Chương 22: Giằng có giữa sự sống và cái chết (2)
Thimejiu
12/05/2023
Vì quá đau, hắn đã tự cắn lưỡi tự tử nhân lúc mọi người không chú ý.
Nhìn cỗ thi thể không lành lặn trước mắt, Chu Dạ Quân ra lệnh mang cho chó săn ăn.
Manh mối đứt đoạn, nhưng điều này không đáng để tâm bằng việc giải độc cho Chu Hiên Di. Sau khi bàn giao công việc điều tra tiếp theo cho A Đông, anh lại trở về phòng bệnh.
Thời gian đã trôi qua năm giờ đồng hồ, ngoài trời từng tia nắng gắt đâm xuyên qua những tầng lá chiếu lên gương mặt nhợt nhạt càng làm nổi bật lên sự tiều tụy, gầy gò của cô.
Đôi mắt hẹp dài của anh khẽ chau lại, bàn tay to lớn đưa ra chạm đến những tia nắng vụn vặt rơi trên mặt cô. Ánh mắt anh ôn nhu như nước, tựa hồ như biến cố giữa hai người hoàn toàn không có. Anh cứ như thế mà nhìn cô, chỉ có những lúc như thế này cô mới ngoan ngoãn, không chống đối lại việc anh chạm vào cô.
Từng giờ đồng hồ lại trôi qua cũng là từng giờ Chu Hiên Di phải đối mặt với sinh tử. Thời gian càng lâu, cô cách cánh cửa đi đến địa phủ ngày càng gần.
Cứ tưởng mọi thứ sẽ thuận lợi cho đến lúc nhận được thuốc giải nhưng chỉ chừng mười giờ động hồ sau khi tiêm thuốc làm đông máu, cơ thể Chu Hiên Di bắt đầu có hiện tượng xấu.
Thân thể của cô vốn yếu ớt nên không thể đợi đến nửa ngày như người khác. Vì tắc nghẽn mạch máu quá lâu nên đã sử cô trở nên thâm tím, thậm chí bắt đầu xuất hiện những vết bầm lớn trên cơ thể. Do tác động đó, vẻ mặt của cô nhăn nhó, khổ sở chịu đau đớn nhưng lại không có cách nào tỉnh dậy.
- Người đâu, mau gọi bác sĩ đến đây.
Trong căn phòng bệnh nhỏ hẹp thiếu thốn nhiều cơ sở vật chất, vị bác sĩ cùng vài người trợ lý cắn răng căng thẳng, mồ hôi túa ra không có thời gian để lau đi.
Bởi vì người phụ nữ dưới tay bọn họ đang trong tình trạng nguy kịch.
- Th… thưa thượng tướng, cơ thể của cô ấy không thể chịu được tình trạng đông máu. Nhưng nếu giải đông ngay bây giờ, chất độc sẽ lan ra, thế nào cũng không cứu chữa được.
Mọi người ai nấy đều tỏ ra lo lắng, không phải vì cô gái đang nằm đó đối mặt với sinh tử, mà là ở căn cứ xảy ra chuyện lớn như vậy, thượng tướng sẽ cho điều tra cặn kẽ, tổn hại không ít thời gian để giằng co với Xyba. Đến lúc đó tổng thống cũng sẽ ra mặt, bọn họ đang ở giữa gọng kìm.
- Thuốc giải đến đâu rồi?
- Dạ thưa mới gần đến châu Phi thôi ạ.
Chu Dạ Quân đưa mắt nhìn Chu Hiên Di, nỗi lo lắng không thể che giấu mà hiện lên rõ mồn một trên gương mặt anh tuấn của anh.
Với thuộc hạ thân cận của anh thì đó là lần đầu tiên thấy chủ nhân có một vẻ mặt khác. Càng chúng tốt cô gái này đối với anh không tầm thường, sẽ không dại gì mà nghịch thiên trái ý nếu cô may mắn tỉnh lại.
Tình trạng mỗi lúc một tệ, buộc anh phải ra quyết định nhanh chóng.
- Làm tan máu cho cô ấy, trong vòng một giờ phải tìm cách cho chất độc lan ra ít nhất có thể.
Anh quả quyết nói, sau đó phòng Tuấn rời khỏi phòng bệnh.
Không lâu sau đó, trên bãi đất trống trong căn cứ xuất hiện một chiếc trực thăng do thuộc hạ của Chu Dạ Quân điều khiển tới. Anh bước lên thay mình vào vị trí lái.
Thượng tướng Chu Dạ Quân sẽ đích thân đi lấy thuốc giải.
