Vậy Cùng Anh Về Nhà

Chương 27

Mộ Nghĩa

08/01/2024

Editor: Byredo

- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---

Tri Miên lúc này đau đầu khó chịu, hất tay ra, xoa mũi, nặng giọng nói: "Không có đâu..."

“Giọng thế này mà bảo không có à?” Người đàn ông càng cau mày hơn.

"Thật sự không có mà, chỉ là viêm mũi, chảy nước mắt thôi..."

Cô thực sự không khóc mà.

"Bị cảm lạnh à?"

Đoạn Chước nắm lấy cánh tay cô, bế cô lên khỏi chỗ ngồi, đưa tay lên sờ trán cô.

Tri Miên cúi xuống, nghe anh trầm giọng nói. "Bị sốt rồi, biết không?"

Sốt?

- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---

Tri Miên sờ trán, đoán rằng chiều nay cô ra ngoài, cảm lạnh càng nặng hơn, cô tự an ủi mình: "Không sao, chắc là sốt nhẹ thôi..."

Anh trầm mặt, kéo cô: "Không có chuyện gì cái con khỉ. Đi, đi bệnh viện."

Như bị điện giật, cô lập tức lùi lại, hất tay anh ra, chống cự. "Tôi không đi!"

Đoạn Chước đen mặt nhìn cô, Tri Miên sợ hãi nhìn anh.

Hai mắt cô gái đỏ hoe, chóp mũi đỏ bừng, thống khổ.

Vài giây sau, người đàn ông cởi áo khoác đen, kéo cô đến trước mặt, khoác lên người cô, khàn khàn quở trách bên tai cô. "Bị cảm mà còn mặc như thế này ngồi ngoài trời hóng gió, tôi thấy em đúng là không sợ đi bệnh viện mà."

Tri Miên có chút không phản ứng kịp trước hành động của anh, lại nghe anh hỏi: "Không khỏe chỗ nào?"

"Gì?"

"Không phải không muốn đi bệnh viện sao? Tôi ra hiệu thuốc mua thuốc cho em."

"Không cần đâu, tôi chợp mắt một chút là được rồi..." Tri Miên nghĩ đến việc ở nhà không có thuốc hạ sốt, nhưng cô cũng không muốn làm phiền anh.

Anh giễu cợt. "Ngủ một giấc hay tính sốt đến ngất xỉu?"

"..."

Tri Miên ghét bỏ mà bĩu môi, tức giận trừng mắt nhìn anh: "Vậy thì anh không cần mua thuốc cho tôi, tôi lên lầu tự pha thuốc cảm lạnh là được rồi."

"Thuốc cảm lạnh có thể giúp em hạ sốt à? Em có thể suy nghĩ bình thường được không?"

Tri Miên bị quát đến mức không nói nên lời, Đoạn Chước thở dài, dùng lòng bàn tay phủ lên mái tóc của cô, ánh mắt sáng rực, giọng nói trầm thấp chứa đựng sự thỏa hiệp, bất lực:

"Em ốm rồi, có thể đừng cứng đầu với tôi nữa được không?"

Tri Miên nhìn anh chằm chằm trong hai giây. "Hắt xì —"

Đoạn Chước: "..."

Anh nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Đầu có đau không?"

Tri Miên xoa mũi, nghe anh hỏi lại, vài giây sau mới trả lời lại bằng một giọng nghẹt mũi.

"Có bị ho không?"

Cô lắc đầu.

Hỏi đi hỏi lại, Đoạn Chước mới biết được triệu chứng của cô, anh cầm túi xách đang đặt trên ghế của cô, phủ lòng bàn tay lên gáy cô, dắt cô đi lên trước như dắt chú mèo con. "Đi thôi, bây giờ về nhà trước."

"Này…"

Anh nhìn cô: "Em không đi thì tôi sẽ trực tiếp khiêng em đi đấy."

"..." Người đàn ông này!

