Chương 60
Bối Hân
06/10/2019
Nữ nhân viên phục vụ dừng tay, ngẩng đầu nhìn Phó Thận Hành, nét mặt vừa
ngạc nhiên vừa vui mừng, luống cuống hỏi hắn: "Phó tiên sinh, ngài vẫn
nhớ em ư?"
Phó Thận Hành đã ngấm rượu, không trả lời, ngửa người ra sau, nheo mắt quan sát người trước mặt. Mặc dù mặc đồng phục của nhân viên phục vụ nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra đây là một cô gái trẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to, dáng dấp chưa quá mười bảy mười tám, hai đầu lông mày mang vẻ ngây thơ, ánh mắt lấp lánh, tràn đầy phấn khích và mong chờ.
Hắn nhếch môi, chỉ tay vào cô gái: "Tại diễn đàn kinh tế."
"Không sai, chính là ở diễn đàn kinh tế, em đã chạy đến xin chữ ký ngài." Cô gái vừa mừng vừa sợ, gật đầu lia lịa, đôi mắt cười cong cong thành hình bán nguyệt: "Trí nhớ ngài tốt thật, em cứ ngỡ ngài đã quên mất em."
Tâm trạng Phó Thận Hành đã tốt hơn, nói: "Cô chụp ảnh chung mà không gửi lại cho tôi."
"Chụp ảnh chung..." Cô gái cười xấu hổ, gương mặt đỏ ửng, đưa tay vén lọn tóc xõa bên tai, giải thích:
"Định gửi cho ngài nhưng sau khi trở về mới biết đã làm mất danh thiếp của ngài, em lại không muốn quấy rầy ngài."
Mặc dù Tiểu Ngũ không biết cô gái là ai, nhưng xem ra có quen biết Phó Thận Hành, anh ta liền cười chen lời: "Thật khéo! Hai người vô tình gặp nhau, duyên phận, là duyên phận đấy, mau ngồi xuống nói chuyện đi."
Phó Thận Hành không lên tiếng, cũng không từ chối, cô gái ngượng ngùng đứng một chỗ, e dè đáp: "Nhưng em vẫn đang phải làm việc."
Lời vừa dứt, không chỉ có Tiểu Ngũ bật cười, mà ngay cả Phó Thận Hành cũng bất giác nhếch môi. Cô gái chưa kịp hiểu, lại bị bọn họ cười cợt nên cảm thấy lúng túng, tay chân luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải. Tiểu Ngũ liếc nhìn vẻ mặt Phó Thận Hành, cười hỏi cô gái: "Cô em, cô vừa tới làm đúng không?"
"Không phải." Cô lắc đầu, trả lời cẩn thận: "Em đến làm được mấy hôm rồi."
Lần này, không chỉ Phó Thận Hành và Tiểu Ngũ, đám Đầu Trọc ngồi đằng xa cũng bật cười. Tiểu Ngũ nén cười, nói: "Ôi chao, quả là lâu, quản lý của cô làm việc không ra làm sao cả, hại cô đến Phó tiên sinh là ai cũng không biết. Thôi được, không nói chuyện phiếm nữa, cô tên gì?"
Trần Hòa, cô gái này không phải ai khác, chính là Trần Hòa con gái của cảnh sát Trần. Nhưng cô chỉ khẽ cười, đáp: "Quách Thần, em là Quách Thần ạ."
Tiểu Ngũ chỉ bừa vào một ả, dặn dò: "Đi đi, nói với quản lý một tiếng, bảo tối nay Quách Thần sẽ ở đây tiếp Phó tiên sinh." Nói xong, anh ta còn kêu Trần Hòa ngồi xuống, chăm chú nhìn cô: "Ngồi xuống đi, hôm nay tâm trạng của Phó tiên sinh không tốt, cô chỉ cần làm cho anh ấy cười, tôi sẽ bảo quản lý tăng lương cho cô."
Phó Thận Hành đang trầm ngâm, nghe vậy lườm Tiểu Ngũ, nhẹ giọng mắng: "Cút sang một bên."
Trần Hòa nhìn Tiểu Ngũ, hỏi: "Thực ạ?"
Tiểu Ngũ thấy Phó Thận Hành không thực sự tức giận liền phớt lờ, trêu chọc Trần Hòa: "Thật, thật như vàng thật ấy."
Trần Hòa cười rạng rỡ, ngồi xuống bên cạnh Phó Thận Hành, làm bộ nữ sinh ngây thơ ngoan hiền, nghiêm túc nói: "Phó tiên sinh, em sẽ kể truyện cười cho ngài nghe, em là người kể truyện cười giỏi nhất đó."
Tiểu Ngũ nghe vậy suýt phun rượu ra, Phó Thận Hành cũng không khỏi hào hứng. Tiểu Ngũ thấy thế, đương nhiên muốn đùa bỡn, nói với Trần Hòa: "Thế này đi, chúng ta chơi trò chơi, cô kể chuyện cười cho Phó tiên sinh nghe. Nếu anh ấy cười, anh ấy sẽ bị phạt rượu. Nếu anh ấy không cười, cô bị phạt rượu, chịu không?"
Trần Hòa thoáng do dự, quay đầu nhìn Phó Thận Hành.
