Chương 9: 9: Sửa Lỗi
Ki Bum
11/04/2024
Đứng bên trong nhà tắm dòng nước lạnh chảy xối xả vào mặt Trần Kim ngay bây giờ đây nước mắt cậu đã hòa cùng với dòng nước trôi đi mất, ở chung với Tô Tĩnh lâu như thế cậu cũng chỉ phá hắn có một lần nhưng lần phá này lại khiến cậu hối hận không thôi.
Nhìn cơ thể của chính mình Trần Kim cau lên nụ cười nhàn nhạt coi như hôm nay cậu sẽ chủ động một hôm trước khi rời xa hắn vậy.
...Két......
Cánh cửa nhà tắm được Trần Kim đẩy ra thân hình nuột nà của cậu được chiếc áo tắm che đi ít nhiều bước đến chỗ Tô Tĩnh đang ngồi, Trần Kim nhẹ nhàng leo lên người hắn mặt Tô Tĩnh bây giờ cứ như một con nai vàng ngơ ngác vậy hôm nay cậu chủ động khiến hắn có chút bất ngờ:
“Cậu... Cậu... Hôm nay ăn phải cái gì vậy? um!”- Ngón tay thon dài của Trần Kim đặc lên đôi môi nức nẻ của hắn cậu chẳng muốn nghe lời nói nào vào lúc này nữa, ít nhất ít nhất hôm nay Hắn vẫn là của cậu.
“Anh im lặng đi.”- Giọng nói ngọt như mật của cậu vang lên đây cũng là lần đầu tiên cậu nói cái giọng này với hắn, nét mặt Tô Tĩnh bây giờ đã nóng bừng bừng vì ngại? Hắn cũng biết ngại sao?
Trần Kim vuốt ve gương mặt tinh xảo điển trai trước mặt ngón tay cậu khẽ xoa nhẹ má hắn, khỏi phải nói hành động đó như một liều kích thích đối với Tô Tĩnh, hắn nắm cổ tay Trần Kim xoay người ép cậu xuống giường.
“Cậu! đây là đang cau dẫn tôi à? Bộ hôm nay đầu bếp cho cậu ăn phải bã đậu sao?”
Trần Kim thừa biết cái miệng của Tô Tĩnh chẳng thể nói ra lời hay ý đẹp nên cậu kệ đưa tay cau cổ hắn cậu thì thào vào tai hắn: “Nhìn tôi có đẹp không? Có thích không?”
Thổi nhẹ một hơi vào tai hắn Trần Kim cứ như liều mình lần cuối trước khi đi vậy, Tô Tĩnh hơi thở đã có chút dồn dập, ánh mắt hắn va phải phần án tắm đã bung ra để lộ phần da thịt trắng nõn của Trần Kim khẽ cười nhẹ cậu đưa tay mở những khuy áo sơ mi cho hắn: “Đừng xé áo nữa, Anh mà làm thế là phải đi mua đồ mới đấy!”
Cái khuy áo cuối cùng được mở ra cũng là lúc Trần Kim cau cổ Tô Tĩnh và hôn lên môi hắn sự ngọt ngào mà nụ hôn này mang lại khiến Tô Tĩnh ngày càng muốn nhiều hơn, tay hắn sờ soạng khắp người Trần Kim cậu thở hồng hộc sau nụ hôn kéo dài ấy lần đầu tiên cậu giám quyến rũ hắn đến mức này.
“A!”- Hắn cắn vào xương quai xanh của Trần Kim khiến cậu rên lên một tiếng, từ từ xuống đến phần ngực lại là cảm giác vô lực này nhưng lần này Trần Kim không bài xích nó là lại cảm thấy rất dễ chịu.
Trần Kim ôm chặt lấy người Tô Tĩnh, hắn cứ như một con sói hoang dã bị kích thích: “A! Um!”- Vật thể to lớn được hắn đâm vào khiến cậu rên lên hơi thở ngày càng hồn đập hơn trước rất nhiều.
Cơ thể hắn chấp nhô phía trên thân thể mềm mại của Trần Kim, chẳng chịu thua cậu kéo hắn xuống hôn, khoang miệng bị người kia chiếm đoạt giờ đây Trần Kim mới biết là mình chẳng thể thắng kẻ phía trên.
