Chương 22: Kẻ Thù
Ki Bum
11/04/2024
“Anh nói vậy là sao?”- Trần Kim lên tiếng hỏi, cậu khá thắc mắc về những lời Tô Tĩnh vừa nói ra, hắn lại cười lên nhạt lẽo đáp:
“Ha! Tất cả chúng ta bây giờ đã bị bao vây rồi, tôi quên mất nơi đây là căn cứ khu F5! Phải nói thật khi các người quay lại đây giống như tự tìm đường chết vậy!”
…Rầm!!..
Hai cánh cửa phía sau lưng bọn họ bị một lực mạnh mẽ đóng lại, từ phía bóng tối của cánh cửa bước ra hai tên mặt đồ đen sát khí ngập tràn nhìn về phía họ, một trong hai tên lên tiếng cợt nhả:
“Chà Chà! Chào các ngươi đã đến với khu vực bộ phận canh gác của chúng ta, tất cả các ngươi sẽ được cùng nhau xuống suối vàng có thích không? Ha ha ha ha”
Tên bên cạnh liền phụ họa: “Chậc chậc! Thật đáng tiết cho những con người đáng thương này, nhìn các ngươi kìa có phải là sợ lắm rồi phải không? đừng có mà tè ra quần đấy nhé mấy nhóc!”
Tô Tĩnh khẽ cau lên nụ cười tà mị, hắn dùng lực chân phóng nhanh giống như một viên đạn về phía hai tên không biết sống chết vẫn còn liên thuyên kia, hắn đã lấy cây dao găm của Trọng Khiêm nên tốc độ ra đòn của hắn lại càng không bị sức nặng của vũ khí cản trở. Hai kẻ kia cũng chẳng yếu thế mỗi tên móc ra cho mình những con dao được đặc riêng của một sát thủ.
…Leng Keng!!..
Tiếng vũ khí va chạm vào nhau, âm thanh chói tai vang vọng cả hành lanh tâm tối, từ trong bóng tối của các góc ngách hành lang bước ra thêm mấy kẻ mặc đồ đen chúng điều cầm cho mình một vũ khí khá vừa tay, Trọng Khiêm đứng phía sau cảnh giác vô cùng, gã đứng gần Trần Kim để bảo vệ cậu.
Còn Trần Ngọc Liên với quân đội Trần Gia bây giờ cũng khá căng thẳng nhìn trận chiến của Tô Tĩnh và hai kẻ mặc đồ đen trước mắt, cây Katana trong tay Trần Ngọc Liên được rút ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng lướt trên mặt đất cô cũng bắt đầu tham gia cuộc chiến. Một kẻ nào đó từ trong bóng tối vẫn chưa xuất hiện, nụ cười trên môi kẻ đó kinh dị vô cùng ánh mắt sáng hoắt nhìn Trần Kim:
“Tìm được đồ chơi rồi~ đã lâu lắm rồi ta chưa được nhìn thấy một thằng nhóc đẹp đến vậy, đôi mắt đó, đôi môi đó sẽ ra sao khi ta móc mắt nó ra nhỉ? Hay là moi tim, à không! Phải là gan! Khè khè khè khè”
Nói đến đây tên đó liền lao ra phóng nhanh về phía Trần Kim, cậu vẫn đứng ngơ ngác lo lắng nhìn trận đấu của Tô Tĩnh thì một tiếng ‘Keng’ vang lên sát bên tai cậu, là Trọng Khiêm đã đỡ con dao găm của tên kia cho cậu, Tên đó thấy Trọng Khiêm dễ dàng đỡ được đòn tấn công của mình thì vẻ mặt đê tiện lộ ra:
“Khà khà! Một tên đáng gồm, ta cứ tưởng chỉ con nhỏ cầm Katana với thằng kia có tài thôi! Ai ngờ! he he he he”
“Tên bi.ến th.ái này! Ngươi vẫn thích hành hạ người khác làm niềm vui sao?”- Trọng Khiêm tức giận đẩy tên kia ra xa khỏi chỗ Trần Kim đứng, gã nghiên đầu nói nhỏ với cậu: “Tránh xa chỗ này một chút nếu cậu không muốn bị thương! Tôi không thể bảo vệ cậu mãi đâu nhóc con!”