Không gì an ủi trái tim đàn ông bằng sự sùng bái và hâm mộ của phụ nữ. Có lẽ muốn vứt triệt để hình ảnh Hà Nghiên đáng hận kia ra khỏi đầu và buông thả bản thân nên Phó Thận Hành khẽ nuốt ngụm rượu vào miệng, mỉm cười nhìn Trần Hòa, hỏi: "Dám chơi không?"
Ánh mắt cô sáng lấp lánh, lộ vẻ hưng phấn, gật mạnh đầu, thẳng thắn đáp: "Dám!"
Mọi người nhao nhao tụ tập góp vui, vây Phó Thận Hành và Trần Hòa vào giữa, xem bọn họ chơi trò. Đây không phải là trò chơi căng thẳng, tuy Phó Thận Hành không phải là người vui buồn không lộ như Hà Nghiên nói nhưng cười hay không cười vẫn có thể hoàn toàn khống chế.
Trần Hòa kể liền tù tì mấy mẩu truyện nhưng nét mặt Phó Thận Hành vẫn dửng dưng, không lộ chút cảm xúc. Theo quy tắc trò chơi, Trần Hòa liên tục bị phạt mấy ly rượu. Gương mặt vốn phớt hồng càng thêm đỏ ửng, ánh mắt phủ sương mù, ăn nói bắt đầu lập bập nhưng vẫn cố gắng kể chuyện vui.
Không biết kể đến câu truyện thứ mấy, lúc này Phó Thận Hành mới khẽ nhếch môi.
Trần Hòa phát hiện ra sự kiện trọng đại, chỉ tay vào hắn, la to: "Cười rồi! Ngài cười rồi!"
Nụ cười trên môi Phó Thận Hành càng thêm sâu. Trong lúc mọi người đang hùa reo, hắn nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Trần Hòa hiện rõ vẻ say, kích động nhảy dựng, vỗ tay cười: "Em thắng, em thắng rồi nhé!"
Dáng vẻ vô tư khiến Phó Thận Hành lắc đầu bất lực, nảy lòng tốt hiếm thấy, quay sang dặn dò Tiểu Ngũ: "Đưa cô ấy ra ngoài, sai người chăm sóc, đừng để xảy ra chuyện."
Tiểu Ngũ cười hì hì, đứng lên đích thân dìu Trần Hòa say khướt ra ngoài, kêu chị Hoa tới, ghé tai dặn dò mấy câu rồi giao người cho chị ta, còn mình quay trở lại ghế lô. Đám người bên cạnh Phó Thận Hành đã tản đi, chỉ còn mình hắn ngồi dựa trên ghế sô pha, tay day trán, không biết suy nghĩ gì.
"Sao vậy, anh Hành?" Tiểu Ngũ đi đến, cười hỏi: "Vẫn đang nghĩ chuyện chị Hà ạ?"
Phó Thận Hành không đáp, một lúc sau mới hờ hững hỏi: "Đã thích nghi việc ở công ty chưa?"
Trước kia hắn có nhờ Tiểu Ngũ tới hỗ trợ công ty, gần đây bận rộn không kịp hỏi han, chỉ nghe A Giang nói Tiểu Ngũ đã đến Phó Thị. Vì là người của hắn, nên được sắp xếp cho chức vụ Phó tổng giám đốc.
Tiểu Ngũ cười lúng túng, đáp: "Dù sao mọi việc không phải do em quyết định. Anh Hành cũng biết em không học hành gì, có nhiều việc không hiểu hết được.”
Phó Thận Hành nhíu mày, lạnh giọng: “Không hiểu thì học, đâu phải được học hành là thấy mọi chuyện dễ dàng.”
Tiểu Ngũ vội vàng gật đầu, do dự nói: “Anh, hay là để em ở bên cạnh anh đi, không làm được chuyện quan trọng thì làm chân sai vặt cũng được. Em không thích nhìn sắc mặt của mấy người kia, trước mặt thì tỏ ra tôn kính nhưng quay lưng là nói xấu em. Nếu không phải sợ gây phiền toái cho anh, em đã đánh chúng lâu rồi.”
Phó Thận Hành cười cười, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Vậy thì theo anh.”
Tiểu Ngũ vui mừng, cao hứng mời rượu Phó Thận Hành. Phó Thận Hành vốn hơi say, uống thêm mấy chén, đầu óc bắt đầu choáng váng. Thấy Tiểu Ngũ muốn uống nữa, liền xua tay, phân phó A Giang: “A Giang đi lấy xe, về thôi.”
Tiểu Ngũ cười mờ ám: “Anh Hành, hôm nay đừng về, ở lại đây đi. Trên lầu, chị Hoa đã chuẩn bị cho anh một lễ vật đặc biệt.” Nói xong, anh ta dìu Phó Thận Hành dời ghế sô pha ra ngoài. Bị A Giang tiến lên ngăn anh ta mới dừng lại, vừa cười vừa kích Phó Thận Hành: “Anh, về làm gì? Đại lão gia vẫn muốn về nhìn người phụ nữ mặt lạnh kia sao?”
Hắn muốn nhìn cũng không thể gặp, chỉ cần hắn không gọi điện, người phụ nữ đó sẽ tuyệt đối không chủ động tìm hắn. Phó Thận Hành cười tự giễu, phất tay đuổi A Giang, hỏi Tiểu Ngũ: “Chị Hoa chuẩn bị quà gì cho anh?”
