Chương 57
Mộ Nghĩa
08/01/2024
Đoạn Chước ôm cô vào trong lòng, cảm giác được thân thể cô đang run lên, giọng nói cũng có chút nức nở. Người đàn ông không biết chuyện gì đang xảy ra, cau mày hỏi: "Sao vậy?"
Anh cúi mặt xuống, đối diện ánh mắt của cô. "Xảy ra chuyện gì?"
Tri Miên nhất thời không nói nên lời, Đoạn Chước quay đầu nhìn studio, trời tối đen như mực, anh sinh nghi, xoa xoa gáy cô, nhẹ giọng an ủi cô: "Không sao mà, anh đây rồi."
Tri Miên được anh ôm vào lòng, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của người đàn ông, cô nắm chặt góc áo anh, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
"Chúng ta đi trước đi..."
Hiện tại, cô không muốn ở đây lâu hơn nữa.
"Được."
Tri Miên được anh ôm đi đến chiếc Hummer, người đàn ông mở cửa ghế phụ ra, bảo cô ngồi vào.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Sau khi lên xe, Đoạn Chước khởi động xe, Tri Miên nhìn anh: "Xe của em còn ở đây..."
"Không sao, ngày mai để Trình Lập qua lái về."
Tri Miên nhẹ nhàng thì thầm. "Anh đưa về Tân Thành Ngự Cảnh đi."
Mấy ngày tới cô không có tiết học nào.
"Ừm."
Vốn dĩ Đoạn Chước muốn đưa cô trở về Tinh Tiêu Châu, nhưng nơi này cách Tinh Tiêu Châu quá xa, đến căn hộ của cô là gần nhất.
Một lúc sau, chiếc xe nhanh chóng chạy vào chung cư, rồi dừng lại ở tầng dưới.
Hai người xuống xe, Đoạn Chước dẫn cô lên lầu.
Bước vào nhà, anh xoa đầu cô. "Em ngồi xuống sofa đi, anh đi lấy ly nước cho em."
Tri Miên bước đến phòng khách, ngồi xuống, quay lại nhìn người đàn ông đang đi về phía máy lọc nước, trong lòng ấm áp, nơi m ềm mại nhất cứ như vậy mà sụp đổ xuống.
Cũng may là anh ở đây.
Lúc đó, nếu anh không xuất hiện, thì không biết cô sẽ hoảng hốt đến mức nào.
Đoạn Chước rót một ly nước, ngồi bên cạnh cô, cô uống vài ngụm rồi đặt lên bàn trà.
Tri Miên quay đầu nhìn anh, khóe miệng nhếch lên, nhịn không được mà thì thào nói: "Đoạn Chước..."
Cô gái nhỏ trông vô cùng đáng thương, giống như trước kia bị người ta ức hiếp, mà đến tới anh.
Trái tim Đoạn Chước lập tức bị đâm một cái, ánh mắt anh bình tĩnh, cánh tay vòng qua đầu gối cô, trực tiếp ôm cô gái nhỏ vào lòng, ôm lấy thân thể cô, mạnh mẽ mà dịu dàng.
Từ nhỏ đến lớn, không có chuyện gì khiến anh đặc biệt quan tâm.
Duy chỉ có cô gái nhỏ là điểm yếu duy nhất của anh.
Cô được anh nuôi nấng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, anh không nỡ nhìn cô khóc lóc, bị ức hiếp.
Đoạn Chước thấp giọng dỗ dành cô vài câu, Tri Miên chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Sao đêm nay anh lại tới..."
"Anh họp xong thì qua tìm em luôn. Vừa định gửi tin nhắn cho em, thì em đã chạy ra. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Tri Miên nhớ lại: "Đêm nay, em đến tìm thầy Mẫn kia, lúc ấy, những người khác đã rời đi hết, ở trong văn phòng, ông ấy cứ luôn muốn đến gần em..."
Cô kể chi tiết những gì đã xảy ra.
Lúc đầu, cô còn cảm thấy kỳ quái, cứ tưởng là do mình suy nghĩ quá nhiều, ai biết mục đích của Mẫn Chí Chuyên lại càng ngày càng rõ ràng.
Đoạn Chước nghe vậy, biết cô gái nhỏ thực sự bị quấy rối tình d.ục, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Sau khi ông ta rời khỏi văn phòng, em vừa định gửi tin nhắn cho anh, thì bị cúp điện. Em sợ có chuyện nên chạy ra ngoài. Ông thầy kia lại cứ nói muốn đưa em đi."
Cô cũng không biết rốt cuộc việc mất điện có phải là trùng hợp ngẫu nhiên hay không.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc đó là chạy trốn, cô sợ Mẫn Chí Chuyên sẽ đuổi kịp mình, sợ ở một nơi tối đen như mực như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì.
Đoạn Chước nghe xong, sắc mặt lạnh như băng, lửa giận trong mắt vô cùng rõ ràng.
"Ông ta đã chạm vào đâu?"
"Ông ta chưa chạm vào đâu được cả, chỉ là cứ dịch sát người vào."
Đoạn Chước nhíu mày.
Tri Miên thấy anh tức giận. "Em không sao, anh đừng lo lắng..."
Anh đặt tay lên đầu cô, nhíu mày, nặng nề thở dài. "Đêm nay anh muốn ở cùng em."
