Chương 84
Bối Hân
17/11/2019
Sáng hôm sau, lúc Hà Nghiên tỉnh dậy, Phó Thận Hành đã không còn ở đây.
Cô mặc quần áo xuống lầu, vừa ăn sáng xong thì hắn gọi điện tới, nghe
như tâm trạng rất tốt, dịu dàng hỏi cô: “Ngủ có ngon không?”
Cô thuận miệng trả lời: “Cũng tạm.”
Hắn cười khẽ trong điện thoại, hạ thấp âm lượng, hỏi: “Có nằm mơ không? Biểu hiện của tôi trong giấc mơ như thế nào? Dũng mãnh lắm phải không?”
“Mơ gì cơ?” Cô ngạc nhiên hỏi, mấy giây sau mới hiểu, vừa xấu hổ vừa tức giận mắng hắn: “Phó Thận Hành, đầu óc anh ngoài chứa mấy ý nghĩ xấu xa đó ra thì chỉ dùng để làm cảnh thôi à?”
“Còn chứa cả em nữa.” Hắn cười ranh mãnh. Sợ cô cáu giận tắt điện thoại, hắn vội nghiêm túc, nói: “Lát nữa sẽ có người đưa em tới bệnh viện kiểm tra, em nghe lời một chút. Hôm nay tôi rất bận, không thể đi cùng em.”
Hà Nghiên ngập ngừng, hỏi lại: “Kiểm tra xong tôi có thể quay về trường không? Tôi vẫn còn một ít đồ gửi ở chỗ đồng nghiệp, muốn lấy lại.”
Qua điện thoại, Phó Thận Hành dường như cảm nhận thấy vẻ dè dặt của cô, hắn không thích cảm giác này, mặc dù tất cả đều bắt nguồn từ hắn. Phó Thận Hành thoáng im lặng, trầm giọng hỏi: “A Nghiên, còn nhớ lúc bị vùi dưới tòa nhà, tôi đã nói gì với em không?”
Khi ấy, cô gần như hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn nghe rõ lời hắn nói với mình. Hắn nói: “Chỉ cần em mạnh khỏe, tôi sẽ để em gặp Lương Viễn Trạch, để em trở lại cuộc sống như trước kia.”
Không sai, đúng là hắn đã đưa cô đi gặp Lương Viễn Trạch nhưng anh ấy không còn nhận ra cô. Hắn muốn cô trở lại cuộc sống như trước kia nhưng cuộc sống của cô đã sớm bị hắn hủy hoại, không thể quay về như lúc trước. Trong lòng căm hận, nhưng cô không biểu lộ ra ngoài, chỉ chần chừ hỏi hắn: “Anh vẫn tin tưởng tôi sao?”
Sau bao lần bị cô lừa gạt, liệu hắn còn tin tưởng cô nữa không? Chính Phó Thận Hành cũng không có đáp án. Thật lâu sau, hắn trả lời: “A Nghiên, tôi muốn ở bên em suốt đời.”
Câu nói quả thực rất cảm động. Nếu trước kia tâm can không triệt để đau đớn, không căm thù đến tận xương tủy thì cô nghe sẽ thấy động lòng. Trong căn phòng rộng lớn chỉ có một mình, cô ngẩng lên, nở nụ cười trống rỗng với chính mình trong gương, như thể đang sắm một vai diễn không có người xem. Cô cố ý trầm mặc, cẩn trọng lắng nghe hơi thở điềm tĩnh nhưng kiềm chế của hắn qua ống nghe. Cho đến khi hơi thở ấy dần trở lên hỗn loạn, cô mới nhẹ giọng đáp: “Phó Thận Hành, anh cho tôi thêm chút thời gian được không? Tôi sẽ tiến từ từ, chậm rãi từng bước một.”
“Được.” Hắn ưng thuận, ngừng một lát, nói tiếp: “Tôi sẽ chờ em.”
Hà Nghiên đến phòng khám tư trước, kiểm tra xong thì đã gần trưa. Cô ăn uống qua loa bên ngoài rồi yêu cầu tài xế đưa mình tới trường học. Không biết có phải do những gì đã xảy ra hay không, mà nhà trường quản lý chặt chẽ hơn so với trước kia, không có giấy lưu hành nội bộ, xe của họ không được phép qua cửa. Vệ sĩ định xuống thương lượng nhưng bị Hà Nghiên ngăn lại: “Các anh chờ bên ngoài đi, tôi lấy đồ xong sẽ trở lại.”
Cô ra khỏi xe, đi bộ một mình vào trong Học viện. Có mấy đồng nghiệp trong văn phòng, nhìn thấy cô, họ đều bất ngờ, đưa mắt nhìn nhau, sau đó xúm xít thăm hỏi. Vì tương lai, lợi ích không còn bị tranh chấp nên bọn họ tỏ ra hết sức nhiệt tình. Hà Nghiên mỉm cười tán gẫu vài câu, theo đồng nghiệp có mối quan hệ giao hảo tới nhà kho bên cạnh lấy thùng giấy cô gửi.
Khi ấy, cô vội vã rời Nam Chiêu nên không kịp đến trường đóng gói đồ đạc cá nhân. Sau này, khi gửi đơn xin thôi việc từ nước ngoài về, cô đã gửi chìa khóa ngăn kéo bàn cho đồng nghiệp, nhờ cô ấy thu dọn, tạm thời bảo quản giúp mình.
Phó Thận Hành biết việc này, cho nên buổi sáng cô bảo muốn tới trường lấy đồ, hắn không hề nghi ngờ.
Mọi thứ đều được đồng nghiệp của cô cất vào trong thùng giấy. Đồng nghiệp vừa nhận của Hà Nghiên một lọ nước hoa hàng hiệu nên tậm trạng rất tốt, lôi thùng giấy được cất kỹ trong hộc tủ ra đặt lên mặt bàn, cười nói: “Cậu kiểm tra đi, xem có thiếu gì không.”
“Không cần kiểm tra đâu, vốn không có gì quan trọng mà. Hơn nữa, có cậu cất giùm, mình cũng yên tâm.” Hà Nghiên mỉm cười, từ chối kiểm tra. Mãi đến khi đồng nghiệp nhất quyết thúc giục, cô mới giở chiếc thùng giấy ra xem. Đồ đạc bên trong chủ yếu là đồ trang trí đặt trên bàn làm việc của cô, còn lại là một vài quyển sách và mấy chiếc đĩa CD tiếng Anh.
Ngón tay Hà Nghiên lướt qua mấy chiếc vỏ đĩa, thoáng dừng lại một trong số chúng, thấy phía trên không có dấu hiệu di rời, cô biết không có ai động vào những thứ này. Cô lẳng lặng lấy ra hai chiếc, đưa cho đồng nghiệp, cười bảo: “Đây là ban nhạc mình thích nhất, tặng cậu giữ làm kỷ niệm.”
Cô từ biệt đồng nghiệp, ôm thùng giấy ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa tòa nhà, Hà Nghiên liền bắt gặp Hứa Thành Bác đến giao bài tập. Thùng giấy trước ngực quá lớn, che chắn tầm mắt buộc cô phải nghiêng người nhìn bậc thang dưới chân, hoàn toàn không để ý đến Hứa Thành Bác. Ngược lại, Hứa Thành Bác trông thấy cô trước, cậu ta nhất thời không dám nhận, chỉ dám hỏi dò: “Cô Hà?”
Hà Nghiên nghe tiếng, quay đầu nhìn.
Hứa Thành Bác ngạc nhiên quá đỗi, vội vã đón thùng giấy trong lòng cô, nói: “Cô Hà, đúng là cô rồi! Vừa nãy em không nghĩ là cô.”
Suốt một năm qua, cô thay đổi quá nhiều, chả trách cậu ấy thốt ra một câu như vậy. Hà Nghiên cười nhạt: “Thay đổi phong cách, thay đổi tâm trạng thôi.”
Thấy cô cười, chàng trai trẻ cũng mỉm cười: “Cô định đi đâu, để em tiễn cô?”
Hà Nghiên không khách sáo, cầm túi bài tập trong tay Hứa Thành Bác để cậu ta rảnh rang ôm thùng giấy: “Ra ngoài cổng trường, nếu em không bận thì chuyển cái thùng giúp tôi.”
“Không sao, không sao.” Hứa Thành Bác sốt sắng.
Cậu ta ôm thùng giấy đưa Hà Nghiên ra cổng trường. Đi một lúc, cậu ta chợt hỏi: “Cô Hà, cô xin thôi việc thật ạ?”
“Ừ, tôi nghỉ việc rồi.” Cô gật đầu, cười nhạt: “Sau này không cần gọi tôi là cô giáo nữa.”
Dường như Hứa Thành Bác không chấp nhận chuyện đó, cười có vẻ miễn cưỡng. Im lặng một lát, vẫn gọi Hà Nghiên là thầy, cậu ngập ngừng, nói: “Cô giáo Hà, cô gái tên Trần Hòa đã đến trường tìm cô mấy lần.”
Hà Nghiên bất giác nhíu mày: “Khi nào?”
