Chương 1: 1: Khởi Đầu
Ki Bum
11/04/2024
“Cởi Ra!”- Giọng nói lạnh lùng của Tô Tĩnh hướng về phía Trần Kim, cậu nhìn hắn với đôi mắt trống rỗng cấp tiếng:
“Anh cần gì phải làm đến như vậy? Tôi không phải Lâm Bảo nhỏ nhắn bé nhỏ của anh đâu! Tô Tĩnh à!”- Giọng nói cứng cỏi của cậu khiến hắn lộ ra vẻ mặt khinh thường:
“Ha! Cậu nghĩ gì vậy Trần Kim? thứ cậu nợ tôi là gì? cậu còn nhớ không? Nếu đã quên thì tôi nhắc lại nhé, chính cậu là người đã bao che cho A Bảo của tôi đi không một lời từ biệt đấy!!”
Trần Kim nhìn hắn đang xoa hai thái dương tỏa vẻ phiền muộn thì cười khẩy: “Hừ! Anh đổ tất cả lên đầu tôi? trong khi tôi chẳng làm gì cả? tôi là Trần Kim chứ không phải A Bảo ngoan ngoãn của anh đâu! Anh nên nhớ chuyện này!”
Hắn tặc lưỡi, chầm chậm đứng lên khỏi ghế bước về phía cậu, ánh mắt sắt hơn dao của hắn khiến Trần Kim không khỏi rùng mình vì sợ, Tô Tĩnh mạnh tay nắm lấy cổ áo Trần Kim ném mạnh lên giường.
“Anh đừng có qua đây!!”- Cậu hét lên về phía hắn, cười nhẹ Tô Tĩnh nhíu mày híp mắt nhìn cậu chòng chọc, nhanh nhẹn hắn đè cậu xuống, mặc cho Trần Kim có vùng vẫy muốn thoát ra hắn vẫn đè chặt cậu dưới người.
“Thả tôi ra!! Tôi đã nói là tôi không phải A Bảo của anh rồi mà!! Anh không hiểu tiếng người à!?”
Mặc kệ cậu có gào thét như thế nào hắn vẫn mạnh mẽ hôn lên xương quai xanh của cậu, bàn tay của hắn bắt đầu không yên phận nó cứ sờ soạng khắp nơi, hắn nhìn cậu đã im lặng chẳng la nữa thì hỏi:
“Không phản khán nữa sao?”- Giọng nói giễu cợt của Tô Tĩnh khiến Cậu cười nhếch mép đáp:
“Hừ! Phản khán rồi tôi thoát được anh sao? Cái hi vọng tôi thoát khỏi anh nó nhỏ bé lắm rồi! Nếu anh đã chắc chắn việc tại tôi nên Lâm Bảo rời đi thì cứ tự nhiên!”- Cậu mặc kệ cho số phận đưa đi đâu thì đưa, giờ cậu buông xuôi rồi.
Một phần nào đó vì Tô Tĩnh là Chủ Tịch của Tô Thị nên dù cậu có muốn trốn cũng không được mà đánh hắn cũng không xong, Trần Kim là một người bình thường và vô cùng bình thường nhưng chỉ vì chơi với Lâm Bảo và che giấu cho cậu ta việc cậu ta đi nước ngoài, cậu cứ nghĩ việc này dễ làm ai ngờ lại bị Tô Tĩnh phát hiện và giờ đây người nằm trên giường của hắn lại là cậu.
Đôi mắt với hàng lông mi sắc xảo của Tô Tĩnh híp lại nhìn cậu, hắn đưa tay vỗ vỗ vào má Trần Kim:
“Cậu ngoan nhỉ, cậu sẽ ở đây đến khi nào tôi tìm được A Bảo của tôi thì mới được rời khỏi! Cứ coi như bây giờ cậu là Vật Thay Thế cho A Bảo của tôi!”
Trần Kim im lặng chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt không thể nào diễn tả được, cậu và hắn quen nhau khi những lần Lâm Bảo rủ đi chơi, mặc dù không nhiều nhưng phần nào đó cậu cũng biết được tính cách của Tô Tĩnh, hắn là một kẻ gọn gàng sạch sẽ và còn cưng chiều người hắn yêu hết mức, lúc trước nhìn họ hạnh phúc cậu ghen tị nhưng giờ đây cậu lại cảm thấy rối bời vô cùng, cậu phải làm gì để người trước mặt rời khỏi bạn thân của cậu Lâm Bảo đây? Trần Kim lên tiếng hỏi:
“Anh yêu Lâm Bảo đến như vậy sao? Nếu vậy tại sao anh không bay qua nước M tìm đi!”- Nghe cậu nói khiến lông mày hắn nhíu lại bảo:
“Tôi không thể rời khỏi nước ngay bây giờ được! Có lẽ cậu nói đúng, nhưng tôi nghĩ cậu nên lo cho bản thân mình trước đi!”
