Chương 9
An Dĩ Thuần
04/11/2015
Tôi sợ hãi chạy ra
ôm chặt Vũ Phong khi anh
đang đưa bàn tay ra bế nó. Tim tôi
như ngừng đập.
Cảm giác như thể chỉ cần vài giây nữa
là nó vụt khỏi vòng tay tôi vậy.
* * *
Tôi đi về nhà trước khi anh tỉnh. Như bao lần khác, tôi không về, tự khắc Coke sẽ gọi vú nuôi của nó tới. Tôi gõ cửa, mùi đồ ăn thơm nồng làm tôi đã đỡ mệt mỏi hơn. Vũ Phong đã ngoan ngoãn dậy chuẩn bị tươm tất mọi thứ chỉ chờ tôi về đưa đi học.
Tôi ngồi vào bàn, gặp vài thứ linh tinh ăn đỡ rồi đưa Vũ Phong đi học. Không muốn chạm mắt chị chút nào.
Tôi dừng xe ở cổng, không như các bà mẹ khác tận tình đưa con vào trường. Tôi chú ý vào nét mặt Coke, nếu nó có buồn, tất nhiên tôi sẽ ngoan ngoãn dắt nó vào. Không biết Coke có hiểu lí do không hay nó chỉ đang cười giả.
Hai má nó đỏ ửng, đôi mắt long lanh lay lòng người.
- Chào mẹ.- Coke cười rồi chạy đi luôn.
Tôi biết truyện đó không hề ổn chút nào, Coke không ổn, tôi cũng không ổn. Tôi nhìn bóng thằng bé lẻ loi đi trong đám đông đó, tại sao ông trời lại mang Coke đến cho tôi nhỉ? Tôi thực chẳng xứng với đứa nhóc thiên thần như vậy.
Có đôi lần Coke lại quay lại nhìn tôi rồi nó quay đi luôn. Tôi vẫn dõi theo thằng bé, nước mắt vẫn lăn dài. Tôi đã làm gì với Vũ Phong của tôi vậy?
* * *
Tôi đến công ty với tâm trạng không hề vui chút nào. Cơ thể tôi suy nhược, bụng lép kẹp vì đói. Nhìn tôi bây giờ chẳng khác gì một con ma hoặc mụ điên hay đi bói toán.
Tôi ấn thang máy. Khi nó chạm nấc, cánh cửa mở. Một đám nhân viên ùa ra như kiến vỡ tổ.
- Không phải em nên dùng thang Vip sao?- Anh đưa bàn tay ra che cho tôi khỏi để đám nhân viên đó xô vào.
- Mặc tôi- Tôi mệt mỏi đi khỏi sự che chắn của anh rồi lên tầng có phòng làm của mình.
Tất cả nhân viên đều có vẻ kinh ngạc, tôi cũng không muốn bàn cãi gì thêm vì tôi là đối tác. Việc tôi làm chăm chỉ là điều hiếm thấy. Một là nghỉ việc, hai là làm một nhắt lại thôi. Hôm nay tôi làm hết từ đầu đến cuối rồi mới đi đón Coke.
Thời tiết hôm nay... khó chịu nhỉ?!
Khi tôi đến đã thấy xe anh đỗ ngay cổng trường. Vũ Phong... Vũ Phong của tôi. Tôi vội chạy vào như thiêu thân thấy ánh sáng.
Tôi sợ hãi chạy ra ôm chặt Vũ Phong khi anh đang đưa đôi bàn tay ra bế nó. Tim tôi như ngừng đập. Cảm giác như thằng bé chỉ cần vài giây nữa là vụt khỏi vòng tay tôi vậy.
- Chỉ Hoa....sao em lại...?- Anh ngơ ngác nhìn tôi.
- Mẹ.- Vũ Phong tươi cười ôm chầm lấy tôi, nó đã đợi tôi cả ngày.
Tôi vội bé Vũ Phong dậy, xoay gót bước đi. Tôi run cập lên vì sợ. Sợ anh sẽ mang Vũ Phong đi khỏi tôi.
Tôi đưa Vũ Phong ra xe rồi lái đi luôn. Tôi không muốn quay đầu lại, không muốn nhìn thấy quá khứ, không muốn nhìn thấy anh, hay thậm chí tôi muốn ở một mình.
Tôi đã kịp nhìn được khuôn mặt Kiến Văn lúc đó. Nó tối sầm. Đầy vẻ bàng hoàng khi nghe Vũ Phong gọi tiếng mẹ... với tôi.