“Hơn nửa năm trước ạ.” Hứa Thành Bác trả lời, cẩn thận quan sát sắc mặt Hà Nghiên: “Còn tới tìm em hai lần, muốn xin số điện thoại của cô, em bảo không có nhưng cô ấy không chịu tin.”
Nghe nói đó là chuyện từ năm ngoái, Hà Nghiên liền không bận tâm. Trong lúc vô tình quan sát nét mặt của Hứa Thành Bác, cô bỗng nhận ra cậu ta nói vậy chứng tỏ đã suy nghĩ hết sức cẩn thận. Cô vừa cười vừa nói: “Tôi mới từ nước ngoài trở về, vẫn còn nhiều việc chưa được giải quyết, đợi sau khi xử lý xong, tôi sẽ cho em biết số điện thoại.”
Hứa Thành Bác bị cô nhìn thấu tâm tư, lộ vẻ lúng túng. Cậu ta cười toe, đáp: “Vâng ạ.” Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã tới cổng trường. Hứa Thành Bác do dự, rốt cuộc không kìm được, hỏi: “Cô Hà, cô vẫn qua lại với người họ Phó kia sao?”
Hà Nghiên thoáng im lặng, nhất thời không biết trả lời thế nào. Không ngờ, cậu ta lại hiểu sai ý cô, vội vàng giải thích: “Cô Hà, cô đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác đâu. Vả lại, em nghĩ cô chẳng làm gì sai cả, bất luận do nguyên nhân gì, rõ ràng sau khi bị cô từ chối, hắn vẫn tiếp tục dây dưa là hắn đã sai.”
Cô ngạc nhiên, quay sang nhìn cậu ta, kiên quyết hỏi thẳng: “Em nói vậy là sao? Em đã nghe thấy tin đồn gì phải không?”
Hứa Thành Bác ấp úng, không biết trả lời thế nào. Lần cuối cùng Trần Hòa đến tìm cậu ta hỏi số điện thoại của Hà Nghiên, hai người đã lời qua tiếng lại. Cậu ta mắng Phó Thận Hành là tên khốn hiếp đáp kẻ yếu. Còn Trần Hòa thì bênh vực Phó Thận Hành, cô ta nói một cây làm chẳng nên non. Nếu Phó Thận Hành là tên khốn kiếp thì Hà Nghiên cũng chẳng phải loại Bạch Liên Hoa. Nếu không phải cô trêu chọc Phó Thận Hành trước thì sao hắn lại dây dưa với cô.
Lần ấy, Hứa Thành Bác đã suýt đánh Trần Hòa.
Cậu ta không biết giải thích chuyện này với Hà Nghiên như thế nào. Dù sao cậu ta cũng là một nam sinh, chuyện đã qua lâu rồi, không nên kể lại cho Hà Nghiên nghe, biến mình thành kẻ đưa chuyện. Vì vậy, cậu ta chỉ biết gượng gạo, đáp: “Không ạ, em chỉ thuận miệng nói thôi.”
Hà Nghiên cười cười, không tiếp tục truy vấn.
Phó Thận Hành phái xe chờ bên ngoài cổng trường. Vệ sĩ thấy Hà Nghiên đi ra, vội đón thùng giấy trong tay Hứa Thành Bác, hỏi: “Cô Hà, đặt chiếc hộp vào cốp sau được không ạ?”
Hà Nghiên gật đầu, xoay người nhìn Hứa Thành Bác, trả túi bài tập cho cậu ta: “Tôi về trước đây, em cũng về đi, học hành cho tốt nhé.” Nói xong, cô liền lên xe. Đợi chiếc xe phóng được một đoạn, cô mới quay đầu nhìn lại, thấy Hứa Thành Bác vẫn đứng bên đường chưa rời đi.
Thực ra, không cần hỏi cô cũng có thể đoán sơ qua tình hình. Hứa Thành Bác còn có thể nghe ai nói ngoài Trần Hòa? Phó Thận Hành đã bình luận gì về cô để lừa dối Trần Hòa, chẳng cần đoán cô cũng biết. Đối với cô gái kia, giờ đây, Hà Nghiên đã hoàn toàn mất hết cảm tình. Trên đời này có một kiểu người, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cứu không không được, bảo vệ không xong, vậy thì, cứ để mặc cô ta thôi.
Nghĩ thế nhưng trong lòng Hà Nghiên vẫn ít nhiều cảm thấy áy náy. Buổi tối, đợi Phó Thận Hành trở về, cô cố ý làm mặt giận với hắn. Phó Thận Hành nhìn vẻ mặt bất thiện của Hà Nghiên, hắn tháo cà vạt, cởi âu phục quăng tùy tiện lên ghế sô pha, đi đến ngồi xuống bên cô, hỏi: “Lại sao thế?”
Giọng hắn lộ vẻ mệt mỏi, hơn nữa, còn dùng từ ‘lại’
Hà Nghiên là người thông minh, quay đầu nhìn hắn, không nhắc gì tới chuyện Trần Hòa, sắc mặt dần dần hòa hoãn, do dự hỏi hắn: “Công ty nhiều việc lắm à?”
Phó Thận Hành mất nhiều thời gian ở phía Nam nên việc ở công ty đọng lại rất nhiều, cả ngày bận rộn, mặc dù Phó Thận Hành có thể lực khá tốt, tràn đầy năng lượng nhưng cũng không khỏi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nghiệp vụ của công ty không giống với việc làm ăn kinh doanh phi pháp ở phía Nam. Tuy mấy năm qua, hắn đã cực kỳ sành sỏi trong lĩnh vực này nhưng vẫn lực bất tòng tâm.
Mấy chuyện này, hắn không muốn để cô biết. Phó Thận Hành cười khẽ, vươn tay véo tai cô theo thói quen: “Khá ổn.”
Hà Nghiên như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười như không, vừa tiếp tục lấy đồ trong thùng giấy, vừa nói: “Mệt thì nói là mệt, mạnh miệng làm gì. Đừng nói là anh nửa chừng mới xuất hiện, ngay cả người trước kia được xưng là ‘thiên tài’ cũng không dám gánh vác mấy việc trong tối ngoài sáng bằng một vai.”
Nói xong, cô gạt tay hắn, ôm chồng đĩa CD đặt lên kệ rồi quay lại thu dọn tập sách báo, thản nhiên hỏi Phó Thận Hành: “Có thể dùng căn phòng nhỏ ở giữa làm thư phòng của tôi được không?”
Phó Thận Hành uể oải dựa ghế sô pha, thỏa mãn nhìn cô bận bịu cách đó không xa. Nghe hỏi vậy, hắn cười, đáp: “Có ít đồ thế này thì đặt trong thư phòng của tôi là được.”
Toàn bộ tầng hai là khu vực của hắn, gồm một phòng khách và một phòng ngủ rộng, ngoài ra còn có một thư phòng riêng rẽ với cửa chống đạn. Thư phòng này không có mấy người được tùy tiện ra vào, việc quét dọn hàng ngày đều do A Giang xử lý. Trong đó cất giấu thứ gì, gần như có thể hiểu. Hà Nghiên cười, lắc đầu: “Thôi, tình ngay lý gian, vẫn cẩn thận thì hơn.”
Cô quá thông minh và hiểu biết. Điều này khiến hắn cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng cảm thấy lạc lõng. Hắn đứng dậy, đến bên cô, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Vừa nãy tôi về, có phải em gặp chuyện gì không vui đúng không?”
Hà Nghiên khẽ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh thấy vậy à?”
Hắn rướn môi cười: “Nói cho tôi biết, ai đã chọc em?”
Hà Nghiên suy nghĩ, lông mày cau lại, quay người đối mặt với hắn. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy, hắn không nhịn được cười, vươn tay xoa giữa lông mày cô: “Có gì cứ từ từ nói, không được cau mày.”
“Là Trần Hòa, tôi vì Trần Hòa mà mất vui.” Cô đột nhiên nói, đưa tay ngăn hắn, khẽ cúi mặt xuống: “Phó Thận Hành, nếu đã quyết định đi tiếp, chúng ta cũng nên rõ ràng. Tôi mệt mỏi khi phải tranh giành với anh, bất luận là tranh giành về người hay về đồ. Nếu anh muốn dính vào con bé đó, tôi không quan tâm. Nhưng anh đừng để cô ta làm loạn trước mặt tôi. Tôi ghét mấy chuyện phiền phức như thế lắm.”
Phó Thận Hành không ngờ cô nhắc tới Trần Hòa. Hắn cau mày, trầm giọng nói: “Không cần em tranh giành, bất luận là người hay là đồ.” Mặc dù nói vậy nhưng hắn vẫn ít nhiều thấy chột dạ: “Sao bỗng nhiên nhắc tới cô ta vậy?”
Hà Nghiên mím môi đáp: “Hôm nay tới trường lấy đồ gặp Hứa Thành Bác. Không biết Trần Hòa đã nói gì với cậu ta, làm cậu ấy hiểu sai khiến tôi rất lúng túng.”
“Hứa Thành Bác? Là thằng nhóc nam sinh yêu thầm em ấy hả?” Hắn hỏi lại cô, giọng điệu xấu xa.
Hà Nghiên liếc xéo hắn: “Đừng lảng sang chuyện khác.”