Dứt lời Tô Tĩnh cắn vào xương quai xanh của cậu đến rỉ cả máu, tay hắn bắt đầu cởi những chiếc khuy áo của cậu, sự cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra của Trần Kim với Tô Tĩnh chỉ như trò con nít, chiếc áo sơ mi trắng bị hắn kéo mạnh đến đứt cả khuy, rồi đến chiếc quần jean cũng bị hắn bạo lực cởi phăng.
Cậu không phản khán nữa có lẽ một phần nào đó Trần Kim muốn được Tô Tĩnh âu yếm, cậu không muốn thừa nhận nhưng chắc có lẽ cậu đã yêu thầm hắn từ rất lâu về trước.
Cảm giác bên dưới đau rát vô cùng khiến tâm trí Trần Kim không còn vững vàng như truớc, hơi thở dồn dập, những tiếng rên rỉ kéo dài của cậu khiến người kia lại càng ham muốn vào sâu hơn nữa.
Cơ thể Tô Tĩnh cứ nhấp nhô bên trên thân hình nhỏ nhắn trắng nõn của Trần Kim, cuối đầu hắn hôn lên môi cậu ý thức cậu ngày càng mờ mịch khó tả, nhiều hơn? Tại sao cậu lại muốn hắn cho vào nhiều hơn?....
...----------------...
Sáng hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng cũng là lúc Tô Tĩnh thức dậy, hắn nhìn cậu vẫn đang trông giấc mộng thì lại có một cảm giác rất lạ, hắn nghĩ:
“Đẹp thật, nhìn cậu ta như một con búp bê được chạm khắc tinh xảo vậy... Chắc tối qua mình làm hơn quá thì phải.”
Trong lòng hắn dân lên một chút tội lỗi vì đã hành hạ cậu suốt một đêm, Tô Tĩnh kéo chăn lên cho cậu rồi hắn cũng bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Trần Kim lờ mờ tỉnh giấc không thấy người bên cạnh đâu cả trong đầu cậu liền có ý nghĩ bỏ trốn! Trần Kim nhanh chóng lấy đại một bộ quần áo của Tô Tĩnh rồi mặc vào, chạy đến cửa, cậu hồi hộp vặn vặn nắm cửa.
...Cạch!!...
Cửa không khóa nét mặt Trần Kim được thả lỏng bội phần, nhẹ nhàng bước từng bước cậu cứ sợ sẽ có ai đó phát hiện, bất chợt giọng nói trầm ổn của Tô Tĩnh vang lên:
“Lại muốn bỏ trốn sao? Trần Kim cậu muốn trốn nữa sao? Tối qua không đủ để cậu hiểu là không thể trốn khỏi tôi à?”
Quay đầu nhìn hắn cậu không khỏi rùng mình lắp bắp cậu biện minh:
“Tôi có bỏ trốn đâu, chỉ là khát nước nên đi tìm nước uống thôi!!”
“Anh cần gì phải làm đến như vậy? Tôi không phải Lâm Bảo nhỏ nhắn bé nhỏ của anh đâu! Tô Tĩnh à!”- Giọng nói cứng cỏi của cậu khiến hắn lộ ra vẻ mặt khinh thường:
“Ha! Cậu nghĩ gì vậy Trần Kim? thứ cậu nợ tôi là gì? cậu còn nhớ không? Nếu đã quên thì tôi nhắc lại nhé, chính cậu là người đã bao che cho A Bảo của tôi đi không một lời từ biệt đấy!!”
Trần Kim nhìn hắn đang xoa hai thái dương tỏa vẻ phiền muộn thì cười khẩy: “Hừ! Anh đổ tất cả lên đầu tôi? trong khi tôi chẳng làm gì cả? tôi là Trần Kim chứ không phải A Bảo ngoan ngoãn của anh đâu! Anh nên nhớ chuyện này!”
Hắn tặc lưỡi, chầm chậm đứng lên khỏi ghế bước về phía cậu, ánh mắt sắt hơn dao của hắn khiến Trần Kim không khỏi rùng mình vì sợ, Tô Tĩnh mạnh tay nắm lấy cổ áo Trần Kim ném mạnh lên giường.
“Anh đừng có qua đây!!”- Cậu hét lên về phía hắn, cười nhẹ Tô Tĩnh nhíu mày híp mắt nhìn cậu chòng chọc, nhanh nhẹn hắn đè cậu xuống, mặc cho Trần Kim có vùng vẫy muốn thoát ra hắn vẫn đè chặt cậu dưới người.
“Thả tôi ra!! Tôi đã nói là tôi không phải A Bảo của anh rồi mà!! Anh không hiểu tiếng người à!?”
Mặc kệ cậu có gào thét như thế nào hắn vẫn mạnh mẽ hôn lên xương quai xanh của cậu, bàn tay của hắn bắt đầu không yên phận nó cứ sờ soạng khắp nơi, hắn nhìn cậu đã im lặng chẳng la nữa thì hỏi:
“Không phản khán nữa sao?”- Giọng nói giễu cợt của Tô Tĩnh khiến Cậu cười nhếch mép đáp:
“Hừ! Phản khán rồi tôi thoát được anh sao? Cái hi vọng tôi thoát khỏi anh nó nhỏ bé lắm rồi! Nếu anh đã chắc chắn việc tại tôi nên Lâm Bảo rời đi thì cứ tự nhiên!”- Cậu mặc kệ cho số phận đưa đi đâu thì đưa, giờ cậu buông xuôi rồi.