Nuốt nước bọt chân Trần Kim run lên từng hồi, cây dao găm lúc nãy chỉ cách mắt cậu một phân chỉ một chút nữa nếu Trọng Khiêm không đỡ thì mắt cậu đã bị tên đó đâm thủng! Lùi về phía sau cậu đụng ngay Cao Sơn đang đứng. Anh ta quay lại nhìn cậu cơ thể còn run bần bật khiến Trần Kim cạn lời, cậu cứ tưởng anh ta có sức mạnh nên mới vào đây chứ…
Ánh mắt Trần Kim vẫn đang chê bai Cao Sơn thì bỗng nhiên anh ta quay đầu nhìn vào một góc tối, ánh mắt như viên đạn của anh ta khiến cậu ngạc nhiên nhìn theo.
…Bóp Bóp!..
Tiếng vỗ tay vang lên từ hướng cậu và Cao Sơn đang nhìn, một tên gầy gò bước ra trên tay là một cay lưỡi hái sắt lẹm sáng hoắt. Cao Sơn lôi trong túi quần ra một cây súng ngắn chĩa về phía tên đó.
…Bằng Bằng!!..
Trần Kim nhìn đến đơ người cậu nào giám nghĩ chỗ này đáng sợ đến vậy chứ? Tên kia né hai phát đạn xong thì lao về phía Cao Sơn như đã chọn được đối thủ phù hợp với mình. Còn những người thuộc quân đội của Trần Gia bây giờ như đàng chuộc đang bị mèo vờn ngục xuống dưới tay một kẻ nào đó nhanh đến mức cậu còn không kịp nhìn thấy bóng kẻ đó.
“CẨN THẬN!!”- Trần Ngọc Liên mất hết bình tĩnh gào lên về phía Trần Kim, những người còn lại nét mặt cũng hiện lên vẻ tuyệt vọng thấy rõ.
“A!”- Có ai đó đánh mạnh vào gáy Trần Kim khiến cậu như diều đứt dây ngã xuống đất cái bịch, một bàn tay nhăn nheo nắm lấy cổ áo Trần Kim đưa lên trước mặt bọn người của Tô Tĩnh.
“Chịu trói ta sẽ chừa lại cho thằng nhóc này một mạng! Còn nếu các ngươi muốn nó chết thì cứ việc xông đến chỗ ta!”- Giọng nói trầm ổn của Tô Hoàng khiến tất cả người ở đó điều dừng lại động tác của mình, Tô Tĩnh mặt gân xanh nổi lên cuồn cuộn khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc ngày nào. Một gương mặt mà cả cuộc đời của hắn cũng phải bâm nát ra!!
“Cuối cùng ông cũng ra mặt rồi sao lão già Tô Hoàng!! Hôm nay là ngày chết của ông!!”
“Ha! Tất cả chúng ta bây giờ đã bị bao vây rồi, tôi quên mất nơi đây là căn cứ khu F5! Phải nói thật khi các người quay lại đây giống như tự tìm đường chết vậy!”
…Rầm!!..
Hai cánh cửa phía sau lưng bọn họ bị một lực mạnh mẽ đóng lại, từ phía bóng tối của cánh cửa bước ra hai tên mặt đồ đen sát khí ngập tràn nhìn về phía họ, một trong hai tên lên tiếng cợt nhả:
“Chà Chà! Chào các ngươi đã đến với khu vực bộ phận canh gác của chúng ta, tất cả các ngươi sẽ được cùng nhau xuống suối vàng có thích không? Ha ha ha ha”
Tên bên cạnh liền phụ họa: “Chậc chậc! Thật đáng tiết cho những con người đáng thương này, nhìn các ngươi kìa có phải là sợ lắm rồi phải không? đừng có mà tè ra quần đấy nhé mấy nhóc!”
Tô Tĩnh khẽ cau lên nụ cười tà mị, hắn dùng lực chân phóng nhanh giống như một viên đạn về phía hai tên không biết sống chết vẫn còn liên thuyên kia, hắn đã lấy cây dao găm của Trọng Khiêm nên tốc độ ra đòn của hắn lại càng không bị sức nặng của vũ khí cản trở. Hai kẻ kia cũng chẳng yếu thế mỗi tên móc ra cho mình những con dao được đặc riêng của một sát thủ.
…Leng Keng!!..
Tiếng vũ khí va chạm vào nhau, âm thanh chói tai vang vọng cả hành lanh tâm tối, từ trong bóng tối của các góc ngách hành lang bước ra thêm mấy kẻ mặc đồ đen chúng điều cầm cho mình một vũ khí khá vừa tay, Trọng Khiêm đứng phía sau cảnh giác vô cùng, gã đứng gần Trần Kim để bảo vệ cậu.
