Chương 15: Ngôi Nhà Của Chúng Ta
An Dĩ Thuần
27/05/2016
‘‘Anh nói thế là ý gì chứ?’’
***
Tôi không ở đó chăm Kiến Văn trong suốt bao ngày nằm viện đó, Dạ Yên chăm sóc anh từng li từng tí một; có khi nào tan sớm thì đưa cả Vũ Phong tới chơi cùng cho anh khỏi buồn. Trong suốt mấy ngày đó tôi cũng không đủ thời gian để quan tâm đến Vũ Phong nên gửi toàn quyền cho chị Dạ Yên, từ cho thằng bé ăn ngủ rồi đi chơi, hầu hết đều là Dạ Yên lo. Tôi nào là phải điều hành công ty thay anh, lo cho sản phẩm đã gây thiệt hại chi phí lớn cho công ty anh; rồi còn phải đi công tác liên miên suốt ngày đến ngủ còn không đủ thời gian. Đã được gần ba tuần, nhìn vào gương tôi chẳng khác gì xác cá chết khô, thật mất thiện chí nên mỹ phẩm là không thể thiếu; rồi dần thì anh cũng khỏi, cũng đến ngày ra viện; việc của công ty đang bận đến bù cả đầu nhưng Dạ Yên hôm nay phải cùng bé Coke đi dự fes về gấu trúc- thằng bé một mực đòi đi.
-Chào anh.-Tôi hôn nhanh lên môi anh một cái coi như vơi nhớ nhung bao ngày không gặp mặt, mặc dù tôi nói thực còn chẳng có thời gian để nghĩ đến anh chứ đừng nói chi là nhớ.
Sau khi thanh toán viện phí với một số tiền quá đỗi trời ơi đất hỡi, tôi lại phải đưa anh về nhà riêng. Đấy là căn biệt thự nằm vùng ngoại ô ít người dòm ngó, hệ thống bảo vệ khu này rất nghiêm ngặt nên đám phóng viên chắc chắn không có chân bước vào. Khu đất toàn quy tụ thương gia nhà giàu, ở đây vừa thuận lợi làm ăn, lại còn có quan hệ rộng rồi sang chảnh các thứ các thứ. Khi đến trước cổng nhà thì Kiến Văn đã thiu thiu ngủ, cũng là ngại gọi anh dậy nên tôi mới qua bấm chuông nhưng không có ai mở cửa, ở bên ngoài là hệ thống nhận diện vân tay mở cửa, còn đang tò mò thì anh từ đằng sau đã cầm lấy tay tôi, đặt lên trên mặt chiếc máy đó và cánh cửa mở ra.
-Là ngôi nhà của hai chúng ta.-Kiến Văn khẽ nói lọt từng từ vào tai tôi, cánh tai đỏ ửng lên.
Tôi hơi lặng người, rõ ràng căn nhà khi xưa của chúng tôi không phải ở đây, mà thậm chí chúng tôi còn ít khi ở chung, làm thế nào để anh có được vân bàn tay tôi? Tôi cùng anh bước vào căn nhà khi anh đã có một người bảo vệ đi cất xe xuống dưới gara cho anh; căn nhà chủ đạo bằng mầu xám trắng, hầu như từ cầu thang đến sàn đều là bằng kính. Vừa bước vào phòng khách, đã thấy tấm ảnh cưới của chúng tôi treo chính diện căn phòng, thực sự là một ngạc nhiên lớn đối với tôi. Rồi dần dần anh đưa tôi đi qua từng căn phòng, nơi nào cũng có hình tôi, là anh chụp sao? Từ phòng ăn, phòng ngủ rồi tới phòng đọc sách hay phòng làm việc, uống trà của anh đều treo rất nhiều hình của tôi mà đến tôi còn không biết mình đã bị chụp.
-Căn nhà này là món quà anh định tặng em nhân kỉ niệm một năm ngày cưới của chúng ta.- Kiến Văn dần dẫn tôi tới một căn phòng còn trống, đôi tay anh khép hờ mắt tôi.
Khi mở mắt ra tôi thấy mình trong một bức họa lớn, căn phòng đầy cọ vẽ, chổi sơn. Đôi chân tôi tự dẫn mình đến đó, là một bức tranh sơn dầu đã cứng, đằng sau còn có dòng chữ kỉ niệm.
-Không phải anh vẽ nhưng phải tốn công lắm anh mới miêu tả được cho họa sĩ nét đẹp của em đó.- Kiến Văn vòng tay ôm lấy tôi từ sau lưng.
-Anh nói thế là ý gì chứ?
Kiến Văn chỉ mỉm cười đưa tôi ra khỏi căn phòng đó, đưa tôi đến một căn phòng khác, anh mở cửa ra rồi cúi xuống nhìn tôi ánh mắt đầy trìu mến, là phòng dành cho con của chúng tôi sao?
Căn phòng được trang hoàng rất đẹp, lộng lẫy từ cánh rèm đến chiếc thảm chân; đầy đủ mọi thứ từ nôi, xe đẩy rồi đến đồ chơi,… xúc động đến roi cả nước mắt. Rõ ràng lúc đầu tôi không phải rất ghét anh sao? Tôi quay ra ôm lấy Kiến Văn trong nước mắt, anh làm những thứ này đều là cho tôi vậy tôi đã làm gì để cho anh?
