Chương 34:
Bán Tiệt Bạch Thái
28/04/2024
Vài giây sau, chú Trần bắt máy, hơi ngạc nhiên vì muộn như vậy mà ông chủ vẫn còn gọi điện thoại cho ông, “Có việc gì sao cậu Ôn?”
Văn Liễm: “Cô ấy đã ăn cơm chưa?”
Chú Trần sửng sốt một giây, sau đó chú mới phản ứng lại, là đang hỏi Hạ Ngôn, ông phân tích nói: “Tôi đoán là chưa. Lúc tôi đợi ở tầng dưới, không thấy ai đến căng tin lấy đồ ăn cả, cũng không có cơm hộp nào được đưa vào.”
Văn Liễm: “Được.”
Nói xong anh cúp điện thoại, mà người phụ nữ trong lòng anh đang muốn thoát ra, anh dùng đôi tay to giữ chặt eo cô, đem cô ôm vào trong ngực, trực tiếp bấm số nội bộ của tòa nhà phụ. Chị Trương bên kia mới vừa dọn dẹp xong, chị lên tiếng, Văn Liễm nói: “Chị Trương, làm phiền chị qua đây làm chút gì cho cô ấy ăn.”
Chị Trương sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Được, Hạ Ngôn còn chưa ăn sao? Hôm nay thi đấu nhất định sẽ rất mệt, tôi qua ngay đây.”
Văn Liễm “ừm” một tiếng.
Ngay sau đó, anh đặt điện thoại xuống, nhìn sang cô.
Hạ Ngôn chạm phải mắt anh, ngay lập tức cô nhìn đi chỗ khác. Văn Liễm vươn tay, vén tóc của cô ra sau bả vai, nói: “Em muốn đi tắm hay đi ăn trước? Vết trang điểm trên mắt bị nhòe đi hết rồi.”
Hạ Ngôn vô thức đưa tay lên lau khóe mắt, vừa chạm vào phấn mắt cùng bút kẻ, cô lập tức muốn lau đi hết toàn bộ. Văn Liễm ôm eo cô đi vào phòng tắm, đặt cô ở cửa, chân Hạ Ngôn vừa chạm đất, cô nhìn anh vài giây, giơ tay giữ cửa, dùng sức đóng sầm nó lại.
Rầm.
Văn Liễm nhướng mày.
Sau khi đóng cửa lại, Hạ Ngôn vẫn nhìn vào cánh cửa, vài giây sau, cô quay đầu nhìn vào gương, khuôn mặt trang điểm trong gương đã nhòe đi, đường kẻ mắt mỏng lem luốc, thâm quầng, phấn mắt cũng bị cô lau đi, chật vật đến cực điểm. Cô chạy vội đến bồn rửa, lập tức vắt ngay bông tẩy trang rồi rửa mặt.
Trong lúc tẩy trang, trong đầu Hạ Ngôn hiện lên hình ảnh hoàn mỹ của Hạ Tình khi múa điệu múa “Trói buộc” kia, cô vùi cả mặt vào trong nước, ùng ục ùng ục.
Nước nổi lên bong bóng, tâm trí cô ngay lập tức nghĩ đến hình ảnh Văn Liễm lau nước mắt cho cô, chốc lát là hình ảnh anh gọi điện thoại cho chú Trần và chị Trương.
Chốc lát lại là hình ảnh anh ngồi dưới khán đài nhìn Hạ Tình nhảy múa.
Những ngón tay chống trên bồn rửa mặt cứng đến mức trắng bệch, một lúc lâu sau, cô ngoi từ trong nước lên, nước trên mặt nhỏ giọt xuống bồn rửa.
Cô khẽ thở hổn hển, rồi vươn tay rút khăn giấy lau mặt.
Sau khi vò nát khăn giấy và ném chúng vào thùng rác, tiếp theo cô cởi hết quần áo múa ra, bật vòi hoa sen, bắt đầu tắm rửa.
Hai mươi phút sau.
Văn Liễm đặt máy tính bảng xuống, liếc nhìn đồ ăn trên bàn, nhìn về hướng phòng tắm, anh chống tay lên đầu gối chuẩn bị đứng dậy thì cửa phòng tắm mở ra, Hạ Ngôn mặc bộ quần áo mặc ở nhà, người toàn hơi nước đi ra, tắm rửa sạch sẽ, làn da phiếm hồng, cô chậm rãi đi vòng qua ngăn tủ.
Văn Liễm thấy vậy, ngồi trở lại, nói: “Ăn cơm đi.”
Hạ Ngôn liếc anh một cái, đi tới, trực tiếp ngồi ở trên thảm, cầm lấy thìa, chị Trương nấu một bát cháo thịt nạc, chiên hai quả trứng, còn xào thêm một đĩa rau xanh. Hạ Ngôn múc một ngụm cháo, trên lông mi còn có giọt nước, lúc này nhìn càng thêm ngoan ngoãn đáng yêu, Văn Liễm chống khuỷu tay lên đùi, cầm lấy bật lửa, châm một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng, đôi mắt nhìn cô chằm chằm.
