Chương 9
Tình Phong Bút Hạc
24/05/2021
Sau khi tắm xong còn chưa kịp lau người đã phải lăn giường tiến hành một trận hoạt động kịch liệt dẫn đến hậu quả để lại có chút tệ hại.
Tần Ngọc bọc chăn, điên cuồng hắt hơi, cậu hít mũi một cái, khịt mũi coi thường mấy viên thuốc cảm trong tay Bồi Phong, âm thanh mang đậm giọng mũi cương ngạnh nói.
" Em không uống thuốc! ".
Không thể đút số thuốc trong tay vào miệng cậu, Tần Bồi Phong cũng bế tắc, " A Ngọc, uống thuốc mới mau khỏi bệnh "
" Không muốn, anh không biết hối cải chút nào hết! Em không muốn nhìn thấy anh, em muốn đến trường ".
" Em còn đang bị cảm mà ".
" Bị cảm thì sao? ", Tần Ngọc vừa nói vừa hắt hơi, " Vậy sao tối qua anh lại không nghĩ tới em sẽ bị cảm, hả? "
Tần Ngọc càng nói càng tức, chân từ chăn thò ra đá đá mông Bồi Phong, " Đi làm bữa sáng, nhanh lên một chút, nếu không em tới trễ ".
Tần Bồi Phong không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là để thuốc lại, xuống lầu làm bữa sáng, anh mới ra tới cửa, Tần Ngọc liền nhảy cẫng lên uống hết thuốc trên bàn, cậu đâu có ngốc, cậu muốn cho Tần Bồi Phong nhớ kĩ, phải để người này biết sợ! Nếu không cả ngày lẫn đêm đều bị bắt lăn giường, thân thể cùng thần kinh cậu đều chịu không nổi.
Tần Bồi Phong đứng ngoài cửa len lén nhìn một màn này thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây nhiệt độ xuống thấp, thể chất người bệnh sẽ có thiên hướng lạnh, Tần Ngọc mặc hai lớp áo khoác, đầu đội mũ bucket, khăn quàng cổ che mất nửa gương mặt, bao chặt cậu như thời tiết đã vào đông, Tần Ngọc đứng ở cửa chờ Bồi Phong lái xe tới.
Thật đáng yêu.
Tần Bồi Phong nhìn bánh bao lớn chui vào xe, gò má cậu bị lò sưởi hun thành hồng hồng, giọng nói mang giọng mũi nói với anh.
" Anh nhìn em làm gì ".
" Nhìn em đáng yêu ", Tần Bồi Phong giúp cậu chỉnh lại mái tóc bị mũ làm rối, " A Ngọc, hôm nay em thật sự không ở nhà nghỉ ngơi? ".
" Không được, trưởng nhóm câu lạc bộ nói hôm nay phải tổ chức tiệc đón thành viên mới, có hoạt động ".
" Ồ, thật không ".
Âm thanh Tần Bồi Phong đột nhiên trầm xuống, " Nhóm trưởng của các em...Là người như thế nào? ".
" Ừm, không quá thân, nhưng cậu ta là người tốt ", Tần Ngọc nghiêng đầu, lấy một viên kẹo cầu vòng từ trong túi ra, xé một viên bỏ vào miệng ăn, thấy Tần Bồi Phong còn đang nhìn mình.
" Sao anh còn chưa lái xe? "
" Anh đang mở máy ".
Tần Ngọc biểu lộ ánh mắt ngơ ngác.
" Trong đầu anh đang nghĩ...Tưởng tượng đến cảnh lái xe cùng em ", Tần Bồi Phong thâm tình nói với Tần Ngọc.
"...Em mong anh quay lại thực tế để lái chiếc xe này đi ", nói xong Tần Ngọc cảm thấy có chỗ không đúng, lại thấy trong mắt Bồi Phong mang ý cười, giơ tay liền nhét vỏ kẹo vào miệng anh, " Tần tiên sinh! Em sắp trễ rồi! ".
Tần Bồi Phong ngậm vỏ kẹo hàm hồ nói, " Em đang bệnh, đừng đi câu lạc bộ gì đó được không? Nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói sau cũng không muộn ".
" Nhưng em đã lỡ đồng ý với người ta, chỉ là cảm vặt thôi, lại không nghiêm trọng, thuốc em cũng uống rồi ".
