Chương 3: 3: Thiên Tài Hacke
Ki Bum
11/04/2024
Sau bữa sáng thì Tô Tĩnh cũng rời khỏi nhà để lên công ty Trần Kim nhìn cánh cửa to lớn đã được đóng chặt thì tặc lưỡi:
“Chậc!.... Anh ta khóa cả cửa sao? Khốn Kiếp! Mình phải làm gì để rời khỏi đây bây giờ chứ?”- Đưa mắt nhìn xung quanh cậu nhếch mép: “Ồ! ở đây có khá nhiều camera quan sát nhỉ? vậy thì chắc hẳn phải có phòng điều khiển!”
Trong đầu Trần Kim vừa lóe lên một ý tưởng gì đó cậu chạy khắp nhà mở tung từng cánh cửa phòng ở các tầng, người hầu thấy vậy chỉ biết cuối mặt chẳng ai giám hó hé một lời nào về hành động của cậu vì đơn giản trước khi ra khỏi nhà Tô Tĩnh đã nói chỉ cần cậu không tìm cách bỏ trốn thì dù cậu có phá tung căn nhà này đi nữa họ cũng không được cang thiệp vào, tìm mãi Trần Kim cũng tìm được căn phòng mà mình muốn, bước vào trong cậu đắc ý cười:
“Ha! Anh không cho tôi ra ngoài? Được thôi! Tôi sẽ phá tung tất cả những gì anh đã lập ra. Để thử xem anh còn đắc thắng với tôi được không!? Hừ!”- Ngồi vào ghế hai bàn tay trắng nõn với những ngón tay nhỏ nhắn bắt đầu chạm vào những nút trên bàn phím. Những con chữ và số liên tục xuất hiện trước mắt Trần Kim trong đôi đồng tử màu nâu sẫm toàn là những dãy số khác nhau.
Ba mươi phút trôi qua trên màng hình máy tính lúc này là hình ảnh phản chiếu qua camera của Tô Tĩnh ở công ty, cười đắc ý Trần Kim nhìn hình ảnh đó lên tiếng giễu cợt: “Ha Ha Ha! Con cáo già như anh cũng có ngày bị tôi hack camera! Nếu anh đã muốn hành hạ tôi thì tôi cũng phải có quà đáp lễ chứ nhỉ!?”
Vừa nói bàn tay Trần Kim vừa nâng lên nhấn vào bàn phím với một tốc độ rất nhanh, cậu cứ châm chú vào màn hình xanh lá tay thì gõ phím liên tục như không biết mỏi là gì.
Còn bây giờ trên công ty Tô Tĩnh đang nhàn nhã xem hồ sơ mà hắn không hề biết sắp có một món quà cực khủng được Trần Kim tặng cho hắn.
...Rầm!!...
Cánh cửa bị Thư Ký của Tô Tĩnh đẩy mạnh xông vào, mặt cô ta tái xanh miệng run rẩy gấp gáp nói với hắn: “Chủ Tịch!... Không xong rồi.. Chúng ta bị hacker tấn công! “
“Cái Gì!?”- Tô Tĩnh đứng phắt dậy nhìn cô thư ký đang hốt hoảng thở không ra hơi hắn hỏi: “Là thật sao? Bộ phận bảo mật đâu rồi!? Họ làm ăn kiểu gì thế hả?”
Đẩy mạnh cái ghế sang một bên Tô Tĩnh bước nhanh đến chỗ cô thư ký, lời nói hắn có chút khó chịu: “Dẫn tôi đến đó! Nhanh lên!”
“Vâng”- Cô thư ký chạy vội phía trước Tô Tĩnh cũng gấp gáp theo sau, đi một lúc hắn cũng đã đến chỗ bảo mật của công ty hắn, đưa mắt nhìn một lượt những cái màn hình máy tính điều có dòng chữ / Tôi Thắng! / mặt Tô Tĩnh tối sầm.
“Là kẻ nào giám làm chuyện này đây? Các người để hắn phá tường phòng thủ dễ vậy sao!? Vậy tôi thuê các người có ích gì Hả!!? Lũ Vô Dụng!”- Bước đến chỗ những chiếc máy tính đó Tô Tĩnh dùng tay đấm mạnh xuống bàn, tất cả người ở đó điều rùng mình sợ hãi.
Một cô gái đứng phía sau Tô Tĩnh lên tiếng rục rè: “Thưa Tô Tổng... Chúng ta có thể mời hacker chuyên nghiệp đến sử lý kẻ đã làm điều này ạ!”
