Chương 19: Phần 19
Lạc Thạch
14/10/2024
7. Thiết cục - Sao phải tiếc
Ta giật mình: "Đứa trẻ trong bụng Tiết Thường Khiết không phải con của Hoàng thượng?"
Nụ cười trên môi của Hoàng hậu càng rõ ràng hơn, dường như có chút hả hê: "Không tin sao?"
Ta nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve nhành hoa bỉ ngạn: "Tiết Thường Khiết tuy độc ác nhưng nàng ta thực sự thích Hoàng thượng, sao có thể. . ."
Hoàng hậu cười: "Nàng ta thích Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại sủng ái ngươi, nên cả Xuân Hoa cung tràn ngập mùi ghen tuông, vì đố kỵ và oán hận, nàng ta bắt đầu giận dỗi Hoàng thượng. Ngươi cũng biết đấy, khi Tiết Thường Khiết nổi cáu, nàng ta sẽ cố tình khiến Hoàng thượng ghen."
"Thần thiếp biết, nhưng trong cung đâu có công tử nào không biết điều mà dám có ý đồ với nàng ta."
Hoàng hậu cười nói: "Trong cung tuy không có công tử, nhưng lại có tiểu thái giám tuyên chỉ phong Tiết Thường Khiết làm tần."
Ta sửng sốt: "Tiểu thái giám làm sao khiến nàng ta có thai được? Nhiều lắm chỉ có thể ngắm nhìn thôi, chắc chắn là. . ." Ta nghĩ một lúc, chợt hiểu ra và kinh ngạc: "A! Tháng trước Tiết Thường Khiết và Hoàng thượng đến Quang Hoa tự lễ Phật, chẳng lẽ tiểu thái giám đã đưa nàng ta đến gặp hòa thượng. . ."
Hoàng hậu vừa tức vừa buồn cười: "Hoàng thượng luôn ở bên cạnh nàng ta, làm sao có thể. . . Ngươi nói năng lung tung, nếu không phải vì ngươi đang có thai, ta đã sai người vả miệng ngươi rồi." Nàng ta lần tràng hạt trong tay niệm vài câu Phật hiệu, giận dữ nhìn ta: "Ăn bánh mà còn nói bậy, xem sau này Phật tổ phạt ngươi thế nào."
Ta cười hì hì cắn thêm một miếng bánh dứa: "Phật tổ vốn dĩ cũng chẳng ưa thần thiếp, muốn phạt thì cứ phạt. Thần thiếp có nương nương bảo vệ, không sợ Phật tổ. Nương nương, Tiết Thường Khiết có thai thì liên quan gì đến tiểu thái giám đó?"
Hoàng hậu mỉm cười cầm lấy một miếng bánh dứa, nhưng không có ý định ăn, chỉ dùng đuôi mắt dài nhìn xuống lớp vỏ bánh, dường như có thể nhìn thấu phần nhân bên trong: "Thái giám được đưa vào cung, theo lẽ thường Tư Lễ Giám sẽ phải kiểm tra lại một lần. Nhưng nếu trong cung cần người gấp, nhét chút bạc cũng có thể qua loa việc kiểm tra này, dù sao cũng hiếm khi có người ra khỏi tịnh phòng mà vẫn là nam nhân."
Ta ngạc nhiên nhìn nàng ta: "Vậy tiểu thái giám đó vẫn còn. . ."
Hoàng hậu cười nói: "Tất nhiên không thể tính là một nam nhân trọn vẹn, nhưng. . ." Đôi môi mỏng của nàng ta hơi cong lên: "Cũng có thể tính là nửa nam nhân, đủ để Tiết Thường Khiết dùng rồi."
"Nhưng nương nương, làm sao Tiết Thường Khiết lại chịu để một tiểu thái giám. . ."
"Tất nhiên là đã dùng vài thủ đoạn." Hoàng hậu cười nghiền nát lớp vỏ bánh dứa: "Lần đầu tiên hiển nhiên là sử dụng thôi tình dược. Tiết Thường Khiết giận dỗi với Hoàng thượng, vốn đã bị lạnh nhạt hai tháng, trong lúc khó chịu lại nghe đầy tai những lời 'làm như vậy với thái giám không tính là phản bội Hoàng thượng', tự nhiên cũng ỡm ờ đẩy đưa. Có lần đầu tiên rồi, những lần sau tự nhiên sẽ dễ dàng hơn."
"Nhưng nương nương, Hoàng thượng chỉ mới cãi nhau với nàng ta ba tháng trước, một tháng trước bọn họ đã làm hòa rồi. Ngày Hoàng thượng triệu nàng ta tới thị tẩm trùng với thời gian thai kỳ hiện tại của nàng ta, hài tử chưa chắc. . ."
Ta chợt phản ứng lại: "Tiết Thường Khiết mua chuộc thái y?"
Hoàng hậu cười nói: "Thái y chính là đệ tử đắc ý của tổ phụ ta. Hiện tại để tránh Hoàng thượng nghi ngờ nên không qua lại nữa, nhưng tình xưa vẫn còn. Tiết Thường Khiết làm bẩn huyết thống hoàng gia như vậy, lại ép buộc thái y nói thai nhi hơn hai tháng thành chưa đầy một tháng, đương nhiên thái y phải báo cho bổn cung biết."
Hoàng hậu bóc lớp vỏ bánh dứa đưa cho ta. Ta chưa từng ăn bánh dứa như vậy ở trước mặt nàng ta, nhưng nàng ta đã nhận ra ta không thích vỏ bánh. Khi Hoàng hậu nương nương muốn đối xử tốt với ai, quả thực chu đáo đến mức khiến người ta rơi lệ.
Ta mệt mỏi đến nỗi không thể rơi lệ, nhưng ta có thể làm cho hai mắt ngập tràn vẻ cảm động.