Một phần nào đó vì Tô Tĩnh là Chủ Tịch của Tô Thị nên dù cậu có muốn trốn cũng không được mà đánh hắn cũng không xong, Trần Kim là một người bình thường và vô cùng bình thường nhưng chỉ vì chơi với Lâm Bảo và che giấu cho cậu ta việc cậu ta đi nước ngoài, cậu cứ nghĩ việc này dễ làm ai ngờ lại bị Tô Tĩnh phát hiện và giờ đây người nằm trên giường của hắn lại là cậu.
Đôi mắt với hàng lông mi sắc xảo của Tô Tĩnh híp lại nhìn cậu, hắn đưa tay vỗ vỗ vào má Trần Kim:
“Cậu ngoan nhỉ, cậu sẽ ở đây đến khi nào tôi tìm được A Bảo của tôi thì mới được rời khỏi! Cứ coi như bây giờ cậu là Vật Thay Thế cho A Bảo của tôi!”
Trần Kim im lặng chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt không thể nào diễn tả được, cậu và hắn quen nhau khi những lần Lâm Bảo rủ đi chơi, mặc dù không nhiều nhưng phần nào đó cậu cũng biết được tính cách của Tô Tĩnh, hắn là một kẻ gọn gàng sạch sẽ và còn cưng chiều người hắn yêu hết mức, lúc trước nhìn họ hạnh phúc cậu ghen tị nhưng giờ đây cậu lại cảm thấy rối bời vô cùng, cậu phải làm gì để người trước mặt rời khỏi bạn thân của cậu Lâm Bảo đây? Trần Kim lên tiếng hỏi:
“Anh yêu Lâm Bảo đến như vậy sao? Nếu vậy tại sao anh không bay qua nước M tìm đi!”- Nghe cậu nói khiến lông mày hắn nhíu lại bảo:
“Tôi không thể rời khỏi nước ngay bây giờ được! Có lẽ cậu nói đúng, nhưng tôi nghĩ cậu nên lo cho bản thân mình trước đi!”
Dứt lời Tô Tĩnh cắn vào xương quai xanh của cậu đến rỉ cả máu, tay hắn bắt đầu cởi những chiếc khuy áo của cậu, sự cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra của Trần Kim với Tô Tĩnh chỉ như trò con nít, chiếc áo sơ mi trắng bị hắn kéo mạnh đến đứt cả khuy, rồi đến chiếc quần jean cũng bị hắn bạo lực cởi phăng.
Cậu không phản khán nữa có lẽ một phần nào đó Trần Kim muốn được Tô Tĩnh âu yếm, cậu không muốn thừa nhận nhưng chắc có lẽ cậu đã yêu thầm hắn từ rất lâu về trước.
Cảm giác bên dưới đau rát vô cùng khiến tâm trí Trần Kim không còn vững vàng như truớc, hơi thở dồn dập, những tiếng rên rỉ kéo dài của cậu khiến người kia lại càng ham muốn vào sâu hơn nữa.
Cơ thể Tô Tĩnh cứ nhấp nhô bên trên thân hình nhỏ nhắn trắng nõn của Trần Kim, cuối đầu hắn hôn lên môi cậu ý thức cậu ngày càng mờ mịch khó tả, nhiều hơn? Tại sao cậu lại muốn hắn cho vào nhiều hơn?....
...----------------...
Sáng hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng cũng là lúc Tô Tĩnh thức dậy, hắn nhìn cậu vẫn đang trông giấc mộng thì lại có một cảm giác rất lạ, hắn nghĩ:
“Đẹp thật, nhìn cậu ta như một con búp bê được chạm khắc tinh xảo vậy... Chắc tối qua mình làm hơn quá thì phải.”
Trong lòng hắn dân lên một chút tội lỗi vì đã hành hạ cậu suốt một đêm, Tô Tĩnh kéo chăn lên cho cậu rồi hắn cũng bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Trần Kim lờ mờ tỉnh giấc không thấy người bên cạnh đâu cả trong đầu cậu liền có ý nghĩ bỏ trốn! Trần Kim nhanh chóng lấy đại một bộ quần áo của Tô Tĩnh rồi mặc vào, chạy đến cửa, cậu hồi hộp vặn vặn nắm cửa.
...Cạch!!...
Cửa không khóa nét mặt Trần Kim được thả lỏng bội phần, nhẹ nhàng bước từng bước cậu cứ sợ sẽ có ai đó phát hiện, bất chợt giọng nói trầm ổn của Tô Tĩnh vang lên:
“Lại muốn bỏ trốn sao? Trần Kim cậu muốn trốn nữa sao? Tối qua không đủ để cậu hiểu là không thể trốn khỏi tôi à?”
Quay đầu nhìn hắn cậu không khỏi rùng mình lắp bắp cậu biện minh:
“Tôi có bỏ trốn đâu, chỉ là khát nước nên đi tìm nước uống thôi!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.