Nghe được những lời đó Hắn thấy cũng có lý nên liền gọi thư ký đi mời một hacker chuyên nghiệp đến sử lý tình hình trước mắt, chỉ vỏn vẹn mười phút thì đã có một người được gọi là Đại Thần Hacker đến, Tô Tĩnh cau mày nhìn kẻ vừa đến nói:
“Nếu cậu tìm được kẻ đã làm việc này thì tôi sẽ thưởng thêm cho cậu một số tiền! Việc của cậu là khôi phục tất cả máy tính ở đây và tìm được vị trí của kẻ hacker này! Còn nếu mà cậu làm không được thì đừng có trách tôi sao lại ác!!”
Gã kia rùng mình ngồi vào ghế trước những ánh mắt sợ hãi của các nhân viên, Tô Tổng trong lời của họ là một người cực kỳ bạo lực và ác có tiếng, những kẻ giám đụng vào anh ta điều không có một kết quả tốt, thế lực phía sau anh ta còn khủng kiếp hơn.
Bàn tay gã không ngừng run rẩy gã chỉ là một hacker dỏm thì làm cách nào khôi phục lại tất cả máy tính được cho là đời mới của Công ty Tô Thị đây? Lúc nãy gã chỉ tưởng là hack lại phần mềm nào đó ai mà có ngờ... Trán gã mồ hôi nhễ nhại chảy xuống ướt cả áo. Hai mươi phút trôi qua nhưng Tô Tĩnh vẫn chẳng thấy gã đã thành công, hắn cáu lên:
“LÀM CÁI GÌ VẬY! 20 PHÚT RỒI ĐẤY!! Hừ... Bảo vệ đâu! Tống cổ tên lừa đảo này ra ngoài cho Tôi!!”
Gã bị mấy người bảo vệ lôi sền sệt dưới đất, Trần Kim nhìn cảnh hắn tức giận qua camera mà không khỏi vui vẻ ra mặt: “Muốn tìm người hack lại tôi? Anh không đủ trình đâu Tô Tĩnh à... Ha Ha Ha! Hôm nay tôi sẽ khiến anh mất tất cả những bản hợp đồng mà anh đang có!”
Bàn tay Trần Kim lại tiếp tục lướt trên bàn phím một cách nhẹ nhàng, những bản hợp đồng Trang sức cậu điều gửi cho công ty đối thủ của Tô Tĩnh, lần này chắc có lẽ hắn phải chịu lỗ vốn nặng nề rồi! gác chân lên bàn Trần Kim thong dong nhìn màn hình máy tính.
“Chậc!.... Anh ta khóa cả cửa sao? Khốn Kiếp! Mình phải làm gì để rời khỏi đây bây giờ chứ?”- Đưa mắt nhìn xung quanh cậu nhếch mép: “Ồ! ở đây có khá nhiều camera quan sát nhỉ? vậy thì chắc hẳn phải có phòng điều khiển!”
Trong đầu Trần Kim vừa lóe lên một ý tưởng gì đó cậu chạy khắp nhà mở tung từng cánh cửa phòng ở các tầng, người hầu thấy vậy chỉ biết cuối mặt chẳng ai giám hó hé một lời nào về hành động của cậu vì đơn giản trước khi ra khỏi nhà Tô Tĩnh đã nói chỉ cần cậu không tìm cách bỏ trốn thì dù cậu có phá tung căn nhà này đi nữa họ cũng không được cang thiệp vào, tìm mãi Trần Kim cũng tìm được căn phòng mà mình muốn, bước vào trong cậu đắc ý cười:
“Ha! Anh không cho tôi ra ngoài? Được thôi! Tôi sẽ phá tung tất cả những gì anh đã lập ra. Để thử xem anh còn đắc thắng với tôi được không!? Hừ!”- Ngồi vào ghế hai bàn tay trắng nõn với những ngón tay nhỏ nhắn bắt đầu chạm vào những nút trên bàn phím. Những con chữ và số liên tục xuất hiện trước mắt Trần Kim trong đôi đồng tử màu nâu sẫm toàn là những dãy số khác nhau.
Ba mươi phút trôi qua trên màng hình máy tính lúc này là hình ảnh phản chiếu qua camera của Tô Tĩnh ở công ty, cười đắc ý Trần Kim nhìn hình ảnh đó lên tiếng giễu cợt: “Ha Ha Ha! Con cáo già như anh cũng có ngày bị tôi hack camera! Nếu anh đã muốn hành hạ tôi thì tôi cũng phải có quà đáp lễ chứ nhỉ!?”
Vừa nói bàn tay Trần Kim vừa nâng lên nhấn vào bàn phím với một tốc độ rất nhanh, cậu cứ châm chú vào màn hình xanh lá tay thì gõ phím liên tục như không biết mỏi là gì.