Anh còn cảm thấy thắc mắc, tại sao studio lại tối như vậy, còn tưởng rằng Tri Miên đã đi rồi, nhưng nếu anh không đến, hoặc Tri Miên thực sự bị mắc kẹt bên trong, thì chuyện gì đã xảy ra?
Nếu tối nay anh ở đó, thì cô gái nhỏ sẽ không đến mức gặp phải nguy hiểm.
Hai tay Tri Miên ôm cổ anh, vùi mặt vào cổ anh. "Đoạn Chước, chuyện này không liên quan đến anh."
Người đàn ông ôm chặt lấy cô.
“Anh vừa xuất hiện là em không còn sợ hãi nữa." Cô nhẹ nhàng nói. "Hiện tại, em đã cảm thấy khá hơn rồi, anh đừng tự trách bản thân.”
Hơn nữa, trong lòng cô bây giờ, cảm thấy vô cùng tức giận và khó tin.
Ai có thể ngờ rằng, một người thầy được kính trọng trong ngành như vậy, lại là một kẻ mặt người dạ thú cơ chứ.
Ông ta không xứng đáng làm thầy người khác.
"Đoạn Chước, anh nói xem, đây có phải là lần đầu tiên Mẫn Chí Chuyên quấy rối tình dụ.c nữ sinh không?"
Người đàn ông nhìn xuống cô. "Rất có thể là ông ta vẫn luôn như thế này."
Bề ngoài là người hiền lành, chất phác, tốt bụng, được học sinh kính yêu, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.
Trong lòng Tri Miên lo lắng. "Có nghĩa là cũng có những cô gái khác bị ông ta quấy rối sao?"
Ánh mắt Đoạn Chước tối sầm lại, cuối cùng nói: "Chuyện này em không cần lo lắng, cứ yên tâm chuẩn bị cho cuộc thi, sau này đừng đến studio này nữa. Chuyện này anh sẽ xử lý tiếp, hửm?"
"Được..."
Tri Miên vẫn luôn tin tưởng anh.
Tin tưởng rằng anh sẽ có thể giải quyết mọi vấn đề cho cô.
"Vậy anh đừng tự chuốc lấy phiền phức cho mình đấy..."
Anh li.ếm môi, cười lạnh một tiếng.
Xem đi, xem tiếp theo, ai mới là người gặp rắc rối.
Tri Miên ôm lấy cổ anh, ngửi mùi thơm bạc hà trên người anh, đầu nhẹ nhàng cọ cọ, Đoạn Chước nhìn cô như vậy, bất giác cong môi: "Bây giờ sao em lại dính lấy bạn trai em thế?"
Hai má Tri Miên hơi đỏ, buông tay ra. "Nếu anh không thích..."
Anh lại ấn cô vào lòng. "Cứ dính đi."
Cô không thể nhịn được cười.
Vốn dĩ cô rất sợ hãi, nhưng vì anh mà tâm trạng của cô dần tốt lên.
Tri Miên định vứt những gì đã xảy ra tối nay ra sau đầu, không bao giờ nhắc đến nữa.
Cô trò chuyện với anh về những điều vui vẻ khác, hai người làm tổ trên sofa nói chuyện phiếm, đèn đặt dưới đất bên cạnh sofa chiếu ra ánh sáng mềm mại, bầu không khí ấm áp mà ngọt ngào.
Cho tới cuối cùng, Đoạn Chước bóp nhẹ cằm Tri Miên, nhìn cô.
"Em định sống ở đây bao lâu?"
"Hả?"
"Khi nào thì em về nhà với anh?"
Trái tim của Tri Miên lệch một nhịp. "Về nhà nào?"
Anh kéo khóe miệng. "Trở về nhà của chúng ta, chứ còn về nhà nào nữa?"
Nhà của chúng ta.
Trước khi chia tay anh, cô cảm thấy mình không có nhà, nhưng bây giờ, cô lại có nhà, nhà của cô và anh.
Tri Miên cảm thấy trong lòng nóng lên, không khỏi cong môi, nhưng vẫn dè dặt nói: "Vậy phải xem biểu hiện của anh."
Anh vòng tay ôm cô, đột nhiên đẩy cô xuống sofa, thân hình rắn chắc bao phủ cô, dùng ánh mắt rực lửa nhìn cô: "Vậy em muốn anh biểu hiện như thế nào?"
"Đoạn Chước..."
Cô choáng váng, chưa kịp nói xong thì ngay lập tức, môi cô đã bị nụ hôn nóng bỏng của anh bịt kín.
Hơi thở dần trở nên cuồng nhiệt, đan xen, ấm nóng.
Người đàn ông cạy răng, mang theo sự mạnh mẽ và táo bạo, hành động l.ỗ mãng, làm càn, không hề kiềm chế chút nào.
Bàn tay anh vén lớp vải quần áo lên, dùng lòng bàn tay xoa xoa vòng eo mềm mại của cô, lúc nặng lúc nhẹ, không vượt quá giới hạn, nhưng lại làm Tri Miên tước vũ khí đầu hàng.
Một lúc lâu sau, Đoạn Chước khẽ cắn môi cô, rốt cục cũng dừng lại.
Tri Miên mở đôi mắt ướt dầm dề ra, đối diện đôi mắt đen láy của người đàn ông, xuống chút nữa, đôi môi của người đàn ông vì dính nước mà đỏ hơn, lúc này, anh thở hổn hển, hơi thở không ổn định.