Phó Thận Hành bị cô bóc trần, ngượng ngùng đứng dậy, đi về phía phòng tắm: “Hôm nay hơi mệt, tắm rửa ngủ sớm đi.” Nói xong, hắn điềm nhiên quay lại, cười hỏi cô: “Muốn tắm cùng không?”
Cô lấy trong hộp ra một con búp bê nhỏ bày bàn, nghe vậy, không giữ được bình tĩnh, thuận tay ném con búp bê về phía hắn, hét to: “Anh biến đi! Tắm rửa cho thật kỹ, đừng để tôi ngửi thấy mùi kinh tởm.”
Cô la lối om sòm khiến Phó Thận Hành cảm thấy hứng thú. Hắn quay trở lại, cưỡng ép ôm cô vào trong phòng tắm, mặc cô giãy dụa: “Nào, cùng nhau tắm, không phải xấu hổ đâu.” Hắn cố tình làm chuyện xấu, lấy vòi sen xả nước nóng lên người cô, khiến cô chật vật né tránh, miệng mắng to: “Phó Thận Hành, anh là đồ khốn kiếp.”
Hắn chỉ cười, vất vòi sen đi, ôm thân thể ướt sũng của cô, cúi đầu hôn. Lúc đầu, cô vừa đẩy vừa đập mạnh vào vai hắn, nhưng dần dần, cô ngừng phản kháng, buông thõng hai cánh tay, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Tình ý đậm đặc không gian, hẳn thở hổn hển hỏi cô: “Hôm nay kiểm tra thế nào rồi? Không sao, đúng không?”
Cô không trả lời, ngẩng đầu dùng môi chặn miệng hắn.
Đây là câu trả lời rõ ràng nhất, khiến hắn gần như phát điên.
Tình yêu và ham muốn là gì? Rốt cuộc là tương hỗ bổ sung cho nhau, hay không liên quan gì đến nhau? Phó Thận Hành không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu, hắn chỉ muốn ôm chặt cô hơn, cẩn trọng chạm vào trái tim cô.
Ngày thứ ba trở lại Nam Chiêu, Phó Thận Hành hẹn gặp Điền Điềm. Trong một phòng trà gần nơi làm việc của Điền Điềm, hắn bình thản kể cho cô nghe chuyện xảy ra giữa hắn và Hà Nghiên. Phiên bản chuyện xưa này giống hệt phiên bản hắn từng kể cho Trần Hòa. Nào là Hà Nghiên luôn nghĩ hắn là tên tử tù Thẩm Tri Tiết, nhất quyết muốn tống hắn vào ngục giam. Nhưng hắn lại yêu cô, tìm mọi cách để dây dưa. Ngoài chi tiết hắn chính là Thẩm Tri Tiết và những chuyện phi pháp ra, còn lại, hắn không hề giấu diếm. Kể cả việc hắn dây dưa với Hà Nghiên, ép cô ly hôn như thế nào, trăm phương nghìn kế truy đuổi cô khắp châu Âu sau khi cô bỏ trốn ra sao.
Điền Điềm ngẩn người lắng nghe, một lúc sau mới có thể hoàn hồn: “Trước anh nói không quen biết Hà Nghiên là hoàn toàn lừa em ư?”
Hắn khẽ gật đầu, thản nhiên đáp: “Ừ.”
Điền Điềm nghiến răng, mãi mới thốt ra từ kẽ răng một câu thô tục: “Đồ khốn!” Cô đứng phắt dậy, hất mạnh cốc nước lên người Phó Thận Hành. Cảm thấy chưa hả giận, cô vung tay tát một phát lên mặt hắn. Hắn không né tránh, hứng trọn cái tát của cô, đầu khẽ nghiêng sang bên rồi từ từ quay trở lại.
Cái tát vang dội khiến Điền Điềm cảm thấy giật mình. Chẳng ngờ Phó Thận Hành vẫn hết sức điềm tĩnh, rút khăn tay, chậm rãi lau vết nước đọng trên người: “Điền Điềm, tôi chấp nhận cái tát này của em, không phải vì thiếu nợ em, mà là vì nể mặt Hà Nghiên.”
Điền Điềm từng mê đắm dáng vẻ thong dong lạnh nhạt trước kia của hắn. Giờ đây, cô đã thực sự hiểu ra, vẻ thong dong lạnh nhạt ấy của hắn bắt nguồn từ sự tàn nhẫn vô tình trong bản chất con người hắn. Điền Điềm không giống Hà Nghiên, từ nhỏ cô bá đạo đã quen, nghe vậy không khỏi cười lạnh: “Phó Thận Hành, tôi rất cảm ơn anh.”
“Khỏi khách khí.” Hắn mỉm cười trả lời.
Điền Điềm tức giận đến nghẹn lời, nhìn hắn oán hận, gằn giọng nói: “Họ Phó, anh hãy đợi đấy.”
Cô thốt một câu như con trẻ giận dỗi, giận dữ bỏ đi.
Phó Thận Hành hờ hững mỉm cười, đặt hai tờ tiền mệnh giá lớn lên trên bàn, đứng dậy rời khỏi phòng bao. Hắn không tới công ty mà đi thẳng về nhà.
Hà Nghiên đang ở trên tầng hai, vùi mình trong chiếc ghế mềm gần cửa sổ đọc sách, ánh tà dương phía sau bao phủ lấy cô, giam toàn bộ cơ thể cô vào trong lồng, ấm áp yên bình như một bức tranh.
Hắn vô thức dừng bước, nhẹ nhàng đứng tựa cửa, lẳng lặng ngắm cô.
Cô bất chợt ngẩng đầu, nhìn thấy hắn, khẽ nhướng mày, hỏi: “Sao không lên tiếng?”
Hắn mỉm cười tiến lên trước, khom lưng bế cô rời ghế, tự chiếm chỗ trên chiếc ghế mềm, ôm cô vào lòng, hỏi: “Xem sách gì thế, sao mê mẩn vậy?”
Cô giơ cuốn sách Anh văn trong tay về phía hắn. Nhưng khi quay lại, phát hiện ra dấu ngón tay trên mặt hắn, cô bèn sờ soạng nhìn cho kỹ. Thấy dấu tay khá mảnh, cô đoán đích thị do phụ nữ gây nên: “ Ái chà, bị hồng nhan tri kỷ nào đánh thế này?”
“Điền Điềm.” Hắn lạnh nhạt trả lời.
Hà Nghiên thoáng ngạc nhiên: “Anh ngả bài với cô ấy rồi à? Anh nói như thế nào vậy?”
“Em quản tôi nói thế nào làm gì. Chỉ cần cô ấy ghi sổ nợ lên người tôi là được.” Phó Thận Hành cười khẽ, kéo tay cô xuống, ve vuốt: “A Nghiên, chỉ cần tôi còn tồn tại thì tình bạn giữa em và Điền Điềm sẽ khó khôi phục lại như trước kia. Đã vậy, hay là sau này ít liên lạc thôi, được không?”
Cô hơi mím môi, trầm mặc không nói gì.Hắn mỉm cười, nói tiếp: “Vả lại, có một số việc, cô ấy biết sẽ không hay.”
Đương nhiên, Hà Nghiên biết Phó Thận Hành đang nói tới điều gì. Cô nhếch miệng cười, hỏi: “Phó Thận Hành, anh đang uy hiếp tôi đúng không?”
“Không phải uy hiếp mà là đề nghị.” Hắn nhướng môi, nói: “A Nghiên, nếu Điền Điềm không phải là bạn thân của em, nếu em không kiên quyết bắt tôi không được làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ không nể mặt nhận cái tát này của cô ấy. Tuy bố cô ấy có chút quyền thế nhưng nếu cần cô ấy mất tích không dấu vết, tôi sẽ có nhiều cách. Nên nhớ, với tôi, để cô ấy sống khó hơn để cô ấy chết.”
Hà Nghiên trong lòng rét run, cô tin lời hắn, hắn là kẻ coi trời bằng vung, nắm trong tay không biết bao nhiêu mạng người, nhiều hơn một hay thiếu đi một không khác gì nhau. Cô ngập ngừng dò hỏi: “Cô ấy sẽ tới làm phiền anh à?”
Phó Thận Hành cau mày, hỏi lại cô: “Em nói xem, em là người hiểu tính cách của cô ấy nhất mà?”
Cô buông rủ tầm mắt, đáp: “Không thì đẩy hết sang tôi đi. Hai phụ nữ tranh giành nhau, cùng lắm là ầm ĩ mất mặt chút thôi. Với tính cách của Điền Điềm, cô ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy. Khả năng lớn nhất là sẽ không qua lại với tôi nữa.”
Hắn nheo mắt, ngửa đầu dò xét cô: “Em đang nghĩ cho tôi hay là sợ cô ấy chọc tôi nổi giận, ra tay với cô ấy?”
Cô mỉm cười, thẳng thắn trả lời: “Sợ anh sẽ ra tay với cô ấy.”
Hắn vươn tay khẽ nắm cằm cô, vừa yêu vừa hận, hạ giọng nói: “Sao em không tập nói một hai câu ngon ngọt để lừa tôi. Việc này khó như vậy sao?”
