Chương 25: Ác giả ác báo
Thimejiu
13/05/2023
Ánh sáng màu vàng nhạt hắt lên một bên gương mặt góc cạnh của Chu Dạ Quân, tô điểm thêm cho sự lạnh lùng không hề suy chuyển.
Vị tổng thống tưởng bở sẽ nhìn thấy một màn sợ sệt của anh liền nghệt mặt ra. Cận kề cái chết mà anh vẫn không cúi đầu khuất phục trước ông ta khiến cho mục đích ban đầu của ông ta không đạt được.
Ông ta cũng mới kế vị tổng thống được ba năm, sau khi Chu Dạ Quân bước lên chức thượng tướng. Vì tầm ảnh hưởng của anh mà ông ta có nghĩ cũng không dám tin mình phải cúi đầu trước một chức vị kém cỏi hơn. Cộng với việc đã làm nhiều điều phạm pháp, ông ta luôn sống trong lo sợ sẽ mất vị trí hiện tại, trong lòng liền nhen nhóm ý nghĩ thủ tiêu anh để yên dạ yên lòng mà cai trị đất nước.
Cho nên ông ta đã lên kế hoạch một mũi tên trúng hai đích. Nắm thóp Chu Dạ Quân để anh tiếp tế vũ khí, nhờ anh đích thân vận chuyển đến biên giới để ám sát, nếu có chết thì sẽ lấy lý do đất nước Xyba là nguyên nhân. Tưởng chừng kế hoạch đã thành công nhưng không hiểu sao anh lại có mặt ở đây.
- Khá khen cho một thượng tướng tài ba của đất nước, chết cũng không chịu khuất phục. Sau khi ngài chết, tôi sẽ cho người xây dựng một pho tượng để tướng nhớ ngài. Pho tượng đấy tất nhiên sẽ được mang đi diễu hành và rồi… sẽ ném trong nhà tù quân đội, nơi có hàng ngàn người căm ghét ngài. Nghĩ thôi cũng đủ để tôi mãn nguyện rồi hahaha.
Ông ta ôm đầu cười phá lên, nụ cười khả ố cùng màu răng vàng ởn do hút thuốc nhiều, trông không khác gì những tên hèn hạ đầu đường xó chợ chứ không hề xứng với bảng hiệu tổng thống.
- Xem ra ông sẽ rất vui khi tôi chết đúng không?
- Còn phải hỏi?
Trên khuôn mặt lạnh lùng của anh có chút biến chuyển, khoé môi nhếch lên, đuôi mắt cong cong, trong con ngươi xanh lam loé lên đầy nguy hiểm:
- Nhưng mà biết làm sao đây…
Vừa nói anh vừa dùng bàn tay to lớn chạm vào khẩu súng của tổng thống khiến ông ta vội lên nòng, trong ánh mắt cũng không giấu được mà run sợ.
- Tôi ấy, còn chưa thực hiện được nhiều thứ lắm. Tuy nhiên có một điều chắc chắn sẽ làm được.
- Điều gì? Chết rồi vẫn còn mạnh miệng.
Anh bình thản đáp, đoạn lại ung dung ngả lưng dựa vào ghế.
- Ông nhìn xem.
Tổng thống nghi ngờ nhìn anh, tay cầm chắc khẩu súng chỉ trực chờ bóp cò, cảnh giác nhìn lên.
Có điều ông ta không ngờ rằng thuộc hạ ông ta giữ bên mình vừa rồi còn chĩa súng vào phe địch giờ đã đồng loạt hướng họng súng vào người ông.
- Haha… không thể nào… làm cách nào mà…
Chu Dạ Quân nhướng mày:
- Ông đoán xem.
Có chạy cũng không thoát, tổng thống bị dồn vào đường cùng, ông ta không ngờ kế hoạch chuẩn bị kĩ lưỡng hết lần này đến lần khác bị anh phá vỡ. Trong mắt ông ta giờ chỉ toàn hận ý, cơ mặt nhăn nhó đến khó coi:
- Được lắm được lắm, không hổ là thượng tướng đầu óc phi phàm.
- Quá khen.
- Nhưng mà hôm nay tao sẽ cùng mày đồng quy vô tận!
Ông ta nói xong, đoạn bóp cò khâu súng trong tay, nhưng âm thanh mong muốn của ông ta không vang lên, thay vào đó là tiếng “lạch cạch, lạch cạch” trống rỗng.
Mặt ông ta nghệt ra như vừa ăn phải phân. Trên miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Không lý nào, không lý nào…
Tiếng tặc lưỡi vang lên từ phía đối diện, ông ta ngước lên thì thấy Chu Dạ Quân đang nhìn mình bằng một ánh mắt lạnh lùng xen lẫn khinh thường.