Hai người bước ra khỏi quảng trường, đi hết con đường trở về chung cư, cuối cùng cũng đến trước cửa nhà.

Mở cửa xong, anh nói: "Tôi đi mua thuốc, em vào nằm đi."

Sau khi nhìn thấy cô bước vào, Đoạn Chước mới xuống lầu, đi tới cổng chung cư.

Thật ra, khi anh gọi cho Tri Miên, nói là muốn tặng vé xem concert cho cô, thì anh đi đến khu chung cư của cô rồi. Sau khi bị cô từ chối, anh liền cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, nhớ lại thì thấy cô có vẻ không vui, muốn gặp cô, muốn trực tiếp dỗ dành cô gái nhỏ.

Sau khi đến chung cư, anh dựa theo địa chỉ cụ thể của Tri Miên mà Trình Lập đã điều tra trước đó mà gõ cửa, phát hiện cô không có ở nhà, anh đợi một lúc, cuối cùng đành từ bỏ, nhưng khi vừa bước đến cửa chung cư, thì lại tình cờ nhìn thấy cô vừa xuống trạm xe buýt cách đó không xa, liền vội vàng đi theo.

Sau khi rời khỏi chung cư, Đoạn Chước dùng bản đồ trên điện thoại di động tìm một hiệu thuốc gần đó, cách khoảng 200m.

Anh liền đi theo chỉ dẫn để tìm.

Thật ra, anh biết là cô gái nhỏ không hề thích đến bệnh viện.

Trong kỳ nghỉ đông lớp 9 năm ấy, cô gái ở nhà, có lần bị sốt, sau khi Đoạn Chước biết chuyện, anh lập tức nói là sẽ đưa cô đến bệnh viện, ai ngờ rằng một người luôn ngoan ngoãn như cô, lại phản kháng mạnh mẽ.

Dù anh có nhẹ nhàng bao nhiêu, dỗ dành cô thế nào, thì cô vẫn nhất quyết không chịu đi.

Cuối cùng, Đoạn Chước trầm mặt nói là sẽ không quan tâm đến cô nữa, đóng sầm cửa lại rồi đi ra ngoài.

Tri Miên không nói lời nào, cũng không đi ra cầu xin anh, một lúc sau, Đoạn Chước mới thỏa hiệp vì lo lắng cho thân thể của cô, trở về phòng liền thấy cô đang co ro trong chăn bông.

Anh vén chăn bông lên, thấy cô gái đang cuộn tròn thành một quả bóng, rùng mình vì lạnh, đôi mắt đỏ hoe, sắc mặt xanh xao, đôi môi khô khốc.

Cho dù anh có muốn tiếp tục nổi giận, thì cũng không thể giận nổi.

Người đàn ông bế cô lên, ôm cô vào lòng, hỏi cô sao không chịu đi, cô cúi đầu nắm mu bàn tay, nước mắt rơi lã chã, thì thầm: "Anh ơi, em sợ đau..."

Thật lâu sau, Đoạn Chước mới biết cô sợ truyền nước.

Gia đình họ hàng đầu tiên nhận nuôi Tri Miên, cũng chính là cô của Tri Miên, đã học một chút về điều dưỡng, làm việc trong phòng khám sức khỏe ở thị trấn lạc hậu nơi họ sống.

Hồi nhỏ, có lần Tri Miên bị sốt, lúc đầu, nhà người cô không quan tâm, chỉ bảo cô uống nước, đến ngày hôm sau thì cô sốt cao, thấy cô bị sốt đến mơ màng, ngay cả bát cũng không rửa được, lúc đó họ mới để ý.

Tuy nhiên, để tiết kiệm chi phí, người cô không chịu đưa cô đến bệnh viện khám bệnh mà nhờ bác sĩ kê cho một toa thuốc, quyết định tự truyền nước cho cô tại nhà.

Tay nghề của bà ta không tốt, mắt hơi mờ, không tìm được mạch máu trên mu bàn tay của Tri Miên, nên đã chọc nhầm mấy lần.