Đang oán trách, di động của hắn đột nhiên nhiên vang lên. Lấy ra nhìn, thấy tên Điền Điềm, hắn không cười, đưa điện thoại cho Hà Nghiên xem, hỏi: “Em đoán xem cô ấy muốn gì?”
Cô suy nghĩ rồi trả lời: “Tìm tôi.”
Quả nhiên, Điền Điềm gọi tới là để tìm Hà Nghiên. Sau khi điện thoại được kết nối, Điền Điềm bảo thẳng Phó Thận Hành: “Tôi muốn gặp Hà Nghiên.”
Phó Thận Hành im lặng cười, đưa di động cho Hà Nghiên. Hà Nghiên vừa ‘alo’ một tiếng, Điền Điềm đã nổ một tràng: “Cậu và tên khốn Phó Thận Hành ở chung một chỗ với nhau à? Hà Nghiên, cậu đang làm cái gì vậy? Sau khi gọi cuộc điện thoại khó hiểu kia liền biến mất tăm mất tích. Cậu có biết mình mất bao nhiêu sức lực để tìm kiếm cậu không? Mình còn thuê cả thám tử tư tìm cậu khắp nơi. Mình không tin tên khốn ấy đã giam giữ cậu 24/24, không cho phép cậu gọi điện ra ngoài. Hai người có chơi trò kích thích hay ngược tâm cũng đừng bắt người thường như mình chơi cùng, được chứ?”
Xem ra cô ấy tức giận không có chỗ xả nên trút hết lên người Hà Nghiên.
Hà Nghiên im lặng lắng nghe, đợi Điền Điềm gào khản cả giọng, dừng lại thở hổn hển, bấy giờ mới lên tiếng: “Cậu đừng vội, chúng ta gặp mặt nói sau, được không?”
Điền Điềm phát tiết một hồi, tâm trạng tỉnh táo chút ít, trả lời cô: “Được, cậu cứ xuất hiện đi.”
Cô ấy nói tên một câu lạc bộ tư nhân cho Hà Nghiên nghe. Hà Nghiên cúp máy, quay đầu nhìn Phó Thận Hành, thương lượng: “Anh đừng lộ mặt, được không?”
Hắn không vui, ôm eo cô không chịu buông: “Tôi khó khăn lắm mới tranh thủ được chút thời gian về ăn cơm với em.”
Cô đành dỗ dành hắn: “Sau này chúng ta còn có nhiều cơ hội ăn cơm cùng nhau.”
Câu nói khiến Phó Thận Hành vui mừng, hắn buông lỏng tay, nói thêm: “Để tôi đưa em đi.”
“Không cần.” Hà Nghiên vội vàng từ chối. Thấy hắn nhíu mày, cô nhanh nhảu giải thích: “Anh không biết tính nóng nảy của Điền Điềm đâu. Để tôi tự mình lái xe qua, đừng để cô ấy nhìn thấy anh.”
Hắn chăm chú nhìn cô, gật đầu, chấp nhận để cô đi một mình. Hà Nghiên không dám nghĩ nhiều, vội lái xe đi gặp Điền Điềm ngay. Chuyện cho tới bây giờ, cô đã đánh mất Lương Viễn Trạch, nghìn trùng xa cách ba mẹ, chỉ còn lại người bạn thân Điền Điềm nên cô không muốn Điền Điềm gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Điền Điềm đến sớm so với Hà Nghiên, ngồi sẵn trong phòng đợi cô.
Bạn thân lâu ngày gặp lại, như trước kia, cả hai sẽ ôm chầm lấy nhau. Nhưng lần này, cả hai như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình dày đặc mang tên Phó Thận Hành. Điền Điềm vẫn tỏ ra bình tĩnh, khẽ gật đầu với Hà Nghiên, ý bảo cô ngồi xuống, sau đó hất cằm hỏi: “Hà Nghiên, tôi muốn nghe sự thật từ cậu, cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Như những gì Phó Thận Hành đã nói.” Hà Nghiên trả lời.
Đáp án khiến Điền Điềm hết sức phẫn nộ, cô nén lửa giận hỏi Hà Nghiên: “Vậy cậu hãy nói cho tôi biết, Phó Thận Hành và cái tên Thẩm Tri Tiết kia có liên quan gì đến nhau không?”
Hà Nghiên thong thả, đáp: “Không, do mình hiểu nhầm thôi.”
Điền Điềm giận quá hóa cười, hỏi tiếp: “Điều đó có nghĩa là cậu đã nghi ngờ hiểu lầm hắn, còn hắn bị quỷ ám yêu cậu, dẫn tới màn thối nát phía sau, đúng không?”
Hà Nghiên mím môi, trả lời: “Đúng vậy.”
“Nhưng chuyện này liên quan gì tới tôi? Sao hai người không tự chơi, kéo tôi vào làm chi?” Điền Điềm tức giận đứng dậy, chỉ vào Hà Nghiên, mắng: “Chính vì tin tưởng cậu nên mới cho cậu mượn thẻ căn cước, không ngờ gặp phải vận xui. Tôi toàn tâm toàn ý yêu anh ấy, tôi cứ ngỡ đã gặp được người đàn ông tốt, suýt chút nữa còn đính hôn với hắn, đính hôn với hắn đấy.”
Hà Nghiên im lặng, hồi lâu mới lên tiếng: “Điền Điềm, quên chuyện này đi, quên Phó Thận Hành đi, cũng đừng nói gì với gia đình cậu hết.”
“Tôi còn mặt mũi nào nói với gia đình chứ? Nói rằng người mà bạn trai mà tôi yêu thực lòng chính là người bạn tốt nhất của mình ư? Hay nói rằng anh ấy chưa bao giờ yêu tôi? Nói sở dĩ anh ấy đính hôn với tôi là vì giận bạn thân của mình ư?” Điền Điềm không ngừng chất vấn Hà Nghiên, vành mắt mỗi lúc một đỏ lựng, cuối cùng không kìm được bật khóc.
Hà Nghiên cũng khó chịu trong lòng nhưng cô không thể khóc, chẳng những không thể khóc mà nhất định phải duy trì được vẻ thờ ơ.
Cô rút khăn tay đưa cho Điền Điềm, lạnh lùng nói: “Đây là chỉ hiểu lầm, không ngờ lại thành ra như thế. Lúc qua lại với cậu, Phó Thận Hành không biết mối quan hệ giữa mình và cậu. Cho đến khi hai người sắp sửa đính hôn, mình mới biết người anh ta sắp đính hôn là cậu.”
“Ừ, các người vô tội, chỉ trách tôi không gặp may thôi.” Điền Điềm cười mỉa mai, đưa tay lau nước mắt, nhìn chằm chằm Hà Nghiên, hỏi: “Hà Nghiên, tôi không nói nhiều. Tên khốn Phó Thận Hành từng nói hắn đã ép cậu ở bên cạnh hắn, giờ tôi hỏi cậu một câu. Cậu có muốn rời bỏ hắn không? Nếu cậu muốn rời đi, tôi sẽ tận dụng mọi mối quan hệ, coi như đánh cuộc đời mình giúp cậu bỏ trốn, đến tên khốn kia cũng không tìm ra.”
Hà Nghiên gần như mất toàn bộ khí lực, cô đành gượng cười, đáp: “Hắn không thể giam giữ mình hàng ngày, nếu mình thật sự muốn đi, không nơi nào là mình không thể tới.”
Điền Điềm nghe hiểu, chậm rãi gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi. Hà Nghiên, hai người chúng ta coi như biết nhau đã mười năm, mặc kệ trước kia thế nào, từ nay về sau, hãy coi như người xa lạ.” Cô lạnh lùng, xách túi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Hà Nghiên gọi cô lại, nói thêm: “Điền Điềm, hãy quên chuyện này đi, quên Phó Thận Hành đi.”
Điền Điềm cũng là người thông minh, nghe Hà Nghiên nhắc hai lần câu đó, liền quay đầu nhìn cô, lạnh nhạt trả lời: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không trả thù hai người, hai người chính là hai bãi phân chó tôi không may gặp phải, sau này chỉ biết tránh xa, dẫm vào các người, làm ô uế chân tôi.”
Nói xong, cô đóng cửa đánh ‘cạch’ một cái.
Hà Nghiên ngồi im một chỗ, không khỏi cười khổ, buồn thay, càng cười nước mắt càng tuôn rơi. Bị cô lập hoàn toàn chính là hoàn cảnh của cô lúc này. Cô cười tự giễu, đứng dậy vào toilet rửa mặt, bấy giờ mới cúi đầu đi ra. Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa, đi chưa được vài bước, cô va phải một người.
Vành mắt ửng đỏ, không muốn để người khác chứng kiến, cô bèn vội vã cúi đầu xin lỗi. Không ngờ, gã đàn ông đó lại hùng hổ chửi thề không chịu bỏ qua. Hà Nghiên nổi giận, ngẩng đầu nhìn gã, lạnh giọng nói: “Anh súc miệng cho sạch sẽ đi.”
Chẳng ngờ, vừa trông thấy mặt nhau, cả hai đều chết sững. Hà Nghiên phản ứng trước, bất giác thay đổi sắc mặt, cúi đầu tiến nhanh về phía trước. Gã đàn ông trung niên phản ứng chậm nửa nhịp, vội vã ngăn cô, ánh mắt đục ngầu tham lam nhìn khắp người cô, vừa mừng vừa sợ, cười dâm tà: “Cô giáo Hà? Là họ Hà, đúng không?”