Leng keng.
Trong nắm tay anh là năm viên đạn lấy ra từ khẩu súng lúc anh chạm vào nó. Chỉ trách tên tổng thống quá coi thường anh, bây giờ phải nhận kết quả xác đáng.
- Game over.
Tổng thống sau đó bị nhốt vào trong nhà tù quân đội. Chu Dạ Quân cho người tung hết hồ sơ phạm pháp của ông ta ra cho toàn thể cần chúng biết, chỉ sau một đêm, tổng thống đương nhiệm đã trở thành tội đồ trong mắt nhân dân.
Trước khi mang ra xét xử, anh đã mở một buổi phán xét trực tiếp trước toàn thể dân chúng. Tên tổng thống bị trói giữa toàn thể nhân dân, mặc sức cho mọi người chửi bới, ném những thứ rác rưởi hôi thối vào người. Đối với ông ta, hình phạt chịu sự phán xét của tất cả mọi người chính là hình phạt nặng nhất. Ông ta không ngừng khóc lóc, van xin khổ sở nhưng đối với những tội ác của mình gây ra, mọi người căn bản không tha thứ.
Sau buổi hôm đó, ông ta như người mất hồn, chỉ muốn xin ra đi sớm nhất có thể. Nhưng Chu Dạ Quân lắc người thế nào, tất nhiên không để ông ta mãn nguyện.
Ông ta trở thành thú vui của chín tên quái nhân dưới hầm trong vòng nửa năm. Tuy nhiên bọn họ chỉ được chơi không được giết.
Nửa năm sau ông ta sẽ được ngồi vào ghế điện, nhận mức án tử dành riêng cho mình.
………
Chớp mắt đã đến buổi đánh giá cuối tháng, song song với thời gian này là cuộc bầu cử tổng thống của thế giới bên ngoài.
Việc Chu Hiên Di bị bắt đi và lại quay về lúc đầu là chủ đề bàn tán, nhưng vấn đề này là tuyệt mật, mọi người cũng không có đáp án như mong muốn. Mọi chuyện dần đi vào quên lãng.
Chỉ có đám người Triệu Phước vẫn không ưa nổi cô, đã thế trong thời gian này cô trở nên chăm chỉ càng khiến bọn họ gai mắt, tìm hết cơ hội này đến cơ hội khác bắt nạt cô.
Vị tổng thống tưởng bở sẽ nhìn thấy một màn sợ sệt của anh liền nghệt mặt ra. Cận kề cái chết mà anh vẫn không cúi đầu khuất phục trước ông ta khiến cho mục đích ban đầu của ông ta không đạt được.
Ông ta cũng mới kế vị tổng thống được ba năm, sau khi Chu Dạ Quân bước lên chức thượng tướng. Vì tầm ảnh hưởng của anh mà ông ta có nghĩ cũng không dám tin mình phải cúi đầu trước một chức vị kém cỏi hơn. Cộng với việc đã làm nhiều điều phạm pháp, ông ta luôn sống trong lo sợ sẽ mất vị trí hiện tại, trong lòng liền nhen nhóm ý nghĩ thủ tiêu anh để yên dạ yên lòng mà cai trị đất nước.
Cho nên ông ta đã lên kế hoạch một mũi tên trúng hai đích. Nắm thóp Chu Dạ Quân để anh tiếp tế vũ khí, nhờ anh đích thân vận chuyển đến biên giới để ám sát, nếu có chết thì sẽ lấy lý do đất nước Xyba là nguyên nhân. Tưởng chừng kế hoạch đã thành công nhưng không hiểu sao anh lại có mặt ở đây.
- Khá khen cho một thượng tướng tài ba của đất nước, chết cũng không chịu khuất phục. Sau khi ngài chết, tôi sẽ cho người xây dựng một pho tượng để tướng nhớ ngài. Pho tượng đấy tất nhiên sẽ được mang đi diễu hành và rồi… sẽ ném trong nhà tù quân đội, nơi có hàng ngàn người căm ghét ngài. Nghĩ thôi cũng đủ để tôi mãn nguyện rồi hahaha.
Ông ta ôm đầu cười phá lên, nụ cười khả ố cùng màu răng vàng ởn do hút thuốc nhiều, trông không khác gì những tên hèn hạ đầu đường xó chợ chứ không hề xứng với bảng hiệu tổng thống.
- Xem ra ông sẽ rất vui khi tôi chết đúng không?
- Còn phải hỏi?
