình?"
"Ừ.... Ngày hôm sau bọn tớ còn gặp mặt."
Đôi mắt Kiều Tê trừng lớn:
"Vậy nghỉ hè các cậu..?"
"Không có, không có."
Hai tay Trương Nhược Chanh làm một dấu X.
"Tớ muốn nói.... Ừ.... Anh ấy muốn hẹn cậu và Khúc Ức Hành ăn cơm."
Cùng lúc đó, điện thoại trên mặt bàn Kiều Tê rung rung.
[Kiều Kiều, Phùng Dật Luân hẹn chúng ta đi ăn cơm, bạn cùng phòng của em đã nói với em rồi chứ?]
[Mới vừa nói, cậu ta cũng bảo anh à]
[Bọn họ hình như cùng nhau tới.]
Phùng Dật Luân vừa trở về đã tuyên bố khắp nơi anh có bạn gái, hiện tại chắc đã chạy đến ký túc xá cách vách.
Kiều Tê cong môi.
[Được, vậy các anh nhớ đúng giờ đó]
Không quá hai ngày, bốn người cùng nhau ăn cơm tối bên ngoài trường học.
Trong bữa tiệc, Khúc Ức Hành nói Phùng Dật Luân gần đây gặp ai cũng khoe mình đã thoát kiếp độc thân, anh nói sinh động như thật, hai cô gái nghe đến thích thú.
Trương Nhược Chanh sau khi cười xong, lại nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, rõ ràng vẻ mặt có chút mất tự nhiên, buồn bực nói: "Trước đây anh quen rất nhiều bạn gái chẳng lẽ đều sẽ như vậy?"
Khúc Ức Hành đá chân dưới bàn, mặt không đổi sắc nói: "Cô đừng nghe cậu ta khoác lác."
Phùng Dật Luân mạnh miệng: "Không phải khoác lác."
Trương Nhược Chanh như suy tư điều gì, Kiều Tê lại không hiểu gì cả.
Bốn người tính tiền ra cửa.
Khúc Ức Hành ôm Kiều Tê đi ở phía trước, Trương Nhược Chanh và Phùng Dật Luân đi sau họ không xa.
Kiều Tê mơ hồ nghe được bọn họ đang tranh luận cái gì đó, cô dựng thẳng lỗ tai nghe lén, bỗng nhiên nghe được Phùng Dật Luân gọi hai người bọn họ, quay đầu lại thì nhìn thấy anh đang lôi kéo tay Trương Nhược Chanh, nói hai người muốn đi mua chút đồ để bọn họ đi trước.
Kiều Tê nhìn Trương Nhược Chanh đứng tại chỗ không phản bác, cô chào tạm biệt với họ, lại không lập tức rời đi, nhìn bọn họ xoay người hướng ra khỏi trường học.
Cô nhìn chăm chú vào Trương Nhược Chanh đang giống như bước chân có chút mơ hồ: "Phùng Dật Luân thật sự chưa từng quen bạn gái?"
"Không có." Khúc Ức Hành chém đinh chặt sắt nói.
"Nhìn qua không giống, hơn nữa người khác đều nói......"
"Cậu ta chỉ thích mạnh miệng thôi, không cần lo lắng."
Khúc Ức Hành ôm vai cô, có tính ám chỉ mà nhéo nhéo, bỡn cợt nói: "Mặc kệ bọn họ. Kiều Kiều, chúng ta có muốn đi mua chút đồ không?"
"Buổi sáng ngày mai lớp em còn mở họp thảo luận việc chiêu tân đấy." mặt Kiều Tê lộ vẻ khó xử.
"Kiều hội trưởng thật vất vả." Khúc Ức Hành khom lưng, làm bộ làm tịch thở dài bên tai cô.
"Nếu anh muốn cũng không phải không thể......" Khuôn mặt nhỏ của Kiều Tê nhăn thành một đoàn.
"Không sao." Khúc Ức Hành hôn lông mày đang nhíu chặt của cô:
"Nếu em đi cùng anh, sáng mai còn xuống được giường à?"