Tri Miên đau đớn kêu lên, người cô liền đánh cô: "Có truyền nước không? Không truyền thì thôi, kệ mẹ mày sốt đến chết!"

Tri Miên kìm nước mắt, run rẩy vươn tay ra: "Cháu có truyền..."

Có lẽ là cố tình tra tấn Tri Miên, nên mỗi lần truyền nước, cô đều phải bị người cô chọc nhầm mấy lần trên mu bàn tay, Tri Miên không có thuốc để uống, không được đi khám, nên ngoài trừ chịu đựng thì không có sự lựa chọn nào khác.

Chuyện này đã trở thành bóng ma đối với cô gái, vì vậy, nên lúc nãy, cô vừa chống cự, anh liền biết lý do.

Sau khi rẽ vài con phố, tìm thấy hiệu thuốc, Đoạn Chước đi vào, kiên nhẫn nói cụ thể với nhân viên về các triệu chứng của cô. "Thuốc này có sao không, cô ấy bị dị ứng với một loại kháng sinh..."

"Được."

"Cô ấy còn bị viêm mũi mãn tính, có cần tăng liều thuốc trị viêm mũi không?"

"Nếu bị viêm mũi mãn tính, thì uống loại này đi..."

Nhân viên nói chuyện với Đoạn Chước, lén lút ngẩng đầu nhìn gương mặt người đàn ông này vài lần, không khỏi bị sự đẹp trai của anh làm choáng váng, lại thấy anh cẩn thận lo lắng như vậy, đoán chừng người khiến anh phải đi mua thuốc, chắc hẳn là người mà anh chàng đẹp trai này quan tâm.

Cuối cùng, Đoạn Chước cầm ít thuốc, đi thanh toán tiền.

Cạnh quầy thu ngân có mấy túi kẹo quýt, anh cầm lên hỏi: "Bị sốt có ăn cái này được không? Có bị nóng người không?"

"Ăn một hai cái cũng không sao."

Anh nghĩ đến điều gì đó, liền kẹo lên bàn. "Vậy lấy thêm một gói này đi."

Sau khi tính tiền xong, người đàn ông liền bước ra khỏi hiệu thuốc với chiếc túi trong tay, quay trở về.

—----------

Bên kia, sau khi Tri Miên trở về nhà, liền cởi áo khoác dày rộng của người đàn ông ra, cúi đầu nhìn, có chút bối rối.

Cô không biết tại sao hôm nay Đoạn Chước lại đối xử với cô như thế này...

Rõ ràng là vừa rồi trong điện thoại anh còn tức giận, sao lại đột nhiên xuất hiện chứ.

Chỉ là hiện tại đầu óc choáng váng, thật sự không còn sức lực để suy nghĩ, thay xong quần áo ở nhà liền nằm xuống sofa.

Một lúc sau, chuông cửa vang lên.

Cô đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy Đoạn Chước đang đứng ở cửa.

Ngay khi cô định nói, thì anh đã trực tiếp bước vào, Tri Miên buộc phải lùi lại, tỏ vẻ khó hiểu: "Sao anh lại vào..."

Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, hơi híp mắt lại: "Sao hả, mua thuốc cho em xong, ngay cả cửa cũng không được vào à?"

"..."

Tri Miên nghĩ thật sự không đáp lại được, nên đành phải ngồi xổm xuống, cúi người lấy dép trong tủ cho anh.

“Đã đo nhiệt độ cơ thể chưa?” Anh hỏi.



"37,8°, chỉ là sốt nhẹ thôi."

"Ở nhà có nước ấm không?"

"Vẫn đang đun."

"Đi vào nằm đi."

"Hả? Vậy thuốc đó..."

"Tôi sẽ xử lý, em định đi lăng quăng đến khi sốt cao hơn đúng không?"