Tim cô đập thình thịch.
Sao chỉ hôn một cái mà người này lại có thể phóng đãng như vậy chứ, cứ như muốn nuốt chửng cô xuống bụng vậy...
Đoạn Chước lười biếng nhướng mày. "Biểu hiện này thế nào?"
Tri Miên xấu hổ. "Ý em không phải là biểu hiện này."
Bàn tay anh phủ một chỗ. "Vậy là cái này sao?"
Cô lập tức đỏ mặt, xấu hổ hất tay anh ra, Đoạn Chước cười hả hê, bộ dáng cà lơ phất phơ, đúng là hư mà.
Không trêu cô nữa, Đoạn Chước bế cô lên khỏi sofa, hai người tâm sự một lúc, cô ngáp một cái, quay đầu thì thấy đồng hồ trên tường đã chỉ đến mười giờ rưỡi.
“Mệt không?” Anh hỏi.
"Có chút..." Cô nhắc nhở: "Có phải anh nên quay về rồi không?"
Anh bình tĩnh nhìn cô vài giây, Tri Miên cảm thấy như anh đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình vậy, nhưng cuối cùng, anh vẫn nói. "Ừ."
Ý cười trên môi cô, vẫn bị anh phát hiện.
“Cười cái gì?” Anh dựa lưng vào sofa. "Em cảm thấy em có thể trốn được mấy ngày?”
"..."
Người đàn ông này còn dám dọa cô.
Tri Miên chột dạ mà đứng lên, Đoạn Chước nắm tay cô, đứng dậy.
Tiễn người đàn ông tới cửa, anh xoa đầu cô. "Đi ngủ sớm đi, biết chưa?"
"Vâng, anh về đến nhà thì báo cho em."
"Em đóng cửa trước đi."
Anh không muốn cô nhìn anh rời đi.
Cô kéo nhẹ cổ áo anh, nhón chân hôn nhanh chóng lên má anh, sau đó lập tức lùi lại, ngượng ngùng đóng cửa.
Đoạn Chước định thần lại, nhíu mi, chạm vào nơi cô vừa hôn, không khỏi bật cười.
Vài giây sau, anh quay người và bước xuống nhà.
Khi xuống lầu, anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trình Lập.
"Anh Chước."
"Tối nay Tri Miên đến studio của Mẫn Chí Chuyên, bị Mẫn Chí Chuyên quấy rối. Trong khoảng thời gian tới, cậu phái người đi điều tra người này đi."
Trình Lập sửng sốt một chút, nhanh chóng đáp: "Vâng."
Sắc mặt Đoạn Chước lạnh lùng, đầu lưỡi chạm vào hàm dưới. "Còn nên làm cái gì, thì chắc cậu cũng biết nhỉ?"
—--------
Sáng hôm sau, trời sáng chói.
Trong một biệt thự ở ngoại ô.
Sau khi Mẫn Chí Chuyên ăn sáng xong, vợ ông ta bước tới, cầm áo khoác tây trang của ông ta: "Đây."
Ông ta duỗi ra, vợ giúp ông ta mặc vào, sau đó vuốt phẳng cổ áo ông ta, cười: "Hôm nay có đài truyền hình tới phòng vẽ tranh của anh để phỏng vấn độc quyền, anh đừng căng thẳng nha."
Mẫn Chí Chuyên mỉm cười. "Anh sẽ cố gắng hết sức."
“Ba ơi, có phải con có thể thấy ba trên TV không?” Cô con gái ngồi bên cạnh hỏi.
Mẫn Chí Chuyên cầm cặp, xoa đầu con gái. "Đúng vậy, sau này con sẽ được thấy ba ba trên TV."
"Wow, ba ba giỏi quá."
Vợ đưa ông ta ra cửa, chợt nhớ ra một chuyện: "Hôm qua em tìm thấy danh thiếp của cửa hàng chuyên bán nước hoa trong túi áo anh, anh muốn mua nước hoa à?"
Mẫn Chí Chuyên sửng sốt một chút rồi cười: "Vốn là muốn mua cho em, nhưng bây giờ thì tốt rồi, em đã phát hiện rồi."
Vợ cười. "Em không cần đâu, em không thích xịt mấy loại này".
"Cũng được, vậy thì anh sẽ đổi món quà kỷ niệm khác."
Mẫn Chí Chuyên hôn lên mặt bà ấy, hai người chào tạm biệt, Mẫn Chí Chuyên bước ra khỏi sân trước, đi về phía nhà để xe.
Cửa gara mở ra, ông ta vừa bước vào thì đã bị ai đó bịt miệng và mũi từ đằng sau. "Ưm..."
Ông ta còn chưa kịp nhìn lại thì đã bị một bao tải trùm lên đầu, trực tiếp bị đạp thẳng xuống đất, ông ta ôm bụng, sau đó bị xách cổ áo lên, đấm liên tiếp vào mặt.
Hai tay Mẫn Chí Chuyên ôm lấy đầu, kê.u r.ên. "A... a..."
Hai mắt Mẫn Chí Chuyên tối sầm, chỉ cảm thấy trước mắt có hai ba người, không thể trở tay.
Ông ta sợ hãi hét lên. "Chúng mày là ai! Thả tao ra! Cứu với! Có người đánh tôi!"
Mấy người đàn ông đeo khẩu trang không hề nể nang mà liên tục đấm ông ta.