Cô thuận miệng trả lời: “Cũng tạm.”
Hắn cười khẽ trong điện thoại, hạ thấp âm lượng, hỏi: “Có nằm mơ không? Biểu hiện của tôi trong giấc mơ như thế nào? Dũng mãnh lắm phải không?”
“Mơ gì cơ?” Cô ngạc nhiên hỏi, mấy giây sau mới hiểu, vừa xấu hổ vừa tức giận mắng hắn: “Phó Thận Hành, đầu óc anh ngoài chứa mấy ý nghĩ xấu xa đó ra thì chỉ dùng để làm cảnh thôi à?”
“Còn chứa cả em nữa.” Hắn cười ranh mãnh. Sợ cô cáu giận tắt điện thoại, hắn vội nghiêm túc, nói: “Lát nữa sẽ có người đưa em tới bệnh viện kiểm tra, em nghe lời một chút. Hôm nay tôi rất bận, không thể đi cùng em.”
Hà Nghiên ngập ngừng, hỏi lại: “Kiểm tra xong tôi có thể quay về trường không? Tôi vẫn còn một ít đồ gửi ở chỗ đồng nghiệp, muốn lấy lại.”
Qua điện thoại, Phó Thận Hành dường như cảm nhận thấy vẻ dè dặt của cô, hắn không thích cảm giác này, mặc dù tất cả đều bắt nguồn từ hắn. Phó Thận Hành thoáng im lặng, trầm giọng hỏi: “A Nghiên, còn nhớ lúc bị vùi dưới tòa nhà, tôi đã nói gì với em không?”
Khi ấy, cô gần như hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn nghe rõ lời hắn nói với mình. Hắn nói: “Chỉ cần em mạnh khỏe, tôi sẽ để em gặp Lương Viễn Trạch, để em trở lại cuộc sống như trước kia.”
Không sai, đúng là hắn đã đưa cô đi gặp Lương Viễn Trạch nhưng anh ấy không còn nhận ra cô. Hắn muốn cô trở lại cuộc sống như trước kia nhưng cuộc sống của cô đã sớm bị hắn hủy hoại, không thể quay về như lúc trước. Trong lòng căm hận, nhưng cô không biểu lộ ra ngoài, chỉ chần chừ hỏi hắn: “Anh vẫn tin tưởng tôi sao?”
Sau bao lần bị cô lừa gạt, liệu hắn còn tin tưởng cô nữa không? Chính Phó Thận Hành cũng không có đáp án. Thật lâu sau, hắn trả lời: “A Nghiên, tôi muốn ở bên em suốt đời.”
Câu nói quả thực rất cảm động. Nếu trước kia tâm can không triệt để đau đớn, không căm thù đến tận xương tủy thì cô nghe sẽ thấy động lòng. Trong căn phòng rộng lớn chỉ có một mình, cô ngẩng lên, nở nụ cười trống rỗng với chính mình trong gương, như thể đang sắm một vai diễn không có người xem. Cô cố ý trầm mặc, cẩn trọng lắng nghe hơi thở điềm tĩnh nhưng kiềm chế của hắn qua ống nghe. Cho đến khi hơi thở ấy dần trở lên hỗn loạn, cô mới nhẹ giọng đáp: “Phó Thận Hành, anh cho tôi thêm chút thời gian được không? Tôi sẽ tiến từ từ, chậm rãi từng bước một.”
“Được.” Hắn ưng thuận, ngừng một lát, nói tiếp: “Tôi sẽ chờ em.”
Hà Nghiên đến phòng khám tư trước, kiểm tra xong thì đã gần trưa. Cô ăn uống qua loa bên ngoài rồi yêu cầu tài xế đưa mình tới trường học. Không biết có phải do những gì đã xảy ra hay không, mà nhà trường quản lý chặt chẽ hơn so với trước kia, không có giấy lưu hành nội bộ, xe của họ không được phép qua cửa. Vệ sĩ định xuống thương lượng nhưng bị Hà Nghiên ngăn lại: “Các anh chờ bên ngoài đi, tôi lấy đồ xong sẽ trở lại.”
Cô ra khỏi xe, đi bộ một mình vào trong Học viện. Có mấy đồng nghiệp trong văn phòng, nhìn thấy cô, họ đều bất ngờ, đưa mắt nhìn nhau, sau đó xúm xít thăm hỏi. Vì tương lai, lợi ích không còn bị tranh chấp nên bọn họ tỏ ra hết sức nhiệt tình. Hà Nghiên mỉm cười tán gẫu vài câu, theo đồng nghiệp có mối quan hệ giao hảo tới nhà kho bên cạnh lấy thùng giấy cô gửi.
Khi ấy, cô vội vã rời Nam Chiêu nên không kịp đến trường đóng gói đồ đạc cá nhân. Sau này, khi gửi đơn xin thôi việc từ nước ngoài về, cô đã gửi chìa khóa ngăn kéo bàn cho đồng nghiệp, nhờ cô ấy thu dọn, tạm thời bảo quản giúp mình.
Phó Thận Hành biết việc này, cho nên buổi sáng cô bảo muốn tới trường lấy đồ, hắn không hề nghi ngờ.
Mọi thứ đều được đồng nghiệp của cô cất vào trong thùng giấy. Đồng nghiệp vừa nhận của Hà Nghiên một lọ nước hoa hàng hiệu nên tậm trạng rất tốt, lôi thùng giấy được cất kỹ trong hộc tủ ra đặt lên mặt bàn, cười nói: “Cậu kiểm tra đi, xem có thiếu gì không.”
“Không cần kiểm tra đâu, vốn không có gì quan trọng mà. Hơn nữa, có cậu cất giùm, mình cũng yên tâm.” Hà Nghiên mỉm cười, từ chối kiểm tra. Mãi đến khi đồng nghiệp nhất quyết thúc giục, cô mới giở chiếc thùng giấy ra xem. Đồ đạc bên trong chủ yếu là đồ trang trí đặt trên bàn làm việc của cô, còn lại là một vài quyển sách và mấy chiếc đĩa CD tiếng Anh.
Ngón tay Hà Nghiên lướt qua mấy chiếc vỏ đĩa, thoáng dừng lại một trong số chúng, thấy phía trên không có dấu hiệu di rời, cô biết không có ai động vào những thứ này. Cô lẳng lặng lấy ra hai chiếc, đưa cho đồng nghiệp, cười bảo: “Đây là ban nhạc mình thích nhất, tặng cậu giữ làm kỷ niệm.”
Cô từ biệt đồng nghiệp, ôm thùng giấy ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa tòa nhà, Hà Nghiên liền bắt gặp Hứa Thành Bác đến giao bài tập. Thùng giấy trước ngực quá lớn, che chắn tầm mắt buộc cô phải nghiêng người nhìn bậc thang dưới chân, hoàn toàn không để ý đến Hứa Thành Bác. Ngược lại, Hứa Thành Bác trông thấy cô trước, cậu ta nhất thời không dám nhận, chỉ dám hỏi dò: “Cô Hà?”
Hà Nghiên nghe tiếng, quay đầu nhìn.
Hứa Thành Bác ngạc nhiên quá đỗi, vội vã đón thùng giấy trong lòng cô, nói: “Cô Hà, đúng là cô rồi! Vừa nãy em không nghĩ là cô.”
Suốt một năm qua, cô thay đổi quá nhiều, chả trách cậu ấy thốt ra một câu như vậy. Hà Nghiên cười nhạt: “Thay đổi phong cách, thay đổi tâm trạng thôi.”
Thấy cô cười, chàng trai trẻ cũng mỉm cười: “Cô định đi đâu, để em tiễn cô?”
Hà Nghiên không khách sáo, cầm túi bài tập trong tay Hứa Thành Bác để cậu ta rảnh rang ôm thùng giấy: “Ra ngoài cổng trường, nếu em không bận thì chuyển cái thùng giúp tôi.”
“Không sao, không sao.” Hứa Thành Bác sốt sắng.
Cậu ta ôm thùng giấy đưa Hà Nghiên ra cổng trường. Đi một lúc, cậu ta chợt hỏi: “Cô Hà, cô xin thôi việc thật ạ?”
“Ừ, tôi nghỉ việc rồi.” Cô gật đầu, cười nhạt: “Sau này không cần gọi tôi là cô giáo nữa.”
Dường như Hứa Thành Bác không chấp nhận chuyện đó, cười có vẻ miễn cưỡng. Im lặng một lát, vẫn gọi Hà Nghiên là thầy, cậu ngập ngừng, nói: “Cô giáo Hà, cô gái tên Trần Hòa đã đến trường tìm cô mấy lần.”
Hà Nghiên bất giác nhíu mày: “Khi nào?”
“Hơn nửa năm trước ạ.” Hứa Thành Bác trả lời, cẩn thận quan sát sắc mặt Hà Nghiên: “Còn tới tìm em hai lần, muốn xin số điện thoại của cô, em bảo không có nhưng cô ấy không chịu tin.”