Tri Miên bị ép vào phòng ngủ, Đoạn Chước đứng trong phòng khách, nhìn nơi cô sống, cau mày ——

Có nhất quyết phải dọn ra khỏi nhà, chuyển đến nơi như thế này sao.

Sao cô có thể sống ở một nơi nhỏ bé, còn chưa bằng nửa tầng biệt thự như vậy chứ?

Anh vào bếp, sau khi nước sôi, liền rót ra một ly, pha với nước lạnh rồi lấy thuốc trong túi ra.

Tri Miên nằm trên giường, một lát sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Cô bật đèn ngủ, chống người ngồi dậy, Đoạn Chước đưa thuốc cho cô.

Nhìn chiếc cằm nhọn của cô, anh lạnh lùng mắng: "Gầy đến mức này, tôi thấy gió còn có thể thổi em tan thành từng mảnh luôn rồi. Hệ miễn dịch đã kém mà còn không chịu mặc thêm quần áo khi ra ngoài à? Vừa vào mùa đông mà đã bị cảm lạnh rồi."

Tri Miên nghe anh nói như thể đang dạy dỗ một đứa trẻ, liền bướng bỉnh nói. "Anh quản tôi làm gì."

Anh vỗ trán cô, tức quá hóa cười. "Tri Miên, em nói xem em có lương tâm không?"

Cô cúi đầu, lẩm bẩm một hồi. "Cảm ơn anh."

Dù thế nào thì hôm nay anh đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Anh cũng lười đạo đức giả với cô. "Uống thuốc đi, nhanh lên."

Tri Miên thở dài, dừng lại. "Hơi nóng..."

Đoạn Chước cong môi. "Vậy để tôi thổi nguội bớt cho em nhé?"

"..."

Cô hít vài hơi, sau đó bỏ một viên thuốc vào miệng trước.

Từ nhỏ đến lớn, không biết từ khi nào, mà cô rất khó nuốt thuốc con nhộng, nhất định phải nuốt từng viên một, nếu không thì thuốc nhất định không chịu trôi xuống, hơn nữa, viên nào cũng phải ngậm lâu trong miệng, tìm được cảm giác thích hợp thì mới có thể nuốt Đoạn Chước.

Cô uống một ngụm nước, ngậm viên thuốc trong miệng khoảng bảy tám giây, đột nhiên mũi cô bị bịt lại.

Cô không thể thở được, liền vô thức nuốt viên thuốc con nhộng vào.

Tri Miên:?

Anh giễu cợt: “Em mà còn tiếp tục ngậm nữa, thì đợi đến khi vỏ thuốc tan ra, liền test thử xem thuốc bên trong có đắng không.”

Tri Miên chậm rãi uống từng viên thuốc một, Đoạn Chước lại đi ra ngoài, khi tiến vào thì lại cầm trong tay một cốc nước thuốc đã pha sẵn: "Uống đi."

Cô nhấp một ngụm, đắng đến mức cau mày.

"Uống hết đi."

Anh đưa chiếc cốc vào miệng cô, không cho cô trốn.

Tri Miên chịu đựng vị đắng, cuối cùng uống một hơi cạn sạch, cảm giác khó chịu trong bụng đột nhiên dâng lên, cô cau mày nhanh chóng xuống giường tìm một ít kẹo, nhưng cằm đột nhiên bị bóp nhẹ: "Há miệng."

Tri Miên choáng váng, ngay sau đó, cô liền cảm thấy một viên kẹo được nhét vào miệng mình.

Hương quýt chua chua ngọt ngọt lan tỏa giữa kẽ răng, thanh thanh ngọt ngọt, ngăn chặn cảm giác khó chịu.

Hả?

“Có đỡ hơn không?” Người đàn ông hỏi.

"Ừm…"

Mỗi lần Tri Miên uống thuốc đắng, thì đều phải ăn một viên kẹo.