Cuối cùng, ông ta bị đánh đến mức không đứng dậy được, nghiến răng nghiến lợi: "Chúng mày là ai, tao muốn gọi cảnh sát..."
Tiếng bước chân vang lên, ông ta không nghe thấy bất kỳ lời đáp lại nào, ông ta vất vả kéo bao tải trên đầu xuống, mắt phải sưng lên đến mức không mở ra được, dựa vào tường, chậm rãi đứng dậy, chỉ thấy nhà để xe không một bóng người, người đánh ông ta đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ông ta loạng choạng đi đến bên xe, qua gương chiếu hậu, nhìn thấy mặt mũi mình bầm tím, sưng vù, khóe miệng chảy nhiều máu.
Ông ta dựa vào thành xe run rẩy, tức giận đến mức lấy điện thoại di động trong túi ra, muốn gọi cảnh sát, nhưng đột nhiên nhớ tới những chuyện mình làm gần đây, thì đột nhiên dừng lại, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hẳn ông ta đã chọc phải ai đó...
Xong rồi, có phải những chuyện đó đã bị phát hiện rồi không...
Ông ta muốn về nhà, nhưng nghĩ đến vợ sẽ hỏi, ông ta không biết nên giải thích thế nào.
Ông ta lại nghĩ đến cuộc phỏng vấn của đài truyền hình hôm nay...
Mẫn Chí Chuyên ôm bụng, thở hổn hển vì đau, ngồi sụp xuống đất.
—-----
Buổi sáng, Tri Miên ở nhà vẽ tranh.
Chuyện xảy ra tối hôm qua cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạng của cô, sau khi ăn xong bữa sáng mà Đoạn Chước đặt cho mình, cô tràn đầy năng lượng, tập trung sửa chữa bản thảo tham gia thi đấu.
Giữa lúc đó, cô nhận được cuộc gọi từ Cô nhi viện tình thương, hỏi cô buổi chiều có rảnh để đến làm việc thiện nguyện không.
Lần trước đến cô nhi viện tìm Đoạn Chước, cô cũng đã đăng ký làm tình nguyện viên, hy vọng khi có thời gian sẽ có thể ở cùng đám trẻ.
Tri Miên đồng ý.
Buổi chiều cô đến cô nhi viện.
Hôm nay Đoạn Chước có buổi tập huấn, cho nên chỉ có một mình cô đi.
Trên đường, cô đang lướt Weibo, thì đột nhiên nhìn thấy tin tức liên quan đến studio của Mẫn Chí Chuyên——
Sáng nay, vốn dĩ Mẫn Chí Chuyên có một cuộc phỏng vấn trên truyền hình, nhưng vì lý do cá nhân nên tạm thời bị hủy bỏ. Ai đó đã lén chụp được ảnh của Mẫn Chí Chuyên, nhìn qua thì thấy trên mặt đầy thương tích, giống như bị người ta đánh, mà studio lại giải thích là ông ta bị tai nạn giao thông nhỏ.
Trong ảnh, vết thương trên mặt người đàn ông nhìn mà thấy ghê, sưng tấy như đầu lợn.
Tri Miên nghi ngờ.
Không phải tối qua còn ổn sao?
Sau khi đến trại trẻ mồ côi, chiều nay nơi này có tổ chức trận đấu bóng chuyền, trong giai đoạn chuẩn bị, các tình nguyện viên nữ khác nhìn thấy Tri Miên, nhớ ra hình như Tri Miên có quen biết Đoạn Chước, liền tò mò hỏi: "Cô và Đoạn Chước kia quen nhau sao?"
"Đúng vậy."
Mấy cô gái cảm thấy hứng thú với Đoạn Chước. "Hôm nay anh ấy không tới sao?"
"Hôm nay anh có việc bận."
Mọi người đều sững sờ, một cô gái lấy hết can đảm nói: "Chuyện đó, cho tôi hỏi, anh ấy còn độc thân không?"
Tri Miên sững người một lúc, sau đó cười nhẹ: "Tôi là bạn gái của anh ấy."
Cô gái xấu hổ không nói nên lời, cuối cùng nói: "Xin lỗi..."
Tri Miên mỉm cười. "Không có gì."
Cô không hề ghen tuông mà còn có chút tự hào, dù sao thì bạn trai mình cũng quá hấp dẫn mà.
Sau khi trận đấu bóng chuyền chính thức bắt đầu, dưới sự dẫn dắt của người lớn, nhóm trẻ em đã có một khoảng thời gian vui vẻ.
Tri Miên tham gia cùng chúng, chơi một chút.
...
Khi mặt trời lặn, cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, các em được các bạn tình nguyện viên dẫn đi, vui vẻ xuống căng tin dùng bữa.
Sau khi Tri Miên thu dọn thiết bị xong, đồ đạc đã được người khác mang đi.
Cô mệt mỏi đến mức ngồi trên sân chơi, mở nắp chai nước khoáng, uống vài ngụm, cuối cùng nhắm mắt lại, gió đêm mềm nhẹ thổi.
Trong đầu đầy khoảng trống, một giọng nam lười biếng đột nhiên rơi xuống từ đỉnh đầu cô——
"Đây là bạn nhỏ nhà ai, mà ngồi đây một mình thế này."
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt đã thấm đẫm ánh hoàng hôn của Đoạn Chước.