Văn Liễm: “Cô ấy đã ăn cơm chưa?”
Chú Trần sửng sốt một giây, sau đó chú mới phản ứng lại, là đang hỏi Hạ Ngôn, ông phân tích nói: “Tôi đoán là chưa. Lúc tôi đợi ở tầng dưới, không thấy ai đến căng tin lấy đồ ăn cả, cũng không có cơm hộp nào được đưa vào.”
Văn Liễm: “Được.”
Nói xong anh cúp điện thoại, mà người phụ nữ trong lòng anh đang muốn thoát ra, anh dùng đôi tay to giữ chặt eo cô, đem cô ôm vào trong ngực, trực tiếp bấm số nội bộ của tòa nhà phụ. Chị Trương bên kia mới vừa dọn dẹp xong, chị lên tiếng, Văn Liễm nói: “Chị Trương, làm phiền chị qua đây làm chút gì cho cô ấy ăn.”
Chị Trương sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Được, Hạ Ngôn còn chưa ăn sao? Hôm nay thi đấu nhất định sẽ rất mệt, tôi qua ngay đây.”
Văn Liễm “ừm” một tiếng.
Ngay sau đó, anh đặt điện thoại xuống, nhìn sang cô.
Hạ Ngôn chạm phải mắt anh, ngay lập tức cô nhìn đi chỗ khác. Văn Liễm vươn tay, vén tóc của cô ra sau bả vai, nói: “Em muốn đi tắm hay đi ăn trước? Vết trang điểm trên mắt bị nhòe đi hết rồi.”
Hạ Ngôn vô thức đưa tay lên lau khóe mắt, vừa chạm vào phấn mắt cùng bút kẻ, cô lập tức muốn lau đi hết toàn bộ. Văn Liễm ôm eo cô đi vào phòng tắm, đặt cô ở cửa, chân Hạ Ngôn vừa chạm đất, cô nhìn anh vài giây, giơ tay giữ cửa, dùng sức đóng sầm nó lại.
Rầm.
Văn Liễm nhướng mày.
Sau khi đóng cửa lại, Hạ Ngôn vẫn nhìn vào cánh cửa, vài giây sau, cô quay đầu nhìn vào gương, khuôn mặt trang điểm trong gương đã nhòe đi, đường kẻ mắt mỏng lem luốc, thâm quầng, phấn mắt cũng bị cô lau đi, chật vật đến cực điểm. Cô chạy vội đến bồn rửa, lập tức vắt ngay bông tẩy trang rồi rửa mặt.
Trong lúc tẩy trang, trong đầu Hạ Ngôn hiện lên hình ảnh hoàn mỹ của Hạ Tình khi múa điệu múa “Trói buộc” kia, cô vùi cả mặt vào trong nước, ùng ục ùng ục.
Nước nổi lên bong bóng, tâm trí cô ngay lập tức nghĩ đến hình ảnh Văn Liễm lau nước mắt cho cô, chốc lát là hình ảnh anh gọi điện thoại cho chú Trần và chị Trương.
Chốc lát lại là hình ảnh anh ngồi dưới khán đài nhìn Hạ Tình nhảy múa.
Những ngón tay chống trên bồn rửa mặt cứng đến mức trắng bệch, một lúc lâu sau, cô ngoi từ trong nước lên, nước trên mặt nhỏ giọt xuống bồn rửa.
Cô khẽ thở hổn hển, rồi vươn tay rút khăn giấy lau mặt.
Sau khi vò nát khăn giấy và ném chúng vào thùng rác, tiếp theo cô cởi hết quần áo múa ra, bật vòi hoa sen, bắt đầu tắm rửa.
Hai mươi phút sau.
Văn Liễm đặt máy tính bảng xuống, liếc nhìn đồ ăn trên bàn, nhìn về hướng phòng tắm, anh chống tay lên đầu gối chuẩn bị đứng dậy thì cửa phòng tắm mở ra, Hạ Ngôn mặc bộ quần áo mặc ở nhà, người toàn hơi nước đi ra, tắm rửa sạch sẽ, làn da phiếm hồng, cô chậm rãi đi vòng qua ngăn tủ.
Văn Liễm thấy vậy, ngồi trở lại, nói: “Ăn cơm đi.”
Hạ Ngôn liếc anh một cái, đi tới, trực tiếp ngồi ở trên thảm, cầm lấy thìa, chị Trương nấu một bát cháo thịt nạc, chiên hai quả trứng, còn xào thêm một đĩa rau xanh. Hạ Ngôn múc một ngụm cháo, trên lông mi còn có giọt nước, lúc này nhìn càng thêm ngoan ngoãn đáng yêu, Văn Liễm chống khuỷu tay lên đùi, cầm lấy bật lửa, châm một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng, đôi mắt nhìn cô chằm chằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.