Lúc trước cô ở với anh, mỗi lần ốm đều nói muốn ăn kẹo, quấn lấy anh đòi anh mua kẹo cho cô, lần nào Đoạn Chước cũng đều cười nói cô như trẻ con.

Đoạn Chước cầm giấy gói kẹo, nhìn thấy lông mày của cô giãn ra, khẽ nhếch mép: "Đã ổn chưa, bé con."

Vị quýt chua ngọt tan ra trong miệng, Tri Miên cúi đầu cắn viên kẹo, cảm thấy mùi vị này dường như không phải loại cô mua. "Kẹo này ở đâu ra vậy?"

"Mua từ hiệu thuốc."

"Ồ."

Chắc anh chỉ tình cờ mua thôi.

Đoạn Chước kéo chăn bông. "Nằm xuống."

Tri Miên nằm xuống, anh vừa định giúp cô dém chăn bông, thì điện thoại di động trên bàn cạnh giường của Tri Miên liền sáng lên, Đoạn Chước liếc mắt nhìn, lại nhìn thấy tên "Anh Tư Nguyên", ánh mắt chìm xuống.

Tri Miên thò tay ra khỏi chăn bông, cầm điện thoại lên, sửng sốt nhấc máy: "Alo, anh Tư Nguyên."

Cô vừa nói, liền phải đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Đoạn Chước.

Như thể cô là học sinh tiểu học bị phụ huTư Nguyênh giám sát vậy.

Cô cố tình trở mình, quay lưng về phía người đàn ông.

Đoạn Chước: "..."

Ở đầu dây bên kia, giọng nói quan tâm của Từ Tư Nguyên vang lên: "Tri Miên, em về nhà chưa?"

"Rồi ạ."

“Anh thực sự xin lỗi về chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh muốn xin lỗi em một lần nữa.” Từ Tư Nguyên cũng rất áy náy. "Anh không biết Tư Mông đã bí mật theo anh ra ngoài từ lúc nào, anh thực sự xin lỗi, con bé thật sự quá kích động... "

Tri Miên hiện tại đang chóng mặt, cô thật sự không muốn nghe chuyện này, cũng không muốn nghe tên của Từ Tư Mông nữa, nên liền ngắt lời anh: "Anh Tư Nguyên, anh không cần xin lỗi em, không liên quan gì đến anh cả, em cũng đã hắt nước lại rồi. "

Từ Tư Nguyên nói thêm vài câu, cuối cùng nói: "Đúng rồi, về chuyện hợp đồng kia..."

Tri Miên nghĩ đến bản hợp đồng, nói: "Xin lỗi anh Tư Nguyên, em muốn suy nghĩ lại, hiện tại em không thể cho anh một câu trả lời chính xác được."

"Không sao đâu, anh sẽ đợi hồi âm của em."

Tri Miên đơn giản nói vài câu, cuối cùng cúp điện thoại, sau lưng vang lên giọng nói nặng nề của người đàn ông: "Có chuyện gì vậy?"

Tri Miên:?

Tên này ở đây để nghe trộm à?

"Không có việc gì..." Cô đáp lại một cách mơ hồ, ngay sau đó, cả người và chăn bông đều bị kéo dậy, hai tay anh chống hai bên người cô, hơi thở gấp gáp nặng nề, ôm cô vào lòng mình.

Tri Miên bị anh giam cầm, không thể di chuyển, giống như một chiếc bánh bao nhỏ, cô đối diện ánh mắt của anh, gần trong gang tấc.

Tim cô đập loạn một nhịp, cô đẩy anh ra nhưng thân thể lại mềm nhũn thiếu sức lực. "Đoạn Chước!"

"Hôm nay ai bắt nạt em?"

Giọng anh rất nghiêm túc.

Tri Miên cũng không mong đợi anh có thể đoán được.

“Cái người được gọi là anh Tư Nguyên này sao?” Anh bắt đầu đoán.

"Không phải…"

“Vậy thì là ai?” Anh nhất định phải tìm hiểu kỹ càng.

