Chương 35: Dịu Dàng
Ki Bum
11/04/2024
“Sao anh biết tôi đã đọc nhật ký của anh? Anh theo dõi tôi à?”
Mặt Tô Tĩnh cứng ngắc khi nghe câu hỏi, hắn đã lắp đặt camera khắp ngôi nhà với ý định giám sát cậu 24/24 thì có chuyện gì cậu làm mà hắn không biết đâu? Thấy hắn khó xử Trần Kim cũng không thèm hỏi nữa, cậu dựa đầu trên vai hắn, tay chân cậu giờ rất đau nên không thể cử động mạnh.
“Ôm chặt vào! Em mà ngã xuống thì tôi không biết phải làm sao đâu đấy.”- Tô Tĩnh lên tiếng khiến Trần Kim có chút ngạc nhiên rồi cũng choàng tay qua cổ hắn.
Khi họ chạy được ra đến bên ngoài cũng là lúc một tiếng động lớn vang lên, Tô Tĩnh đứng đấy trầm ngâm nhìn nơi đó cứ như vậy hắn đã thoát ra khỏi trốn địa ngục rồi sao? Những tia nắng chói chang vội thẳng lên mặt hắn: “Trời Sáng sao?”
“Đúng vậy… Trời sáng rồi, chúng ta đã ở trong căn phòng đó bao lâu rồi anh có biết không? Mặt trời hoàng hôn thật đẹp”- Giọng nói của Trần Kim nhẹ nhàng đáp câu hỏi của hắn, Tô Tĩnh cũng cười nhẹ rồi lại dùng giọng điệu nhẹ nhõm nói với cậu:
“Em nói đúng, kết thúc rồi đúng không? Lão già đó cũng sẽ bị chôn sống khi chạy sâu vào trong đó… Xin Lỗi Trần Kim, lý ra tôi không nên làm vậy với em mới phải, đây là sai lầm của tôi em muốn trách tôi như nào cũng được, tôi sẽ không trốn tránh!”
Trần Kim vẫn được Tô Tĩnh cõng trên lưng, cậu nhìn lên bầu trời cao rồi lại dịu dàng cong lên nụ cười: “Hì. Anh muốn chuộc lỗi không?”
“Được sao?”
“Tất nhiên là được rồi, gọi vợ ơi đi tôi sẽ tha cho anh lần này! Đồ đần độn nhà anh!”
Sau vài giây ngây người thì Tô Tĩnh cũng bật cười, hắn quay sang nhìn cậu, hai người đối mặt với nhau cười trong có vẻ rất vui, Tô Tĩnh hắng giọng rồi vành tai hơi ửng đỏ mà gọi nhỏ: “vợ… ơi…”
Hai má Trần Kim đổi màu, mặc dù Tô Tĩnh nói không lớn nhưng nhiêu đó cũng đã đủ để cậu ngại đến đỏ mặt, cậu cuối mặt vào lưng hắn nhẹ nhàng đáp: “Ơi ~”
“…”- Tô Tĩnh vừa nghe được chữ đó thôi hắn lại bất giác đứng ngơ ra, còn về phía Cao Sơn thì bây giờ anh ta đang ôm Trần Ngọc Liên cô khóc rồi còn đánh vào lưng anh ta, nổi đau mất đi người bố thân yêu của mình đã khiến Trần Ngọc Liên rơi vào tuyệt vọng.
Trần Kim thở dài: “Hazz… Thả tôi xuống đi”
“Không được! Em lại định làm gì nữa à?”
Cậu tặc lưỡi: “Tôi muốn an ủi người chị gái này… Anh đừng quá lo lắng tôi không làm gì nữa đâu mà, dù tôi không biết bố tôi tốt như nào nhưng có lẽ ông ấy là một vị anh hùng trong lòng chị ấy.”
Tô Tĩnh không đáp chỉ lẳng lặng thả Trần Kim xuống rồi dìu cậu qua chỗ Trần Ngọc Liên đang ngồi, Cao Sơn nhìn hai người đang đi đến mà lắc đầu tỏa ý đừng qua nhưng Trần Kim đã bước đến và cất giọng nói:
“Chị… Bố mất rồi, em không biết bố tìm em bao lâu nhưng bây giờ em cũng đã gặp được ông ấy… Duyên của em và bố không thể ở với nhau em mong chị sẽ vượt qua những cảm xúc đau khổ này, em không biết phải nói như thế nào để an ủi chị vào giờ phút này vì em cũng không ở gần hai người… Chị hãy cố gắng nhé, em tin chị sẽ ổn mà đúng không?”