Người đàn ông cúi xuống, dùng đầu ngón tay gãi cằm cô rồi cười bất cần: "Nếu không ai muốn, vậy thì anh sẽ mang về nha."
Anh cúi mặt xuống, đối diện ánh mắt của cô. "Xảy ra chuyện gì?"
Tri Miên nhất thời không nói nên lời, Đoạn Chước quay đầu nhìn studio, trời tối đen như mực, anh sinh nghi, xoa xoa gáy cô, nhẹ giọng an ủi cô: "Không sao mà, anh đây rồi."
Tri Miên được anh ôm vào lòng, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của người đàn ông, cô nắm chặt góc áo anh, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
"Chúng ta đi trước đi..."
Hiện tại, cô không muốn ở đây lâu hơn nữa.
"Được."
Tri Miên được anh ôm đi đến chiếc Hummer, người đàn ông mở cửa ghế phụ ra, bảo cô ngồi vào.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Sau khi lên xe, Đoạn Chước khởi động xe, Tri Miên nhìn anh: "Xe của em còn ở đây..."
"Không sao, ngày mai để Trình Lập qua lái về."
Tri Miên nhẹ nhàng thì thầm. "Anh đưa về Tân Thành Ngự Cảnh đi."
Mấy ngày tới cô không có tiết học nào.
"Ừm."
Vốn dĩ Đoạn Chước muốn đưa cô trở về Tinh Tiêu Châu, nhưng nơi này cách Tinh Tiêu Châu quá xa, đến căn hộ của cô là gần nhất.
Một lúc sau, chiếc xe nhanh chóng chạy vào chung cư, rồi dừng lại ở tầng dưới.
Hai người xuống xe, Đoạn Chước dẫn cô lên lầu.
Bước vào nhà, anh xoa đầu cô. "Em ngồi xuống sofa đi, anh đi lấy ly nước cho em."
Tri Miên bước đến phòng khách, ngồi xuống, quay lại nhìn người đàn ông đang đi về phía máy lọc nước, trong lòng ấm áp, nơi m ềm mại nhất cứ như vậy mà sụp đổ xuống.
Cũng may là anh ở đây.
Lúc đó, nếu anh không xuất hiện, thì không biết cô sẽ hoảng hốt đến mức nào.
Đoạn Chước rót một ly nước, ngồi bên cạnh cô, cô uống vài ngụm rồi đặt lên bàn trà.
Tri Miên quay đầu nhìn anh, khóe miệng nhếch lên, nhịn không được mà thì thào nói: "Đoạn Chước..."
Cô gái nhỏ trông vô cùng đáng thương, giống như trước kia bị người ta ức hiếp, mà đến tới anh.
Trái tim Đoạn Chước lập tức bị đâm một cái, ánh mắt anh bình tĩnh, cánh tay vòng qua đầu gối cô, trực tiếp ôm cô gái nhỏ vào lòng, ôm lấy thân thể cô, mạnh mẽ mà dịu dàng.
Từ nhỏ đến lớn, không có chuyện gì khiến anh đặc biệt quan tâm.
Duy chỉ có cô gái nhỏ là điểm yếu duy nhất của anh.
Cô được anh nuôi nấng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, anh không nỡ nhìn cô khóc lóc, bị ức hiếp.
Đoạn Chước thấp giọng dỗ dành cô vài câu, Tri Miên chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Sao đêm nay anh lại tới..."
"Anh họp xong thì qua tìm em luôn. Vừa định gửi tin nhắn cho em, thì em đã chạy ra. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Tri Miên nhớ lại: "Đêm nay, em đến tìm thầy Mẫn kia, lúc ấy, những người khác đã rời đi hết, ở trong văn phòng, ông ấy cứ luôn muốn đến gần em..."
Cô kể chi tiết những gì đã xảy ra.
Lúc đầu, cô còn cảm thấy kỳ quái, cứ tưởng là do mình suy nghĩ quá nhiều, ai biết mục đích của Mẫn Chí Chuyên lại càng ngày càng rõ ràng.
Đoạn Chước nghe vậy, biết cô gái nhỏ thực sự bị quấy rối tình d.ục, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Sau khi ông ta rời khỏi văn phòng, em vừa định gửi tin nhắn cho anh, thì bị cúp điện. Em sợ có chuyện nên chạy ra ngoài. Ông thầy kia lại cứ nói muốn đưa em đi."
Cô cũng không biết rốt cuộc việc mất điện có phải là trùng hợp ngẫu nhiên hay không.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc đó là chạy trốn, cô sợ Mẫn Chí Chuyên sẽ đuổi kịp mình, sợ ở một nơi tối đen như mực như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì.
Đoạn Chước nghe xong, sắc mặt lạnh như băng, lửa giận trong mắt vô cùng rõ ràng.
"Ông ta đã chạm vào đâu?"
"Ông ta chưa chạm vào đâu được cả, chỉ là cứ dịch sát người vào."
Đoạn Chước nhíu mày.
Tri Miên thấy anh tức giận. "Em không sao, anh đừng lo lắng..."
Anh đặt tay lên đầu cô, nhíu mày, nặng nề thở dài. "Đêm nay anh muốn ở cùng em."
Anh còn cảm thấy thắc mắc, tại sao studio lại tối như vậy, còn tưởng rằng Tri Miên đã đi rồi, nhưng nếu anh không đến, hoặc Tri Miên thực sự bị mắc kẹt bên trong, thì chuyện gì đã xảy ra?