-Em có thể quay về đây không? Anh ở một mình cô đơn lắm.
***
Tôi không ở đó chăm Kiến Văn trong suốt bao ngày nằm viện đó, Dạ Yên chăm sóc anh từng li từng tí một; có khi nào tan sớm thì đưa cả Vũ Phong tới chơi cùng cho anh khỏi buồn. Trong suốt mấy ngày đó tôi cũng không đủ thời gian để quan tâm đến Vũ Phong nên gửi toàn quyền cho chị Dạ Yên, từ cho thằng bé ăn ngủ rồi đi chơi, hầu hết đều là Dạ Yên lo. Tôi nào là phải điều hành công ty thay anh, lo cho sản phẩm đã gây thiệt hại chi phí lớn cho công ty anh; rồi còn phải đi công tác liên miên suốt ngày đến ngủ còn không đủ thời gian. Đã được gần ba tuần, nhìn vào gương tôi chẳng khác gì xác cá chết khô, thật mất thiện chí nên mỹ phẩm là không thể thiếu; rồi dần thì anh cũng khỏi, cũng đến ngày ra viện; việc của công ty đang bận đến bù cả đầu nhưng Dạ Yên hôm nay phải cùng bé Coke đi dự fes về gấu trúc- thằng bé một mực đòi đi.
-Chào anh.-Tôi hôn nhanh lên môi anh một cái coi như vơi nhớ nhung bao ngày không gặp mặt, mặc dù tôi nói thực còn chẳng có thời gian để nghĩ đến anh chứ đừng nói chi là nhớ.
Sau khi thanh toán viện phí với một số tiền quá đỗi trời ơi đất hỡi, tôi lại phải đưa anh về nhà riêng. Đấy là căn biệt thự nằm vùng ngoại ô ít người dòm ngó, hệ thống bảo vệ khu này rất nghiêm ngặt nên đám phóng viên chắc chắn không có chân bước vào. Khu đất toàn quy tụ thương gia nhà giàu, ở đây vừa thuận lợi làm ăn, lại còn có quan hệ rộng rồi sang chảnh các thứ các thứ. Khi đến trước cổng nhà thì Kiến Văn đã thiu thiu ngủ, cũng là ngại gọi anh dậy nên tôi mới qua bấm chuông nhưng không có ai mở cửa, ở bên ngoài là hệ thống nhận diện vân tay mở cửa, còn đang tò mò thì anh từ đằng sau đã cầm lấy tay tôi, đặt lên trên mặt chiếc máy đó và cánh cửa mở ra.
-Là ngôi nhà của hai chúng ta.-Kiến Văn khẽ nói lọt từng từ vào tai tôi, cánh tai đỏ ửng lên.
Tôi hơi lặng người, rõ ràng căn nhà khi xưa của chúng tôi không phải ở đây, mà thậm chí chúng tôi còn ít khi ở chung, làm thế nào để anh có được vân bàn tay tôi? Tôi cùng anh bước vào căn nhà khi anh đã có một người bảo vệ đi cất xe xuống dưới gara cho anh; căn nhà chủ đạo bằng mầu xám trắng, hầu như từ cầu thang đến sàn đều là bằng kính. Vừa bước vào phòng khách, đã thấy tấm ảnh cưới của chúng tôi treo chính diện căn phòng, thực sự là một ngạc nhiên lớn đối với tôi. Rồi dần dần anh đưa tôi đi qua từng căn phòng, nơi nào cũng có hình tôi, là anh chụp sao? Từ phòng ăn, phòng ngủ rồi tới phòng đọc sách hay phòng làm việc, uống trà của anh đều treo rất nhiều hình của tôi mà đến tôi còn không biết mình đã bị chụp.
-Căn nhà này là món quà anh định tặng em nhân kỉ niệm một năm ngày cưới của chúng ta.- Kiến Văn dần dẫn tôi tới một căn phòng còn trống, đôi tay anh khép hờ mắt tôi.
Khi mở mắt ra tôi thấy mình trong một bức họa lớn, căn phòng đầy cọ vẽ, chổi sơn. Đôi chân tôi tự dẫn mình đến đó, là một bức tranh sơn dầu đã cứng, đằng sau còn có dòng chữ kỉ niệm.
-Không phải anh vẽ nhưng phải tốn công lắm anh mới miêu tả được cho họa sĩ nét đẹp của em đó.- Kiến Văn vòng tay ôm lấy tôi từ sau lưng.
-Anh nói thế là ý gì chứ?
Kiến Văn chỉ mỉm cười đưa tôi ra khỏi căn phòng đó, đưa tôi đến một căn phòng khác, anh mở cửa ra rồi cúi xuống nhìn tôi ánh mắt đầy trìu mến, là phòng dành cho con của chúng tôi sao?
Căn phòng được trang hoàng rất đẹp, lộng lẫy từ cánh rèm đến chiếc thảm chân; đầy đủ mọi thứ từ nôi, xe đẩy rồi đến đồ chơi,… xúc động đến roi cả nước mắt. Rõ ràng lúc đầu tôi không phải rất ghét anh sao? Tôi quay ra ôm lấy Kiến Văn trong nước mắt, anh làm những thứ này đều là cho tôi vậy tôi đã làm gì để cho anh?
-Em có thể quay về đây không? Anh ở một mình cô đơn lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.