Chương 32: Nhân Vật Mới?!
Bạch Mộc Hạ Nhiên
10/08/2022
Sau lễ đính hôn đó. Cô cùng các con về nhà anh ăn cơm:
- " Các cháu thích ăn gì? Để bà làm cho các cháu ăn. "
- " Con thích ăn sườn chua ngọt " - Vũ Mộng Kỳ nói
- " Con thích ăn gà rán. " - Vũ Hạ Thiên nói thêm.
Cô lo lắng nói với mẹ:
- " Không được, đường tiêu hóa của chúng không tốt, mẹ đừng nghe lời chúng. "
- " Chỉ một hôm thôi mẹ. " - Hai đứa trẻ lại ôm chân năn nỉ
Cô đành bất lực gật đầu:
- " Chỉ ăn một chút thôi nhé. Không lại có chuyện thì mẹ không biết phải làm sao đâu. "
- " Vâng, con yêu mẹ! "
Chúng vui vẻ chạy quanh nhà. Cô và mẹ cùng đi xuống bếp làm cho cả nhà bữa tối rồi ngồi ăn cùng. Mọi người đều nói chuyện rôm rả mà không để ý đến Hạ Thiên liên tục ăn gà rán. Không lâu sau đó cậu đột nhiên đau bụng, với lấy tay mẹ, mặt nhăn nhó:
- " Mẹ ơi con đau bụng! "
Cô lập tức đặt đũa xuống. Hỏi:
- " Con ăn bao nhiêu gà rán rồi? "
- " 3 cái đùi rồi ạ. "
Mọi người xung quanh cũng lo lắng hỏi:
- " Hạ Thiên bị sao vậy Lạc Y? "
- " Thằng bé sinh non, đường tiêu hóa không tốt, nó không được ăn những thứ toàn dầu mỡ này. "
Cô nói thêm:
- " Nhà có thuốc gì không ạ? "
- " Ở đây lại không có thuốc gì về tiêu hóa rồi. Làm sao đây? "
- " Vậy phải nhập viện thôi. Để càng lâu thằng bé càng đau chứ không nhẹ đi chút nào. "
Vậy là mọi người đưa Hạ Thiên đến bệnh viện. Ai nấy đều hiện lên nỗi lo lắng không kiềm được trên mặt. Bác sĩ khám tổng quát cho cậu rồi cho cậu uống thuốc và nói với cả nhà:
- " Bụng dạ của thiếu gia không tốt, có thể tái phát nhiều lần. Mọi người hết sức chú ý đến thiếu gia. Mọi người về mua thuốc tiêu hóa cho cháu ấy là được. "
- " Vâng cảm ơn bác sĩ. " - Cô vội vàng cảm ơn rồi vào thăm Vũ Hạ Thiên.
Cô ngồi vào ghế và hỏi cậu:
- " Đỡ hơn chưa? "
Hạ Thiên gật đầu. Cô lại trở nên tức giận nói với con:
- " Thấy chưa, mẹ đã nói rồi! Sau cấm con ăn mấy thứ dầu mỡ nữa. "
Mọi người sau đó cũng hỏi thăm và lo lắng cho Hạ Thiên. Đột nhiên mẹ anh nhận được một cuộc điện thoại và đi ra ngoài nghe. Sau đó thì gọi Cố Trạch Vũ ra nói gì đó. Khi đi vài sắc mặt của hai người nhìn có vẻ rất nghiêm trọng. Cô để hau con trên giường chơi với nhau và tiến tới hỏi anh:
- " Có chuyện gì nghiêm trọng vậy? Nhìn sắc mặt của hai người đều không tốt. "
- " Thiên Du, em ấy sắp tới đây rồi! "
Cô kinh ngạc lùi về sau. Năm cô và anh 8 tuổi, cô ấy đã đến đây 1 lần.
...----------------...
Khi cô đang chơi ở nhà anh, một em gái xinh đẹp đã bước vào và nói:
- " Anh Trạch Vũ!! "
Cô ấy ôm lấy Cố Trạch Vũ trong khi anh không biết cô ta là ai. Đi sau cô ấy là bà nội anh. Bà anh nhìn cực kỳ nghiêm khắc và khó gần. Khi nhìn thấy anh đang chơi cùng cô thì đi tới nói lớn với mẹ anh:
- " Con bé kia là ai? Sao lại cho người thừa kế Cố Gia chơi với loại tầm thường như nó? "
Mẹ anh lo lắng đứng trước mặt cô và nói:
- " Đây là con gái hàng xóm sang chơi một lúc rồi về. "
- " Không được, ta không cho phép cháu ta chơi với loại tầm thường như thế. "
Cô đã nghe được và kéo tay mẹ anh:
- " Xin phép cô, cháu về ạ. "
Rồi quay qua cười tươi với bà anh:
- " Xin phép bà. "
Rồi cô chạy ra ngoài. Cố Trạch Vũ thấy thế liền hỏi mẹ:
- " Sao Lạc Y đang chơi lại về? Còn nữa, em gái này là ai vậy mẹ? "
Bà anh cắt ngang trả lời:
- " Sau này, nhớ lấy không được chơi với loại con gái tầm thường như con bé vừa rồi. Còn đây mà Dương Thiên Du, con gái của một tướng quân ở hoàng gia Anh. Cháu phải chơi với nó. "
Nói rồi bà anh đi đến xoa đầu cô bé:
- " Cháu ở đây chơi với anh, bà đi có việc một tý. "
- " Vâng ạ. " - Cô ta ngẩng đầu lên lễ phép nói.