Nghe nói đó là chuyện từ năm ngoái, Hà Nghiên liền không bận tâm. Trong lúc vô tình quan sát nét mặt của Hứa Thành Bác, cô bỗng nhận ra cậu ta nói vậy chứng tỏ đã suy nghĩ hết sức cẩn thận. Cô vừa cười vừa nói: “Tôi mới từ nước ngoài trở về, vẫn còn nhiều việc chưa được giải quyết, đợi sau khi xử lý xong, tôi sẽ cho em biết số điện thoại.”
Hứa Thành Bác bị cô nhìn thấu tâm tư, lộ vẻ lúng túng. Cậu ta cười toe, đáp: “Vâng ạ.” Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã tới cổng trường. Hứa Thành Bác do dự, rốt cuộc không kìm được, hỏi: “Cô Hà, cô vẫn qua lại với người họ Phó kia sao?”
Hà Nghiên thoáng im lặng, nhất thời không biết trả lời thế nào. Không ngờ, cậu ta lại hiểu sai ý cô, vội vàng giải thích: “Cô Hà, cô đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác đâu. Vả lại, em nghĩ cô chẳng làm gì sai cả, bất luận do nguyên nhân gì, rõ ràng sau khi bị cô từ chối, hắn vẫn tiếp tục dây dưa là hắn đã sai.”
Cô ngạc nhiên, quay sang nhìn cậu ta, kiên quyết hỏi thẳng: “Em nói vậy là sao? Em đã nghe thấy tin đồn gì phải không?”
Hứa Thành Bác ấp úng, không biết trả lời thế nào. Lần cuối cùng Trần Hòa đến tìm cậu ta hỏi số điện thoại của Hà Nghiên, hai người đã lời qua tiếng lại. Cậu ta mắng Phó Thận Hành là tên khốn hiếp đáp kẻ yếu. Còn Trần Hòa thì bênh vực Phó Thận Hành, cô ta nói một cây làm chẳng nên non. Nếu Phó Thận Hành là tên khốn kiếp thì Hà Nghiên cũng chẳng phải loại Bạch Liên Hoa. Nếu không phải cô trêu chọc Phó Thận Hành trước thì sao hắn lại dây dưa với cô.
Lần ấy, Hứa Thành Bác đã suýt đánh Trần Hòa.
Cậu ta không biết giải thích chuyện này với Hà Nghiên như thế nào. Dù sao cậu ta cũng là một nam sinh, chuyện đã qua lâu rồi, không nên kể lại cho Hà Nghiên nghe, biến mình thành kẻ đưa chuyện. Vì vậy, cậu ta chỉ biết gượng gạo, đáp: “Không ạ, em chỉ thuận miệng nói thôi.”
Hà Nghiên cười cười, không tiếp tục truy vấn.
Phó Thận Hành phái xe chờ bên ngoài cổng trường. Vệ sĩ thấy Hà Nghiên đi ra, vội đón thùng giấy trong tay Hứa Thành Bác, hỏi: “Cô Hà, đặt chiếc hộp vào cốp sau được không ạ?”
Hà Nghiên gật đầu, xoay người nhìn Hứa Thành Bác, trả túi bài tập cho cậu ta: “Tôi về trước đây, em cũng về đi, học hành cho tốt nhé.” Nói xong, cô liền lên xe. Đợi chiếc xe phóng được một đoạn, cô mới quay đầu nhìn lại, thấy Hứa Thành Bác vẫn đứng bên đường chưa rời đi.
Thực ra, không cần hỏi cô cũng có thể đoán sơ qua tình hình. Hứa Thành Bác còn có thể nghe ai nói ngoài Trần Hòa? Phó Thận Hành đã bình luận gì về cô để lừa dối Trần Hòa, chẳng cần đoán cô cũng biết. Đối với cô gái kia, giờ đây, Hà Nghiên đã hoàn toàn mất hết cảm tình. Trên đời này có một kiểu người, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cứu không không được, bảo vệ không xong, vậy thì, cứ để mặc cô ta thôi.
Nghĩ thế nhưng trong lòng Hà Nghiên vẫn ít nhiều cảm thấy áy náy. Buổi tối, đợi Phó Thận Hành trở về, cô cố ý làm mặt giận với hắn. Phó Thận Hành nhìn vẻ mặt bất thiện của Hà Nghiên, hắn tháo cà vạt, cởi âu phục quăng tùy tiện lên ghế sô pha, đi đến ngồi xuống bên cô, hỏi: “Lại sao thế?”
Giọng hắn lộ vẻ mệt mỏi, hơn nữa, còn dùng từ ‘lại’
Hà Nghiên là người thông minh, quay đầu nhìn hắn, không nhắc gì tới chuyện Trần Hòa, sắc mặt dần dần hòa hoãn, do dự hỏi hắn: “Công ty nhiều việc lắm à?”
Phó Thận Hành mất nhiều thời gian ở phía Nam nên việc ở công ty đọng lại rất nhiều, cả ngày bận rộn, mặc dù Phó Thận Hành có thể lực khá tốt, tràn đầy năng lượng nhưng cũng không khỏi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nghiệp vụ của công ty không giống với việc làm ăn kinh doanh phi pháp ở phía Nam. Tuy mấy năm qua, hắn đã cực kỳ sành sỏi trong lĩnh vực này nhưng vẫn lực bất tòng tâm.
Mấy chuyện này, hắn không muốn để cô biết. Phó Thận Hành cười khẽ, vươn tay véo tai cô theo thói quen: “Khá ổn.”
Hà Nghiên như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười như không, vừa tiếp tục lấy đồ trong thùng giấy, vừa nói: “Mệt thì nói là mệt, mạnh miệng làm gì. Đừng nói là anh nửa chừng mới xuất hiện, ngay cả người trước kia được xưng là ‘thiên tài’ cũng không dám gánh vác mấy việc trong tối ngoài sáng bằng một vai.”
Nói xong, cô gạt tay hắn, ôm chồng đĩa CD đặt lên kệ rồi quay lại thu dọn tập sách báo, thản nhiên hỏi Phó Thận Hành: “Có thể dùng căn phòng nhỏ ở giữa làm thư phòng của tôi được không?”
Phó Thận Hành uể oải dựa ghế sô pha, thỏa mãn nhìn cô bận bịu cách đó không xa. Nghe hỏi vậy, hắn cười, đáp: “Có ít đồ thế này thì đặt trong thư phòng của tôi là được.”
Toàn bộ tầng hai là khu vực của hắn, gồm một phòng khách và một phòng ngủ rộng, ngoài ra còn có một thư phòng riêng rẽ với cửa chống đạn. Thư phòng này không có mấy người được tùy tiện ra vào, việc quét dọn hàng ngày đều do A Giang xử lý. Trong đó cất giấu thứ gì, gần như có thể hiểu. Hà Nghiên cười, lắc đầu: “Thôi, tình ngay lý gian, vẫn cẩn thận thì hơn.”
Cô quá thông minh và hiểu biết. Điều này khiến hắn cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng cảm thấy lạc lõng. Hắn đứng dậy, đến bên cô, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Vừa nãy tôi về, có phải em gặp chuyện gì không vui đúng không?”
Hà Nghiên khẽ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh thấy vậy à?”
Hắn rướn môi cười: “Nói cho tôi biết, ai đã chọc em?”
Hà Nghiên suy nghĩ, lông mày cau lại, quay người đối mặt với hắn. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy, hắn không nhịn được cười, vươn tay xoa giữa lông mày cô: “Có gì cứ từ từ nói, không được cau mày.”
“Là Trần Hòa, tôi vì Trần Hòa mà mất vui.” Cô đột nhiên nói, đưa tay ngăn hắn, khẽ cúi mặt xuống: “Phó Thận Hành, nếu đã quyết định đi tiếp, chúng ta cũng nên rõ ràng. Tôi mệt mỏi khi phải tranh giành với anh, bất luận là tranh giành về người hay về đồ. Nếu anh muốn dính vào con bé đó, tôi không quan tâm. Nhưng anh đừng để cô ta làm loạn trước mặt tôi. Tôi ghét mấy chuyện phiền phức như thế lắm.”
Phó Thận Hành không ngờ cô nhắc tới Trần Hòa. Hắn cau mày, trầm giọng nói: “Không cần em tranh giành, bất luận là người hay là đồ.” Mặc dù nói vậy nhưng hắn vẫn ít nhiều thấy chột dạ: “Sao bỗng nhiên nhắc tới cô ta vậy?”
Hà Nghiên mím môi đáp: “Hôm nay tới trường lấy đồ gặp Hứa Thành Bác. Không biết Trần Hòa đã nói gì với cậu ta, làm cậu ấy hiểu sai khiến tôi rất lúng túng.”
“Hứa Thành Bác? Là thằng nhóc nam sinh yêu thầm em ấy hả?” Hắn hỏi lại cô, giọng điệu xấu xa.
Hà Nghiên liếc xéo hắn: “Đừng lảng sang chuyện khác.”
Phó Thận Hành bị cô bóc trần, ngượng ngùng đứng dậy, đi về phía phòng tắm: “Hôm nay hơi mệt, tắm rửa ngủ sớm đi.” Nói xong, hắn điềm nhiên quay lại, cười hỏi cô: “Muốn tắm cùng không?”