Một lần nữa Trần Kim lại mơ hồ ngất đi.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy cậu vẫn thấy Tô Tĩnh đang nằm ngủ kế bên, giờ cậu mới có cơ hội ngắm nghía gương mặt hắn vì mỗi lần hành sự xong hắn điều rời đi rất nhanh, càng nhìn Trần Kim lại thấy xót trong tim.
“Hazz...”- Thở ra một hơn dài tối hôm qua Tô Tĩnh đã nói với cậu muốn rời đi lúc nào cũng được vì Lâm Bảo sắp về lại nước rồi, ngồi dậy sau một đêm nồng cháy thật sự giờ cậu có cảm giác như mình bị liệt vậy.
...ẠCh!!...
Trần Kim té nhào, tiếng động đó đã khiến Tô Tĩnh thức giấc, hắn phì cười: “Ha Ha Ha! Nhìn cậu kìa giờ đi còn chẳng nổi.”
“Không phải tại anh nên tôi mới thành ra thế này à? Anh còn cười!?”- Thấy cậu nói cũng có lý nên hắn bước xuống giường bế cậu lên rồi bảo:
“Để tôi lấy đồ cho cậu thay.”- Nói là làm hắn lấy trong tủ ra một bộ quần áo rồi cẩn thận mặc cho cậu, Trần Kim có lên tiếng từ chối nhưng hắn kểu chẳng thèm để ý.
Mặc quần áo xong Tô Tĩnh lại bế cậu xuống phòng ăn trước những ánh mắt của người hầu, ôi thôi phải nói nó vừa ngại vừa quê... Hôm nay Tô Tĩnh chu đáo một cách kì lạ hắn kéo ghế cho cậu còn gắp thức ăn cho cậu nữa chứ e dè Trần Kim lên tiếng: “Này! Hôm nay anh bị làm sao vậy? Có chập mạch không?”
“... Tôi chỉ đáp trả cho cậu vì tối qua đã chủ động thôi, chập mạch cái đầu cậu!”
Sau bữa ăn sáng thì Tô Tĩnh cũng rời khỏi nhà như thường lệ hắn sẽ lên công ty, Trần Kim ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, vậy là cậu đã sửa lỗi thành công rồi đúng không?
“Hazz... Chiều nay bớt đau mình sẽ rời đi vậy, giờ chẳng còn ai ngăn cản mình nữa rồi... Sao cứ thấy hụt hẫng thể nào ấy nhỉ?”- Trần Kim thầm nghĩ, cảm giác của cậu bây giờ cứ như sắp phải rời xa một người nào đó rất quan trọng với mình vậy...
Nhìn cơ thể của chính mình Trần Kim cau lên nụ cười nhàn nhạt coi như hôm nay cậu sẽ chủ động một hôm trước khi rời xa hắn vậy.
...Két......
Cánh cửa nhà tắm được Trần Kim đẩy ra thân hình nuột nà của cậu được chiếc áo tắm che đi ít nhiều bước đến chỗ Tô Tĩnh đang ngồi, Trần Kim nhẹ nhàng leo lên người hắn mặt Tô Tĩnh bây giờ cứ như một con nai vàng ngơ ngác vậy hôm nay cậu chủ động khiến hắn có chút bất ngờ:
“Cậu... Cậu... Hôm nay ăn phải cái gì vậy? um!”- Ngón tay thon dài của Trần Kim đặc lên đôi môi nức nẻ của hắn cậu chẳng muốn nghe lời nói nào vào lúc này nữa, ít nhất ít nhất hôm nay Hắn vẫn là của cậu.
“Anh im lặng đi.”- Giọng nói ngọt như mật của cậu vang lên đây cũng là lần đầu tiên cậu nói cái giọng này với hắn, nét mặt Tô Tĩnh bây giờ đã nóng bừng bừng vì ngại? Hắn cũng biết ngại sao?
Trần Kim vuốt ve gương mặt tinh xảo điển trai trước mặt ngón tay cậu khẽ xoa nhẹ má hắn, khỏi phải nói hành động đó như một liều kích thích đối với Tô Tĩnh, hắn nắm cổ tay Trần Kim xoay người ép cậu xuống giường.
“Cậu! đây là đang cau dẫn tôi à? Bộ hôm nay đầu bếp cho cậu ăn phải bã đậu sao?”
Trần Kim thừa biết cái miệng của Tô Tĩnh chẳng thể nói ra lời hay ý đẹp nên cậu kệ đưa tay cau cổ hắn cậu thì thào vào tai hắn: “Nhìn tôi có đẹp không? Có thích không?”