Không lay chuyển được cậu, Tần Bồi Phong cuối cùng vẫn đưa cậu đến trường, bởi vì bị cảm, A Ngọc không cho anh hôn má cậu, ngược lại để Bồi Phong hôn mu bàn tay cậu.
Em ấy thật tốt.
Tần Bồi Phong ngồi trong xe, xếp vỏ kẹo thành ngôi sao, đặt trong lòng bàn tay khô ráo, thưởng thức ánh mặt trời mỹ lệ chiếu xuống.
Em ấy thật tốt.
Hiện tại em ấy là của mình.
Vậy sau này thì sao? Em ấy sẽ trở thành của người khác sao?
Sẽ sao?
Nếu em ấy lại rời xa mình lần nữa, thì phải làm sao bây giờ?
" Tần tiên sinh! ".
Tần Bồi Phong bị tiếng gõ cửa đột ngột làm giật mình, ánh mắt chợt chuyển hướng về phía cửa xe, nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của Tần Ngọc, sau đó mới bất giác phản ứng, người bên ngoài không nhìn thấy được bên trong xe, Tần Bồi Phong che mặt, anh lại phát bệnh.
Tần Ngọc đợi một lúc lâu, cửa xe mới chậm rãi mở ra, trạng thái của Bồi Phong trong xe có chút kỳ quái.
" A Ngọc? Sao vậy, Quên đồ sao? ", Tần Bồi Phong đẩy kính, ôn nhu hỏi Tần Ngọc.
"...Quên một việc ", Tần Ngọc đưa tay, trong tay là một viên kẹo, " Cho tiên sinh của em ".
Viên kẹo nho nhỏ trên tay cậu phát ra ánh sáng, so với ngôi sao trong tay anh còn sáng hơn.
Em ấy thật tốt.
Tần Bồi Phong cắn nát viên kẹo trong miệng, hòa lẫn với viên thuốc đắng.
Hết chương 9.
Hi mọi người, mọi người đã được nghỉ hè chưa? Dưa thì rồi, số là Dưa đã edit chương mới của chuyện này hồi 2 hôm trước, nhưng edit xong mới nhận ra là mình edit chương 10 mà chương 9 thì chưa edit ????, thành ra phải đợi tới hôm nay mới có truyện đăng cho mọi người. Mình sẽ ráng edit hoàn truyện này trước khi vào năm học mới, để còn chiến tiếp với MĐTHG nữa chứ.
Tần Ngọc bọc chăn, điên cuồng hắt hơi, cậu hít mũi một cái, khịt mũi coi thường mấy viên thuốc cảm trong tay Bồi Phong, âm thanh mang đậm giọng mũi cương ngạnh nói.
" Em không uống thuốc! ".
Không thể đút số thuốc trong tay vào miệng cậu, Tần Bồi Phong cũng bế tắc, " A Ngọc, uống thuốc mới mau khỏi bệnh "
" Không muốn, anh không biết hối cải chút nào hết! Em không muốn nhìn thấy anh, em muốn đến trường ".
" Em còn đang bị cảm mà ".
" Bị cảm thì sao? ", Tần Ngọc vừa nói vừa hắt hơi, " Vậy sao tối qua anh lại không nghĩ tới em sẽ bị cảm, hả? "
Tần Ngọc càng nói càng tức, chân từ chăn thò ra đá đá mông Bồi Phong, " Đi làm bữa sáng, nhanh lên một chút, nếu không em tới trễ ".
Tần Bồi Phong không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là để thuốc lại, xuống lầu làm bữa sáng, anh mới ra tới cửa, Tần Ngọc liền nhảy cẫng lên uống hết thuốc trên bàn, cậu đâu có ngốc, cậu muốn cho Tần Bồi Phong nhớ kĩ, phải để người này biết sợ! Nếu không cả ngày lẫn đêm đều bị bắt lăn giường, thân thể cùng thần kinh cậu đều chịu không nổi.
Tần Bồi Phong đứng ngoài cửa len lén nhìn một màn này thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây nhiệt độ xuống thấp, thể chất người bệnh sẽ có thiên hướng lạnh, Tần Ngọc mặc hai lớp áo khoác, đầu đội mũ bucket, khăn quàng cổ che mất nửa gương mặt, bao chặt cậu như thời tiết đã vào đông, Tần Ngọc đứng ở cửa chờ Bồi Phong lái xe tới.
Thật đáng yêu.
