Chương 53
Bối Hân
03/08/2019
Hà Nghiên tiến thẳng không bị ai ngăn cản. Không khác ngày trước, người
mở cửa vẫn là A Giang, nhưng ánh mắt gã không còn lạnh lùng mà lộ vẻ lo
lắng. Lúc cô đi lướt qua, gã nhỏ giọng nhắc nhở: “Phó tiên sinh đang rất không vui.”
Hà Nghiên thoáng dừng chân, điềm tĩnh bước vào. Cô đứng trước phòng khách rộng lớn ngước mắt nhìn lên lầu hai, vô tình thấy bóng dáng Phó Thận Hành. Hắn đứng ở đầu cầu thang, từ trên cao nhìn xuống, ánh mặt lạnh lẽo sắc nhọn rơi xuống mặt cô, không chút cảm xúc.
Cô không nhúc nhích, đứng nguyên một chỗ ngẩng đầu đối mặt với hắn.
Một lát sau, hắn đột nhiên nhếch môi cười, thản nhiên nói: “Lại đây.”
Nói xong, hắn quay người tiến vào căn phòng bên trái trước.
Hà Nghiên hít sâu một hơi, cất bước lên lầu. Cửa phòng bên trái để mở. Đó là một gian xép rất rộng, phía ngoài là phòng khách ngày trước cô từng chịu nhục, qua một phòng nữa mới là phòng ngủ của Phó Thận Hành. Có tiếng nước phát ra từ phòng tắm, xuyên qua lớp kính mờ khảm trên tường, thấp thoáng bóng dáng cao lớn của Phó Thận Hành.
Lúc sau, hắn quấn khăn, lau mái tóc ẩm ướt bước ra khỏi phòng tắm, nhìn cô đứng trong phòng, lạnh giọng ra lệnh: “Tắm đi.”
Hà Nghiên đứng im, khóe môi mấp máy, đáp: “Tắm ở nhà rồi.”
Nghe vậy, hắn dừng bước, liếc xéo rồi xoay người đứng trước mặt cô, đưa tay túm lấy cằm, chăm chú quan sát gương mặt cô, cười như không: “Thật không? Sao tôi vẫn cảm thấy bẩn nhỉ? Tốt nhất là tắm đi, tẩy sạch sẽ mùi vị đàn ông trên người cho tôi.”
Cô mím môi, thân thể thoáng run.
Hắn vẫn cười nhẹ, ngón cái di mạnh môi cô, lau vết son đỏ, chán ghét bôi lên mặt cô, thủng thẳng nói: “Trang điểm đậm như thế này Lương Viễn Trạch vẫn thấy vừa miệng, không cảm thấy ghê tởm sao?”
Cô im lặng, lưng cứng ngắc đứng một chỗ, mặc hắn tùy ý vũ nhục.
Dáng vẻ thờ ơ của cô, khiến hắn phẫn hận, cuối cùng không duy trì được vẻ lý trí giả tạo, bật cười thành tiếng, bất chợt vươn tay nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào phòng tắm. Hắn nhấn cô dưới vòi sen, mở nước, cầm vòi phun, không đoái hoài xịt thẳng vào mặt cô.Cô tránh không kịp, nhất thời hỗn loạn.
Dòng nước buốt như băng nhanh chóng thấm ướt áo khoác ngoài. Chiếc áo lông ấm áp lập tức biến thành lồng giam rét lạnh, nặng nề giam cầm cô. Dường như chỉ trong giây lát, từ trong tới ngoài, cô không còn chút nhiệt độ. Lúc đầu, cô vẫn còn giãy dụa, sau không nhúc nhích nổi, đứng ngây ở đó mặc hắn nổi điên.
May mắn hắn không nổi điên quá lâu, vất vòi sen xuống đất, sau đó dùng một tay đẩy cô lên vách tường, một tay bóp cổ cô, cười lạnh hỏi: “Thế nào? Giờ đã biết tôi chơi trò gì chưa? Chẳng phải cô bảo tôi không biết nói lời yêu thương đó sao?”
Hà Nghiên không cách nào đáp lời, dưới lớp phấn son nhòe nhoẹt, sắc mặt cô tái xanh, giống như người chết, hàm răng vô thức va lập cập, không dừng được. Cô bướng bỉnh nhếch môi nhìn hắn cười, cơ thể dần dần xụi lơ.
Phó Thận Hành thoáng sững sờ, mấy giây sau mới bừng tỉnh trở lại bình thường, nhận ra mình đã làm gì. Hắn vội giang tay nâng cô dậy, vội vã gọi tên: “Hà Nghiên?”
Cô không thể trả lời, đầu bất lực rũ xuống vai hắn, bất động.