Nếu tối nay anh ở đó, thì cô gái nhỏ sẽ không đến mức gặp phải nguy hiểm.
Hai tay Tri Miên ôm cổ anh, vùi mặt vào cổ anh. "Đoạn Chước, chuyện này không liên quan đến anh."
Người đàn ông ôm chặt lấy cô.
“Anh vừa xuất hiện là em không còn sợ hãi nữa." Cô nhẹ nhàng nói. "Hiện tại, em đã cảm thấy khá hơn rồi, anh đừng tự trách bản thân.”
Hơn nữa, trong lòng cô bây giờ, cảm thấy vô cùng tức giận và khó tin.
Ai có thể ngờ rằng, một người thầy được kính trọng trong ngành như vậy, lại là một kẻ mặt người dạ thú cơ chứ.
Ông ta không xứng đáng làm thầy người khác.
"Đoạn Chước, anh nói xem, đây có phải là lần đầu tiên Mẫn Chí Chuyên quấy rối tình dụ.c nữ sinh không?"
Người đàn ông nhìn xuống cô. "Rất có thể là ông ta vẫn luôn như thế này."
Bề ngoài là người hiền lành, chất phác, tốt bụng, được học sinh kính yêu, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.
Trong lòng Tri Miên lo lắng. "Có nghĩa là cũng có những cô gái khác bị ông ta quấy rối sao?"
Ánh mắt Đoạn Chước tối sầm lại, cuối cùng nói: "Chuyện này em không cần lo lắng, cứ yên tâm chuẩn bị cho cuộc thi, sau này đừng đến studio này nữa. Chuyện này anh sẽ xử lý tiếp, hửm?"
"Được..."
Tri Miên vẫn luôn tin tưởng anh.
Tin tưởng rằng anh sẽ có thể giải quyết mọi vấn đề cho cô.
"Vậy anh đừng tự chuốc lấy phiền phức cho mình đấy..."
Anh li.ếm môi, cười lạnh một tiếng.
Xem đi, xem tiếp theo, ai mới là người gặp rắc rối.
Tri Miên ôm lấy cổ anh, ngửi mùi thơm bạc hà trên người anh, đầu nhẹ nhàng cọ cọ, Đoạn Chước nhìn cô như vậy, bất giác cong môi: "Bây giờ sao em lại dính lấy bạn trai em thế?"
Hai má Tri Miên hơi đỏ, buông tay ra. "Nếu anh không thích..."
Anh lại ấn cô vào lòng. "Cứ dính đi."
Cô không thể nhịn được cười.
Vốn dĩ cô rất sợ hãi, nhưng vì anh mà tâm trạng của cô dần tốt lên.
Tri Miên định vứt những gì đã xảy ra tối nay ra sau đầu, không bao giờ nhắc đến nữa.
Cô trò chuyện với anh về những điều vui vẻ khác, hai người làm tổ trên sofa nói chuyện phiếm, đèn đặt dưới đất bên cạnh sofa chiếu ra ánh sáng mềm mại, bầu không khí ấm áp mà ngọt ngào.
Cho tới cuối cùng, Đoạn Chước bóp nhẹ cằm Tri Miên, nhìn cô.
"Em định sống ở đây bao lâu?"
"Hả?"
"Khi nào thì em về nhà với anh?"
Trái tim của Tri Miên lệch một nhịp. "Về nhà nào?"
Anh kéo khóe miệng. "Trở về nhà của chúng ta, chứ còn về nhà nào nữa?"
Nhà của chúng ta.
Trước khi chia tay anh, cô cảm thấy mình không có nhà, nhưng bây giờ, cô lại có nhà, nhà của cô và anh.
Tri Miên cảm thấy trong lòng nóng lên, không khỏi cong môi, nhưng vẫn dè dặt nói: "Vậy phải xem biểu hiện của anh."
Anh vòng tay ôm cô, đột nhiên đẩy cô xuống sofa, thân hình rắn chắc bao phủ cô, dùng ánh mắt rực lửa nhìn cô: "Vậy em muốn anh biểu hiện như thế nào?"
"Đoạn Chước..."
Cô choáng váng, chưa kịp nói xong thì ngay lập tức, môi cô đã bị nụ hôn nóng bỏng của anh bịt kín.
Hơi thở dần trở nên cuồng nhiệt, đan xen, ấm nóng.
Người đàn ông cạy răng, mang theo sự mạnh mẽ và táo bạo, hành động l.ỗ mãng, làm càn, không hề kiềm chế chút nào.
Bàn tay anh vén lớp vải quần áo lên, dùng lòng bàn tay xoa xoa vòng eo mềm mại của cô, lúc nặng lúc nhẹ, không vượt quá giới hạn, nhưng lại làm Tri Miên tước vũ khí đầu hàng.
Một lúc lâu sau, Đoạn Chước khẽ cắn môi cô, rốt cục cũng dừng lại.
Tri Miên mở đôi mắt ướt dầm dề ra, đối diện đôi mắt đen láy của người đàn ông, xuống chút nữa, đôi môi của người đàn ông vì dính nước mà đỏ hơn, lúc này, anh thở hổn hển, hơi thở không ổn định.
Tim cô đập thình thịch.
Sao chỉ hôn một cái mà người này lại có thể phóng đãng như vậy chứ, cứ như muốn nuốt chửng cô xuống bụng vậy...