Cô lấy trong hộp ra một con búp bê nhỏ bày bàn, nghe vậy, không giữ được bình tĩnh, thuận tay ném con búp bê về phía hắn, hét to: “Anh biến đi! Tắm rửa cho thật kỹ, đừng để tôi ngửi thấy mùi kinh tởm.”
Cô la lối om sòm khiến Phó Thận Hành cảm thấy hứng thú. Hắn quay trở lại, cưỡng ép ôm cô vào trong phòng tắm, mặc cô giãy dụa: “Nào, cùng nhau tắm, không phải xấu hổ đâu.” Hắn cố tình làm chuyện xấu, lấy vòi sen xả nước nóng lên người cô, khiến cô chật vật né tránh, miệng mắng to: “Phó Thận Hành, anh là đồ khốn kiếp.”
Hắn chỉ cười, vất vòi sen đi, ôm thân thể ướt sũng của cô, cúi đầu hôn. Lúc đầu, cô vừa đẩy vừa đập mạnh vào vai hắn, nhưng dần dần, cô ngừng phản kháng, buông thõng hai cánh tay, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Tình ý đậm đặc không gian, hẳn thở hổn hển hỏi cô: “Hôm nay kiểm tra thế nào rồi? Không sao, đúng không?”
Cô không trả lời, ngẩng đầu dùng môi chặn miệng hắn.
Đây là câu trả lời rõ ràng nhất, khiến hắn gần như phát điên.
Tình yêu và ham muốn là gì? Rốt cuộc là tương hỗ bổ sung cho nhau, hay không liên quan gì đến nhau? Phó Thận Hành không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu, hắn chỉ muốn ôm chặt cô hơn, cẩn trọng chạm vào trái tim cô.
Ngày thứ ba trở lại Nam Chiêu, Phó Thận Hành hẹn gặp Điền Điềm. Trong một phòng trà gần nơi làm việc của Điền Điềm, hắn bình thản kể cho cô nghe chuyện xảy ra giữa hắn và Hà Nghiên. Phiên bản chuyện xưa này giống hệt phiên bản hắn từng kể cho Trần Hòa. Nào là Hà Nghiên luôn nghĩ hắn là tên tử tù Thẩm Tri Tiết, nhất quyết muốn tống hắn vào ngục giam. Nhưng hắn lại yêu cô, tìm mọi cách để dây dưa. Ngoài chi tiết hắn chính là Thẩm Tri Tiết và những chuyện phi pháp ra, còn lại, hắn không hề giấu diếm. Kể cả việc hắn dây dưa với Hà Nghiên, ép cô ly hôn như thế nào, trăm phương nghìn kế truy đuổi cô khắp châu Âu sau khi cô bỏ trốn ra sao.
Điền Điềm ngẩn người lắng nghe, một lúc sau mới có thể hoàn hồn: “Trước anh nói không quen biết Hà Nghiên là hoàn toàn lừa em ư?”
Hắn khẽ gật đầu, thản nhiên đáp: “Ừ.”
Điền Điềm nghiến răng, mãi mới thốt ra từ kẽ răng một câu thô tục: “Đồ khốn!” Cô đứng phắt dậy, hất mạnh cốc nước lên người Phó Thận Hành. Cảm thấy chưa hả giận, cô vung tay tát một phát lên mặt hắn. Hắn không né tránh, hứng trọn cái tát của cô, đầu khẽ nghiêng sang bên rồi từ từ quay trở lại.
Cái tát vang dội khiến Điền Điềm cảm thấy giật mình. Chẳng ngờ Phó Thận Hành vẫn hết sức điềm tĩnh, rút khăn tay, chậm rãi lau vết nước đọng trên người: “Điền Điềm, tôi chấp nhận cái tát này của em, không phải vì thiếu nợ em, mà là vì nể mặt Hà Nghiên.”
Điền Điềm từng mê đắm dáng vẻ thong dong lạnh nhạt trước kia của hắn. Giờ đây, cô đã thực sự hiểu ra, vẻ thong dong lạnh nhạt ấy của hắn bắt nguồn từ sự tàn nhẫn vô tình trong bản chất con người hắn. Điền Điềm không giống Hà Nghiên, từ nhỏ cô bá đạo đã quen, nghe vậy không khỏi cười lạnh: “Phó Thận Hành, tôi rất cảm ơn anh.”
“Khỏi khách khí.” Hắn mỉm cười trả lời.
Điền Điềm tức giận đến nghẹn lời, nhìn hắn oán hận, gằn giọng nói: “Họ Phó, anh hãy đợi đấy.”
Cô thốt một câu như con trẻ giận dỗi, giận dữ bỏ đi.
Phó Thận Hành hờ hững mỉm cười, đặt hai tờ tiền mệnh giá lớn lên trên bàn, đứng dậy rời khỏi phòng bao. Hắn không tới công ty mà đi thẳng về nhà.
Hà Nghiên đang ở trên tầng hai, vùi mình trong chiếc ghế mềm gần cửa sổ đọc sách, ánh tà dương phía sau bao phủ lấy cô, giam toàn bộ cơ thể cô vào trong lồng, ấm áp yên bình như một bức tranh.
Hắn vô thức dừng bước, nhẹ nhàng đứng tựa cửa, lẳng lặng ngắm cô.
Cô bất chợt ngẩng đầu, nhìn thấy hắn, khẽ nhướng mày, hỏi: “Sao không lên tiếng?”
Hắn mỉm cười tiến lên trước, khom lưng bế cô rời ghế, tự chiếm chỗ trên chiếc ghế mềm, ôm cô vào lòng, hỏi: “Xem sách gì thế, sao mê mẩn vậy?”
Cô giơ cuốn sách Anh văn trong tay về phía hắn. Nhưng khi quay lại, phát hiện ra dấu ngón tay trên mặt hắn, cô bèn sờ soạng nhìn cho kỹ. Thấy dấu tay khá mảnh, cô đoán đích thị do phụ nữ gây nên: “ Ái chà, bị hồng nhan tri kỷ nào đánh thế này?”
“Điền Điềm.” Hắn lạnh nhạt trả lời.
Hà Nghiên thoáng ngạc nhiên: “Anh ngả bài với cô ấy rồi à? Anh nói như thế nào vậy?”
“Em quản tôi nói thế nào làm gì. Chỉ cần cô ấy ghi sổ nợ lên người tôi là được.” Phó Thận Hành cười khẽ, kéo tay cô xuống, ve vuốt: “A Nghiên, chỉ cần tôi còn tồn tại thì tình bạn giữa em và Điền Điềm sẽ khó khôi phục lại như trước kia. Đã vậy, hay là sau này ít liên lạc thôi, được không?”
Cô hơi mím môi, trầm mặc không nói gì.Hắn mỉm cười, nói tiếp: “Vả lại, có một số việc, cô ấy biết sẽ không hay.”
Đương nhiên, Hà Nghiên biết Phó Thận Hành đang nói tới điều gì. Cô nhếch miệng cười, hỏi: “Phó Thận Hành, anh đang uy hiếp tôi đúng không?”
“Không phải uy hiếp mà là đề nghị.” Hắn nhướng môi, nói: “A Nghiên, nếu Điền Điềm không phải là bạn thân của em, nếu em không kiên quyết bắt tôi không được làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ không nể mặt nhận cái tát này của cô ấy. Tuy bố cô ấy có chút quyền thế nhưng nếu cần cô ấy mất tích không dấu vết, tôi sẽ có nhiều cách. Nên nhớ, với tôi, để cô ấy sống khó hơn để cô ấy chết.”
Hà Nghiên trong lòng rét run, cô tin lời hắn, hắn là kẻ coi trời bằng vung, nắm trong tay không biết bao nhiêu mạng người, nhiều hơn một hay thiếu đi một không khác gì nhau. Cô ngập ngừng dò hỏi: “Cô ấy sẽ tới làm phiền anh à?”
Phó Thận Hành cau mày, hỏi lại cô: “Em nói xem, em là người hiểu tính cách của cô ấy nhất mà?”
Cô buông rủ tầm mắt, đáp: “Không thì đẩy hết sang tôi đi. Hai phụ nữ tranh giành nhau, cùng lắm là ầm ĩ mất mặt chút thôi. Với tính cách của Điền Điềm, cô ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy. Khả năng lớn nhất là sẽ không qua lại với tôi nữa.”
Hắn nheo mắt, ngửa đầu dò xét cô: “Em đang nghĩ cho tôi hay là sợ cô ấy chọc tôi nổi giận, ra tay với cô ấy?”
Cô mỉm cười, thẳng thắn trả lời: “Sợ anh sẽ ra tay với cô ấy.”
Hắn vươn tay khẽ nắm cằm cô, vừa yêu vừa hận, hạ giọng nói: “Sao em không tập nói một hai câu ngon ngọt để lừa tôi. Việc này khó như vậy sao?”
Đang oán trách, di động của hắn đột nhiên nhiên vang lên. Lấy ra nhìn, thấy tên Điền Điềm, hắn không cười, đưa điện thoại cho Hà Nghiên xem, hỏi: “Em đoán xem cô ấy muốn gì?”