Chiếc trực thăng như gắn tên lửa vụt bay lên cao với tốc độ kinh hồn, kể cả thuộc hạ ngồi ghế phụ lái cũng phải khiếp sợ. Anh ta không ngờ rằng một chiếc trực thăng có thể đạt tới tốc độ này.
Chu Dạ Quân điều khiển trực thăng với mức độ nghiêm túc một trăm phần trăm.
Sau khi chiếc trực thăng bay đi xa, chỉ huy Đàm cùng vài người khác lắc đầu ngao ngán:
- Lần này thượng tướng của chúng ta va vào ải tình thật rồi.
- Nếu thật như thế, cô gái kia chết thì chúng ta sẽ ra sao?
Chỉ huy Đàm rùng mình một cái, có nghĩ cũng không dám nghĩ, dùng sức đá vào chân thuộc hạ:
- Xúi quẩy, cậu im cái mồm của mình lại. Có khi không đợi thượng tướng xử tội, tôi khâu cái miệng cậu trước.
Tên thuộc hạ sợ hãi bịt miệng lại, một lời cũng không dám hó hé.
Thời gian lại tích tắc trôi qua, bác sĩ phải tìm mọi cách để ngăn chặn độc dược lan đến não bộ. Rất khó khăn nhưng một giây cũng không giám lơ là. Sơ suất một chút đầu trên cổ sẽ lìa lúc nào không hay.
- Thượng… thượng tướng trở về, thượng tướng đã trở về.
Binh lính hớt hải chạy vào thông báo, tuy nhiên cơ mặt mọi người cũng không thể thả lỏng được, vì Chu Hiên Di sắp không xong rồi.
Chất độc vẫn lan rộng, chưa biết đã đến não bộ chưa nhưng khi thuốc giải vào trong cơ thể cũng cần có thời gian để hoạt động tiêu diệt chất độc. Với tình trạng hiện tại e rằng không thể cứu sống.
Nhưng bọn họ vẫn cho cô uống thuốc, vì cơ thể đã rơi vào cơn hôn mê bất tỉnh nên thuốc cứ tràn ra, không tài nào để cô nuốt được.
Thấy được cảnh này ai nấy đều sốt ruột, Chu Dạ Quân cau chặt mày kiếm, môi mỏng bặm lại, vẻ mặt âm u đến đáng sợ. Anh đi tới túm lấy cổ áo bác sĩ rồi hất sang một bên.
- Thượng… thượng tướng ngài không thể làm thế! Chất độc này có khả năng truyền vào người ngài nếu như… nếu như ngài dùng cách đó.
Nhìn cỗ thi thể không lành lặn trước mắt, Chu Dạ Quân ra lệnh mang cho chó săn ăn.
Manh mối đứt đoạn, nhưng điều này không đáng để tâm bằng việc giải độc cho Chu Hiên Di. Sau khi bàn giao công việc điều tra tiếp theo cho A Đông, anh lại trở về phòng bệnh.
Thời gian đã trôi qua năm giờ đồng hồ, ngoài trời từng tia nắng gắt đâm xuyên qua những tầng lá chiếu lên gương mặt nhợt nhạt càng làm nổi bật lên sự tiều tụy, gầy gò của cô.
Đôi mắt hẹp dài của anh khẽ chau lại, bàn tay to lớn đưa ra chạm đến những tia nắng vụn vặt rơi trên mặt cô. Ánh mắt anh ôn nhu như nước, tựa hồ như biến cố giữa hai người hoàn toàn không có. Anh cứ như thế mà nhìn cô, chỉ có những lúc như thế này cô mới ngoan ngoãn, không chống đối lại việc anh chạm vào cô.
Từng giờ đồng hồ lại trôi qua cũng là từng giờ Chu Hiên Di phải đối mặt với sinh tử. Thời gian càng lâu, cô cách cánh cửa đi đến địa phủ ngày càng gần.
Cứ tưởng mọi thứ sẽ thuận lợi cho đến lúc nhận được thuốc giải nhưng chỉ chừng mười giờ động hồ sau khi tiêm thuốc làm đông máu, cơ thể Chu Hiên Di bắt đầu có hiện tượng xấu.
Thân thể của cô vốn yếu ớt nên không thể đợi đến nửa ngày như người khác. Vì tắc nghẽn mạch máu quá lâu nên đã sử cô trở nên thâm tím, thậm chí bắt đầu xuất hiện những vết bầm lớn trên cơ thể. Do tác động đó, vẻ mặt của cô nhăn nhó, khổ sở chịu đau đớn nhưng lại không có cách nào tỉnh dậy.
- Người đâu, mau gọi bác sĩ đến đây.
Trong căn phòng bệnh nhỏ hẹp thiếu thốn nhiều cơ sở vật chất, vị bác sĩ cùng vài người trợ lý cắn răng căng thẳng, mồ hôi túa ra không có thời gian để lau đi.