Bà anh rời đi. Cô ấy cứ đi theo đòi chơi với anh. Anh nhẫn nhịn mà nghe theo lời bà chơi với cô ấy. Còn cô thì ở nhà cô và rủ Bạch Trác Ngôn sang chơi. Đến lúc anh không thể chịu nổi cô ta nữa thì anh mới quay lại đẩy cô ta ra và nói:
- " Đừng đi theo tôi nữa! Cút! "
Cô ta không đi theo anh nữa mà ra sau vườn chơi với chú cún mà anh và Vũ Lạc Y cứu giúp. Cô ta ở ngoài đó tới lúc ăn cơm thì mẹ anh bảo anh ra ngoài gọi cô vào. Anh đi ra thì đã không thấy con chó đó đâu, trên tay cô còn dính chút máu và vết cắn của chó. Anh quát cô ta:
- " Em làm gì Bánh Ú rồi!! Nó đâu?? "
Cô ta cười điên dại và nói:
- " Con chó không biết điều mà cắn em, nó phải chết. Tất cả những gì em muốn, em đều sẽ có nó, bằng bất cứ cách nào. "
- " Em điên rồi, con chó đâu?!!!! "
- " Chết rồi " - Cô vừa nói vừa cười vừa lau tay vào váy rồi chỉ vào góc vườn.
Con chó nhỏ nằm im bất động. Cổ như bị nắm vào mà dửng lông hình bàn tay. Anh vội vàng chạy vào nhà và nói:
- " Mẹ!! Em ấy giết con chó rồi! "
Mẹ anh vội chạy ra thấy cô khóc sướt mướt, tay có vết cào cắn thì bế cô vào nhà rồi thay quần áo cho cô. Đúng lúc đó, bà anh về nhà. Thấy mắt cô bé đo đỏ thì hỏi cô bé:
- " Du Du, con bị sao vậy? Sao mặt mày lấm lem hết cả rồi? Nói cho bà đi, bà xử nó cho con. "
...☆~= Hết Chap 32 =~☆...
- " Các cháu thích ăn gì? Để bà làm cho các cháu ăn. "
- " Con thích ăn sườn chua ngọt " - Vũ Mộng Kỳ nói
- " Con thích ăn gà rán. " - Vũ Hạ Thiên nói thêm.
Cô lo lắng nói với mẹ:
- " Không được, đường tiêu hóa của chúng không tốt, mẹ đừng nghe lời chúng. "
- " Chỉ một hôm thôi mẹ. " - Hai đứa trẻ lại ôm chân năn nỉ
Cô đành bất lực gật đầu:
- " Chỉ ăn một chút thôi nhé. Không lại có chuyện thì mẹ không biết phải làm sao đâu. "
- " Vâng, con yêu mẹ! "
Chúng vui vẻ chạy quanh nhà. Cô và mẹ cùng đi xuống bếp làm cho cả nhà bữa tối rồi ngồi ăn cùng. Mọi người đều nói chuyện rôm rả mà không để ý đến Hạ Thiên liên tục ăn gà rán. Không lâu sau đó cậu đột nhiên đau bụng, với lấy tay mẹ, mặt nhăn nhó:
- " Mẹ ơi con đau bụng! "
Cô lập tức đặt đũa xuống. Hỏi:
- " Con ăn bao nhiêu gà rán rồi? "
- " 3 cái đùi rồi ạ. "
Mọi người xung quanh cũng lo lắng hỏi:
- " Hạ Thiên bị sao vậy Lạc Y? "
- " Thằng bé sinh non, đường tiêu hóa không tốt, nó không được ăn những thứ toàn dầu mỡ này. "
Cô nói thêm:
- " Nhà có thuốc gì không ạ? "
- " Ở đây lại không có thuốc gì về tiêu hóa rồi. Làm sao đây? "
- " Vậy phải nhập viện thôi. Để càng lâu thằng bé càng đau chứ không nhẹ đi chút nào. "
Vậy là mọi người đưa Hạ Thiên đến bệnh viện. Ai nấy đều hiện lên nỗi lo lắng không kiềm được trên mặt. Bác sĩ khám tổng quát cho cậu rồi cho cậu uống thuốc và nói với cả nhà:
- " Bụng dạ của thiếu gia không tốt, có thể tái phát nhiều lần. Mọi người hết sức chú ý đến thiếu gia. Mọi người về mua thuốc tiêu hóa cho cháu ấy là được. "
- " Vâng cảm ơn bác sĩ. " - Cô vội vàng cảm ơn rồi vào thăm Vũ Hạ Thiên.