Tiểu Ngũ đáp ngắn gọn: “Anh đi lên mở gói giấy ra là biết.”
Một nơi như Túy Kim Triêu, không thiếu chỗ cho khách ngủ lại, căn phòng chị Hoa sắp xếp cho Phó Thận Hành đương nhiên là tốt nhất. Bên trong căn phòng tổng thống tôn quý xa hoa, Phó Thận Hành rời nhà tắm, thờ ơ xốc tấm chăn mỏng trên giường, nương ánh đèn áp tường lờ mờ, quan sát cô gái đang ngủ say.
Cô gái vẫn còn ít tuổi, không chỉ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, mà toàn thân từ trong tới ngoài đều lộ vẻ trẻ trung, khác hoàn toàn với Hà Nghiên.
Không hiểu sao, trong đầu hắn bỗng vang lên tiếng mắng chửi của Hà Nghiên, cô mắng hắn là ‘đồ vô lại’, là ‘tên lưu manh’, là một kẻ ‘vô sỉ’. Thanh âm rõ ràng vang dội, như văng vẳng bên tai hắn. Phó Thận Hành cười lạnh, buông lỏng góc chăn, đi vòng qua bên kia giường nằm xuống, kéo ít chăn phủ lên người, gối đầu cánh tay, im lặng nhìn trần nhà.
Nếu ở đây, cứ như vậy đụng vào cô bé này, không biết Hà Nghiên sẽ lại cho hắn thêm tội trạng gì.
Nhưng thế thì sao? Phó Thận Hành cười, hắn đâu cần quan tâm người phụ nữ đó thế nào? Mặc dù nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không có bất kỳ hành động gì khác. Không phải làm cao mà là không có hứng. Cô gái nhỏ bên cạnh giống như trái dưa xanh, hắn không thích, thậm chí không thể cứng nổi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, ý thức của hắn dần lơi lỏng. Ngay khi sắp ngủ, hắn đột nghiên nghĩ tới một việc khó hiểu. Không biết hôm nay Hà Nghiên mặc gì. Sau khi bước vào cửa, cô không cởi áo khoác ngoài, chỉ để lộ đôi chân trơn láng. Từ trước tới nay, cô hay mặc váy nhưng chiếc áo khoác dài chưa tới đầu gối, chiếc váy bên trong chắc còn ngắn hơn.
Chỉ khi gặp hắn, cô mới ăn mặc như vậy để làm dáng, khiêu khích tâm can hắn. Người phụ nữ lạnh lùng này, cần nghiêm nghị thì sẽ nghiêm nghị quá mức, cần lẳng lơ thì sẽ lẳng lơ hết mực. Hắn oán hận nghĩ. Trong lúc mải mê suy tư, rốt cuộc Phó Thận Hành cũng chìm vào giấc ngủ.
Không biết trải qua bao lâu, dưới ánh đèn mờ mịt, người bên kia giường khẽ trở mình.
Trần Hòa mơ màng mở mắt, cô ngơ ngác giây lát rồi như phát hiện ra điều bất thường, sợ hãi ngồi bật dậy. Đầu đau muốn nứt, cô không thể không đưa tay ôm đầu, khẽ rên thành tiếng. Xoay sang bên thấy người đàn ông nằm cạnh, cô hoảng hốt tới nỗi cứng đờ, hơi thở như đông cứng.
Là Phó Thận Hành! Cô thực sự đã ngủ cùng Phó Thận Hành.
Không sai, cô đến Túy Kim Triêu là vì Phó Thận Hành. Trần Hòa muốn tiếp cận hắn từ đây, không ngờ ngay lần đầu tiên đã gặp được, lại có thể gần gũi đến như vậy. Hai người còn cùng ngủ chung trên một chiếc giường.
Lúc từ trong phòng bao đi ra, cô vẫn còn chút ý thức, nghe thấy câu Phó Thận Hành dặn dò Tiểu Ngũ: “Đưa cô ấy ra ngoài, sai người chăm sóc, đừng để xảy ra chuyện.” Câu nói ấy khiến cô hơi bất ngờ, một kẻ tội ác tày trời như hắn, vậy mà lại quan tâm tới sự an nguy của cô, cảm giác này quả là quá mức kỳ lạ.
Chuyện sau đó, cô không nhớ rõ, không hiểu sao mình lại đến đây, sao lại cùng hắn ngủ chung một chỗ. May mắn là trên người cô không có cảm giác bất thường. Hắn quá say nên không động vào cô. Trần Hòa ngồi ngây người, mãi sau mới trấn tĩnh, ghé sát gã đàn ông kia, khẽ gọi: “Phó tiên sinh, Phó tiên sinh.”
Không có tiếng trả lời, hắn ngủ rất say, trên gương mặt tuấn tú không chút cảm xúc, lồng ngực rắn chắc hơi phập phồng, hô hấp trầm ổn, hơi thở thoang thoảng mùi rượu, chắc là đã uống không ít.
Cô nhẹ nhàng thở phào, cẩn thận xốc chăn xuống giuờng, che kín người bằng khăn tắm, rón rén ra ngoài, tìm đồ mình cần, một tờ giấy trắng tinh. Chỉ cần lưu dấu vân tay của Phó Thận Hành, cô có thể sử dụng phương pháp chuyên nghiệp để trích xuất hoàn chỉnh và rõ ràng dấu vân tay.
