Chương 12: 12: Đồng Chí
Ki Bum
11/04/2024
Tô Tĩnh tìm theo địa chỉ đi đến một quán cafe nhỏ trong một con hẻm, hắn bước vào trong liền thấy một người mặc đồ kín mít ngồi trong góc, tiến đến chỗ kẻ đó hắn ngồi xuống đối diện mặt Tô Tĩnh vẫn lạnh băng dường như chẳng có chút bất ngờ nào mà hỏi:
“Cậu trốn được rồi sao? Đồng Chí Hưng! Những người khác thì sao? Họ vẫn ổn chứ.... hay là...”
Bỏ cái mũ ra khỏi đầu người kia đáp lời hắn: “Cậu vẫn vậy nhỉ? Chỉ cần nhìn một cái là nhận ra tôi dù tôi đã hóa trang rất kĩ lưỡng! Các Đồng Chí điều an toàn nhưng họ bị lão già đó điều đi nơi khác rồi. Chiến tranh sắp xảy ra nữa rồi. Lần này Trần Gia không bỏ qua cho lão già Tô Hoàng đâu!”
Cái tên Tô Hoàng vừa được thốt lên thì hắn đã lên tiếng trào phúng: “Lão khốn đó mà cũng bị người khác ghim à? Lão ta đáng lẽ phải chết từ lâu rồi mới đúng chứ không phải bây giờ mới chuẩn bị xuống lỗ!”
Người đối diện Tô Tĩnh nghe vậy thì chê bai: “ẸC! Cậu bị ảo tưởng giác hoan à? Lão ta mà chết thì làm sao có cậu ở đây Hả?”
“Cậu không nói móc tôi cậu chịu không nổi sao Lưu Hưng? đã lâu như vậy mới gặp nhau mà cái tật nói móc này cậu không bỏ được à?”
Lưu Hưng nghe hắn nói mà lên tiếng chê ra mặt: “Vậy còn cậu thì sao? Cái mỏ của cậu vẫn hỗn như bao ngày ở sa trường nhỉ? được rồi! Không nói nhảm nữa vào vấn đề chính đi. Lần này tôi tìm cậu là vì Tô Nghĩa! Gã ta muốn tìm người tên Trần Kim để bắt uy hiếp Trần Huy...”
“Khoan!!! Cậu vừa nói cái gì cơ? Tại sao lại bắt Trần Kim uy hiếp Trần Huy??”- Tô Tĩnh cắt ngang lời của Lưu Hưng, giờ đây trong đầu hắn có hàng ngàn câu hỏi xoay quanh việc tại sao Tô Nghĩa lại muốn bắt Trần Kim!?
“Cậu thật sự không biết? Tô Tĩnh à cậu bị lụt nghề rồi sao? Cậu không điều tra gì về Trần Gia ở nước M à? Tôi nói thật Lão Trần Huy tìm con trai suốt 25 năm mà không tìm được đấy! Tôi cũng mới biết cái người tên Trần Kim gì đó là con trai lão thôi. Cậu biết gì sao Đồng Chí Tĩnh!?”
Gương mặt Tô Tĩnh thoát trở nên khó coi vô cùng hắn vội vàng đứng lên chạy một mạch về nhà không nói lấy lời nào với Lưu Hưng khiến Anh ta có chút ngơ ngác, cảm giác thấy chuyện chẳng lành Lưu Hưng đặt tiền xuống bàn trả ly nước xong cũng chạy theo Tô Tĩnh.
Chạy bạt mạng cuối cùng Tô Tĩnh cũng về được nhà hắn mở tung cửa chạy vào quát lớn: “Tất cả các người có biết Trần Kim đi đâu không!!?”
Những người hầu trong nhà hắn run rẩy lắc đầu chẳng ai biết Trần Kim đã đi đâu về đâu, Tô Tĩnh lao lên phòng cầm lấy chiếc điện thoại đang nằm trơ trọi trên bàn gần đầu giường mở lên thấy tin nhắn của Trần Kim hắn như hiểu được chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy.
Lưu Hưng chạy phía sau hắn thở hổn hển hỏi: “Chuyện gì mà cậu chạy ghê vậy? Có chuyện gì sao? Tôi giúp được không?”
Thấy Tô Tĩnh đứng như trời trồng Lưu Hưng thắc mắc bước đến gần hơn: “Nè! Cậu không sao chứ? Đồng Chí Tĩnh à. Có chuyện gì vậy?”
Mặt Tô Tĩnh tối sầm quay lại hắn lạnh nhạt nói với Lưu Hưng:
“Đi đến căn cứ F5 đi! Tô Nghĩa bắt được Trần Kim rồi..! Hắn ta giám làm cái trò hèn hạ này đúng là mới lạ thật!”
“Cậu vừa nói cái gì? Sao cậu biết gã ta bắt được Trần Kim rồi thế?”