Đoạn Chước lười biếng nhướng mày. "Biểu hiện này thế nào?"
Tri Miên xấu hổ. "Ý em không phải là biểu hiện này."
Bàn tay anh phủ một chỗ. "Vậy là cái này sao?"
Cô lập tức đỏ mặt, xấu hổ hất tay anh ra, Đoạn Chước cười hả hê, bộ dáng cà lơ phất phơ, đúng là hư mà.
Không trêu cô nữa, Đoạn Chước bế cô lên khỏi sofa, hai người tâm sự một lúc, cô ngáp một cái, quay đầu thì thấy đồng hồ trên tường đã chỉ đến mười giờ rưỡi.
“Mệt không?” Anh hỏi.
"Có chút..." Cô nhắc nhở: "Có phải anh nên quay về rồi không?"
Anh bình tĩnh nhìn cô vài giây, Tri Miên cảm thấy như anh đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình vậy, nhưng cuối cùng, anh vẫn nói. "Ừ."
Ý cười trên môi cô, vẫn bị anh phát hiện.
“Cười cái gì?” Anh dựa lưng vào sofa. "Em cảm thấy em có thể trốn được mấy ngày?”
"..."
Người đàn ông này còn dám dọa cô.
Tri Miên chột dạ mà đứng lên, Đoạn Chước nắm tay cô, đứng dậy.
Tiễn người đàn ông tới cửa, anh xoa đầu cô. "Đi ngủ sớm đi, biết chưa?"
"Vâng, anh về đến nhà thì báo cho em."
"Em đóng cửa trước đi."
Anh không muốn cô nhìn anh rời đi.
Cô kéo nhẹ cổ áo anh, nhón chân hôn nhanh chóng lên má anh, sau đó lập tức lùi lại, ngượng ngùng đóng cửa.
Đoạn Chước định thần lại, nhíu mi, chạm vào nơi cô vừa hôn, không khỏi bật cười.
Vài giây sau, anh quay người và bước xuống nhà.
Khi xuống lầu, anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trình Lập.
"Anh Chước."
"Tối nay Tri Miên đến studio của Mẫn Chí Chuyên, bị Mẫn Chí Chuyên quấy rối. Trong khoảng thời gian tới, cậu phái người đi điều tra người này đi."
Trình Lập sửng sốt một chút, nhanh chóng đáp: "Vâng."
Sắc mặt Đoạn Chước lạnh lùng, đầu lưỡi chạm vào hàm dưới. "Còn nên làm cái gì, thì chắc cậu cũng biết nhỉ?"
—--------
Sáng hôm sau, trời sáng chói.
Trong một biệt thự ở ngoại ô.
Sau khi Mẫn Chí Chuyên ăn sáng xong, vợ ông ta bước tới, cầm áo khoác tây trang của ông ta: "Đây."
Ông ta duỗi ra, vợ giúp ông ta mặc vào, sau đó vuốt phẳng cổ áo ông ta, cười: "Hôm nay có đài truyền hình tới phòng vẽ tranh của anh để phỏng vấn độc quyền, anh đừng căng thẳng nha."
Mẫn Chí Chuyên mỉm cười. "Anh sẽ cố gắng hết sức."
“Ba ơi, có phải con có thể thấy ba trên TV không?” Cô con gái ngồi bên cạnh hỏi.
Mẫn Chí Chuyên cầm cặp, xoa đầu con gái. "Đúng vậy, sau này con sẽ được thấy ba ba trên TV."
"Wow, ba ba giỏi quá."
Vợ đưa ông ta ra cửa, chợt nhớ ra một chuyện: "Hôm qua em tìm thấy danh thiếp của cửa hàng chuyên bán nước hoa trong túi áo anh, anh muốn mua nước hoa à?"
Mẫn Chí Chuyên sửng sốt một chút rồi cười: "Vốn là muốn mua cho em, nhưng bây giờ thì tốt rồi, em đã phát hiện rồi."
Vợ cười. "Em không cần đâu, em không thích xịt mấy loại này".
"Cũng được, vậy thì anh sẽ đổi món quà kỷ niệm khác."
Mẫn Chí Chuyên hôn lên mặt bà ấy, hai người chào tạm biệt, Mẫn Chí Chuyên bước ra khỏi sân trước, đi về phía nhà để xe.
Cửa gara mở ra, ông ta vừa bước vào thì đã bị ai đó bịt miệng và mũi từ đằng sau. "Ưm..."
Ông ta còn chưa kịp nhìn lại thì đã bị một bao tải trùm lên đầu, trực tiếp bị đạp thẳng xuống đất, ông ta ôm bụng, sau đó bị xách cổ áo lên, đấm liên tiếp vào mặt.
Hai tay Mẫn Chí Chuyên ôm lấy đầu, kê.u r.ên. "A... a..."
Hai mắt Mẫn Chí Chuyên tối sầm, chỉ cảm thấy trước mắt có hai ba người, không thể trở tay.
Ông ta sợ hãi hét lên. "Chúng mày là ai! Thả tao ra! Cứu với! Có người đánh tôi!"
Mấy người đàn ông đeo khẩu trang không hề nể nang mà liên tục đấm ông ta.
Cuối cùng, ông ta bị đánh đến mức không đứng dậy được, nghiến răng nghiến lợi: "Chúng mày là ai, tao muốn gọi cảnh sát..."