Trần Hòa không biết Hà Nghiên đã lấy dấu vân tay của người đàn ông này kiểu gì, có lẽ là lấy từ các đồ vật làm bằng kim loại hoặc thủy tinh. Nhưng cô ấy đã quá thiếu chuyên nghiệp, dùng phấn trang điểm thông thường thay thế bột nhôm và giấy chuyển gel nước nên dấu vân tay gửi đến chưa đủ rõ, căn bản không thể sử dụng.
Chính tai cô nghe thấy chú Trương nói qua điện thoại với bà nội như vậy. Tất cả bọn họ đều gạt cô, nhưng không sao, cô đương nhiên biết tự tìm cách.
Trần Hòa tự nhận là người can đảm cẩn trọng không hay biết, ngay lúc cô vừa ngồi dậy, người đàn ông kia cũng đã tỉnh.
Phó Thận Hành ngủ không sâu, vì nguyên nhân này, hắn hiếm khi để phụ nữ ngủ lại. Đây là thói quen nhiều năm của hắn. Cho dù đang ngủ say, chỉ cần bên ngoài có chút động tĩnh là hắn liền bừng tỉnh. Cộng thêm bao năm lăn lộn chém giết, phản ứng của hắn càng thêm nhanh nhạy, từ lúc tỉnh đến lúc nạp đạn lên nòng, thời gian chỉ trong một cái chớp mắt.
Không có cách nào khác, muốn sống thì phải nuôi dưỡng kỹ năng này.
Ban đầu, hắn cho rằng cô bé kia định bỏ chạy nên không mấy quan tâm. Thậm chí lúc cô gọi tên hắn, hắn còn cố ý thở sâu, làm như đang ngủ rất say.
Không ngờ cô xuống giường rời đi, một lát sau rón rén quay lại. Cô khẽ gọi hắn, hắn vẫn giả bộ ngủ, sau đó, hắn nghe thấy tiếng giấy sột soạt. Cô nhẹ nhàng cầm tay hắn, nhấn từng ngón tay hắn lên tờ giấy, không dám dùng lực quá mạnh, cẩn thận từng chút một.
Phó Thận Hành là ai chứ. Thoáng chốc hắn đã hiểu được ý đồ của cô, thậm chí còn hé mắt, nhìn cô bận rộn cúi đầu. Ấn xong một tay xong cẩn thận đổi bên, ấn sang tay kia.
Hắn bất giác cười lạnh, nói cô bé này to gan lớn mật, hay nói cô ta thật quá ngu xuẩn.
Phó Thận Hành đột nhiên nghĩ tới Hà Nghiên, nghĩ tới màn đối thoại của cô với con nhóc này trong khách sạn. Cô nói giúp con nhóc, nhờ hắn ký tên. Thì ra, họ là đồng bọn? Muốn lấy vân tay của hắn ư? Vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn thông qua dấu vân tay để chứng minh Phó Thận Hành và Thẩm Tri Tiết cùng là một người ư?
Nhưng, con nhóc kia là ai? Tại sao lại giúp Hà Nghiên làm việc này? Hơn nữa, Hà Nghiên thường xuyên tiếp xúc với hắn, cơ hội lấy dấu vân tay nhiều hơn, cần gì đến một con nhóc gánh phần nguy hiểm thay cô?
Không hiểu sao, hắn đột nhiên nghĩ tới sáng hôm ấy, hắn tự đưa cốc sữa của mình cho Hà Nghiên, cô không chê uống hết chỉ vì mải nghe điện thoại sao? Một người như cô, vì một cú điện thoại mà quên hết căm hận với hắn sao?
Chỉ cần nghi ngờ một chuyện, nghĩ đến các chuyện khác đều thấy có điểm khả nghi. Rất nhiều suy nghĩ xoay chuyển trong đầu không phải trong giây lát. Phó Thận Hành chỉ thấy căm hận Hà Nghiên, hận ngày ấy Hà Nghiên làm ra vẻ thân mật, càng hận bản thân vì vẻ thân mật của cô mà vui sướng trong lòng. Bảo sao mấy ngày qua cô chịu nghe lời như vậy, hàng đêm ngủ cùng hắn, thì ra là có mưu đồ khác.
Trần Hòa ngồi quỳ trên giường, chuyên chú lấy dấu vân tay của Phó Thận Hành, thậm chí còn cẩn thận hà hơi lên mấy ngón tay, không đề phòng hắn hồi tỉnh. Cho tới khi hắn đột nhiên rút tay lại mới hốt hoảng giật mình, thất kinh ngẩng lên nhìn, thấy hắn trở mình, đưa tay sang bên, sờ soạng không thấy người mới chậm rãi mở mắt, nhìn cô.
Hắn làm ra vẻ bất ngờ, nhướng môi, khàn giọng hỏi: “Dậy rồi à?”
Trần Hòa suýt nghẹn, không quên co chân, đè lên tờ giấy giấu diếm, sau đó ngơ ngác gật đầu, trả lời: “Vâng, dậy rồi ạ.”
Nhìn cô, Phó Thận Hành cười khẽ, ngay khi cô đang toát mồ hôi lạnh, hắn níu cô lại. Trần Hòa không kịp phản ứng, bị hắn kéo ngã xuống giường. Hắn trở mình đỡ cô, ngón tay chậm rãi vuốt ve gương mặt cô, thấp giọng nói: “Tốt lắm, nếu đã tỉnh thì chúng ta làm chuyện gì có ý nghĩa chút đi.”