“... Cậu có thể hiểu sao cũng được! Đi thôi!”- Chân hắn vừa bước được hai bước thì Lưu Hưng lại hỏi:
“Giữa cậu và cái người tên Trần Kim đó đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ mà cậu đến căn cứ khu F5 là giống như đưa mạng cho lão già đó giết vậy! Cậu bị làm sao vậy Tô Tĩnh!!? Chúng ta không phải đưa mạng mà là đi trả thù cho người nhà!”- Lời nói đó đã động đến những ký ức ngủ yên của Tô Tĩnh tay hắn nắm chặt đến bật cả máu.
“Cậu bình tĩnh lại đi! Tôi muốn biết mối quang hệ giữa cậu và Trần Kim là gì mà khiến cậu lại thành ra như thế này đấy! Đồng Chí Tĩnh à chúng ta không thể thất bại bất cứ một kế hoạch nào vì nếu thất bại chúng ta sẽ chết!”
Chán nản Tô Tĩnh bước đến bên giường ngồi xuống đầu hắn bây giờ rất đau, những ký ức về căn cứ khu F5 là một quá khứ khắt nghiệt với hắn, lần đầu tiên hắn đặt chân lên khu F5 là lúc hắn vừa tròn 10 Tuổi cũng là lúc hắn biết cuộc đời hắn sẽ kết thúc ở mảnh đất đó những bài luyện tập cực khổ đổ máu, những lần bị giam vào ngục khiến hắn không bao giờ muốn bước chân vào khu đó một lần nào nữa trong cuộc đời này!
Chiếc điện thoại trong tay hắn khẽ run vừa có một tin nhắn gửi đến. Tô Tĩnh vừa mở lên thì hai mắt đã trợn tròn đồng tử co rút:
{Chào em trai yêu quý của ta, em còn nhớ người anh trai này không? Lâu quá không được nhìn thấy em trai! Anh đây rất nhớ em đó Tiểu Tĩnh Tĩnh của anh! Ha Ha Ha! Anh không ngờ em vẫn còn sống mà còn sống rất tốt nữa đấy! Hôm nay người anh tên Tô Nghĩa này mời em về lại căn cứ khu F5 ăn tiệt mừng chiến thắng nhé!}
Gã còn gửi một tấm ảnh chụp hình Trần Kim bị trói tay chân ngồi trên ghế còn có một tấm vải đen bịch lấy mắt cậu. Tô Tĩnh đứng phắt dậy ném cái điện thoại trong tay xuống gạch khiến nó vỡ toang:
“TÔ NGHĨA!!! Thằng Khốn!”
“Cậu trốn được rồi sao? Đồng Chí Hưng! Những người khác thì sao? Họ vẫn ổn chứ.... hay là...”
Bỏ cái mũ ra khỏi đầu người kia đáp lời hắn: “Cậu vẫn vậy nhỉ? Chỉ cần nhìn một cái là nhận ra tôi dù tôi đã hóa trang rất kĩ lưỡng! Các Đồng Chí điều an toàn nhưng họ bị lão già đó điều đi nơi khác rồi. Chiến tranh sắp xảy ra nữa rồi. Lần này Trần Gia không bỏ qua cho lão già Tô Hoàng đâu!”
Cái tên Tô Hoàng vừa được thốt lên thì hắn đã lên tiếng trào phúng: “Lão khốn đó mà cũng bị người khác ghim à? Lão ta đáng lẽ phải chết từ lâu rồi mới đúng chứ không phải bây giờ mới chuẩn bị xuống lỗ!”
Người đối diện Tô Tĩnh nghe vậy thì chê bai: “ẸC! Cậu bị ảo tưởng giác hoan à? Lão ta mà chết thì làm sao có cậu ở đây Hả?”
“Cậu không nói móc tôi cậu chịu không nổi sao Lưu Hưng? đã lâu như vậy mới gặp nhau mà cái tật nói móc này cậu không bỏ được à?”
Lưu Hưng nghe hắn nói mà lên tiếng chê ra mặt: “Vậy còn cậu thì sao? Cái mỏ của cậu vẫn hỗn như bao ngày ở sa trường nhỉ? được rồi! Không nói nhảm nữa vào vấn đề chính đi. Lần này tôi tìm cậu là vì Tô Nghĩa! Gã ta muốn tìm người tên Trần Kim để bắt uy hiếp Trần Huy...”
“Khoan!!! Cậu vừa nói cái gì cơ? Tại sao lại bắt Trần Kim uy hiếp Trần Huy??”- Tô Tĩnh cắt ngang lời của Lưu Hưng, giờ đây trong đầu hắn có hàng ngàn câu hỏi xoay quanh việc tại sao Tô Nghĩa lại muốn bắt Trần Kim!?