ôm chặt Vũ Phong khi anh
đang đưa bàn tay ra bế nó. Tim tôi
như ngừng đập.
Cảm giác như thể chỉ cần vài giây nữa
là nó vụt khỏi vòng tay tôi vậy.
* * *
Tôi đi về nhà trước khi anh tỉnh. Như bao lần khác, tôi không về, tự khắc Coke sẽ gọi vú nuôi của nó tới. Tôi gõ cửa, mùi đồ ăn thơm nồng làm tôi đã đỡ mệt mỏi hơn. Vũ Phong đã ngoan ngoãn dậy chuẩn bị tươm tất mọi thứ chỉ chờ tôi về đưa đi học.
Tôi ngồi vào bàn, gặp vài thứ linh tinh ăn đỡ rồi đưa Vũ Phong đi học. Không muốn chạm mắt chị chút nào.
Tôi dừng xe ở cổng, không như các bà mẹ khác tận tình đưa con vào trường. Tôi chú ý vào nét mặt Coke, nếu nó có buồn, tất nhiên tôi sẽ ngoan ngoãn dắt nó vào. Không biết Coke có hiểu lí do không hay nó chỉ đang cười giả.
Hai má nó đỏ ửng, đôi mắt long lanh lay lòng người.
- Chào mẹ.- Coke cười rồi chạy đi luôn.
Tôi biết truyện đó không hề ổn chút nào, Coke không ổn, tôi cũng không ổn. Tôi nhìn bóng thằng bé lẻ loi đi trong đám đông đó, tại sao ông trời lại mang Coke đến cho tôi nhỉ? Tôi thực chẳng xứng với đứa nhóc thiên thần như vậy.
Có đôi lần Coke lại quay lại nhìn tôi rồi nó quay đi luôn. Tôi vẫn dõi theo thằng bé, nước mắt vẫn lăn dài. Tôi đã làm gì với Vũ Phong của tôi vậy?
* * *
Tôi đến công ty với tâm trạng không hề vui chút nào. Cơ thể tôi suy nhược, bụng lép kẹp vì đói. Nhìn tôi bây giờ chẳng khác gì một con ma hoặc mụ điên hay đi bói toán.
Tôi ấn thang máy. Khi nó chạm nấc, cánh cửa mở. Một đám nhân viên ùa ra như kiến vỡ tổ.
- Không phải em nên dùng thang Vip sao?- Anh đưa bàn tay ra che cho tôi khỏi để đám nhân viên đó xô vào.
- Mặc tôi- Tôi mệt mỏi đi khỏi sự che chắn của anh rồi lên tầng có phòng làm của mình.
Tất cả nhân viên đều có vẻ kinh ngạc, tôi cũng không muốn bàn cãi gì thêm vì tôi là đối tác. Việc tôi làm chăm chỉ là điều hiếm thấy. Một là nghỉ việc, hai là làm một nhắt lại thôi. Hôm nay tôi làm hết từ đầu đến cuối rồi mới đi đón Coke.
Thời tiết hôm nay... khó chịu nhỉ?!
Khi tôi đến đã thấy xe anh đỗ ngay cổng trường. Vũ Phong... Vũ Phong của tôi. Tôi vội chạy vào như thiêu thân thấy ánh sáng.
Tôi sợ hãi chạy ra ôm chặt Vũ Phong khi anh đang đưa đôi bàn tay ra bế nó. Tim tôi như ngừng đập. Cảm giác như thằng bé chỉ cần vài giây nữa là vụt khỏi vòng tay tôi vậy.
- Chỉ Hoa....sao em lại...?- Anh ngơ ngác nhìn tôi.
- Mẹ.- Vũ Phong tươi cười ôm chầm lấy tôi, nó đã đợi tôi cả ngày.
Tôi vội bé Vũ Phong dậy, xoay gót bước đi. Tôi run cập lên vì sợ. Sợ anh sẽ mang Vũ Phong đi khỏi tôi.
Tôi đưa Vũ Phong ra xe rồi lái đi luôn. Tôi không muốn quay đầu lại, không muốn nhìn thấy quá khứ, không muốn nhìn thấy anh, hay thậm chí tôi muốn ở một mình.
Tôi đã kịp nhìn được khuôn mặt Kiến Văn lúc đó. Nó tối sầm. Đầy vẻ bàng hoàng khi nghe Vũ Phong gọi tiếng mẹ... với tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.