Phó Thận Hành đã ngấm rượu, không trả lời, ngửa người ra sau, nheo mắt quan sát người trước mặt. Mặc dù mặc đồng phục của nhân viên phục vụ nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra đây là một cô gái trẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to, dáng dấp chưa quá mười bảy mười tám, hai đầu lông mày mang vẻ ngây thơ, ánh mắt lấp lánh, tràn đầy phấn khích và mong chờ.
Hắn nhếch môi, chỉ tay vào cô gái: "Tại diễn đàn kinh tế."
"Không sai, chính là ở diễn đàn kinh tế, em đã chạy đến xin chữ ký ngài." Cô gái vừa mừng vừa sợ, gật đầu lia lịa, đôi mắt cười cong cong thành hình bán nguyệt: "Trí nhớ ngài tốt thật, em cứ ngỡ ngài đã quên mất em."
Tâm trạng Phó Thận Hành đã tốt hơn, nói: "Cô chụp ảnh chung mà không gửi lại cho tôi."
"Chụp ảnh chung..." Cô gái cười xấu hổ, gương mặt đỏ ửng, đưa tay vén lọn tóc xõa bên tai, giải thích:
"Định gửi cho ngài nhưng sau khi trở về mới biết đã làm mất danh thiếp của ngài, em lại không muốn quấy rầy ngài."
Mặc dù Tiểu Ngũ không biết cô gái là ai, nhưng xem ra có quen biết Phó Thận Hành, anh ta liền cười chen lời: "Thật khéo! Hai người vô tình gặp nhau, duyên phận, là duyên phận đấy, mau ngồi xuống nói chuyện đi."
Phó Thận Hành không lên tiếng, cũng không từ chối, cô gái ngượng ngùng đứng một chỗ, e dè đáp: "Nhưng em vẫn đang phải làm việc."
Lời vừa dứt, không chỉ có Tiểu Ngũ bật cười, mà ngay cả Phó Thận Hành cũng bất giác nhếch môi. Cô gái chưa kịp hiểu, lại bị bọn họ cười cợt nên cảm thấy lúng túng, tay chân luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải. Tiểu Ngũ liếc nhìn vẻ mặt Phó Thận Hành, cười hỏi cô gái: "Cô em, cô vừa tới làm đúng không?"
"Không phải." Cô lắc đầu, trả lời cẩn thận: "Em đến làm được mấy hôm rồi."
Lần này, không chỉ Phó Thận Hành và Tiểu Ngũ, đám Đầu Trọc ngồi đằng xa cũng bật cười. Tiểu Ngũ nén cười, nói: "Ôi chao, quả là lâu, quản lý của cô làm việc không ra làm sao cả, hại cô đến Phó tiên sinh là ai cũng không biết. Thôi được, không nói chuyện phiếm nữa, cô tên gì?"
Trần Hòa, cô gái này không phải ai khác, chính là Trần Hòa con gái của cảnh sát Trần. Nhưng cô chỉ khẽ cười, đáp: "Quách Thần, em là Quách Thần ạ."
Tiểu Ngũ chỉ bừa vào một ả, dặn dò: "Đi đi, nói với quản lý một tiếng, bảo tối nay Quách Thần sẽ ở đây tiếp Phó tiên sinh." Nói xong, anh ta còn kêu Trần Hòa ngồi xuống, chăm chú nhìn cô: "Ngồi xuống đi, hôm nay tâm trạng của Phó tiên sinh không tốt, cô chỉ cần làm cho anh ấy cười, tôi sẽ bảo quản lý tăng lương cho cô."
Phó Thận Hành đang trầm ngâm, nghe vậy lườm Tiểu Ngũ, nhẹ giọng mắng: "Cút sang một bên."
Trần Hòa nhìn Tiểu Ngũ, hỏi: "Thực ạ?"
Tiểu Ngũ thấy Phó Thận Hành không thực sự tức giận liền phớt lờ, trêu chọc Trần Hòa: "Thật, thật như vàng thật ấy."
Trần Hòa cười rạng rỡ, ngồi xuống bên cạnh Phó Thận Hành, làm bộ nữ sinh ngây thơ ngoan hiền, nghiêm túc nói: "Phó tiên sinh, em sẽ kể truyện cười cho ngài nghe, em là người kể truyện cười giỏi nhất đó."
Tiểu Ngũ nghe vậy suýt phun rượu ra, Phó Thận Hành cũng không khỏi hào hứng. Tiểu Ngũ thấy thế, đương nhiên muốn đùa bỡn, nói với Trần Hòa: "Thế này đi, chúng ta chơi trò chơi, cô kể chuyện cười cho Phó tiên sinh nghe. Nếu anh ấy cười, anh ấy sẽ bị phạt rượu. Nếu anh ấy không cười, cô bị phạt rượu, chịu không?"
Trần Hòa thoáng do dự, quay đầu nhìn Phó Thận Hành.
Không gì an ủi trái tim đàn ông bằng sự sùng bái và hâm mộ của phụ nữ. Có lẽ muốn vứt triệt để hình ảnh Hà Nghiên đáng hận kia ra khỏi đầu và buông thả bản thân nên Phó Thận Hành khẽ nuốt ngụm rượu vào miệng, mỉm cười nhìn Trần Hòa, hỏi: "Dám chơi không?"
