Chương 53: Chúng Vẫn Còn Sống !
Bạch Mộc Hạ Nhiên
08/09/2023
Hạ Thiên nhìn thấy mảnh thủy tinh vỡ bên cạnh cửa liền đi tới cố gắng cầm lên, vô tình mất thăng bằng mà va nhẹ vào cửa tạo ra tiếng động. Bọn họ đi vào kiểm tra. May là cậu bé nhanh trí trở về đúng chỗ và quay mặt vào phía tường đối diện cửa để bọn chúng không phát hiện ra.
Sau khi họ bỏ đi, cô và cậu lại quay lưng vào nhau. Cậu bé cầm mảnh thủy tinh cứa mạnh vào dây thừng buộc tay chị mặc cho chính nó khiến cậu bị thương. Mộng Kỳ lo lắng nói :
-" Thiên Thiên, em dùng lực mạnh quá là bị thương đấy. Mẹ bảo chị phải chăm sóc em. "
-" Em không sao, không ngốc như chị mà tự làm mình bị thương đâu ! " - Cậu trấn an, nhân tiện cũng làm dịu bầu không khí bây giờ.
-" Xí! Chỉ số thông minh của chị vẫn cao hơn em đấy thôi. Em chỉ giỏi phần mẹo vặt và công nghệ thông tin. "
Hạ Thiên tiếp tục cẩn thận cứa tiếp vào đoạn dây thừng. Mãi một lúc sau, dây thừng mới bị đứt ra, cậu bé vội thả mảnh thủy tinh xuống và nắm chặt tay của mình để cô không nhìn thấy những chỗ bị chày xước rơm rớm máu. Cô vội vàng quay lại hỏi :
-" Có bị thương không ? "
-" Không, đây này. " - Cậu giơ bên tay không cầm thủy tinh ra cho chị.
Đến lúc này, Mộng Kỳ mới yên tâm mà cầm mảnh thủy tinh lên cứa từ từ vào tay cậu. Cậu bé nói :
-" Chị, nhanh lên chúng ta không có thời gian đâu. "
-" Chị bất cẩn lắm, nhỡ đâu cưa vào tay em thì sao ? "
-" Không sao, em mình đồng da sắt mà. "
-" Chỉ có trẻ con mới tin em thôi ! "
-" Chị không phải trẻ con à ? "
-" Chị khác "
Cậu bé cảm nhận được bọn họ đang có ý định tiến vào mà giục chị :
-" Nhanh lên, họ sắp vào rồi. "
Cô lo sợ mà tăng tốc lên, mặc dù dây thừng đã đứt nhưng cũng vô tình làm cậu bị thương phía bên trong cổ tay. Cô bé lại vội vàng lấy ra một ghim cài áo dẹp tiết diện bằng quả bóng chày. Cậu lấy đi và mò mẫn xung quanh nó, rồi đột nhiên cậu nhấn vào cơ quan nào đó khiến cho nó phát ra âm thanh :
-" Alo ? "
-" Mẹ ! Cứu bọn con !! " - Cả hai đồng thanh.
-" Các con đang ở đâu ? Đừng lo lắng, mẹ sẽ tới nhanh thôi ! "
Cô ta có vẻ như đã nghe thấy tiếng động và chạy vào trong đó túm lấy cổ áo Hạ Thiên. Vũ Mộng Kỳ chỉ kịp nói :
-" Đỉnh núi Bích... "
Cô ta cũng lại hất thứ đồ kia khiến nó nứt ra và mất tín hiệu. Dương Thiên Du nói :
-" Đúng là không thể coi thường chúng mày mà ! Vậy mà vẫn báo cho cô ta được ! Nhưng không sao, chỉ là kế hoạch diễn ra sớm hơn một chút, thêm một người mà thôi ! Vừa đúng ý tao ! "
Rồi cô ta ném hai đứa nhóc cho 1 tên ở đó :
-" Thực hiện điều ta vừa nói ! "
-" Vâng. "
Rồi hắn cũng lại trói hai người họ vào dây thừng có bom giả để cô ta chụp ảnh rồi tháo đống bom đó ra và vác đi về phía vách núi. Cô nói với đám người còn lại :
-" Tý nữa chắc phải gọi thêm người, kế hoạch có chút thay đổi và chúng ta có thêm một vị khách. Nhớ lấy, đây là người rất quan trọng với tôi. Muốn làm gì cô ta thì làm, tuyệt đối chỉ được bắt anh ta là giới hạn. "
-" Được ! "
Vậy là mọi thứ diễn ra như vậy. Chỉ là họ không ngờ được rằng anh lại đã có một dàn vệ sĩ luôn trực chờ ở nước Anh. Và họ đã tiến tới đây vây bắt cả đám người bọn họ rồi truy tìm tung tích của hai đứa nhỏ.