“Cậu thật sự không biết? Tô Tĩnh à cậu bị lụt nghề rồi sao? Cậu không điều tra gì về Trần Gia ở nước M à? Tôi nói thật Lão Trần Huy tìm con trai suốt 25 năm mà không tìm được đấy! Tôi cũng mới biết cái người tên Trần Kim gì đó là con trai lão thôi. Cậu biết gì sao Đồng Chí Tĩnh!?”
Gương mặt Tô Tĩnh thoát trở nên khó coi vô cùng hắn vội vàng đứng lên chạy một mạch về nhà không nói lấy lời nào với Lưu Hưng khiến Anh ta có chút ngơ ngác, cảm giác thấy chuyện chẳng lành Lưu Hưng đặt tiền xuống bàn trả ly nước xong cũng chạy theo Tô Tĩnh.
Chạy bạt mạng cuối cùng Tô Tĩnh cũng về được nhà hắn mở tung cửa chạy vào quát lớn: “Tất cả các người có biết Trần Kim đi đâu không!!?”
Những người hầu trong nhà hắn run rẩy lắc đầu chẳng ai biết Trần Kim đã đi đâu về đâu, Tô Tĩnh lao lên phòng cầm lấy chiếc điện thoại đang nằm trơ trọi trên bàn gần đầu giường mở lên thấy tin nhắn của Trần Kim hắn như hiểu được chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy.
Lưu Hưng chạy phía sau hắn thở hổn hển hỏi: “Chuyện gì mà cậu chạy ghê vậy? Có chuyện gì sao? Tôi giúp được không?”
Thấy Tô Tĩnh đứng như trời trồng Lưu Hưng thắc mắc bước đến gần hơn: “Nè! Cậu không sao chứ? Đồng Chí Tĩnh à. Có chuyện gì vậy?”
Mặt Tô Tĩnh tối sầm quay lại hắn lạnh nhạt nói với Lưu Hưng:
“Đi đến căn cứ F5 đi! Tô Nghĩa bắt được Trần Kim rồi..! Hắn ta giám làm cái trò hèn hạ này đúng là mới lạ thật!”
“Cậu vừa nói cái gì? Sao cậu biết gã ta bắt được Trần Kim rồi thế?”
“... Cậu có thể hiểu sao cũng được! Đi thôi!”- Chân hắn vừa bước được hai bước thì Lưu Hưng lại hỏi:
“Giữa cậu và cái người tên Trần Kim đó đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ mà cậu đến căn cứ khu F5 là giống như đưa mạng cho lão già đó giết vậy! Cậu bị làm sao vậy Tô Tĩnh!!? Chúng ta không phải đưa mạng mà là đi trả thù cho người nhà!”- Lời nói đó đã động đến những ký ức ngủ yên của Tô Tĩnh tay hắn nắm chặt đến bật cả máu.
“Cậu bình tĩnh lại đi! Tôi muốn biết mối quang hệ giữa cậu và Trần Kim là gì mà khiến cậu lại thành ra như thế này đấy! Đồng Chí Tĩnh à chúng ta không thể thất bại bất cứ một kế hoạch nào vì nếu thất bại chúng ta sẽ chết!”
Chán nản Tô Tĩnh bước đến bên giường ngồi xuống đầu hắn bây giờ rất đau, những ký ức về căn cứ khu F5 là một quá khứ khắt nghiệt với hắn, lần đầu tiên hắn đặt chân lên khu F5 là lúc hắn vừa tròn 10 Tuổi cũng là lúc hắn biết cuộc đời hắn sẽ kết thúc ở mảnh đất đó những bài luyện tập cực khổ đổ máu, những lần bị giam vào ngục khiến hắn không bao giờ muốn bước chân vào khu đó một lần nào nữa trong cuộc đời này!
Chiếc điện thoại trong tay hắn khẽ run vừa có một tin nhắn gửi đến. Tô Tĩnh vừa mở lên thì hai mắt đã trợn tròn đồng tử co rút:
{Chào em trai yêu quý của ta, em còn nhớ người anh trai này không? Lâu quá không được nhìn thấy em trai! Anh đây rất nhớ em đó Tiểu Tĩnh Tĩnh của anh! Ha Ha Ha! Anh không ngờ em vẫn còn sống mà còn sống rất tốt nữa đấy! Hôm nay người anh tên Tô Nghĩa này mời em về lại căn cứ khu F5 ăn tiệt mừng chiến thắng nhé!}
Gã còn gửi một tấm ảnh chụp hình Trần Kim bị trói tay chân ngồi trên ghế còn có một tấm vải đen bịch lấy mắt cậu. Tô Tĩnh đứng phắt dậy ném cái điện thoại trong tay xuống gạch khiến nó vỡ toang:
“TÔ NGHĨA!!! Thằng Khốn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.