Ánh mắt cô sáng lấp lánh, lộ vẻ hưng phấn, gật mạnh đầu, thẳng thắn đáp: "Dám!"
Mọi người nhao nhao tụ tập góp vui, vây Phó Thận Hành và Trần Hòa vào giữa, xem bọn họ chơi trò. Đây không phải là trò chơi căng thẳng, tuy Phó Thận Hành không phải là người vui buồn không lộ như Hà Nghiên nói nhưng cười hay không cười vẫn có thể hoàn toàn khống chế.
Trần Hòa kể liền tù tì mấy mẩu truyện nhưng nét mặt Phó Thận Hành vẫn dửng dưng, không lộ chút cảm xúc. Theo quy tắc trò chơi, Trần Hòa liên tục bị phạt mấy ly rượu. Gương mặt vốn phớt hồng càng thêm đỏ ửng, ánh mắt phủ sương mù, ăn nói bắt đầu lập bập nhưng vẫn cố gắng kể chuyện vui.
Không biết kể đến câu truyện thứ mấy, lúc này Phó Thận Hành mới khẽ nhếch môi.
Trần Hòa phát hiện ra sự kiện trọng đại, chỉ tay vào hắn, la to: "Cười rồi! Ngài cười rồi!"
Nụ cười trên môi Phó Thận Hành càng thêm sâu. Trong lúc mọi người đang hùa reo, hắn nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Trần Hòa hiện rõ vẻ say, kích động nhảy dựng, vỗ tay cười: "Em thắng, em thắng rồi nhé!"
Dáng vẻ vô tư khiến Phó Thận Hành lắc đầu bất lực, nảy lòng tốt hiếm thấy, quay sang dặn dò Tiểu Ngũ: "Đưa cô ấy ra ngoài, sai người chăm sóc, đừng để xảy ra chuyện."
Tiểu Ngũ cười hì hì, đứng lên đích thân dìu Trần Hòa say khướt ra ngoài, kêu chị Hoa tới, ghé tai dặn dò mấy câu rồi giao người cho chị ta, còn mình quay trở lại ghế lô. Đám người bên cạnh Phó Thận Hành đã tản đi, chỉ còn mình hắn ngồi dựa trên ghế sô pha, tay day trán, không biết suy nghĩ gì.
"Sao vậy, anh Hành?" Tiểu Ngũ đi đến, cười hỏi: "Vẫn đang nghĩ chuyện chị Hà ạ?"
Phó Thận Hành không đáp, một lúc sau mới hờ hững hỏi: "Đã thích nghi việc ở công ty chưa?"
Trước kia hắn có nhờ Tiểu Ngũ tới hỗ trợ công ty, gần đây bận rộn không kịp hỏi han, chỉ nghe A Giang nói Tiểu Ngũ đã đến Phó Thị. Vì là người của hắn, nên được sắp xếp cho chức vụ Phó tổng giám đốc.
Tiểu Ngũ cười lúng túng, đáp: "Dù sao mọi việc không phải do em quyết định. Anh Hành cũng biết em không học hành gì, có nhiều việc không hiểu hết được.”
Phó Thận Hành nhíu mày, lạnh giọng: “Không hiểu thì học, đâu phải được học hành là thấy mọi chuyện dễ dàng.”
Tiểu Ngũ vội vàng gật đầu, do dự nói: “Anh, hay là để em ở bên cạnh anh đi, không làm được chuyện quan trọng thì làm chân sai vặt cũng được. Em không thích nhìn sắc mặt của mấy người kia, trước mặt thì tỏ ra tôn kính nhưng quay lưng là nói xấu em. Nếu không phải sợ gây phiền toái cho anh, em đã đánh chúng lâu rồi.”
Phó Thận Hành cười cười, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Vậy thì theo anh.”
Tiểu Ngũ vui mừng, cao hứng mời rượu Phó Thận Hành. Phó Thận Hành vốn hơi say, uống thêm mấy chén, đầu óc bắt đầu choáng váng. Thấy Tiểu Ngũ muốn uống nữa, liền xua tay, phân phó A Giang: “A Giang đi lấy xe, về thôi.”
Tiểu Ngũ cười mờ ám: “Anh Hành, hôm nay đừng về, ở lại đây đi. Trên lầu, chị Hoa đã chuẩn bị cho anh một lễ vật đặc biệt.” Nói xong, anh ta dìu Phó Thận Hành dời ghế sô pha ra ngoài. Bị A Giang tiến lên ngăn anh ta mới dừng lại, vừa cười vừa kích Phó Thận Hành: “Anh, về làm gì? Đại lão gia vẫn muốn về nhìn người phụ nữ mặt lạnh kia sao?”
Hắn muốn nhìn cũng không thể gặp, chỉ cần hắn không gọi điện, người phụ nữ đó sẽ tuyệt đối không chủ động tìm hắn. Phó Thận Hành cười tự giễu, phất tay đuổi A Giang, hỏi Tiểu Ngũ: “Chị Hoa chuẩn bị quà gì cho anh?”
Tiểu Ngũ đáp ngắn gọn: “Anh đi lên mở gói giấy ra là biết.”