Trần Ngọc Liên đẩy mạnh Cao Sơn khiến anh ta té nhào qua một bên, cô đứng bật dậy ôm Trần Kim vào lòng nức nở từng tiếng: “Hức! Bố… bỏ chị em ta đi rồi, em hứa với chị mai này đừng bỏ chị lại một mình đi có được không? Hức… Chị sợ một ngày nào đó em cũng rời đi…”
Trần Kim vỗ lưng Trần Ngọc Liên rồi vui vẻ đáp, pha trong giọng nói của cậu còn có chút mất mát: “Em vui khi chị đã ổn… Em cũng muốn được nói chuyện với ông ấy nhưng không sao cả, từ hôm nay em biết mình vẫn có bố có mẹ còn cả một người chị gái là em vui lắm rồi… hức…”
Nước mắt cậu không tự chủ mà rơi lã chã, cậu muốn hỏi bố rất nhiều thứ cậu còn muốn được ông đưa đi chơi nữa, nhưng tất cả bây giờ chỉ có thể là ước mơ không thể thực hiện… Trần Kim khóc cậu muốn đưa tất cả những gì đau buồn ra bên ngoài hết.
Tô Tĩnh thở dài xoa đầu cậu, bọn họ đã thoát khỏi nơi xém thì lấy mạng họ, Trần Ngọc Liên lau nước mắt vịn hai vai cậu mà tuyên bố: “Từ hôm nay chị sẽ bảo vệ em! Không ai có thể bắt nạt em trai của Trần Ngọc Liên này nữa!”
“Này! Vợ tôi, tôi bảo vệ là đủ!”- Tô Tĩnh kéo cậu về phía hắn, câu nói của hắn làm những người ở đó đứng hình, Trọng Khiêm ngồi bệt dưới đất nãy giờ nghe được câu đó liền nằm luôn xuống:
“Eo… Đại Ca! Anh đang đánh giấu chủ quyền à? Hay là muốn tuyên bố với chị vợ điều gì đó?”
Không ai trả lời câu nói của gã, Trần Kim phì cười những người còn lại cũng cười theo, ánh nắng hoàng hôn dịu dàng ôm lấy những con người vừa thoát khỏi cửa tử cũng dịu dàng ôm lấy trái tim đầy vết thương của họ. Tô Tĩnh thâm tình nhìn Trần Kim, bây giờ hắn sẽ trân trọng những gì hắn đang có cũng như sống thật tốt quãng đời còn lại.
Mặt Tô Tĩnh cứng ngắc khi nghe câu hỏi, hắn đã lắp đặt camera khắp ngôi nhà với ý định giám sát cậu 24/24 thì có chuyện gì cậu làm mà hắn không biết đâu? Thấy hắn khó xử Trần Kim cũng không thèm hỏi nữa, cậu dựa đầu trên vai hắn, tay chân cậu giờ rất đau nên không thể cử động mạnh.
“Ôm chặt vào! Em mà ngã xuống thì tôi không biết phải làm sao đâu đấy.”- Tô Tĩnh lên tiếng khiến Trần Kim có chút ngạc nhiên rồi cũng choàng tay qua cổ hắn.
Khi họ chạy được ra đến bên ngoài cũng là lúc một tiếng động lớn vang lên, Tô Tĩnh đứng đấy trầm ngâm nhìn nơi đó cứ như vậy hắn đã thoát ra khỏi trốn địa ngục rồi sao? Những tia nắng chói chang vội thẳng lên mặt hắn: “Trời Sáng sao?”
“Đúng vậy… Trời sáng rồi, chúng ta đã ở trong căn phòng đó bao lâu rồi anh có biết không? Mặt trời hoàng hôn thật đẹp”- Giọng nói của Trần Kim nhẹ nhàng đáp câu hỏi của hắn, Tô Tĩnh cũng cười nhẹ rồi lại dùng giọng điệu nhẹ nhõm nói với cậu:
“Em nói đúng, kết thúc rồi đúng không? Lão già đó cũng sẽ bị chôn sống khi chạy sâu vào trong đó… Xin Lỗi Trần Kim, lý ra tôi không nên làm vậy với em mới phải, đây là sai lầm của tôi em muốn trách tôi như nào cũng được, tôi sẽ không trốn tránh!”
Trần Kim vẫn được Tô Tĩnh cõng trên lưng, cậu nhìn lên bầu trời cao rồi lại dịu dàng cong lên nụ cười: “Hì. Anh muốn chuộc lỗi không?”
“Được sao?”
“Tất nhiên là được rồi, gọi vợ ơi đi tôi sẽ tha cho anh lần này! Đồ đần độn nhà anh!”