Cô suy nghĩ rồi trả lời: “Tìm tôi.”
Quả nhiên, Điền Điềm gọi tới là để tìm Hà Nghiên. Sau khi điện thoại được kết nối, Điền Điềm bảo thẳng Phó Thận Hành: “Tôi muốn gặp Hà Nghiên.”
Phó Thận Hành im lặng cười, đưa di động cho Hà Nghiên. Hà Nghiên vừa ‘alo’ một tiếng, Điền Điềm đã nổ một tràng: “Cậu và tên khốn Phó Thận Hành ở chung một chỗ với nhau à? Hà Nghiên, cậu đang làm cái gì vậy? Sau khi gọi cuộc điện thoại khó hiểu kia liền biến mất tăm mất tích. Cậu có biết mình mất bao nhiêu sức lực để tìm kiếm cậu không? Mình còn thuê cả thám tử tư tìm cậu khắp nơi. Mình không tin tên khốn ấy đã giam giữ cậu 24/24, không cho phép cậu gọi điện ra ngoài. Hai người có chơi trò kích thích hay ngược tâm cũng đừng bắt người thường như mình chơi cùng, được chứ?”
Xem ra cô ấy tức giận không có chỗ xả nên trút hết lên người Hà Nghiên.
Hà Nghiên im lặng lắng nghe, đợi Điền Điềm gào khản cả giọng, dừng lại thở hổn hển, bấy giờ mới lên tiếng: “Cậu đừng vội, chúng ta gặp mặt nói sau, được không?”
Điền Điềm phát tiết một hồi, tâm trạng tỉnh táo chút ít, trả lời cô: “Được, cậu cứ xuất hiện đi.”
Cô ấy nói tên một câu lạc bộ tư nhân cho Hà Nghiên nghe. Hà Nghiên cúp máy, quay đầu nhìn Phó Thận Hành, thương lượng: “Anh đừng lộ mặt, được không?”
Hắn không vui, ôm eo cô không chịu buông: “Tôi khó khăn lắm mới tranh thủ được chút thời gian về ăn cơm với em.”
Cô đành dỗ dành hắn: “Sau này chúng ta còn có nhiều cơ hội ăn cơm cùng nhau.”
Câu nói khiến Phó Thận Hành vui mừng, hắn buông lỏng tay, nói thêm: “Để tôi đưa em đi.”
“Không cần.” Hà Nghiên vội vàng từ chối. Thấy hắn nhíu mày, cô nhanh nhảu giải thích: “Anh không biết tính nóng nảy của Điền Điềm đâu. Để tôi tự mình lái xe qua, đừng để cô ấy nhìn thấy anh.”
Hắn chăm chú nhìn cô, gật đầu, chấp nhận để cô đi một mình. Hà Nghiên không dám nghĩ nhiều, vội lái xe đi gặp Điền Điềm ngay. Chuyện cho tới bây giờ, cô đã đánh mất Lương Viễn Trạch, nghìn trùng xa cách ba mẹ, chỉ còn lại người bạn thân Điền Điềm nên cô không muốn Điền Điềm gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Điền Điềm đến sớm so với Hà Nghiên, ngồi sẵn trong phòng đợi cô.
Bạn thân lâu ngày gặp lại, như trước kia, cả hai sẽ ôm chầm lấy nhau. Nhưng lần này, cả hai như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình dày đặc mang tên Phó Thận Hành. Điền Điềm vẫn tỏ ra bình tĩnh, khẽ gật đầu với Hà Nghiên, ý bảo cô ngồi xuống, sau đó hất cằm hỏi: “Hà Nghiên, tôi muốn nghe sự thật từ cậu, cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Như những gì Phó Thận Hành đã nói.” Hà Nghiên trả lời.
Đáp án khiến Điền Điềm hết sức phẫn nộ, cô nén lửa giận hỏi Hà Nghiên: “Vậy cậu hãy nói cho tôi biết, Phó Thận Hành và cái tên Thẩm Tri Tiết kia có liên quan gì đến nhau không?”
Hà Nghiên thong thả, đáp: “Không, do mình hiểu nhầm thôi.”
Điền Điềm giận quá hóa cười, hỏi tiếp: “Điều đó có nghĩa là cậu đã nghi ngờ hiểu lầm hắn, còn hắn bị quỷ ám yêu cậu, dẫn tới màn thối nát phía sau, đúng không?”
Hà Nghiên mím môi, trả lời: “Đúng vậy.”
“Nhưng chuyện này liên quan gì tới tôi? Sao hai người không tự chơi, kéo tôi vào làm chi?” Điền Điềm tức giận đứng dậy, chỉ vào Hà Nghiên, mắng: “Chính vì tin tưởng cậu nên mới cho cậu mượn thẻ căn cước, không ngờ gặp phải vận xui. Tôi toàn tâm toàn ý yêu anh ấy, tôi cứ ngỡ đã gặp được người đàn ông tốt, suýt chút nữa còn đính hôn với hắn, đính hôn với hắn đấy.”
Hà Nghiên im lặng, hồi lâu mới lên tiếng: “Điền Điềm, quên chuyện này đi, quên Phó Thận Hành đi, cũng đừng nói gì với gia đình cậu hết.”
“Tôi còn mặt mũi nào nói với gia đình chứ? Nói rằng người mà bạn trai mà tôi yêu thực lòng chính là người bạn tốt nhất của mình ư? Hay nói rằng anh ấy chưa bao giờ yêu tôi? Nói sở dĩ anh ấy đính hôn với tôi là vì giận bạn thân của mình ư?” Điền Điềm không ngừng chất vấn Hà Nghiên, vành mắt mỗi lúc một đỏ lựng, cuối cùng không kìm được bật khóc.
Hà Nghiên cũng khó chịu trong lòng nhưng cô không thể khóc, chẳng những không thể khóc mà nhất định phải duy trì được vẻ thờ ơ.
Cô rút khăn tay đưa cho Điền Điềm, lạnh lùng nói: “Đây là chỉ hiểu lầm, không ngờ lại thành ra như thế. Lúc qua lại với cậu, Phó Thận Hành không biết mối quan hệ giữa mình và cậu. Cho đến khi hai người sắp sửa đính hôn, mình mới biết người anh ta sắp đính hôn là cậu.”
“Ừ, các người vô tội, chỉ trách tôi không gặp may thôi.” Điền Điềm cười mỉa mai, đưa tay lau nước mắt, nhìn chằm chằm Hà Nghiên, hỏi: “Hà Nghiên, tôi không nói nhiều. Tên khốn Phó Thận Hành từng nói hắn đã ép cậu ở bên cạnh hắn, giờ tôi hỏi cậu một câu. Cậu có muốn rời bỏ hắn không? Nếu cậu muốn rời đi, tôi sẽ tận dụng mọi mối quan hệ, coi như đánh cuộc đời mình giúp cậu bỏ trốn, đến tên khốn kia cũng không tìm ra.”
Hà Nghiên gần như mất toàn bộ khí lực, cô đành gượng cười, đáp: “Hắn không thể giam giữ mình hàng ngày, nếu mình thật sự muốn đi, không nơi nào là mình không thể tới.”
Điền Điềm nghe hiểu, chậm rãi gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi. Hà Nghiên, hai người chúng ta coi như biết nhau đã mười năm, mặc kệ trước kia thế nào, từ nay về sau, hãy coi như người xa lạ.” Cô lạnh lùng, xách túi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Hà Nghiên gọi cô lại, nói thêm: “Điền Điềm, hãy quên chuyện này đi, quên Phó Thận Hành đi.”
Điền Điềm cũng là người thông minh, nghe Hà Nghiên nhắc hai lần câu đó, liền quay đầu nhìn cô, lạnh nhạt trả lời: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không trả thù hai người, hai người chính là hai bãi phân chó tôi không may gặp phải, sau này chỉ biết tránh xa, dẫm vào các người, làm ô uế chân tôi.”
Nói xong, cô đóng cửa đánh ‘cạch’ một cái.
Hà Nghiên ngồi im một chỗ, không khỏi cười khổ, buồn thay, càng cười nước mắt càng tuôn rơi. Bị cô lập hoàn toàn chính là hoàn cảnh của cô lúc này. Cô cười tự giễu, đứng dậy vào toilet rửa mặt, bấy giờ mới cúi đầu đi ra. Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa, đi chưa được vài bước, cô va phải một người.
Vành mắt ửng đỏ, không muốn để người khác chứng kiến, cô bèn vội vã cúi đầu xin lỗi. Không ngờ, gã đàn ông đó lại hùng hổ chửi thề không chịu bỏ qua. Hà Nghiên nổi giận, ngẩng đầu nhìn gã, lạnh giọng nói: “Anh súc miệng cho sạch sẽ đi.”
Chẳng ngờ, vừa trông thấy mặt nhau, cả hai đều chết sững. Hà Nghiên phản ứng trước, bất giác thay đổi sắc mặt, cúi đầu tiến nhanh về phía trước. Gã đàn ông trung niên phản ứng chậm nửa nhịp, vội vã ngăn cô, ánh mắt đục ngầu tham lam nhìn khắp người cô, vừa mừng vừa sợ, cười dâm tà: “Cô giáo Hà? Là họ Hà, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.