Ta giật mình: "Đứa trẻ trong bụng Tiết Thường Khiết không phải con của Hoàng thượng?"
Nụ cười trên môi của Hoàng hậu càng rõ ràng hơn, dường như có chút hả hê: "Không tin sao?"
Ta nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve nhành hoa bỉ ngạn: "Tiết Thường Khiết tuy độc ác nhưng nàng ta thực sự thích Hoàng thượng, sao có thể. . ."
Hoàng hậu cười: "Nàng ta thích Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại sủng ái ngươi, nên cả Xuân Hoa cung tràn ngập mùi ghen tuông, vì đố kỵ và oán hận, nàng ta bắt đầu giận dỗi Hoàng thượng. Ngươi cũng biết đấy, khi Tiết Thường Khiết nổi cáu, nàng ta sẽ cố tình khiến Hoàng thượng ghen."
"Thần thiếp biết, nhưng trong cung đâu có công tử nào không biết điều mà dám có ý đồ với nàng ta."
Hoàng hậu cười nói: "Trong cung tuy không có công tử, nhưng lại có tiểu thái giám tuyên chỉ phong Tiết Thường Khiết làm tần."
Ta sửng sốt: "Tiểu thái giám làm sao khiến nàng ta có thai được? Nhiều lắm chỉ có thể ngắm nhìn thôi, chắc chắn là. . ." Ta nghĩ một lúc, chợt hiểu ra và kinh ngạc: "A! Tháng trước Tiết Thường Khiết và Hoàng thượng đến Quang Hoa tự lễ Phật, chẳng lẽ tiểu thái giám đã đưa nàng ta đến gặp hòa thượng. . ."
Hoàng hậu vừa tức vừa buồn cười: "Hoàng thượng luôn ở bên cạnh nàng ta, làm sao có thể. . . Ngươi nói năng lung tung, nếu không phải vì ngươi đang có thai, ta đã sai người vả miệng ngươi rồi." Nàng ta lần tràng hạt trong tay niệm vài câu Phật hiệu, giận dữ nhìn ta: "Ăn bánh mà còn nói bậy, xem sau này Phật tổ phạt ngươi thế nào."
Ta cười hì hì cắn thêm một miếng bánh dứa: "Phật tổ vốn dĩ cũng chẳng ưa thần thiếp, muốn phạt thì cứ phạt. Thần thiếp có nương nương bảo vệ, không sợ Phật tổ. Nương nương, Tiết Thường Khiết có thai thì liên quan gì đến tiểu thái giám đó?"
Hoàng hậu mỉm cười cầm lấy một miếng bánh dứa, nhưng không có ý định ăn, chỉ dùng đuôi mắt dài nhìn xuống lớp vỏ bánh, dường như có thể nhìn thấu phần nhân bên trong: "Thái giám được đưa vào cung, theo lẽ thường Tư Lễ Giám sẽ phải kiểm tra lại một lần. Nhưng nếu trong cung cần người gấp, nhét chút bạc cũng có thể qua loa việc kiểm tra này, dù sao cũng hiếm khi có người ra khỏi tịnh phòng mà vẫn là nam nhân."
Ta ngạc nhiên nhìn nàng ta: "Vậy tiểu thái giám đó vẫn còn. . ."
Hoàng hậu cười nói: "Tất nhiên không thể tính là một nam nhân trọn vẹn, nhưng. . ." Đôi môi mỏng của nàng ta hơi cong lên: "Cũng có thể tính là nửa nam nhân, đủ để Tiết Thường Khiết dùng rồi."
"Nhưng nương nương, làm sao Tiết Thường Khiết lại chịu để một tiểu thái giám. . ."
"Tất nhiên là đã dùng vài thủ đoạn." Hoàng hậu cười nghiền nát lớp vỏ bánh dứa: "Lần đầu tiên hiển nhiên là sử dụng thôi tình dược. Tiết Thường Khiết giận dỗi với Hoàng thượng, vốn đã bị lạnh nhạt hai tháng, trong lúc khó chịu lại nghe đầy tai những lời 'làm như vậy với thái giám không tính là phản bội Hoàng thượng', tự nhiên cũng ỡm ờ đẩy đưa. Có lần đầu tiên rồi, những lần sau tự nhiên sẽ dễ dàng hơn."
"Nhưng nương nương, Hoàng thượng chỉ mới cãi nhau với nàng ta ba tháng trước, một tháng trước bọn họ đã làm hòa rồi. Ngày Hoàng thượng triệu nàng ta tới thị tẩm trùng với thời gian thai kỳ hiện tại của nàng ta, hài tử chưa chắc. . ."
Ta chợt phản ứng lại: "Tiết Thường Khiết mua chuộc thái y?"
Hoàng hậu cười nói: "Thái y chính là đệ tử đắc ý của tổ phụ ta. Hiện tại để tránh Hoàng thượng nghi ngờ nên không qua lại nữa, nhưng tình xưa vẫn còn. Tiết Thường Khiết làm bẩn huyết thống hoàng gia như vậy, lại ép buộc thái y nói thai nhi hơn hai tháng thành chưa đầy một tháng, đương nhiên thái y phải báo cho bổn cung biết."
Hoàng hậu bóc lớp vỏ bánh dứa đưa cho ta. Ta chưa từng ăn bánh dứa như vậy ở trước mặt nàng ta, nhưng nàng ta đã nhận ra ta không thích vỏ bánh. Khi Hoàng hậu nương nương muốn đối xử tốt với ai, quả thực chu đáo đến mức khiến người ta rơi lệ.
Ta mệt mỏi đến nỗi không thể rơi lệ, nhưng ta có thể làm cho hai mắt ngập tràn vẻ cảm động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.