Cô ngồi vào ghế và hỏi cậu:
- " Đỡ hơn chưa? "
Hạ Thiên gật đầu. Cô lại trở nên tức giận nói với con:
- " Thấy chưa, mẹ đã nói rồi! Sau cấm con ăn mấy thứ dầu mỡ nữa. "
Mọi người sau đó cũng hỏi thăm và lo lắng cho Hạ Thiên. Đột nhiên mẹ anh nhận được một cuộc điện thoại và đi ra ngoài nghe. Sau đó thì gọi Cố Trạch Vũ ra nói gì đó. Khi đi vài sắc mặt của hai người nhìn có vẻ rất nghiêm trọng. Cô để hau con trên giường chơi với nhau và tiến tới hỏi anh:
- " Có chuyện gì nghiêm trọng vậy? Nhìn sắc mặt của hai người đều không tốt. "
- " Thiên Du, em ấy sắp tới đây rồi! "
Cô kinh ngạc lùi về sau. Năm cô và anh 8 tuổi, cô ấy đã đến đây 1 lần.
...----------------...
Khi cô đang chơi ở nhà anh, một em gái xinh đẹp đã bước vào và nói:
- " Anh Trạch Vũ!! "
Cô ấy ôm lấy Cố Trạch Vũ trong khi anh không biết cô ta là ai. Đi sau cô ấy là bà nội anh. Bà anh nhìn cực kỳ nghiêm khắc và khó gần. Khi nhìn thấy anh đang chơi cùng cô thì đi tới nói lớn với mẹ anh:
- " Con bé kia là ai? Sao lại cho người thừa kế Cố Gia chơi với loại tầm thường như nó? "
Mẹ anh lo lắng đứng trước mặt cô và nói:
- " Đây là con gái hàng xóm sang chơi một lúc rồi về. "
- " Không được, ta không cho phép cháu ta chơi với loại tầm thường như thế. "
Cô đã nghe được và kéo tay mẹ anh:
- " Xin phép cô, cháu về ạ. "
Rồi quay qua cười tươi với bà anh:
- " Xin phép bà. "
Rồi cô chạy ra ngoài. Cố Trạch Vũ thấy thế liền hỏi mẹ:
- " Sao Lạc Y đang chơi lại về? Còn nữa, em gái này là ai vậy mẹ? "
Bà anh cắt ngang trả lời:
- " Sau này, nhớ lấy không được chơi với loại con gái tầm thường như con bé vừa rồi. Còn đây mà Dương Thiên Du, con gái của một tướng quân ở hoàng gia Anh. Cháu phải chơi với nó. "
Nói rồi bà anh đi đến xoa đầu cô bé:
- " Cháu ở đây chơi với anh, bà đi có việc một tý. "
- " Vâng ạ. " - Cô ta ngẩng đầu lên lễ phép nói.
Bà anh rời đi. Cô ấy cứ đi theo đòi chơi với anh. Anh nhẫn nhịn mà nghe theo lời bà chơi với cô ấy. Còn cô thì ở nhà cô và rủ Bạch Trác Ngôn sang chơi. Đến lúc anh không thể chịu nổi cô ta nữa thì anh mới quay lại đẩy cô ta ra và nói:
- " Đừng đi theo tôi nữa! Cút! "
Cô ta không đi theo anh nữa mà ra sau vườn chơi với chú cún mà anh và Vũ Lạc Y cứu giúp. Cô ta ở ngoài đó tới lúc ăn cơm thì mẹ anh bảo anh ra ngoài gọi cô vào. Anh đi ra thì đã không thấy con chó đó đâu, trên tay cô còn dính chút máu và vết cắn của chó. Anh quát cô ta:
- " Em làm gì Bánh Ú rồi!! Nó đâu?? "
Cô ta cười điên dại và nói:
- " Con chó không biết điều mà cắn em, nó phải chết. Tất cả những gì em muốn, em đều sẽ có nó, bằng bất cứ cách nào. "
- " Em điên rồi, con chó đâu?!!!! "
- " Chết rồi " - Cô vừa nói vừa cười vừa lau tay vào váy rồi chỉ vào góc vườn.
Con chó nhỏ nằm im bất động. Cổ như bị nắm vào mà dửng lông hình bàn tay. Anh vội vàng chạy vào nhà và nói:
- " Mẹ!! Em ấy giết con chó rồi! "
Mẹ anh vội chạy ra thấy cô khóc sướt mướt, tay có vết cào cắn thì bế cô vào nhà rồi thay quần áo cho cô. Đúng lúc đó, bà anh về nhà. Thấy mắt cô bé đo đỏ thì hỏi cô bé:
- " Du Du, con bị sao vậy? Sao mặt mày lấm lem hết cả rồi? Nói cho bà đi, bà xử nó cho con. "
...☆~= Hết Chap 32 =~☆...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.