Chương 7: 7: Đom Đóm Trong Lọ
Ki Bum
11/04/2024
Những hình vẽ nghệch ngoạc trên cuốn sổ khiến Trần Kim tưởng tượng ra một cái lọ chứa rất nhiều đom đóm bên trông.
Nhìn xuống những dòng chữ dính máu đã khô Trần Kim đưa tay chạm nhẹ vào ấy có lẽ con người của Tô Tĩnh không tự nhiên mà lại thành ra như thế, cậu đưa mắt nhìn dòng chữ rồi đọc nó:
...[ Ngày 12 Tháng 8 Năm XXXX...
Hôm nay Bố đánh con đau lắm mẹ ơi máu của con nó chảy nhiều lắm, con không biết phải làm gì nữa mẹ ơi, bố nói con giống bọn Đom Đóm vậy cứ phát sáng mãi khiến ông ta khó chịu con phải làm gì bây giờ mẹ ơi? Huhuhuh con chỉ làm theo lời ông ta mà giờ ông ta lại bảo con chướng mắt.... Mẹ ơi con nhớ mẹ... ]
...[ Ngày 1 Tháng 1 năm XXXX...
Qua năm mới rồi sao mẹ mãi không đến thăm con? Hôm nay là năm mới rồi con cũng quen với chỗ con đang ở nhiều rồi, chỗ này là quân đội đó mẹ ơi con vừa hỏi cái chú ở đây nè... Năm mới con chúc mẹ nhiều sức khỏe và mẹ cũng nhanh nhanh mau mau đến thăm con đi ạ.. Con nhớ mẹ nhiều lắm. ]
“Ủa! hình như mấy trang phía sau bị xé cả rồi thì phải...”- Trần Kim nhìn vào những chỗ nhô lên của những tàn tích bị xé nham nhở ở mấy trang phía sau cảm thán, nhún vai cậu lại đọc tiếp:
...[ Ngày 2 Tháng 8 năm XXXX...
Hôm nay là ngày tồi tệ nhất cuộc đời Tôi. Lão cáo già đó đã bắt người mẹ tôi yêu quý nhất và giết bà ấy trước mắt tôi, bầu trời của tôi như sụp đổ! Tôi nhào lên muốn giết lão nhưng chẳng thể! Tôi bị lão giam vào ngục với cuốn sổ này đây! Thật nực cười, một ngày tôi được lão cho ăn một ổ bánh mì cứng cùng với một chai nước! Tôi hận Lão! Tôi muốn có cho mình riêng một thế lực có thể giết lão ngay bây giờ! Nhưng mà một thằng nhóc 17 tuổi như tôi làm sao làm được một chuyện như thế đây?
Tôi đã phải ở trong nhà ngục suốt gần hai năm trời lúc tôi bước ra khỏi nơi tâm tối đó cũng là lúc kế hoạch báo thù được lập lên!!! Tôi Hận! Tô Tĩnh tôi sẽ giết lão ta một cách đau đớn nhất giống như cách lão đã cắt cổ mẹ Tôi!! ]
...Cạch!!...
Cuốn sổ trên tay Trần Kim rơi xuống bàn cái cạch những dòng chữ này là thật sao? thứ cậu đang đọc là thật sao? Nếu tính theo tuổi thì bây giờ Tô Tĩnh cũng đã 29 tuổi rồi vậy là hắn đã trải qua bao nhiêu chuyện như thế này sao? Tay cậu run run cầm lấy quyển sổ mở trang tiếp theo, Trên đó không còn nghi ngày nữa thay vào đó là một dòng chữ rất kỳ lạ:
...[ Đom Đóm Trong Lọ...
Luyện tập! Luyện tập! Tôi sẽ giết ông! tất cả những gì trong não tôi bây giờ chỉ có trả thù cho người mẹ đáng kính của tôi. Hôm nay tôi đã được học cách làm sao có thể giết người bằng tay không cần vũ khí, ông ta sẽ phải hối hận vì đã bồi dưỡng chính con trai ông ta thành sát thủ trong quân đội! Tôi sẽ Báo Thù!
Một con Đom Đốm phát sáng giữa đêm tối Tôi sẽ khiến ông ta phải cầu xin vì đã sinh ra Tôi! ]
...[ Đom Đóm gãy cánh...
Tại sao Đom Đóm lại gãy cánh? đúng vậy Tôi đã bị lão ta phát giác, giờ đây lão muốn diệt trừ tôi! Hừ! Lão đã khinh thường tôi quá thì phải tôi sống vì báo thù chứ chẳng sống cho chính mình! Hôm nay tôi đã tàn xác rất nhiều người trong tổ chức của lão và đã bỏ trốn thành công, cũng vào hôm nay tôi đã chính thức rời khỏi nơi đã giam cầm tôi suốt 20 năm cuộc đời! Tự do rồi sao? Nhưng người quan trọng nhất của tôi lại chết mất rồi.....