Hắn cả kinh, đưa tay kiểm tra, bắt gặp hơi thở yếu ớt của cô, lúc này trong lòng mới thả lỏng, vội ôm cô vào bồn tắm, mở nước ấm, vừa nhìn vừa cởi bộ quần áo ướt trên người cô. Trong lúc chật vật cởi quần áo của cô, hắn phát hiện ra miếng băng vệ sinh, một màu đỏ chói khiến hắn bất giác ngẩn người, cẩn thận ôm cô vào lòng, dùng thân thể của mình làm nóng người cô.
Ngâm nước ấm, cộng thêm nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn từ sau lưng, thân thể lạnh toát của Hà Nghiên dần mềm ra. Lúc này cô đã có thể cất tiếng rên, tay run rẩy bám thành bồn tắm, cố gắng ngồi dậy, định tránh xa hắn.
Hắn khẽ thu tay, lần nữa lại ôm cô vào ngực, thì thầm bên tai: “Ngoan nào, đừng nổi nóng, tự mình chuốc khổ.”
Thân thể cô cứng ngắc, tay bảo vệ trước người, duy trì tư thế kháng cự, giọng run run: “Phó Thận Hành, anh là tên đốn mạt.”
Lửa nóng của hắn không biết tiêu tán từ lúc nào, trong lòng chỉ còn mệt mỏi, nghe vậy trầm giọng “ừ” một tiếng, khẽ làm hòa: “Tôi vốn là một tên khốn mà.”
Cô thoáng nghẹn lời, lẩm bẩm: “Đúng vậy, Thẩm Tri Tiết chính là một tên khốn.”Hắn cười cười, kéo mạnh cánh tay ngăn trước người cô ra, đổi thành tay hắn, nhưng không tùy tiện sàm sỡ, mà chỉ nhẹ nhàng che chắn, ôm lấy cô từ phía sau, chần chừ một lúc mới hỏi thầm: “Khuya hôm trước, Lương Viễn Trạch không chạm vào em, đúng không?”
Cô sững người, căm hận đáp: “Phó Thận Hành, anh nghĩ ai cũng khốn nạn giống anh sao?”
“Không phải thì tốt.” Hắn vẫn cười nhẹ, nhìn cô phẫn nộ như vậy, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn, tay bắt đầu không thành thật, mặc kệ phản ứng yếu ớt của cô, chầm chậm xoa nắn, đưa môi hôn khẽ lên cổ cô, nhìn cô giãy dụa, hắn càng ôm cô chặt thêm, thấp giọng: “Đừng làm loạn, tôi sẽ không đụng vào em.”
Cô phẫn nộ hỏi: “Vậy bây giờ anh đang làm cái trò gì thế?”
“Tôi chỉ đi từ từ bên ngoài, không tiến vào.” Hắn khàn giọng trả lời.
Nói như vậy, ngay cả một cô gái không biết gì cũng phải nổi giận. Hà Nghiên biết dục niệm của hắn đang nổi bừng bừng, cô uất hận nhắm mắt, cắn răng nhả từng chữ: “Phó Thận Hành, anh có thể tìm một cô gái khác đến, bỏ qua cho tôi lần này, được không?”
“Tôi không muốn họ.” Hắn trả lời, tựa đầu vùi sâu vào cổ cô, buồn bực, hắn đã nhịn mấy ngày đến mức khó chịu nhưng không hiểu sao, lại không muốn tìm đến những phụ nữ khác. Vô dụng thôi, họ không giải quyết được khát khao của hắn.
Hà Nghiên cảm nhận thấy vật cứng rắn nóng giãy rục rịch sau lưng , cô hít sâu, run rẩy hỏi: “Tôi sẽ dùng miệng, được chứ?”
“Thật ư?” Hắn sung sướng, cúi đầu hôn đôi môi cô, phát hiện cô không hề đáp trả, hắn từ từ dừng lại, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn cô: “Trong lòng không tình nguyện, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi không muốn.” Cô phẫn uất dõi theo hắn: “Nhưng tình nguyện hay không có liên quan gì? Dù sao anh cũng phải phát tiết, tôi không thể từ chối, chỉ có thể lựa chọn cách làm tổn thương mình nhỏ nhất mà thôi.”
Bất ngờ thay, hắn không tức giận, sau khi im lặng giây lát, hắn ôm cô vào ngực.
Cô còn đang ngạc nhiên thì đã bị hắn kéo từ phía trước sang ngồi bên cạnh, dùng một tay vừa ôm siết lấy cô, tay còn lại vươn xuống nước tự cầm thằng nhỏ của mình. Hà Nghiên há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn chăm chú. Trên gương mặt anh tuấn lộ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, hắn liếc xéo cô, giọng khàn đặc: “Đừng nhìn, hoặc là tới hôn tôi, hoặc là tới làm giúp tôi.”