Còn Trần Ngọc Liên với quân đội Trần Gia bây giờ cũng khá căng thẳng nhìn trận chiến của Tô Tĩnh và hai kẻ mặc đồ đen trước mắt, cây Katana trong tay Trần Ngọc Liên được rút ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng lướt trên mặt đất cô cũng bắt đầu tham gia cuộc chiến. Một kẻ nào đó từ trong bóng tối vẫn chưa xuất hiện, nụ cười trên môi kẻ đó kinh dị vô cùng ánh mắt sáng hoắt nhìn Trần Kim:
“Tìm được đồ chơi rồi~ đã lâu lắm rồi ta chưa được nhìn thấy một thằng nhóc đẹp đến vậy, đôi mắt đó, đôi môi đó sẽ ra sao khi ta móc mắt nó ra nhỉ? Hay là moi tim, à không! Phải là gan! Khè khè khè khè”
Nói đến đây tên đó liền lao ra phóng nhanh về phía Trần Kim, cậu vẫn đứng ngơ ngác lo lắng nhìn trận đấu của Tô Tĩnh thì một tiếng ‘Keng’ vang lên sát bên tai cậu, là Trọng Khiêm đã đỡ con dao găm của tên kia cho cậu, Tên đó thấy Trọng Khiêm dễ dàng đỡ được đòn tấn công của mình thì vẻ mặt đê tiện lộ ra:
“Khà khà! Một tên đáng gồm, ta cứ tưởng chỉ con nhỏ cầm Katana với thằng kia có tài thôi! Ai ngờ! he he he he”
“Tên bi.ến th.ái này! Ngươi vẫn thích hành hạ người khác làm niềm vui sao?”- Trọng Khiêm tức giận đẩy tên kia ra xa khỏi chỗ Trần Kim đứng, gã nghiên đầu nói nhỏ với cậu: “Tránh xa chỗ này một chút nếu cậu không muốn bị thương! Tôi không thể bảo vệ cậu mãi đâu nhóc con!”
Nuốt nước bọt chân Trần Kim run lên từng hồi, cây dao găm lúc nãy chỉ cách mắt cậu một phân chỉ một chút nữa nếu Trọng Khiêm không đỡ thì mắt cậu đã bị tên đó đâm thủng! Lùi về phía sau cậu đụng ngay Cao Sơn đang đứng. Anh ta quay lại nhìn cậu cơ thể còn run bần bật khiến Trần Kim cạn lời, cậu cứ tưởng anh ta có sức mạnh nên mới vào đây chứ…
Ánh mắt Trần Kim vẫn đang chê bai Cao Sơn thì bỗng nhiên anh ta quay đầu nhìn vào một góc tối, ánh mắt như viên đạn của anh ta khiến cậu ngạc nhiên nhìn theo.
…Bóp Bóp!..
Tiếng vỗ tay vang lên từ hướng cậu và Cao Sơn đang nhìn, một tên gầy gò bước ra trên tay là một cay lưỡi hái sắt lẹm sáng hoắt. Cao Sơn lôi trong túi quần ra một cây súng ngắn chĩa về phía tên đó.
…Bằng Bằng!!..
Trần Kim nhìn đến đơ người cậu nào giám nghĩ chỗ này đáng sợ đến vậy chứ? Tên kia né hai phát đạn xong thì lao về phía Cao Sơn như đã chọn được đối thủ phù hợp với mình. Còn những người thuộc quân đội của Trần Gia bây giờ như đàng chuộc đang bị mèo vờn ngục xuống dưới tay một kẻ nào đó nhanh đến mức cậu còn không kịp nhìn thấy bóng kẻ đó.
“CẨN THẬN!!”- Trần Ngọc Liên mất hết bình tĩnh gào lên về phía Trần Kim, những người còn lại nét mặt cũng hiện lên vẻ tuyệt vọng thấy rõ.
“A!”- Có ai đó đánh mạnh vào gáy Trần Kim khiến cậu như diều đứt dây ngã xuống đất cái bịch, một bàn tay nhăn nheo nắm lấy cổ áo Trần Kim đưa lên trước mặt bọn người của Tô Tĩnh.
“Chịu trói ta sẽ chừa lại cho thằng nhóc này một mạng! Còn nếu các ngươi muốn nó chết thì cứ việc xông đến chỗ ta!”- Giọng nói trầm ổn của Tô Hoàng khiến tất cả người ở đó điều dừng lại động tác của mình, Tô Tĩnh mặt gân xanh nổi lên cuồn cuộn khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc ngày nào. Một gương mặt mà cả cuộc đời của hắn cũng phải bâm nát ra!!
“Cuối cùng ông cũng ra mặt rồi sao lão già Tô Hoàng!! Hôm nay là ngày chết của ông!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.