Cuối cùng, Tri Miên thở dài, cụp mắt xuống: "Là Từ Tư Mông, chắc là anh không nhớ rõ đâu."

Đoạn Chước cố hết sức nhớ lại cái tên có chút ấn tượng này trong đầu, mấy giây sau mới nhớ ra. "Cái con ngốc ngồi cùng bàn với em năm lớp 10 sao?"

"..."

Cách gọi này lại chuẩn xác đến mức lạ thường.

"Ừm, Từ Tư Nguyên là anh trai của cô ta."

Đoạn Chước mơ hồ nhớ tới chuyện Từ Tư Mông bắt nạt cô gái nhỏ của mình khi đó, không khỏi nhíu mày. "Cô ta lại nói gì với em?"

Cô bất lực. "Trước kia từng mắng thôi thế nào, thì bây giờ cũng gần như vậy."

"Cô ta động tay à?"

"Đổ nước vào người tôi."

Thấy mặt người đàn ông chìm xuống, cô liền nói thêm: “Nhưng tôi cũng hắt lại rồi, cũng coi như là huề nhau.”

Đoạn Chước cau mày. "Ngoài chuyện đó ra thì sao? Cô ta còn làm gì nữa?"

Tri Miên không muốn nói cho anh biết chuyện hôm nay Từ Tư Mông móc mỉa về mối quan hệ của hai người, thấy anh tức giận, cô hỏi: "Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh còn muốn tìm cô ta sao?"

"Nếu không thì sao? Lại nhìn cô ta nhảy nhót trước mặt em à?"



"Anh đừng làm gì cả..." Cô biết Đoạn Chước không phải đang nói đùa, mà là thật sự có thể tìm đến tận cửa nhà người ta để tính sổ.

Nhưng nước đã hắt lại rồi, Từ Tư Mông cũng bị tát, cô chỉ muốn người này đừng ảnh hưởng đến cuộc sống của mình nữa thôi.

"Đoạn Chước, tôi không muốn tiếp xúc với Từ Tư Mông nữa, cũng không muốn vướng bận gì nữa."

Người đàn ông nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, ánh mắt thâm thúy, đưa tay lên xoa sau đầu cô. "Nếu cô ta lại đến làm phiền em, thì cứ nói cho tôi biết, đã biết chưa?"

"Chúng ta đã chia tay rồi..."

"Có chia tay thì CMN, tôi vẫn là anh trai em."

Tri Miên sững sờ trong giây lát, không nói nên lời.

"Con ngốc bạn cùng bàn bắt nạt em, mà em còn liên lạc với anh trai cô ta?" Người đàn ông không hài lòng. “Định tự tìm phiền phức cho mình hay gì?”

"... Chúng tôi nói chuyện công việc."

Anh khẽ khịt mũi. "Em phải bàn chuyện gì với anh ta?"

“Tôi có nói thì anh cũng không biết.” Tri Miên không có sức để giải thích với anh. "Tôi muốn nằm nghỉ.”

Cho rằng cô gái vẫn còn đang sốt, Đoạn Chước cũng không chọc cô không vui nữa, để cô nằm xuống, đắp chăn cho cô. "Ngủ đi, tôi ra ngoài ngồi, có chuyện thì gọi tôi. "

"Không cần, anh đi về đi..."

"Em cứ ngủ đi, tôi có quấy rầy em đâu?"

"..." Đây là nguyên nhân sao?

Tri Miên chưa kịp nói câu tiếp theo, Đoạn Chước đã tắt đèn đầu giường, đứng dậy đi ra cửa phòng, sau đó đóng cửa lại cho cô.

Căn phòng lại tối om, chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu vào.

Tri Miên chớp mắt, nhưng cuối cùng cũng không còn sức để vùng vậy, từ từ nhắm mắt lại.

Bên ngoài, người đàn ông bước đến phòng khách, gọi cho Trình Lập.