Khi bị người đàn ông kia đẩy xuống dưới, dây thừng buộc tay của Vũ Hạ Thiên lại mắc vào một khối đá cố định rất chắc chắn ở giữa vách núi, Vũ Mộng Kỳ vì làm theo lời mẹ phải bảo vệ em mà từ lúc cả hai bị ném cho hắn ta thì cô luồn tay qua bụng Hạ Thiên ôm vào eo không rời được nửa bước. Như vậy họ mới thoát khỏi một kiếp.
Vậy là họ cứ treo leo ở giữa ngọn núi, bao quanh bởi sương mù khiến cho chúng không thể nhìn thấy một thứ gì. Hai người họ cố mở mắt để nhìn cảnh xung quanh nhưng trời lại tối om thêm làn khói mờ ảo mà cả hai như lạc vào trong một chiều không gian vô tận. Vũ Mộng Kỳ cũng không giữ nổi theo em trai nữa và cũng sợ eo Hạ Thiên bị đau mà nói :
-" Hạ Thiên, chị không giữ được nữa rồi ! "
-" Chị cố gắng chút nữa đi ! Tuyệt đối đừng rơi xuống. "
Nhưng tay cô vẫn dần dần nới lỏng ra mà buông mình xuống hố sâu vô định bên dưới. Hạ Thiên hét lớn :
-" Chị !! "
Vô tình, âm thanh này được vọng lại, truyền đến tai Cố Trạch Vũ đang mất hy vọng mà tìm kiếm. Mắt anh như vó thêm một ngôi sao lấp lánh :
-" Giọng của Hạ Thiên ! Nó còn sống ! Tất cả đều tích cực tìm cho tôi ! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác !! "
Một bên, Vũ Mộng Kỳ rơi xuống, tưởng chừng như cuộc đời của cô bé đến đây là kết thúc thì cô rơi trúng một bãi bùn to, khá đặc. Mặc dù có đau nhưng mạng của cô cũng đã được giữ. Một con hà mã đang tắm bùn ở đó giật bắn mình chạy lên bờ. Trên người mang theo cô lên đến phần đất cứng thì lắc lắc người đánh văng cô xuống đất. Mộng Kỳ tiến vào hôn mê sâu...
Sau khi họ bỏ đi, cô và cậu lại quay lưng vào nhau. Cậu bé cầm mảnh thủy tinh cứa mạnh vào dây thừng buộc tay chị mặc cho chính nó khiến cậu bị thương. Mộng Kỳ lo lắng nói :
-" Thiên Thiên, em dùng lực mạnh quá là bị thương đấy. Mẹ bảo chị phải chăm sóc em. "
-" Em không sao, không ngốc như chị mà tự làm mình bị thương đâu ! " - Cậu trấn an, nhân tiện cũng làm dịu bầu không khí bây giờ.
-" Xí! Chỉ số thông minh của chị vẫn cao hơn em đấy thôi. Em chỉ giỏi phần mẹo vặt và công nghệ thông tin. "
Hạ Thiên tiếp tục cẩn thận cứa tiếp vào đoạn dây thừng. Mãi một lúc sau, dây thừng mới bị đứt ra, cậu bé vội thả mảnh thủy tinh xuống và nắm chặt tay của mình để cô không nhìn thấy những chỗ bị chày xước rơm rớm máu. Cô vội vàng quay lại hỏi :
-" Có bị thương không ? "
-" Không, đây này. " - Cậu giơ bên tay không cầm thủy tinh ra cho chị.
Đến lúc này, Mộng Kỳ mới yên tâm mà cầm mảnh thủy tinh lên cứa từ từ vào tay cậu. Cậu bé nói :
-" Chị, nhanh lên chúng ta không có thời gian đâu. "
-" Chị bất cẩn lắm, nhỡ đâu cưa vào tay em thì sao ? "
-" Không sao, em mình đồng da sắt mà. "
-" Chỉ có trẻ con mới tin em thôi ! "
-" Chị không phải trẻ con à ? "
-" Chị khác "
Cậu bé cảm nhận được bọn họ đang có ý định tiến vào mà giục chị :
-" Nhanh lên, họ sắp vào rồi. "
Cô lo sợ mà tăng tốc lên, mặc dù dây thừng đã đứt nhưng cũng vô tình làm cậu bị thương phía bên trong cổ tay. Cô bé lại vội vàng lấy ra một ghim cài áo dẹp tiết diện bằng quả bóng chày. Cậu lấy đi và mò mẫn xung quanh nó, rồi đột nhiên cậu nhấn vào cơ quan nào đó khiến cho nó phát ra âm thanh :
-" Alo ? "
-" Mẹ ! Cứu bọn con !! " - Cả hai đồng thanh.