Tiếng bước chân vang lên, ông ta không nghe thấy bất kỳ lời đáp lại nào, ông ta vất vả kéo bao tải trên đầu xuống, mắt phải sưng lên đến mức không mở ra được, dựa vào tường, chậm rãi đứng dậy, chỉ thấy nhà để xe không một bóng người, người đánh ông ta đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ông ta loạng choạng đi đến bên xe, qua gương chiếu hậu, nhìn thấy mặt mũi mình bầm tím, sưng vù, khóe miệng chảy nhiều máu.
Ông ta dựa vào thành xe run rẩy, tức giận đến mức lấy điện thoại di động trong túi ra, muốn gọi cảnh sát, nhưng đột nhiên nhớ tới những chuyện mình làm gần đây, thì đột nhiên dừng lại, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hẳn ông ta đã chọc phải ai đó...
Xong rồi, có phải những chuyện đó đã bị phát hiện rồi không...
Ông ta muốn về nhà, nhưng nghĩ đến vợ sẽ hỏi, ông ta không biết nên giải thích thế nào.
Ông ta lại nghĩ đến cuộc phỏng vấn của đài truyền hình hôm nay...
Mẫn Chí Chuyên ôm bụng, thở hổn hển vì đau, ngồi sụp xuống đất.
—-----
Buổi sáng, Tri Miên ở nhà vẽ tranh.
Chuyện xảy ra tối hôm qua cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạng của cô, sau khi ăn xong bữa sáng mà Đoạn Chước đặt cho mình, cô tràn đầy năng lượng, tập trung sửa chữa bản thảo tham gia thi đấu.
Giữa lúc đó, cô nhận được cuộc gọi từ Cô nhi viện tình thương, hỏi cô buổi chiều có rảnh để đến làm việc thiện nguyện không.
Lần trước đến cô nhi viện tìm Đoạn Chước, cô cũng đã đăng ký làm tình nguyện viên, hy vọng khi có thời gian sẽ có thể ở cùng đám trẻ.
Tri Miên đồng ý.
Buổi chiều cô đến cô nhi viện.
Hôm nay Đoạn Chước có buổi tập huấn, cho nên chỉ có một mình cô đi.
Trên đường, cô đang lướt Weibo, thì đột nhiên nhìn thấy tin tức liên quan đến studio của Mẫn Chí Chuyên——
Sáng nay, vốn dĩ Mẫn Chí Chuyên có một cuộc phỏng vấn trên truyền hình, nhưng vì lý do cá nhân nên tạm thời bị hủy bỏ. Ai đó đã lén chụp được ảnh của Mẫn Chí Chuyên, nhìn qua thì thấy trên mặt đầy thương tích, giống như bị người ta đánh, mà studio lại giải thích là ông ta bị tai nạn giao thông nhỏ.
Trong ảnh, vết thương trên mặt người đàn ông nhìn mà thấy ghê, sưng tấy như đầu lợn.
Tri Miên nghi ngờ.
Không phải tối qua còn ổn sao?
Sau khi đến trại trẻ mồ côi, chiều nay nơi này có tổ chức trận đấu bóng chuyền, trong giai đoạn chuẩn bị, các tình nguyện viên nữ khác nhìn thấy Tri Miên, nhớ ra hình như Tri Miên có quen biết Đoạn Chước, liền tò mò hỏi: "Cô và Đoạn Chước kia quen nhau sao?"
"Đúng vậy."
Mấy cô gái cảm thấy hứng thú với Đoạn Chước. "Hôm nay anh ấy không tới sao?"
"Hôm nay anh có việc bận."
Mọi người đều sững sờ, một cô gái lấy hết can đảm nói: "Chuyện đó, cho tôi hỏi, anh ấy còn độc thân không?"
Tri Miên sững người một lúc, sau đó cười nhẹ: "Tôi là bạn gái của anh ấy."
Cô gái xấu hổ không nói nên lời, cuối cùng nói: "Xin lỗi..."
Tri Miên mỉm cười. "Không có gì."
Cô không hề ghen tuông mà còn có chút tự hào, dù sao thì bạn trai mình cũng quá hấp dẫn mà.
Sau khi trận đấu bóng chuyền chính thức bắt đầu, dưới sự dẫn dắt của người lớn, nhóm trẻ em đã có một khoảng thời gian vui vẻ.
Tri Miên tham gia cùng chúng, chơi một chút.
...
Khi mặt trời lặn, cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, các em được các bạn tình nguyện viên dẫn đi, vui vẻ xuống căng tin dùng bữa.
Sau khi Tri Miên thu dọn thiết bị xong, đồ đạc đã được người khác mang đi.
Cô mệt mỏi đến mức ngồi trên sân chơi, mở nắp chai nước khoáng, uống vài ngụm, cuối cùng nhắm mắt lại, gió đêm mềm nhẹ thổi.
Trong đầu đầy khoảng trống, một giọng nam lười biếng đột nhiên rơi xuống từ đỉnh đầu cô——
"Đây là bạn nhỏ nhà ai, mà ngồi đây một mình thế này."
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt đã thấm đẫm ánh hoàng hôn của Đoạn Chước.
Người đàn ông cúi xuống, dùng đầu ngón tay gãi cằm cô rồi cười bất cần: "Nếu không ai muốn, vậy thì anh sẽ mang về nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.