Trên khuôn mặt lạnh lùng của anh có chút biến chuyển, khoé môi nhếch lên, đuôi mắt cong cong, trong con ngươi xanh lam loé lên đầy nguy hiểm:
- Nhưng mà biết làm sao đây…
Vừa nói anh vừa dùng bàn tay to lớn chạm vào khẩu súng của tổng thống khiến ông ta vội lên nòng, trong ánh mắt cũng không giấu được mà run sợ.
- Tôi ấy, còn chưa thực hiện được nhiều thứ lắm. Tuy nhiên có một điều chắc chắn sẽ làm được.
- Điều gì? Chết rồi vẫn còn mạnh miệng.
Anh bình thản đáp, đoạn lại ung dung ngả lưng dựa vào ghế.
- Ông nhìn xem.
Tổng thống nghi ngờ nhìn anh, tay cầm chắc khẩu súng chỉ trực chờ bóp cò, cảnh giác nhìn lên.
Có điều ông ta không ngờ rằng thuộc hạ ông ta giữ bên mình vừa rồi còn chĩa súng vào phe địch giờ đã đồng loạt hướng họng súng vào người ông.
- Haha… không thể nào… làm cách nào mà…
Chu Dạ Quân nhướng mày:
- Ông đoán xem.
Có chạy cũng không thoát, tổng thống bị dồn vào đường cùng, ông ta không ngờ kế hoạch chuẩn bị kĩ lưỡng hết lần này đến lần khác bị anh phá vỡ. Trong mắt ông ta giờ chỉ toàn hận ý, cơ mặt nhăn nhó đến khó coi:
- Được lắm được lắm, không hổ là thượng tướng đầu óc phi phàm.
- Quá khen.
- Nhưng mà hôm nay tao sẽ cùng mày đồng quy vô tận!
Ông ta nói xong, đoạn bóp cò khâu súng trong tay, nhưng âm thanh mong muốn của ông ta không vang lên, thay vào đó là tiếng “lạch cạch, lạch cạch” trống rỗng.
Mặt ông ta nghệt ra như vừa ăn phải phân. Trên miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Không lý nào, không lý nào…
Tiếng tặc lưỡi vang lên từ phía đối diện, ông ta ngước lên thì thấy Chu Dạ Quân đang nhìn mình bằng một ánh mắt lạnh lùng xen lẫn khinh thường.
Leng keng.
Trong nắm tay anh là năm viên đạn lấy ra từ khẩu súng lúc anh chạm vào nó. Chỉ trách tên tổng thống quá coi thường anh, bây giờ phải nhận kết quả xác đáng.
- Game over.
Tổng thống sau đó bị nhốt vào trong nhà tù quân đội. Chu Dạ Quân cho người tung hết hồ sơ phạm pháp của ông ta ra cho toàn thể cần chúng biết, chỉ sau một đêm, tổng thống đương nhiệm đã trở thành tội đồ trong mắt nhân dân.
Trước khi mang ra xét xử, anh đã mở một buổi phán xét trực tiếp trước toàn thể dân chúng. Tên tổng thống bị trói giữa toàn thể nhân dân, mặc sức cho mọi người chửi bới, ném những thứ rác rưởi hôi thối vào người. Đối với ông ta, hình phạt chịu sự phán xét của tất cả mọi người chính là hình phạt nặng nhất. Ông ta không ngừng khóc lóc, van xin khổ sở nhưng đối với những tội ác của mình gây ra, mọi người căn bản không tha thứ.
Sau buổi hôm đó, ông ta như người mất hồn, chỉ muốn xin ra đi sớm nhất có thể. Nhưng Chu Dạ Quân lắc người thế nào, tất nhiên không để ông ta mãn nguyện.
Ông ta trở thành thú vui của chín tên quái nhân dưới hầm trong vòng nửa năm. Tuy nhiên bọn họ chỉ được chơi không được giết.
Nửa năm sau ông ta sẽ được ngồi vào ghế điện, nhận mức án tử dành riêng cho mình.
………
Chớp mắt đã đến buổi đánh giá cuối tháng, song song với thời gian này là cuộc bầu cử tổng thống của thế giới bên ngoài.
Việc Chu Hiên Di bị bắt đi và lại quay về lúc đầu là chủ đề bàn tán, nhưng vấn đề này là tuyệt mật, mọi người cũng không có đáp án như mong muốn. Mọi chuyện dần đi vào quên lãng.
Chỉ có đám người Triệu Phước vẫn không ưa nổi cô, đã thế trong thời gian này cô trở nên chăm chỉ càng khiến bọn họ gai mắt, tìm hết cơ hội này đến cơ hội khác bắt nạt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.