Tôi sống còn có ý nghĩa sao? Trong một thoáng chốt tôi đã định tự sát nhưng rồi câu nói mà mẹ từng nói với tôi lại xuất hiện:
“Mẹ Yêu Con... Nếu có một ngày con thoát khỏi nơi đó thì con hãy trốn thật xa đừng để lão ta tìm được con! Mẹ sẽ luôn luôn bảo vệ con.. Con trai yêu quý của mẹ.”
Tôi đã quyết định tự mình xây dựng thế lực rồi sẽ báo thù lão ta! ]
...[ Chỉ Cần Sống....
Tôi đã quá tự tin vào chính mình rồi thì phải, 20 năm trên hòn đảo ấy đã khiến tôi nghĩ thế giới bên ngoài cũng chỉ cần mạnh là được, nhưng không! Ở đây họ cần tiền tất cả điều là tiền, Tôi như một kẻ ăn mày vậy đi khắp nơi xin họ miến ăn miến uống... Khốn Nạn thật lũ người đó chê tôi bẩn thỉu rách nát nghèo hèn, thật tình tôi muốn cắt bỏ cuốn họng chúng ngay lập tức!! Cuộc sống vật vờ của tôi đã được một người tốt bụng cho một công việc đầu tiên đó cũng là lúc tôi nghĩ Chỉ Cần Sống là được, dù tôi có bị cho là hèn mọn như thế nào tôi điều đồng ý!
Lần đầu tiên tôi được nhận số tiền mà chính mình làm ra cũng là những đồng tiền đầu tiên tôi sẽ báo thù Lão già đó! ]
Trần Kim đọc mà tim của cậu liên tục nhói lên cảm giác này cậu biết là cậu đã thích Tô Tĩnh nhưng cậu luôn phủ nhận nó: “Tại sao mình lại yêu anh ta? Vì anh ta tốt với Lâm Bảo sao? Tại sao tất cả mọi chuyện lại thành ra thế này? Tô Tĩnh! Tôi rất thắc mắc rốt cuộc Anh đã phải vất vả như thế nào mới có được ngày hôm nay đấy. Anh nói tôi nghèo hèn? Giờ tôi hiểu rồi Anh cũng từng là một kẻ nghèo đến cơm chẳng có mà ăn. Tính cách của anh khiến người khác ghét bỏ anh... Nhưng thật chất anh cũng rất yếu đuối nhỉ? Tôi Xin Lỗi...”
Nhìn xuống những dòng chữ dính máu đã khô Trần Kim đưa tay chạm nhẹ vào ấy có lẽ con người của Tô Tĩnh không tự nhiên mà lại thành ra như thế, cậu đưa mắt nhìn dòng chữ rồi đọc nó:
...[ Ngày 12 Tháng 8 Năm XXXX...
Hôm nay Bố đánh con đau lắm mẹ ơi máu của con nó chảy nhiều lắm, con không biết phải làm gì nữa mẹ ơi, bố nói con giống bọn Đom Đóm vậy cứ phát sáng mãi khiến ông ta khó chịu con phải làm gì bây giờ mẹ ơi? Huhuhuh con chỉ làm theo lời ông ta mà giờ ông ta lại bảo con chướng mắt.... Mẹ ơi con nhớ mẹ... ]
...[ Ngày 1 Tháng 1 năm XXXX...
Qua năm mới rồi sao mẹ mãi không đến thăm con? Hôm nay là năm mới rồi con cũng quen với chỗ con đang ở nhiều rồi, chỗ này là quân đội đó mẹ ơi con vừa hỏi cái chú ở đây nè... Năm mới con chúc mẹ nhiều sức khỏe và mẹ cũng nhanh nhanh mau mau đến thăm con đi ạ.. Con nhớ mẹ nhiều lắm. ]
“Ủa! hình như mấy trang phía sau bị xé cả rồi thì phải...”- Trần Kim nhìn vào những chỗ nhô lên của những tàn tích bị xé nham nhở ở mấy trang phía sau cảm thán, nhún vai cậu lại đọc tiếp:
...[ Ngày 2 Tháng 8 năm XXXX...
Hôm nay là ngày tồi tệ nhất cuộc đời Tôi. Lão cáo già đó đã bắt người mẹ tôi yêu quý nhất và giết bà ấy trước mắt tôi, bầu trời của tôi như sụp đổ! Tôi nhào lên muốn giết lão nhưng chẳng thể! Tôi bị lão giam vào ngục với cuốn sổ này đây! Thật nực cười, một ngày tôi được lão cho ăn một ổ bánh mì cứng cùng với một chai nước! Tôi hận Lão! Tôi muốn có cho mình riêng một thế lực có thể giết lão ngay bây giờ! Nhưng mà một thằng nhóc 17 tuổi như tôi làm sao làm được một chuyện như thế đây?
