Chương 7: Hoàng Tước
Lý Mộ Tịch
02/08/2023
"Anh em ruột thịt còn phải tính sổ rõ ràng, chúng ta chẳng qua chỉ là những tên côn đồ hạ lưu mà thôi." Người đàn ông thấp bé lạnh như băng nhìn anh.
"Tôi chỉ đùa một chút, ông sẽ không coi là thật chứ ?" Bạch Nhất Ngạn đem cái vali nhấc tới trên mặt bàn. Người đàn ông thấp bé định đưa tay sờ, vali lại bị anh kéo đến trước mặt mình: "Hàng đâu?"
Người đàn ông thấp bé thổi tắt điếu thuốc, dậm chân xuống đất và đi vào bếp, một lúc sau, ông ta lấy ra chiếc vali tương tự rồi đặt nó lên bàn.
"Đếm 1, 2, 3, cùng nhau mở ra."
Bạch Nhất Ngạn cười: "1, 2, 3—— "
Hai cái vali cùng nhau mở ra, một cái chứa đầy những xấp tiền giấy, một cái khác tràn đầy những túi nylon chứa bột trắng.
Bạch Nhất Ngạn dùng đầu ngón tay chọc chọc một cái túi, dùng mũi ngửi một ít bột phấn, nhẹ nhàng búng một cái, đóng hộp lại: "Hy vọng lần sau gặp lại."
“Cậu cứ rời đi như vậy?” Thanh âm người đàn ông thấp bé từ phía sau vang lên.
Bạch Nhất Ngạn quay đầu cười nói: "Còn muốn giữ tôi ở lại qua đêm sao?"
"Tôi không muốn giữ cậu lại qua đêm, không bằng chôn cậu xuống đất."
"Ông thật biết nói đùa."
"Ai nói tôi nói đùa?"
“Chẳng lẽ ông thật sự nghiêm túc?” Bạch Nhất Ngạn cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ ông bị điên rồi sao?”
Người đàn ông thấp bé: "Cậu không cảm thấy đầu óc choáng váng sao?"
Sắc mặt của Bạch Nhất Ngạn có chút mất tự nhiên, bước chân lảo đảo hai cái, thụt lùi hai bước, vượt qua đè cái vali ở trên bàn, chống đỡ thân thể sắp ngã xuống. Trên cái trán trắng nõn rỉ ra một chút mồ hôi, đầu ngón tay khẽ run: "Tại sao? Chẳng lẽ ông muốn đen ăn đen?"
"Cao đại ca cũng không dạy tôi cái này, nhưng mà, hàng của tôi chỉ giao cho người Đài Bắc mà anh Hùng phái tới. Cậu là ai, nói thật đi?" Người đàn ông thấp bé cười lạnh một tiếng, nâng vali chứa tiền giả đến trước mặt anh.
"... Ông cho cái gì vào cà phê?" Bạch Nhất Ngạn đã có nhút nhìn không rõ.
Người đàn ông thấp bé một bên mở vali ra, vừa nói: "Chỉ trách cậu không đủ cẩn thận. Lúc ra cửa, không ai dạy cậu mọi sự phải cẩn thận sao? Gõ của phải ba tiếng, hai dài một ngắn, đây là thông lệ bên này của chúng tôi.”
"Thì ra là như vậy."
Thanh âm này vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có ảo não cùng hối hận khi bị mưu hại. Người đàn ông thấp bé sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn anh, nhất thời kinh hãi.
"Tôi chỉ đùa một chút, ông sẽ không coi là thật chứ ?" Bạch Nhất Ngạn đem cái vali nhấc tới trên mặt bàn. Người đàn ông thấp bé định đưa tay sờ, vali lại bị anh kéo đến trước mặt mình: "Hàng đâu?"
Người đàn ông thấp bé thổi tắt điếu thuốc, dậm chân xuống đất và đi vào bếp, một lúc sau, ông ta lấy ra chiếc vali tương tự rồi đặt nó lên bàn.
"Đếm 1, 2, 3, cùng nhau mở ra."
Bạch Nhất Ngạn cười: "1, 2, 3—— "
Hai cái vali cùng nhau mở ra, một cái chứa đầy những xấp tiền giấy, một cái khác tràn đầy những túi nylon chứa bột trắng.
Bạch Nhất Ngạn dùng đầu ngón tay chọc chọc một cái túi, dùng mũi ngửi một ít bột phấn, nhẹ nhàng búng một cái, đóng hộp lại: "Hy vọng lần sau gặp lại."
“Cậu cứ rời đi như vậy?” Thanh âm người đàn ông thấp bé từ phía sau vang lên.
Bạch Nhất Ngạn quay đầu cười nói: "Còn muốn giữ tôi ở lại qua đêm sao?"
"Tôi không muốn giữ cậu lại qua đêm, không bằng chôn cậu xuống đất."
"Ông thật biết nói đùa."
"Ai nói tôi nói đùa?"
“Chẳng lẽ ông thật sự nghiêm túc?” Bạch Nhất Ngạn cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ ông bị điên rồi sao?”
Người đàn ông thấp bé: "Cậu không cảm thấy đầu óc choáng váng sao?"
Sắc mặt của Bạch Nhất Ngạn có chút mất tự nhiên, bước chân lảo đảo hai cái, thụt lùi hai bước, vượt qua đè cái vali ở trên bàn, chống đỡ thân thể sắp ngã xuống. Trên cái trán trắng nõn rỉ ra một chút mồ hôi, đầu ngón tay khẽ run: "Tại sao? Chẳng lẽ ông muốn đen ăn đen?"
"Cao đại ca cũng không dạy tôi cái này, nhưng mà, hàng của tôi chỉ giao cho người Đài Bắc mà anh Hùng phái tới. Cậu là ai, nói thật đi?" Người đàn ông thấp bé cười lạnh một tiếng, nâng vali chứa tiền giả đến trước mặt anh.
"... Ông cho cái gì vào cà phê?" Bạch Nhất Ngạn đã có nhút nhìn không rõ.
Người đàn ông thấp bé một bên mở vali ra, vừa nói: "Chỉ trách cậu không đủ cẩn thận. Lúc ra cửa, không ai dạy cậu mọi sự phải cẩn thận sao? Gõ của phải ba tiếng, hai dài một ngắn, đây là thông lệ bên này của chúng tôi.”
"Thì ra là như vậy."
Thanh âm này vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có ảo não cùng hối hận khi bị mưu hại. Người đàn ông thấp bé sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn anh, nhất thời kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.