Hà Nghiên thoáng dừng chân, điềm tĩnh bước vào. Cô đứng trước phòng khách rộng lớn ngước mắt nhìn lên lầu hai, vô tình thấy bóng dáng Phó Thận Hành. Hắn đứng ở đầu cầu thang, từ trên cao nhìn xuống, ánh mặt lạnh lẽo sắc nhọn rơi xuống mặt cô, không chút cảm xúc.
Cô không nhúc nhích, đứng nguyên một chỗ ngẩng đầu đối mặt với hắn.
Một lát sau, hắn đột nhiên nhếch môi cười, thản nhiên nói: “Lại đây.”
Nói xong, hắn quay người tiến vào căn phòng bên trái trước.
Hà Nghiên hít sâu một hơi, cất bước lên lầu. Cửa phòng bên trái để mở. Đó là một gian xép rất rộng, phía ngoài là phòng khách ngày trước cô từng chịu nhục, qua một phòng nữa mới là phòng ngủ của Phó Thận Hành. Có tiếng nước phát ra từ phòng tắm, xuyên qua lớp kính mờ khảm trên tường, thấp thoáng bóng dáng cao lớn của Phó Thận Hành.
Lúc sau, hắn quấn khăn, lau mái tóc ẩm ướt bước ra khỏi phòng tắm, nhìn cô đứng trong phòng, lạnh giọng ra lệnh: “Tắm đi.”
Hà Nghiên đứng im, khóe môi mấp máy, đáp: “Tắm ở nhà rồi.”
Nghe vậy, hắn dừng bước, liếc xéo rồi xoay người đứng trước mặt cô, đưa tay túm lấy cằm, chăm chú quan sát gương mặt cô, cười như không: “Thật không? Sao tôi vẫn cảm thấy bẩn nhỉ? Tốt nhất là tắm đi, tẩy sạch sẽ mùi vị đàn ông trên người cho tôi.”
Cô mím môi, thân thể thoáng run.
Hắn vẫn cười nhẹ, ngón cái di mạnh môi cô, lau vết son đỏ, chán ghét bôi lên mặt cô, thủng thẳng nói: “Trang điểm đậm như thế này Lương Viễn Trạch vẫn thấy vừa miệng, không cảm thấy ghê tởm sao?”
Cô im lặng, lưng cứng ngắc đứng một chỗ, mặc hắn tùy ý vũ nhục.
Dáng vẻ thờ ơ của cô, khiến hắn phẫn hận, cuối cùng không duy trì được vẻ lý trí giả tạo, bật cười thành tiếng, bất chợt vươn tay nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào phòng tắm. Hắn nhấn cô dưới vòi sen, mở nước, cầm vòi phun, không đoái hoài xịt thẳng vào mặt cô.Cô tránh không kịp, nhất thời hỗn loạn.
Dòng nước buốt như băng nhanh chóng thấm ướt áo khoác ngoài. Chiếc áo lông ấm áp lập tức biến thành lồng giam rét lạnh, nặng nề giam cầm cô. Dường như chỉ trong giây lát, từ trong tới ngoài, cô không còn chút nhiệt độ. Lúc đầu, cô vẫn còn giãy dụa, sau không nhúc nhích nổi, đứng ngây ở đó mặc hắn nổi điên.
May mắn hắn không nổi điên quá lâu, vất vòi sen xuống đất, sau đó dùng một tay đẩy cô lên vách tường, một tay bóp cổ cô, cười lạnh hỏi: “Thế nào? Giờ đã biết tôi chơi trò gì chưa? Chẳng phải cô bảo tôi không biết nói lời yêu thương đó sao?”
Hà Nghiên không cách nào đáp lời, dưới lớp phấn son nhòe nhoẹt, sắc mặt cô tái xanh, giống như người chết, hàm răng vô thức va lập cập, không dừng được. Cô bướng bỉnh nhếch môi nhìn hắn cười, cơ thể dần dần xụi lơ.
Phó Thận Hành thoáng sững sờ, mấy giây sau mới bừng tỉnh trở lại bình thường, nhận ra mình đã làm gì. Hắn vội giang tay nâng cô dậy, vội vã gọi tên: “Hà Nghiên?”
Cô không thể trả lời, đầu bất lực rũ xuống vai hắn, bất động.