Sau vài giây ngây người thì Tô Tĩnh cũng bật cười, hắn quay sang nhìn cậu, hai người đối mặt với nhau cười trong có vẻ rất vui, Tô Tĩnh hắng giọng rồi vành tai hơi ửng đỏ mà gọi nhỏ: “vợ… ơi…”
Hai má Trần Kim đổi màu, mặc dù Tô Tĩnh nói không lớn nhưng nhiêu đó cũng đã đủ để cậu ngại đến đỏ mặt, cậu cuối mặt vào lưng hắn nhẹ nhàng đáp: “Ơi ~”
“…”- Tô Tĩnh vừa nghe được chữ đó thôi hắn lại bất giác đứng ngơ ra, còn về phía Cao Sơn thì bây giờ anh ta đang ôm Trần Ngọc Liên cô khóc rồi còn đánh vào lưng anh ta, nổi đau mất đi người bố thân yêu của mình đã khiến Trần Ngọc Liên rơi vào tuyệt vọng.
Trần Kim thở dài: “Hazz… Thả tôi xuống đi”
“Không được! Em lại định làm gì nữa à?”
Cậu tặc lưỡi: “Tôi muốn an ủi người chị gái này… Anh đừng quá lo lắng tôi không làm gì nữa đâu mà, dù tôi không biết bố tôi tốt như nào nhưng có lẽ ông ấy là một vị anh hùng trong lòng chị ấy.”
Tô Tĩnh không đáp chỉ lẳng lặng thả Trần Kim xuống rồi dìu cậu qua chỗ Trần Ngọc Liên đang ngồi, Cao Sơn nhìn hai người đang đi đến mà lắc đầu tỏa ý đừng qua nhưng Trần Kim đã bước đến và cất giọng nói:
“Chị… Bố mất rồi, em không biết bố tìm em bao lâu nhưng bây giờ em cũng đã gặp được ông ấy… Duyên của em và bố không thể ở với nhau em mong chị sẽ vượt qua những cảm xúc đau khổ này, em không biết phải nói như thế nào để an ủi chị vào giờ phút này vì em cũng không ở gần hai người… Chị hãy cố gắng nhé, em tin chị sẽ ổn mà đúng không?”
Trần Ngọc Liên đẩy mạnh Cao Sơn khiến anh ta té nhào qua một bên, cô đứng bật dậy ôm Trần Kim vào lòng nức nở từng tiếng: “Hức! Bố… bỏ chị em ta đi rồi, em hứa với chị mai này đừng bỏ chị lại một mình đi có được không? Hức… Chị sợ một ngày nào đó em cũng rời đi…”
Trần Kim vỗ lưng Trần Ngọc Liên rồi vui vẻ đáp, pha trong giọng nói của cậu còn có chút mất mát: “Em vui khi chị đã ổn… Em cũng muốn được nói chuyện với ông ấy nhưng không sao cả, từ hôm nay em biết mình vẫn có bố có mẹ còn cả một người chị gái là em vui lắm rồi… hức…”
Nước mắt cậu không tự chủ mà rơi lã chã, cậu muốn hỏi bố rất nhiều thứ cậu còn muốn được ông đưa đi chơi nữa, nhưng tất cả bây giờ chỉ có thể là ước mơ không thể thực hiện… Trần Kim khóc cậu muốn đưa tất cả những gì đau buồn ra bên ngoài hết.
Tô Tĩnh thở dài xoa đầu cậu, bọn họ đã thoát khỏi nơi xém thì lấy mạng họ, Trần Ngọc Liên lau nước mắt vịn hai vai cậu mà tuyên bố: “Từ hôm nay chị sẽ bảo vệ em! Không ai có thể bắt nạt em trai của Trần Ngọc Liên này nữa!”
“Này! Vợ tôi, tôi bảo vệ là đủ!”- Tô Tĩnh kéo cậu về phía hắn, câu nói của hắn làm những người ở đó đứng hình, Trọng Khiêm ngồi bệt dưới đất nãy giờ nghe được câu đó liền nằm luôn xuống:
“Eo… Đại Ca! Anh đang đánh giấu chủ quyền à? Hay là muốn tuyên bố với chị vợ điều gì đó?”
Không ai trả lời câu nói của gã, Trần Kim phì cười những người còn lại cũng cười theo, ánh nắng hoàng hôn dịu dàng ôm lấy những con người vừa thoát khỏi cửa tử cũng dịu dàng ôm lấy trái tim đầy vết thương của họ. Tô Tĩnh thâm tình nhìn Trần Kim, bây giờ hắn sẽ trân trọng những gì hắn đang có cũng như sống thật tốt quãng đời còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.