Một nơi như Túy Kim Triêu, không thiếu chỗ cho khách ngủ lại, căn phòng chị Hoa sắp xếp cho Phó Thận Hành đương nhiên là tốt nhất. Bên trong căn phòng tổng thống tôn quý xa hoa, Phó Thận Hành rời nhà tắm, thờ ơ xốc tấm chăn mỏng trên giường, nương ánh đèn áp tường lờ mờ, quan sát cô gái đang ngủ say.
Cô gái vẫn còn ít tuổi, không chỉ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, mà toàn thân từ trong tới ngoài đều lộ vẻ trẻ trung, khác hoàn toàn với Hà Nghiên.
Không hiểu sao, trong đầu hắn bỗng vang lên tiếng mắng chửi của Hà Nghiên, cô mắng hắn là ‘đồ vô lại’, là ‘tên lưu manh’, là một kẻ ‘vô sỉ’. Thanh âm rõ ràng vang dội, như văng vẳng bên tai hắn. Phó Thận Hành cười lạnh, buông lỏng góc chăn, đi vòng qua bên kia giường nằm xuống, kéo ít chăn phủ lên người, gối đầu cánh tay, im lặng nhìn trần nhà.
Nếu ở đây, cứ như vậy đụng vào cô bé này, không biết Hà Nghiên sẽ lại cho hắn thêm tội trạng gì.
Nhưng thế thì sao? Phó Thận Hành cười, hắn đâu cần quan tâm người phụ nữ đó thế nào? Mặc dù nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không có bất kỳ hành động gì khác. Không phải làm cao mà là không có hứng. Cô gái nhỏ bên cạnh giống như trái dưa xanh, hắn không thích, thậm chí không thể cứng nổi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, ý thức của hắn dần lơi lỏng. Ngay khi sắp ngủ, hắn đột nghiên nghĩ tới một việc khó hiểu. Không biết hôm nay Hà Nghiên mặc gì. Sau khi bước vào cửa, cô không cởi áo khoác ngoài, chỉ để lộ đôi chân trơn láng. Từ trước tới nay, cô hay mặc váy nhưng chiếc áo khoác dài chưa tới đầu gối, chiếc váy bên trong chắc còn ngắn hơn.
Chỉ khi gặp hắn, cô mới ăn mặc như vậy để làm dáng, khiêu khích tâm can hắn. Người phụ nữ lạnh lùng này, cần nghiêm nghị thì sẽ nghiêm nghị quá mức, cần lẳng lơ thì sẽ lẳng lơ hết mực. Hắn oán hận nghĩ. Trong lúc mải mê suy tư, rốt cuộc Phó Thận Hành cũng chìm vào giấc ngủ.
Không biết trải qua bao lâu, dưới ánh đèn mờ mịt, người bên kia giường khẽ trở mình.
Trần Hòa mơ màng mở mắt, cô ngơ ngác giây lát rồi như phát hiện ra điều bất thường, sợ hãi ngồi bật dậy. Đầu đau muốn nứt, cô không thể không đưa tay ôm đầu, khẽ rên thành tiếng. Xoay sang bên thấy người đàn ông nằm cạnh, cô hoảng hốt tới nỗi cứng đờ, hơi thở như đông cứng.
Là Phó Thận Hành! Cô thực sự đã ngủ cùng Phó Thận Hành.
Không sai, cô đến Túy Kim Triêu là vì Phó Thận Hành. Trần Hòa muốn tiếp cận hắn từ đây, không ngờ ngay lần đầu tiên đã gặp được, lại có thể gần gũi đến như vậy. Hai người còn cùng ngủ chung trên một chiếc giường.
Lúc từ trong phòng bao đi ra, cô vẫn còn chút ý thức, nghe thấy câu Phó Thận Hành dặn dò Tiểu Ngũ: “Đưa cô ấy ra ngoài, sai người chăm sóc, đừng để xảy ra chuyện.” Câu nói ấy khiến cô hơi bất ngờ, một kẻ tội ác tày trời như hắn, vậy mà lại quan tâm tới sự an nguy của cô, cảm giác này quả là quá mức kỳ lạ.
Chuyện sau đó, cô không nhớ rõ, không hiểu sao mình lại đến đây, sao lại cùng hắn ngủ chung một chỗ. May mắn là trên người cô không có cảm giác bất thường. Hắn quá say nên không động vào cô. Trần Hòa ngồi ngây người, mãi sau mới trấn tĩnh, ghé sát gã đàn ông kia, khẽ gọi: “Phó tiên sinh, Phó tiên sinh.”
Không có tiếng trả lời, hắn ngủ rất say, trên gương mặt tuấn tú không chút cảm xúc, lồng ngực rắn chắc hơi phập phồng, hô hấp trầm ổn, hơi thở thoang thoảng mùi rượu, chắc là đã uống không ít.
Cô nhẹ nhàng thở phào, cẩn thận xốc chăn xuống giuờng, che kín người bằng khăn tắm, rón rén ra ngoài, tìm đồ mình cần, một tờ giấy trắng tinh. Chỉ cần lưu dấu vân tay của Phó Thận Hành, cô có thể sử dụng phương pháp chuyên nghiệp để trích xuất hoàn chỉnh và rõ ràng dấu vân tay.