Kiều Tê đỏ mặt không hé răng, hai người tiếp tục đi về phía trường học.
Rất nhanh đã đến dưới lầu ký túc xá nữ, Kiều Tê bỗng nhiên nói cô ăn nhiều, đề nghị đi bộ tiêu thực ở sân thể dục bên cạnh, Khúc Ức Hành vui vẻ đồng ý.
Thời gian đã không còn sớm, sinh viên học quân sự đã giải tán, đèn trên sân thể dục cũng tắt, côn trùng cũng đã bay về tổ. Chỉ còn lại vài người đang tản bộ và chạy bộ, ngẫu nhiên đi đến trước mặt bọn họ mới có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ.
Bọn họ vòng quanh đường băng chậm rãi đi, có đêm tối hỗ trợ cánh tay Khúc Ức Hành đáp trên vai cô bắt đầu không an phận chậm rãi trượt xuống dưới, đẩy cổ áo cô ra với vào, cách nội y bắt lấy bên mềm mại của cô.
Anh vuốt ve cô một lát, lại nhếch ngón tay cái vẽ vòng quanh đầu vú cô, Kiều Tê ngứa muốn xoay người trốn trong lòng ngực anh.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân sàn sạt từ xa tới gần.
"Bỏ ra đi......" Kiều Tê đè nặng giọng nói.
"Không nhìn thấy đâu." Khúc Ức Hành trầm giọng hơn, bắt tay với vào nội y cô.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Kiều Tê khẩn trương cứng còng cả lưng, cảm nhận được có người cọ qua bên người cô, có một trận gió thổi đến.
Tiếng bước chân dần dần xa, cánh tay trong quần áo cũng rút ra, xoa gương mặt cô.
Kiều Tê đang muốn quay đầu đã bị Khúc Ức Hành hôn lên.
Đầu tiên nhìn thấy Kiều Tê cô đã ném ra một quả bom chấn động...
"Kiều Kiều, tớ và Phùng Dật Luân ở bên nhau."
Lúc này trong ký túc xá chỉ có hai người các cô, Kiều Tê đang nhắn tin Wechat với Khúc Ức Hành, nghe vậy cô lập tức buông di động: "Khi nào?"
Ngón tay Trương Nhược Chanh nắm lấy mép váy : "Thất Tịch......"
"Cậu ta tỏ tình?"
"Ừ.... Ngày hôm sau bọn tớ còn gặp mặt."
Đôi mắt Kiều Tê trừng lớn:
"Vậy nghỉ hè các cậu..?"
"Không có, không có."
Hai tay Trương Nhược Chanh làm một dấu X.
"Tớ muốn nói.... Ừ.... Anh ấy muốn hẹn cậu và Khúc Ức Hành ăn cơm."
Cùng lúc đó, điện thoại trên mặt bàn Kiều Tê rung rung.
[Kiều Kiều, Phùng Dật Luân hẹn chúng ta đi ăn cơm, bạn cùng phòng của em đã nói với em rồi chứ?]
[Mới vừa nói, cậu ta cũng bảo anh à]
[Bọn họ hình như cùng nhau tới.]
Phùng Dật Luân vừa trở về đã tuyên bố khắp nơi anh có bạn gái, hiện tại chắc đã chạy đến ký túc xá cách vách.
Kiều Tê cong môi.
[Được, vậy các anh nhớ đúng giờ đó]
Không quá hai ngày, bốn người cùng nhau ăn cơm tối bên ngoài trường học.
Trong bữa tiệc, Khúc Ức Hành nói Phùng Dật Luân gần đây gặp ai cũng khoe mình đã thoát kiếp độc thân, anh nói sinh động như thật, hai cô gái nghe đến thích thú.
Trương Nhược Chanh sau khi cười xong, lại nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, rõ ràng vẻ mặt có chút mất tự nhiên, buồn bực nói: "Trước đây anh quen rất nhiều bạn gái chẳng lẽ đều sẽ như vậy?"
Khúc Ức Hành đá chân dưới bàn, mặt không đổi sắc nói: "Cô đừng nghe cậu ta khoác lác."