Thổi nhẹ một hơi vào tai hắn Trần Kim cứ như liều mình lần cuối trước khi đi vậy, Tô Tĩnh hơi thở đã có chút dồn dập, ánh mắt hắn va phải phần án tắm đã bung ra để lộ phần da thịt trắng nõn của Trần Kim khẽ cười nhẹ cậu đưa tay mở những khuy áo sơ mi cho hắn: “Đừng xé áo nữa, Anh mà làm thế là phải đi mua đồ mới đấy!”
Cái khuy áo cuối cùng được mở ra cũng là lúc Trần Kim cau cổ Tô Tĩnh và hôn lên môi hắn sự ngọt ngào mà nụ hôn này mang lại khiến Tô Tĩnh ngày càng muốn nhiều hơn, tay hắn sờ soạng khắp người Trần Kim cậu thở hồng hộc sau nụ hôn kéo dài ấy lần đầu tiên cậu giám quyến rũ hắn đến mức này.
“A!”- Hắn cắn vào xương quai xanh của Trần Kim khiến cậu rên lên một tiếng, từ từ xuống đến phần ngực lại là cảm giác vô lực này nhưng lần này Trần Kim không bài xích nó là lại cảm thấy rất dễ chịu.
Trần Kim ôm chặt lấy người Tô Tĩnh, hắn cứ như một con sói hoang dã bị kích thích: “A! Um!”- Vật thể to lớn được hắn đâm vào khiến cậu rên lên hơi thở ngày càng hồn đập hơn trước rất nhiều.
Cơ thể hắn chấp nhô phía trên thân thể mềm mại của Trần Kim, chẳng chịu thua cậu kéo hắn xuống hôn, khoang miệng bị người kia chiếm đoạt giờ đây Trần Kim mới biết là mình chẳng thể thắng kẻ phía trên.
Một lần nữa Trần Kim lại mơ hồ ngất đi.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy cậu vẫn thấy Tô Tĩnh đang nằm ngủ kế bên, giờ cậu mới có cơ hội ngắm nghía gương mặt hắn vì mỗi lần hành sự xong hắn điều rời đi rất nhanh, càng nhìn Trần Kim lại thấy xót trong tim.
“Hazz...”- Thở ra một hơn dài tối hôm qua Tô Tĩnh đã nói với cậu muốn rời đi lúc nào cũng được vì Lâm Bảo sắp về lại nước rồi, ngồi dậy sau một đêm nồng cháy thật sự giờ cậu có cảm giác như mình bị liệt vậy.
...ẠCh!!...
Trần Kim té nhào, tiếng động đó đã khiến Tô Tĩnh thức giấc, hắn phì cười: “Ha Ha Ha! Nhìn cậu kìa giờ đi còn chẳng nổi.”
“Không phải tại anh nên tôi mới thành ra thế này à? Anh còn cười!?”- Thấy cậu nói cũng có lý nên hắn bước xuống giường bế cậu lên rồi bảo:
“Để tôi lấy đồ cho cậu thay.”- Nói là làm hắn lấy trong tủ ra một bộ quần áo rồi cẩn thận mặc cho cậu, Trần Kim có lên tiếng từ chối nhưng hắn kểu chẳng thèm để ý.
Mặc quần áo xong Tô Tĩnh lại bế cậu xuống phòng ăn trước những ánh mắt của người hầu, ôi thôi phải nói nó vừa ngại vừa quê... Hôm nay Tô Tĩnh chu đáo một cách kì lạ hắn kéo ghế cho cậu còn gắp thức ăn cho cậu nữa chứ e dè Trần Kim lên tiếng: “Này! Hôm nay anh bị làm sao vậy? Có chập mạch không?”
“... Tôi chỉ đáp trả cho cậu vì tối qua đã chủ động thôi, chập mạch cái đầu cậu!”
Sau bữa ăn sáng thì Tô Tĩnh cũng rời khỏi nhà như thường lệ hắn sẽ lên công ty, Trần Kim ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, vậy là cậu đã sửa lỗi thành công rồi đúng không?
“Hazz... Chiều nay bớt đau mình sẽ rời đi vậy, giờ chẳng còn ai ngăn cản mình nữa rồi... Sao cứ thấy hụt hẫng thể nào ấy nhỉ?”- Trần Kim thầm nghĩ, cảm giác của cậu bây giờ cứ như sắp phải rời xa một người nào đó rất quan trọng với mình vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.