Hắn cả kinh, đưa tay kiểm tra, bắt gặp hơi thở yếu ớt của cô, lúc này trong lòng mới thả lỏng, vội ôm cô vào bồn tắm, mở nước ấm, vừa nhìn vừa cởi bộ quần áo ướt trên người cô. Trong lúc chật vật cởi quần áo của cô, hắn phát hiện ra miếng băng vệ sinh, một màu đỏ chói khiến hắn bất giác ngẩn người, cẩn thận ôm cô vào lòng, dùng thân thể của mình làm nóng người cô.
Ngâm nước ấm, cộng thêm nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn từ sau lưng, thân thể lạnh toát của Hà Nghiên dần mềm ra. Lúc này cô đã có thể cất tiếng rên, tay run rẩy bám thành bồn tắm, cố gắng ngồi dậy, định tránh xa hắn.
Hắn khẽ thu tay, lần nữa lại ôm cô vào ngực, thì thầm bên tai: “Ngoan nào, đừng nổi nóng, tự mình chuốc khổ.”
Thân thể cô cứng ngắc, tay bảo vệ trước người, duy trì tư thế kháng cự, giọng run run: “Phó Thận Hành, anh là tên đốn mạt.”
Lửa nóng của hắn không biết tiêu tán từ lúc nào, trong lòng chỉ còn mệt mỏi, nghe vậy trầm giọng “ừ” một tiếng, khẽ làm hòa: “Tôi vốn là một tên khốn mà.”
Cô thoáng nghẹn lời, lẩm bẩm: “Đúng vậy, Thẩm Tri Tiết chính là một tên khốn.”Hắn cười cười, kéo mạnh cánh tay ngăn trước người cô ra, đổi thành tay hắn, nhưng không tùy tiện sàm sỡ, mà chỉ nhẹ nhàng che chắn, ôm lấy cô từ phía sau, chần chừ một lúc mới hỏi thầm: “Khuya hôm trước, Lương Viễn Trạch không chạm vào em, đúng không?”
Cô sững người, căm hận đáp: “Phó Thận Hành, anh nghĩ ai cũng khốn nạn giống anh sao?”
“Không phải thì tốt.” Hắn vẫn cười nhẹ, nhìn cô phẫn nộ như vậy, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn, tay bắt đầu không thành thật, mặc kệ phản ứng yếu ớt của cô, chầm chậm xoa nắn, đưa môi hôn khẽ lên cổ cô, nhìn cô giãy dụa, hắn càng ôm cô chặt thêm, thấp giọng: “Đừng làm loạn, tôi sẽ không đụng vào em.”
Cô phẫn nộ hỏi: “Vậy bây giờ anh đang làm cái trò gì thế?”
“Tôi chỉ đi từ từ bên ngoài, không tiến vào.” Hắn khàn giọng trả lời.
Nói như vậy, ngay cả một cô gái không biết gì cũng phải nổi giận. Hà Nghiên biết dục niệm của hắn đang nổi bừng bừng, cô uất hận nhắm mắt, cắn răng nhả từng chữ: “Phó Thận Hành, anh có thể tìm một cô gái khác đến, bỏ qua cho tôi lần này, được không?”
“Tôi không muốn họ.” Hắn trả lời, tựa đầu vùi sâu vào cổ cô, buồn bực, hắn đã nhịn mấy ngày đến mức khó chịu nhưng không hiểu sao, lại không muốn tìm đến những phụ nữ khác. Vô dụng thôi, họ không giải quyết được khát khao của hắn.
Hà Nghiên cảm nhận thấy vật cứng rắn nóng giãy rục rịch sau lưng , cô hít sâu, run rẩy hỏi: “Tôi sẽ dùng miệng, được chứ?”
“Thật ư?” Hắn sung sướng, cúi đầu hôn đôi môi cô, phát hiện cô không hề đáp trả, hắn từ từ dừng lại, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn cô: “Trong lòng không tình nguyện, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi không muốn.” Cô phẫn uất dõi theo hắn: “Nhưng tình nguyện hay không có liên quan gì? Dù sao anh cũng phải phát tiết, tôi không thể từ chối, chỉ có thể lựa chọn cách làm tổn thương mình nhỏ nhất mà thôi.”
Bất ngờ thay, hắn không tức giận, sau khi im lặng giây lát, hắn ôm cô vào ngực.
Cô còn đang ngạc nhiên thì đã bị hắn kéo từ phía trước sang ngồi bên cạnh, dùng một tay vừa ôm siết lấy cô, tay còn lại vươn xuống nước tự cầm thằng nhỏ của mình. Hà Nghiên há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn chăm chú. Trên gương mặt anh tuấn lộ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, hắn liếc xéo cô, giọng khàn đặc: “Đừng nhìn, hoặc là tới hôn tôi, hoặc là tới làm giúp tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.