Phùng Dật Luân mạnh miệng: "Không phải khoác lác."
Trương Nhược Chanh như suy tư điều gì, Kiều Tê lại không hiểu gì cả.
Bốn người tính tiền ra cửa.
Khúc Ức Hành ôm Kiều Tê đi ở phía trước, Trương Nhược Chanh và Phùng Dật Luân đi sau họ không xa.
Kiều Tê mơ hồ nghe được bọn họ đang tranh luận cái gì đó, cô dựng thẳng lỗ tai nghe lén, bỗng nhiên nghe được Phùng Dật Luân gọi hai người bọn họ, quay đầu lại thì nhìn thấy anh đang lôi kéo tay Trương Nhược Chanh, nói hai người muốn đi mua chút đồ để bọn họ đi trước.
Kiều Tê nhìn Trương Nhược Chanh đứng tại chỗ không phản bác, cô chào tạm biệt với họ, lại không lập tức rời đi, nhìn bọn họ xoay người hướng ra khỏi trường học.
Cô nhìn chăm chú vào Trương Nhược Chanh đang giống như bước chân có chút mơ hồ: "Phùng Dật Luân thật sự chưa từng quen bạn gái?"
"Không có." Khúc Ức Hành chém đinh chặt sắt nói.
"Nhìn qua không giống, hơn nữa người khác đều nói......"
"Cậu ta chỉ thích mạnh miệng thôi, không cần lo lắng."
Khúc Ức Hành ôm vai cô, có tính ám chỉ mà nhéo nhéo, bỡn cợt nói: "Mặc kệ bọn họ. Kiều Kiều, chúng ta có muốn đi mua chút đồ không?"
"Buổi sáng ngày mai lớp em còn mở họp thảo luận việc chiêu tân đấy." mặt Kiều Tê lộ vẻ khó xử.
"Kiều hội trưởng thật vất vả." Khúc Ức Hành khom lưng, làm bộ làm tịch thở dài bên tai cô.
"Nếu anh muốn cũng không phải không thể......" Khuôn mặt nhỏ của Kiều Tê nhăn thành một đoàn.
"Không sao." Khúc Ức Hành hôn lông mày đang nhíu chặt của cô:
"Nếu em đi cùng anh, sáng mai còn xuống được giường à?"
Kiều Tê đỏ mặt không hé răng, hai người tiếp tục đi về phía trường học.
Rất nhanh đã đến dưới lầu ký túc xá nữ, Kiều Tê bỗng nhiên nói cô ăn nhiều, đề nghị đi bộ tiêu thực ở sân thể dục bên cạnh, Khúc Ức Hành vui vẻ đồng ý.
Thời gian đã không còn sớm, sinh viên học quân sự đã giải tán, đèn trên sân thể dục cũng tắt, côn trùng cũng đã bay về tổ. Chỉ còn lại vài người đang tản bộ và chạy bộ, ngẫu nhiên đi đến trước mặt bọn họ mới có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ.
Bọn họ vòng quanh đường băng chậm rãi đi, có đêm tối hỗ trợ cánh tay Khúc Ức Hành đáp trên vai cô bắt đầu không an phận chậm rãi trượt xuống dưới, đẩy cổ áo cô ra với vào, cách nội y bắt lấy bên mềm mại của cô.
Anh vuốt ve cô một lát, lại nhếch ngón tay cái vẽ vòng quanh đầu vú cô, Kiều Tê ngứa muốn xoay người trốn trong lòng ngực anh.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân sàn sạt từ xa tới gần.
"Bỏ ra đi......" Kiều Tê đè nặng giọng nói.
"Không nhìn thấy đâu." Khúc Ức Hành trầm giọng hơn, bắt tay với vào nội y cô.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Kiều Tê khẩn trương cứng còng cả lưng, cảm nhận được có người cọ qua bên người cô, có một trận gió thổi đến.
Tiếng bước chân dần dần xa, cánh tay trong quần áo cũng rút ra, xoa gương mặt cô.
Kiều Tê đang muốn quay đầu đã bị Khúc Ức Hành hôn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.