"Alo, anh Chước?"

Đoạn Chước gửi tên của Từ Tư Mông và Từ Tư Nguyên qua. "Đi kiểm tra động tác gần đây của hai người này."

Dù cô gái nhỏ không cho anh quan tâm, nhưng anh phải tìm hiểu trước.

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, Đoạn Chước ngồi trên sofa, nhìn đồ đạc trang trí xung quanh phòng được thắp lên bởi ánh sáng ấm áp.

Trên bàn trà là một vài bông hoa loa kèn, mấy món ăn vặt mà cô đã bóc ra, một chiếc túi sưởi cầm tay hình chú thỏ vẫn bị ném trên sofa, chiếc điều khiển từ xa của TV, lần nào cũng bị cô nhét vào khoảng trống của sofa.

Vẫn còn mùi nước hoa bạch trà thoang thoảng trên người Tri Miên lơ lửng trong không khí.

Lúc mới vào, anh nghĩ căn hộ này nhỏ.

Tuy nhiên, anh đột nhiên nhận ra rằng, ngôi nhà ở Tinh Tiêu Châu rất lớn, nhưng lại chỉ trông giống như một cái vỏ rỗng.

Mỗi nơi ở đây dường như đều có dấu ấn của Tri Miên, tuy rằng lộn xộn nhưng lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt ấm áp, có thể lấp đầy chỗ trống trong lòng anh từng chút một, giải tỏa hết tất cả sự bực bội.

Đoạn Chước ngồi ở phòng khách xử lý công việc.

Sau mười giờ tối, khi làm việc xong, anh đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ của Tri Miên, mở cửa ra thì thấy cô đã ngủ say.

Anh bước đến bên giường, lấy nhiệt kế đo trán cô gái thì thấy cô đã hạ sốt, nhưng mồ hôi ra nhiều, tóc ướt dính vào má.

Sau khi giặt khăn trong phòng tắm, anh ngồi xuống bên cạnh cô, lấy khăn lau mặt cho cô, Tri Miên không hợp tác lẩm bẩm, anh giơ tay cố định cô lại. "Ngoan nào."

Sau khi lau mặt và cổ, anh vòng tay qua gáy cô, để cô ngồi dậy, liền phát hiện lưng cô ướt đẫm mồ hôi.

Ngủ thế này chắc chắn không thoải mái lắm.

Anh quay người, bước đến tủ quần áo, một lúc sau quay lại với một bộ đồ ngủ mới trong tay.

"Tri Miên —---"

Anh mở miệng gọi cô.

Tri Miên mơ hồ lầm bầm, anh bảo cô thay quần áo đi rồi ngủ tiếp.

Cô gái rũ đầu, không biết đã tỉnh hay chưa, Đoạn Chước thấy vậy, chợt cười một cái, giọng nói của anh rơi vào tai cô: "Nếu em tự không thay, thì tôi sẽ thay cho em. "

Cô thoáng tỉnh lại. "Tôi sẽ tự mình thay..."

Đoạn Chước bước ra khỏi phòng, mấy phút sau đi vào, thấy cô đã thay quần áo xong, lại ngủ thiếp đi.

Người đàn ông vén mái tóc dài bám vào cổ cô, nhìn thấy chiếc cổ thiên nga trắng như ngọc của cô gái.

Đáy lòng chợt nóng lên.

Anh lại giúp cô đắp chăn bông, quấn thật chặt, cuối cùng thì rũ mắt nhìn cô thật lâu, sau đó bóp mặt cô, đứng dậy rời khỏi phòng.

—----------

Ngày hôm sau, tờ mờ sáng, ánh đèn chiếu vào phòng ngủ.

Tri Miên trên giường tỉnh lại.

Sau khi tỉnh táo lại, cô ngồi dậy, nhìn bộ đồ ngủ trên người, trong đầu chậm rãi khởi động, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.

Đoạn Chước giúp cô mua thuốc, đến nhà chăm sóc cô một hồi lâu, bảo cô thay đồ ngủ.