Còn bây giờ trên công ty Tô Tĩnh đang nhàn nhã xem hồ sơ mà hắn không hề biết sắp có một món quà cực khủng được Trần Kim tặng cho hắn.
...Rầm!!...
Cánh cửa bị Thư Ký của Tô Tĩnh đẩy mạnh xông vào, mặt cô ta tái xanh miệng run rẩy gấp gáp nói với hắn: “Chủ Tịch!... Không xong rồi.. Chúng ta bị hacker tấn công! “
“Cái Gì!?”- Tô Tĩnh đứng phắt dậy nhìn cô thư ký đang hốt hoảng thở không ra hơi hắn hỏi: “Là thật sao? Bộ phận bảo mật đâu rồi!? Họ làm ăn kiểu gì thế hả?”
Đẩy mạnh cái ghế sang một bên Tô Tĩnh bước nhanh đến chỗ cô thư ký, lời nói hắn có chút khó chịu: “Dẫn tôi đến đó! Nhanh lên!”
“Vâng”- Cô thư ký chạy vội phía trước Tô Tĩnh cũng gấp gáp theo sau, đi một lúc hắn cũng đã đến chỗ bảo mật của công ty hắn, đưa mắt nhìn một lượt những cái màn hình máy tính điều có dòng chữ / Tôi Thắng! / mặt Tô Tĩnh tối sầm.
“Là kẻ nào giám làm chuyện này đây? Các người để hắn phá tường phòng thủ dễ vậy sao!? Vậy tôi thuê các người có ích gì Hả!!? Lũ Vô Dụng!”- Bước đến chỗ những chiếc máy tính đó Tô Tĩnh dùng tay đấm mạnh xuống bàn, tất cả người ở đó điều rùng mình sợ hãi.
Một cô gái đứng phía sau Tô Tĩnh lên tiếng rục rè: “Thưa Tô Tổng... Chúng ta có thể mời hacker chuyên nghiệp đến sử lý kẻ đã làm điều này ạ!”
Nghe được những lời đó Hắn thấy cũng có lý nên liền gọi thư ký đi mời một hacker chuyên nghiệp đến sử lý tình hình trước mắt, chỉ vỏn vẹn mười phút thì đã có một người được gọi là Đại Thần Hacker đến, Tô Tĩnh cau mày nhìn kẻ vừa đến nói:
“Nếu cậu tìm được kẻ đã làm việc này thì tôi sẽ thưởng thêm cho cậu một số tiền! Việc của cậu là khôi phục tất cả máy tính ở đây và tìm được vị trí của kẻ hacker này! Còn nếu mà cậu làm không được thì đừng có trách tôi sao lại ác!!”
Gã kia rùng mình ngồi vào ghế trước những ánh mắt sợ hãi của các nhân viên, Tô Tổng trong lời của họ là một người cực kỳ bạo lực và ác có tiếng, những kẻ giám đụng vào anh ta điều không có một kết quả tốt, thế lực phía sau anh ta còn khủng kiếp hơn.
Bàn tay gã không ngừng run rẩy gã chỉ là một hacker dỏm thì làm cách nào khôi phục lại tất cả máy tính được cho là đời mới của Công ty Tô Thị đây? Lúc nãy gã chỉ tưởng là hack lại phần mềm nào đó ai mà có ngờ... Trán gã mồ hôi nhễ nhại chảy xuống ướt cả áo. Hai mươi phút trôi qua nhưng Tô Tĩnh vẫn chẳng thấy gã đã thành công, hắn cáu lên:
“LÀM CÁI GÌ VẬY! 20 PHÚT RỒI ĐẤY!! Hừ... Bảo vệ đâu! Tống cổ tên lừa đảo này ra ngoài cho Tôi!!”
Gã bị mấy người bảo vệ lôi sền sệt dưới đất, Trần Kim nhìn cảnh hắn tức giận qua camera mà không khỏi vui vẻ ra mặt: “Muốn tìm người hack lại tôi? Anh không đủ trình đâu Tô Tĩnh à... Ha Ha Ha! Hôm nay tôi sẽ khiến anh mất tất cả những bản hợp đồng mà anh đang có!”
Bàn tay Trần Kim lại tiếp tục lướt trên bàn phím một cách nhẹ nhàng, những bản hợp đồng Trang sức cậu điều gửi cho công ty đối thủ của Tô Tĩnh, lần này chắc có lẽ hắn phải chịu lỗ vốn nặng nề rồi! gác chân lên bàn Trần Kim thong dong nhìn màn hình máy tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.