Bởi vì người phụ nữ dưới tay bọn họ đang trong tình trạng nguy kịch.
- Th… thưa thượng tướng, cơ thể của cô ấy không thể chịu được tình trạng đông máu. Nhưng nếu giải đông ngay bây giờ, chất độc sẽ lan ra, thế nào cũng không cứu chữa được.
Mọi người ai nấy đều tỏ ra lo lắng, không phải vì cô gái đang nằm đó đối mặt với sinh tử, mà là ở căn cứ xảy ra chuyện lớn như vậy, thượng tướng sẽ cho điều tra cặn kẽ, tổn hại không ít thời gian để giằng co với Xyba. Đến lúc đó tổng thống cũng sẽ ra mặt, bọn họ đang ở giữa gọng kìm.
- Thuốc giải đến đâu rồi?
- Dạ thưa mới gần đến châu Phi thôi ạ.
Chu Dạ Quân đưa mắt nhìn Chu Hiên Di, nỗi lo lắng không thể che giấu mà hiện lên rõ mồn một trên gương mặt anh tuấn của anh.
Với thuộc hạ thân cận của anh thì đó là lần đầu tiên thấy chủ nhân có một vẻ mặt khác. Càng chúng tốt cô gái này đối với anh không tầm thường, sẽ không dại gì mà nghịch thiên trái ý nếu cô may mắn tỉnh lại.
Tình trạng mỗi lúc một tệ, buộc anh phải ra quyết định nhanh chóng.
- Làm tan máu cho cô ấy, trong vòng một giờ phải tìm cách cho chất độc lan ra ít nhất có thể.
Anh quả quyết nói, sau đó phòng Tuấn rời khỏi phòng bệnh.
Không lâu sau đó, trên bãi đất trống trong căn cứ xuất hiện một chiếc trực thăng do thuộc hạ của Chu Dạ Quân điều khiển tới. Anh bước lên thay mình vào vị trí lái.
Thượng tướng Chu Dạ Quân sẽ đích thân đi lấy thuốc giải.
Chiếc trực thăng như gắn tên lửa vụt bay lên cao với tốc độ kinh hồn, kể cả thuộc hạ ngồi ghế phụ lái cũng phải khiếp sợ. Anh ta không ngờ rằng một chiếc trực thăng có thể đạt tới tốc độ này.
Chu Dạ Quân điều khiển trực thăng với mức độ nghiêm túc một trăm phần trăm.
Sau khi chiếc trực thăng bay đi xa, chỉ huy Đàm cùng vài người khác lắc đầu ngao ngán:
- Lần này thượng tướng của chúng ta va vào ải tình thật rồi.
- Nếu thật như thế, cô gái kia chết thì chúng ta sẽ ra sao?
Chỉ huy Đàm rùng mình một cái, có nghĩ cũng không dám nghĩ, dùng sức đá vào chân thuộc hạ:
- Xúi quẩy, cậu im cái mồm của mình lại. Có khi không đợi thượng tướng xử tội, tôi khâu cái miệng cậu trước.
Tên thuộc hạ sợ hãi bịt miệng lại, một lời cũng không dám hó hé.
Thời gian lại tích tắc trôi qua, bác sĩ phải tìm mọi cách để ngăn chặn độc dược lan đến não bộ. Rất khó khăn nhưng một giây cũng không giám lơ là. Sơ suất một chút đầu trên cổ sẽ lìa lúc nào không hay.
- Thượng… thượng tướng trở về, thượng tướng đã trở về.
Binh lính hớt hải chạy vào thông báo, tuy nhiên cơ mặt mọi người cũng không thể thả lỏng được, vì Chu Hiên Di sắp không xong rồi.
Chất độc vẫn lan rộng, chưa biết đã đến não bộ chưa nhưng khi thuốc giải vào trong cơ thể cũng cần có thời gian để hoạt động tiêu diệt chất độc. Với tình trạng hiện tại e rằng không thể cứu sống.
Nhưng bọn họ vẫn cho cô uống thuốc, vì cơ thể đã rơi vào cơn hôn mê bất tỉnh nên thuốc cứ tràn ra, không tài nào để cô nuốt được.
Thấy được cảnh này ai nấy đều sốt ruột, Chu Dạ Quân cau chặt mày kiếm, môi mỏng bặm lại, vẻ mặt âm u đến đáng sợ. Anh đi tới túm lấy cổ áo bác sĩ rồi hất sang một bên.
- Thượng… thượng tướng ngài không thể làm thế! Chất độc này có khả năng truyền vào người ngài nếu như… nếu như ngài dùng cách đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.