Trần Hòa không biết Hà Nghiên đã lấy dấu vân tay của người đàn ông này kiểu gì, có lẽ là lấy từ các đồ vật làm bằng kim loại hoặc thủy tinh. Nhưng cô ấy đã quá thiếu chuyên nghiệp, dùng phấn trang điểm thông thường thay thế bột nhôm và giấy chuyển gel nước nên dấu vân tay gửi đến chưa đủ rõ, căn bản không thể sử dụng.
Chính tai cô nghe thấy chú Trương nói qua điện thoại với bà nội như vậy. Tất cả bọn họ đều gạt cô, nhưng không sao, cô đương nhiên biết tự tìm cách.
Trần Hòa tự nhận là người can đảm cẩn trọng không hay biết, ngay lúc cô vừa ngồi dậy, người đàn ông kia cũng đã tỉnh.
Phó Thận Hành ngủ không sâu, vì nguyên nhân này, hắn hiếm khi để phụ nữ ngủ lại. Đây là thói quen nhiều năm của hắn. Cho dù đang ngủ say, chỉ cần bên ngoài có chút động tĩnh là hắn liền bừng tỉnh. Cộng thêm bao năm lăn lộn chém giết, phản ứng của hắn càng thêm nhanh nhạy, từ lúc tỉnh đến lúc nạp đạn lên nòng, thời gian chỉ trong một cái chớp mắt.
Không có cách nào khác, muốn sống thì phải nuôi dưỡng kỹ năng này.
Ban đầu, hắn cho rằng cô bé kia định bỏ chạy nên không mấy quan tâm. Thậm chí lúc cô gọi tên hắn, hắn còn cố ý thở sâu, làm như đang ngủ rất say.
Không ngờ cô xuống giường rời đi, một lát sau rón rén quay lại. Cô khẽ gọi hắn, hắn vẫn giả bộ ngủ, sau đó, hắn nghe thấy tiếng giấy sột soạt. Cô nhẹ nhàng cầm tay hắn, nhấn từng ngón tay hắn lên tờ giấy, không dám dùng lực quá mạnh, cẩn thận từng chút một.
Phó Thận Hành là ai chứ. Thoáng chốc hắn đã hiểu được ý đồ của cô, thậm chí còn hé mắt, nhìn cô bận rộn cúi đầu. Ấn xong một tay xong cẩn thận đổi bên, ấn sang tay kia.
Hắn bất giác cười lạnh, nói cô bé này to gan lớn mật, hay nói cô ta thật quá ngu xuẩn.
Phó Thận Hành đột nhiên nghĩ tới Hà Nghiên, nghĩ tới màn đối thoại của cô với con nhóc này trong khách sạn. Cô nói giúp con nhóc, nhờ hắn ký tên. Thì ra, họ là đồng bọn? Muốn lấy vân tay của hắn ư? Vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn thông qua dấu vân tay để chứng minh Phó Thận Hành và Thẩm Tri Tiết cùng là một người ư?
Nhưng, con nhóc kia là ai? Tại sao lại giúp Hà Nghiên làm việc này? Hơn nữa, Hà Nghiên thường xuyên tiếp xúc với hắn, cơ hội lấy dấu vân tay nhiều hơn, cần gì đến một con nhóc gánh phần nguy hiểm thay cô?
Không hiểu sao, hắn đột nhiên nghĩ tới sáng hôm ấy, hắn tự đưa cốc sữa của mình cho Hà Nghiên, cô không chê uống hết chỉ vì mải nghe điện thoại sao? Một người như cô, vì một cú điện thoại mà quên hết căm hận với hắn sao?
Chỉ cần nghi ngờ một chuyện, nghĩ đến các chuyện khác đều thấy có điểm khả nghi. Rất nhiều suy nghĩ xoay chuyển trong đầu không phải trong giây lát. Phó Thận Hành chỉ thấy căm hận Hà Nghiên, hận ngày ấy Hà Nghiên làm ra vẻ thân mật, càng hận bản thân vì vẻ thân mật của cô mà vui sướng trong lòng. Bảo sao mấy ngày qua cô chịu nghe lời như vậy, hàng đêm ngủ cùng hắn, thì ra là có mưu đồ khác.
Trần Hòa ngồi quỳ trên giường, chuyên chú lấy dấu vân tay của Phó Thận Hành, thậm chí còn cẩn thận hà hơi lên mấy ngón tay, không đề phòng hắn hồi tỉnh. Cho tới khi hắn đột nhiên rút tay lại mới hốt hoảng giật mình, thất kinh ngẩng lên nhìn, thấy hắn trở mình, đưa tay sang bên, sờ soạng không thấy người mới chậm rãi mở mắt, nhìn cô.
Hắn làm ra vẻ bất ngờ, nhướng môi, khàn giọng hỏi: “Dậy rồi à?”
Trần Hòa suýt nghẹn, không quên co chân, đè lên tờ giấy giấu diếm, sau đó ngơ ngác gật đầu, trả lời: “Vâng, dậy rồi ạ.”
Nhìn cô, Phó Thận Hành cười khẽ, ngay khi cô đang toát mồ hôi lạnh, hắn níu cô lại. Trần Hòa không kịp phản ứng, bị hắn kéo ngã xuống giường. Hắn trở mình đỡ cô, ngón tay chậm rãi vuốt ve gương mặt cô, thấp giọng nói: “Tốt lắm, nếu đã tỉnh thì chúng ta làm chuyện gì có ý nghĩa chút đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.