-" Các con đang ở đâu ? Đừng lo lắng, mẹ sẽ tới nhanh thôi ! "
Cô ta có vẻ như đã nghe thấy tiếng động và chạy vào trong đó túm lấy cổ áo Hạ Thiên. Vũ Mộng Kỳ chỉ kịp nói :
-" Đỉnh núi Bích... "
Cô ta cũng lại hất thứ đồ kia khiến nó nứt ra và mất tín hiệu. Dương Thiên Du nói :
-" Đúng là không thể coi thường chúng mày mà ! Vậy mà vẫn báo cho cô ta được ! Nhưng không sao, chỉ là kế hoạch diễn ra sớm hơn một chút, thêm một người mà thôi ! Vừa đúng ý tao ! "
Rồi cô ta ném hai đứa nhóc cho 1 tên ở đó :
-" Thực hiện điều ta vừa nói ! "
-" Vâng. "
Rồi hắn cũng lại trói hai người họ vào dây thừng có bom giả để cô ta chụp ảnh rồi tháo đống bom đó ra và vác đi về phía vách núi. Cô nói với đám người còn lại :
-" Tý nữa chắc phải gọi thêm người, kế hoạch có chút thay đổi và chúng ta có thêm một vị khách. Nhớ lấy, đây là người rất quan trọng với tôi. Muốn làm gì cô ta thì làm, tuyệt đối chỉ được bắt anh ta là giới hạn. "
-" Được ! "
Vậy là mọi thứ diễn ra như vậy. Chỉ là họ không ngờ được rằng anh lại đã có một dàn vệ sĩ luôn trực chờ ở nước Anh. Và họ đã tiến tới đây vây bắt cả đám người bọn họ rồi truy tìm tung tích của hai đứa nhỏ.
Khi bị người đàn ông kia đẩy xuống dưới, dây thừng buộc tay của Vũ Hạ Thiên lại mắc vào một khối đá cố định rất chắc chắn ở giữa vách núi, Vũ Mộng Kỳ vì làm theo lời mẹ phải bảo vệ em mà từ lúc cả hai bị ném cho hắn ta thì cô luồn tay qua bụng Hạ Thiên ôm vào eo không rời được nửa bước. Như vậy họ mới thoát khỏi một kiếp.
Vậy là họ cứ treo leo ở giữa ngọn núi, bao quanh bởi sương mù khiến cho chúng không thể nhìn thấy một thứ gì. Hai người họ cố mở mắt để nhìn cảnh xung quanh nhưng trời lại tối om thêm làn khói mờ ảo mà cả hai như lạc vào trong một chiều không gian vô tận. Vũ Mộng Kỳ cũng không giữ nổi theo em trai nữa và cũng sợ eo Hạ Thiên bị đau mà nói :
-" Hạ Thiên, chị không giữ được nữa rồi ! "
-" Chị cố gắng chút nữa đi ! Tuyệt đối đừng rơi xuống. "
Nhưng tay cô vẫn dần dần nới lỏng ra mà buông mình xuống hố sâu vô định bên dưới. Hạ Thiên hét lớn :
-" Chị !! "
Vô tình, âm thanh này được vọng lại, truyền đến tai Cố Trạch Vũ đang mất hy vọng mà tìm kiếm. Mắt anh như vó thêm một ngôi sao lấp lánh :
-" Giọng của Hạ Thiên ! Nó còn sống ! Tất cả đều tích cực tìm cho tôi ! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác !! "
Một bên, Vũ Mộng Kỳ rơi xuống, tưởng chừng như cuộc đời của cô bé đến đây là kết thúc thì cô rơi trúng một bãi bùn to, khá đặc. Mặc dù có đau nhưng mạng của cô cũng đã được giữ. Một con hà mã đang tắm bùn ở đó giật bắn mình chạy lên bờ. Trên người mang theo cô lên đến phần đất cứng thì lắc lắc người đánh văng cô xuống đất. Mộng Kỳ tiến vào hôn mê sâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.