Tần Bồi Phong nhìn bánh bao lớn chui vào xe, gò má cậu bị lò sưởi hun thành hồng hồng, giọng nói mang giọng mũi nói với anh.
" Anh nhìn em làm gì ".
" Nhìn em đáng yêu ", Tần Bồi Phong giúp cậu chỉnh lại mái tóc bị mũ làm rối, " A Ngọc, hôm nay em thật sự không ở nhà nghỉ ngơi? ".
" Không được, trưởng nhóm câu lạc bộ nói hôm nay phải tổ chức tiệc đón thành viên mới, có hoạt động ".
" Ồ, thật không ".
Âm thanh Tần Bồi Phong đột nhiên trầm xuống, " Nhóm trưởng của các em...Là người như thế nào? ".
" Ừm, không quá thân, nhưng cậu ta là người tốt ", Tần Ngọc nghiêng đầu, lấy một viên kẹo cầu vòng từ trong túi ra, xé một viên bỏ vào miệng ăn, thấy Tần Bồi Phong còn đang nhìn mình.
" Sao anh còn chưa lái xe? "
" Anh đang mở máy ".
Tần Ngọc biểu lộ ánh mắt ngơ ngác.
" Trong đầu anh đang nghĩ...Tưởng tượng đến cảnh lái xe cùng em ", Tần Bồi Phong thâm tình nói với Tần Ngọc.
"...Em mong anh quay lại thực tế để lái chiếc xe này đi ", nói xong Tần Ngọc cảm thấy có chỗ không đúng, lại thấy trong mắt Bồi Phong mang ý cười, giơ tay liền nhét vỏ kẹo vào miệng anh, " Tần tiên sinh! Em sắp trễ rồi! ".
Tần Bồi Phong ngậm vỏ kẹo hàm hồ nói, " Em đang bệnh, đừng đi câu lạc bộ gì đó được không? Nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói sau cũng không muộn ".
" Nhưng em đã lỡ đồng ý với người ta, chỉ là cảm vặt thôi, lại không nghiêm trọng, thuốc em cũng uống rồi ".
Không lay chuyển được cậu, Tần Bồi Phong cuối cùng vẫn đưa cậu đến trường, bởi vì bị cảm, A Ngọc không cho anh hôn má cậu, ngược lại để Bồi Phong hôn mu bàn tay cậu.
Em ấy thật tốt.
Tần Bồi Phong ngồi trong xe, xếp vỏ kẹo thành ngôi sao, đặt trong lòng bàn tay khô ráo, thưởng thức ánh mặt trời mỹ lệ chiếu xuống.
Em ấy thật tốt.
Hiện tại em ấy là của mình.
Vậy sau này thì sao? Em ấy sẽ trở thành của người khác sao?
Sẽ sao?
Nếu em ấy lại rời xa mình lần nữa, thì phải làm sao bây giờ?
" Tần tiên sinh! ".
Tần Bồi Phong bị tiếng gõ cửa đột ngột làm giật mình, ánh mắt chợt chuyển hướng về phía cửa xe, nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của Tần Ngọc, sau đó mới bất giác phản ứng, người bên ngoài không nhìn thấy được bên trong xe, Tần Bồi Phong che mặt, anh lại phát bệnh.
Tần Ngọc đợi một lúc lâu, cửa xe mới chậm rãi mở ra, trạng thái của Bồi Phong trong xe có chút kỳ quái.
" A Ngọc? Sao vậy, Quên đồ sao? ", Tần Bồi Phong đẩy kính, ôn nhu hỏi Tần Ngọc.
"...Quên một việc ", Tần Ngọc đưa tay, trong tay là một viên kẹo, " Cho tiên sinh của em ".
Viên kẹo nho nhỏ trên tay cậu phát ra ánh sáng, so với ngôi sao trong tay anh còn sáng hơn.
Em ấy thật tốt.
Tần Bồi Phong cắn nát viên kẹo trong miệng, hòa lẫn với viên thuốc đắng.
Hết chương 9.
Hi mọi người, mọi người đã được nghỉ hè chưa? Dưa thì rồi, số là Dưa đã edit chương mới của chuyện này hồi 2 hôm trước, nhưng edit xong mới nhận ra là mình edit chương 10 mà chương 9 thì chưa edit ????, thành ra phải đợi tới hôm nay mới có truyện đăng cho mọi người. Mình sẽ ráng edit hoàn truyện này trước khi vào năm học mới, để còn chiến tiếp với MĐTHG nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.