Tôi đã phải ở trong nhà ngục suốt gần hai năm trời lúc tôi bước ra khỏi nơi tâm tối đó cũng là lúc kế hoạch báo thù được lập lên!!! Tôi Hận! Tô Tĩnh tôi sẽ giết lão ta một cách đau đớn nhất giống như cách lão đã cắt cổ mẹ Tôi!! ]
...Cạch!!...
Cuốn sổ trên tay Trần Kim rơi xuống bàn cái cạch những dòng chữ này là thật sao? thứ cậu đang đọc là thật sao? Nếu tính theo tuổi thì bây giờ Tô Tĩnh cũng đã 29 tuổi rồi vậy là hắn đã trải qua bao nhiêu chuyện như thế này sao? Tay cậu run run cầm lấy quyển sổ mở trang tiếp theo, Trên đó không còn nghi ngày nữa thay vào đó là một dòng chữ rất kỳ lạ:
...[ Đom Đóm Trong Lọ...
Luyện tập! Luyện tập! Tôi sẽ giết ông! tất cả những gì trong não tôi bây giờ chỉ có trả thù cho người mẹ đáng kính của tôi. Hôm nay tôi đã được học cách làm sao có thể giết người bằng tay không cần vũ khí, ông ta sẽ phải hối hận vì đã bồi dưỡng chính con trai ông ta thành sát thủ trong quân đội! Tôi sẽ Báo Thù!
Một con Đom Đốm phát sáng giữa đêm tối Tôi sẽ khiến ông ta phải cầu xin vì đã sinh ra Tôi! ]
...[ Đom Đóm gãy cánh...
Tại sao Đom Đóm lại gãy cánh? đúng vậy Tôi đã bị lão ta phát giác, giờ đây lão muốn diệt trừ tôi! Hừ! Lão đã khinh thường tôi quá thì phải tôi sống vì báo thù chứ chẳng sống cho chính mình! Hôm nay tôi đã tàn xác rất nhiều người trong tổ chức của lão và đã bỏ trốn thành công, cũng vào hôm nay tôi đã chính thức rời khỏi nơi đã giam cầm tôi suốt 20 năm cuộc đời! Tự do rồi sao? Nhưng người quan trọng nhất của tôi lại chết mất rồi.....
Tôi sống còn có ý nghĩa sao? Trong một thoáng chốt tôi đã định tự sát nhưng rồi câu nói mà mẹ từng nói với tôi lại xuất hiện:
“Mẹ Yêu Con... Nếu có một ngày con thoát khỏi nơi đó thì con hãy trốn thật xa đừng để lão ta tìm được con! Mẹ sẽ luôn luôn bảo vệ con.. Con trai yêu quý của mẹ.”
Tôi đã quyết định tự mình xây dựng thế lực rồi sẽ báo thù lão ta! ]
...[ Chỉ Cần Sống....
Tôi đã quá tự tin vào chính mình rồi thì phải, 20 năm trên hòn đảo ấy đã khiến tôi nghĩ thế giới bên ngoài cũng chỉ cần mạnh là được, nhưng không! Ở đây họ cần tiền tất cả điều là tiền, Tôi như một kẻ ăn mày vậy đi khắp nơi xin họ miến ăn miến uống... Khốn Nạn thật lũ người đó chê tôi bẩn thỉu rách nát nghèo hèn, thật tình tôi muốn cắt bỏ cuốn họng chúng ngay lập tức!! Cuộc sống vật vờ của tôi đã được một người tốt bụng cho một công việc đầu tiên đó cũng là lúc tôi nghĩ Chỉ Cần Sống là được, dù tôi có bị cho là hèn mọn như thế nào tôi điều đồng ý!
Lần đầu tiên tôi được nhận số tiền mà chính mình làm ra cũng là những đồng tiền đầu tiên tôi sẽ báo thù Lão già đó! ]
Trần Kim đọc mà tim của cậu liên tục nhói lên cảm giác này cậu biết là cậu đã thích Tô Tĩnh nhưng cậu luôn phủ nhận nó: “Tại sao mình lại yêu anh ta? Vì anh ta tốt với Lâm Bảo sao? Tại sao tất cả mọi chuyện lại thành ra thế này? Tô Tĩnh! Tôi rất thắc mắc rốt cuộc Anh đã phải vất vả như thế nào mới có được ngày hôm nay đấy. Anh nói tôi nghèo hèn? Giờ tôi hiểu rồi Anh cũng từng là một kẻ nghèo đến cơm chẳng có mà ăn. Tính cách của anh khiến người khác ghét bỏ anh... Nhưng thật chất anh cũng rất yếu đuối nhỉ? Tôi Xin Lỗi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.