Vậy nên, hẳn là bây giờ anh đã đi rồi đúng không?

Tri Miên bọc áo ngủ vào, ngay lập tức rời khỏi giường, vừa rửa mặt xong,, bước ra khỏi phòng thì liền nghe thấy tiếng động từ trong bếp.

Cô giật mình, bước tới, nhìn thấy Đoạn Chước đang đứng trước bàn ăn, đổ bữa sáng mua trong túi ra đĩa sành sứ.

"Dậy sớm như vậy sao?"

Anh ngước nhìn cô.

Cô nhìn thấy vẻ mặt có chút mệt mỏi của anh. "Tối hôm qua anh không về sao??"

"Không đi, sợ em nửa đêm lại sốt tiếp." Anh hỏi. "Có khó chịu không?"

"Cũng tạm ổn rồi."

"Vừa rồi tôi nhờ Trình Lập đi mua bữa sáng, túi thuốc tối hôm qua tôi đặt trên bàn bà, tự em uống theo hướng dẫn sử dụng đấy." Anh liếc nhìn đồng hồ. "Tôi chuẩn bị đi tập luyện đây."

"… Cảm ơn."

Anh tựa vào bàn ăn, cong môi lười biếng nhìn cô. "Tôi chăm sóc em cả đêm, em chỉ cảm ơn tôi bằng miệng thôi sao?"

Tri Miên bĩu môi. "Mấy cái này bao nhiêu, để tôi trả tiền cho anh?"

Đoạn Chước nghe xong, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng. "Em vẫn cứ khách khí chuyện tiền nong với tôi như vậy sao?"

Nhất thời, Tri Miên không biết trả lời thế nào.

Hôm qua cô bị sốt, đầu óc rối bời, bây giờ tỉnh táo lại, cô mới nhận ra, sau khi chia tay, họ không nên có quan hệ như thế này.

Trong khoảng thời gian này, cô luôn hy vọng hai người có thể giữ khoảng cách, nhưng người đàn ông này hết lần này đến lần khác tiếp cận cô, đối xử tốt với cô, khiến cô không hiểu anh định làm gì. "Đoạn Chước, chúng ta chia tay rồi, nên giữ khoảng cách, anh thế này... rất gây dễ hiểu lầm."

Anh cười. "Hiểu lầm gì?"

Vài giây sau, Tri Miên ngẩng đầu, không thể không nói. "Hiểu lầm rằng anh muốn quay lại với tôi."

Anh nhướng mày. "Cuối cùng cũng cảm nhận được rồi sao?"

Cô sửng sốt. "Cái gì?"

Đoạn Chước đối diện với ánh mắt của cô, yên lặng nhìn cô trong hai giây, nói: "Cửu Nhi, trở lại bên anh đi."

Ngay lập tức, Tri Miên rơi vào trạng thái mê man.

Lời nói đó đập mạnh vào tim cô.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, anh lại nói những lời như vậy với cô.

Trước đây, anh đã nói rõ với cô rằng, cô đừng hòng cầu xin được quay lại với anh.

Cô ngây người nhìn anh, một lúc sau mới nói:

"Tôi đã nói lời chia tay rồi, ngày hôm đó anh cũng đã đồng ý rồi."

Anh chế nhạo. "Em lại tin lời nói trong lúc tức giận của anh sao?"

"Nhưng mà tôi nói rất nghiêm túc."

Cô không nói đùa, cô rất muốn chia tay anh.

Đoạn Chước đứng thẳng dậy, đi tới trước mặt cô, cúi xuống, đối diện với ánh mắt của cô, hầu kết khẽ dịch chuyển, khàn giọng nói:

"Tri Miên, em là người đã tỏ tình, nói là muốn ở bên anh."

"Anh không định buông tay, em đừng có mơ mà chia tay anh được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vậy Cùng Anh Về Nhà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook