Chương 5: Bé Coke
An Dĩ Thuần
04/11/2015
Thằng
bé nhìn tôi bằng đôi mắt như
lời trăn trối, mặt nó tái mét,
tay gãi gãi cái má còn dính sốt.
* * *
Tôi tạm biệt anh khi đã tới trước cửa khách sạn. Anh là giám đốc nổi tiếng, tôi là nhà thiết kế nổi tiếng, chúng tôi không muốn có bất cứ lùm xùm nào cả và nhất khi công việc của tôi đang trên đà thăng tiến, bây giờ có scandal chắc chắn uy tín của tôi sẽ giảm. Thậm chí tôi còn chưa tưởng tượng nổi cái tương lai mà khi chúng tôi lộ chuyện đã từng kết hôn, thậm chí có cả 1 đứa con với nhau nữa. Mặt tôi chưa đủ dày để hứng chịu gạch đá, lòng tự trọng của tôi cũng không thể đủ mạnh để xây 1 bức tường vững chắc để tự bảo về nó,… Suy nghĩ hồi lâu tôi mới nhận ra xe anh đã chuyển bánh tự bao giờ còn tôi thì cứ ngẩn ngơ, nhìn như thể tôi còn tiếc nuối bao nhiêu phút giây trên chiếc “ cam” đó vậy; nhưng nhỡ thật là như thế thì sao nhỉ?
Tôi bật cười, không hiểu đang nghĩ gì thế này. Đường Chỉ Hoa, mày đang suy nghĩ gì thế này? Hãy nhớ chính mày từ bỏ tình yêu đó trước nhé, bây giờ mà đòi quay lại thì mặt mày cũng gọi là đủ dày rồi đấy.
Mọi người nhìn vào tôi bằng ánh mắt kì lạ và tò mò, còn tôi thì chỉnh lại vẻ điên dại của mình, bước thẳng về phía thang máy, không phải đợi khá lâu, tôi tới kịp lúc thang máy chạm tầng này, bước vào trong, tôi thở hắt, trái tim tôi vẫn đập thình thịch khi nghĩ tới vẻ đẹp hoàn mĩ trên mặt anh, sao lại có con người như thế nhỉ?
“ Tiing” chiếc thang máy kêu 1 tiếng rồi mở ra, tôi mở điện thoại, tìm bức thư mà vú nuôi đã gửi cho tôi số phòng và chạy thẳng tới đó.
- Vũ Phong à, Chỉ Hoa về rồi này~ - Cô gọi lớn sau khi vào nhà.
- Chỉ Hoa ui!!!! – Thằng bé chạy ra ôm lấy tôi, dịu dịu đôi má hồng phúng phính vào người mẹ nó.
Tôi mỉm cười, bế xách nách nó lên. Thằng bé nhìn tôi bằng đôi mắt như lời trăn trối, mặt nó tái mét, tay gãi gãi cái má còn dính sốt. Tôi thì ngạc nhiên vô đối. Thằng nhóc lại làm gì khi không có vú nuôi ở nhà vậy?
Đặt nó xuống đất, tôi bước vào trong bép, nơi mà là chuyên gia “sản xuất” ra cái mặt như kia của nó.
Không thể thốt lên 1 lời, mới 1 ngày tôi không ở nhà cái bếp đã biến thành cái đĩa ngục trần gian. Trứng vương vãi, trơn trượt khắp nơi, lạ còn mấy mảnh vỏ nhỏ và nhọn nữa, tất cả mọi thứ: sôt, dụng cụ làm bếp,… tất cả loạn lên cùng chiếc tủ lạnh mở toang ra. Tôi quay về phía cửa thì thấy thằng nhóc đang nép sau bức tường, đôi mắt đã hiện rõ ánh cười; chắc chắn nó muốn trả thù tôi về vụ chả bao giờ ở nhà chơi với nó đây mà. Nhìn thấy tôi đang nhìn nó, nó vội bò lẩn xuống dưới gầm bàn trà ở phòng khách, cười khanh khách khi nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của tôi khi chuẩn bị dọn bãi chiến trường.
- Mẹ ui, xin nối – Thằng bé chạy ra ôm tôi khi trời đã về khuya, cũng là lúc tôi dọn dẹp xong và chuẩn bị ăn tôi
- Con cũng biết mình có lỗi sao? – Tôi nhìn cái thứ “sinh vật” bé nhỏ dưới chân mình, bĩu môi.
Thằng bé chỉ mỉm cười, gật đầu lia lịa rồi ra hiệu cho tôi cúi xuống để nó thơm 1 cái coi như chuộc lỗi. Đúng là trẻ con, chỉ biết phá với nịnh người lớn để không bị ăn đòn là giỏi. Nếu không phải nó đói rồi thì chắc nó cũng không thèm tới với cô tới 1 giây đâu.
Tôi vừa ăn vừa nhìn thằng quỷ nhỏ, nó thấy thế cũng chỉ tươi cười mút hộp sữa, nụ cười không bao giờ thấy mặt trời, tít hết cả mắt lên.
Bây giờ thì hiểu vì sao hôm qua nó khóc rồi. Hóa ra là bày ra xong đi thế nào lại ngã. Chết mất thôi. May là không bị thương ở đâu chứ không tôi cũng tới chết ngất mất.
Dù tôi chưa từng động tay tới việc chăm sóc thằng nhỏ bao giờ, chỉ có vú nuôi làm nhưng nó lại vẫn rất yêu quý tôi, không hề dỗi hờn gì, có lẽ đấy cũng là động lực để tôi được như ngày hôm nay. Tôi nhìn nó đang chăm chú xem phim hoạt hình chú gấu trên ipad, khẽ gọi nó, nớ ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt ngơ ngác, tôi mỉm cười:
- Mẹ yêu con lắm Vũ Phong à!
Nó không nói, chỉ nhảy xuống ghế, chạy về phía tôi, ở phía đối diện với nó ở bàn ăn, nó chạy tới ôm thật chặt cổ tôi sau khi ra hiệu cho tôi cúi xuống.
- Chỉ Hoa ơi có Vũ Phong ở đây rồi, đừng buồn nhé- Thằng bé líu la líu lô, vỗ vỗ vài cái thật nhẹ nhàng vào bả vai tôi.
Trời ạ, câu này thì chắc chắn vú nuôi lại đọc truyện ngôn tình để thằng bé bị tiêm truyền vào đầu rồi. Tôi nghĩ rồi bật cười, bế nó lên, nhẹ hôn vào đôi môi chúm chím, bé nhỏ, hồng hào và còn dính sữa của nó :
- Vâng !
Cu cậu nghe tôi trả lời xong thì bật cười khoái chí, khanh khách rồi lại chạy về chỗ xem phim.
Tôi lại chăm chú nhìn thằng bé, 2 mẹ con ở đây thật lạnh lẽo quá, ước gì gia đình chúng ta….
* * *
lời trăn trối, mặt nó tái mét,
tay gãi gãi cái má còn dính sốt.
* * *
Tôi tạm biệt anh khi đã tới trước cửa khách sạn. Anh là giám đốc nổi tiếng, tôi là nhà thiết kế nổi tiếng, chúng tôi không muốn có bất cứ lùm xùm nào cả và nhất khi công việc của tôi đang trên đà thăng tiến, bây giờ có scandal chắc chắn uy tín của tôi sẽ giảm. Thậm chí tôi còn chưa tưởng tượng nổi cái tương lai mà khi chúng tôi lộ chuyện đã từng kết hôn, thậm chí có cả 1 đứa con với nhau nữa. Mặt tôi chưa đủ dày để hứng chịu gạch đá, lòng tự trọng của tôi cũng không thể đủ mạnh để xây 1 bức tường vững chắc để tự bảo về nó,… Suy nghĩ hồi lâu tôi mới nhận ra xe anh đã chuyển bánh tự bao giờ còn tôi thì cứ ngẩn ngơ, nhìn như thể tôi còn tiếc nuối bao nhiêu phút giây trên chiếc “ cam” đó vậy; nhưng nhỡ thật là như thế thì sao nhỉ?
Tôi bật cười, không hiểu đang nghĩ gì thế này. Đường Chỉ Hoa, mày đang suy nghĩ gì thế này? Hãy nhớ chính mày từ bỏ tình yêu đó trước nhé, bây giờ mà đòi quay lại thì mặt mày cũng gọi là đủ dày rồi đấy.
Mọi người nhìn vào tôi bằng ánh mắt kì lạ và tò mò, còn tôi thì chỉnh lại vẻ điên dại của mình, bước thẳng về phía thang máy, không phải đợi khá lâu, tôi tới kịp lúc thang máy chạm tầng này, bước vào trong, tôi thở hắt, trái tim tôi vẫn đập thình thịch khi nghĩ tới vẻ đẹp hoàn mĩ trên mặt anh, sao lại có con người như thế nhỉ?
“ Tiing” chiếc thang máy kêu 1 tiếng rồi mở ra, tôi mở điện thoại, tìm bức thư mà vú nuôi đã gửi cho tôi số phòng và chạy thẳng tới đó.
- Vũ Phong à, Chỉ Hoa về rồi này~ - Cô gọi lớn sau khi vào nhà.
- Chỉ Hoa ui!!!! – Thằng bé chạy ra ôm lấy tôi, dịu dịu đôi má hồng phúng phính vào người mẹ nó.
Tôi mỉm cười, bế xách nách nó lên. Thằng bé nhìn tôi bằng đôi mắt như lời trăn trối, mặt nó tái mét, tay gãi gãi cái má còn dính sốt. Tôi thì ngạc nhiên vô đối. Thằng nhóc lại làm gì khi không có vú nuôi ở nhà vậy?
Đặt nó xuống đất, tôi bước vào trong bép, nơi mà là chuyên gia “sản xuất” ra cái mặt như kia của nó.
Không thể thốt lên 1 lời, mới 1 ngày tôi không ở nhà cái bếp đã biến thành cái đĩa ngục trần gian. Trứng vương vãi, trơn trượt khắp nơi, lạ còn mấy mảnh vỏ nhỏ và nhọn nữa, tất cả mọi thứ: sôt, dụng cụ làm bếp,… tất cả loạn lên cùng chiếc tủ lạnh mở toang ra. Tôi quay về phía cửa thì thấy thằng nhóc đang nép sau bức tường, đôi mắt đã hiện rõ ánh cười; chắc chắn nó muốn trả thù tôi về vụ chả bao giờ ở nhà chơi với nó đây mà. Nhìn thấy tôi đang nhìn nó, nó vội bò lẩn xuống dưới gầm bàn trà ở phòng khách, cười khanh khách khi nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của tôi khi chuẩn bị dọn bãi chiến trường.
- Mẹ ui, xin nối – Thằng bé chạy ra ôm tôi khi trời đã về khuya, cũng là lúc tôi dọn dẹp xong và chuẩn bị ăn tôi
- Con cũng biết mình có lỗi sao? – Tôi nhìn cái thứ “sinh vật” bé nhỏ dưới chân mình, bĩu môi.
Thằng bé chỉ mỉm cười, gật đầu lia lịa rồi ra hiệu cho tôi cúi xuống để nó thơm 1 cái coi như chuộc lỗi. Đúng là trẻ con, chỉ biết phá với nịnh người lớn để không bị ăn đòn là giỏi. Nếu không phải nó đói rồi thì chắc nó cũng không thèm tới với cô tới 1 giây đâu.
Tôi vừa ăn vừa nhìn thằng quỷ nhỏ, nó thấy thế cũng chỉ tươi cười mút hộp sữa, nụ cười không bao giờ thấy mặt trời, tít hết cả mắt lên.
Bây giờ thì hiểu vì sao hôm qua nó khóc rồi. Hóa ra là bày ra xong đi thế nào lại ngã. Chết mất thôi. May là không bị thương ở đâu chứ không tôi cũng tới chết ngất mất.
Dù tôi chưa từng động tay tới việc chăm sóc thằng nhỏ bao giờ, chỉ có vú nuôi làm nhưng nó lại vẫn rất yêu quý tôi, không hề dỗi hờn gì, có lẽ đấy cũng là động lực để tôi được như ngày hôm nay. Tôi nhìn nó đang chăm chú xem phim hoạt hình chú gấu trên ipad, khẽ gọi nó, nớ ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt ngơ ngác, tôi mỉm cười:
- Mẹ yêu con lắm Vũ Phong à!
Nó không nói, chỉ nhảy xuống ghế, chạy về phía tôi, ở phía đối diện với nó ở bàn ăn, nó chạy tới ôm thật chặt cổ tôi sau khi ra hiệu cho tôi cúi xuống.
- Chỉ Hoa ơi có Vũ Phong ở đây rồi, đừng buồn nhé- Thằng bé líu la líu lô, vỗ vỗ vài cái thật nhẹ nhàng vào bả vai tôi.
Trời ạ, câu này thì chắc chắn vú nuôi lại đọc truyện ngôn tình để thằng bé bị tiêm truyền vào đầu rồi. Tôi nghĩ rồi bật cười, bế nó lên, nhẹ hôn vào đôi môi chúm chím, bé nhỏ, hồng hào và còn dính sữa của nó :
- Vâng !
Cu cậu nghe tôi trả lời xong thì bật cười khoái chí, khanh khách rồi lại chạy về chỗ xem phim.
Tôi lại chăm chú nhìn thằng bé, 2 mẹ con ở đây thật lạnh lẽo quá, ước gì gia đình chúng ta….
* * *
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.