Chương 88
Mộ Nghĩa
08/01/2024
Tri Miên nghe anh nói vậy, tức đến bật cười: "Sao anh lại hung dữ như vậy chứ..."
Quả nhiên, cô biết ngay, người này thường ngày vô cùng hung dữ, trông chờ anh dịu dàng còn khó hơn mong ngóng mặt trời mọc đằng Tây.
Đoạn Chước chống tay lên lưng ghế sau lưng cô, nghiêng người nhìn cô, cong khóe miệng: "Nếu chúng ta có con trai, không nghe lời thì nhất định sẽ bị đánh."
Tri Miên nhìn anh: "Vậy khi còn nhỏ, ba anh có đánh anh sao?"
Trong ấn tượng của Đoạn Chước, cha mẹ luôn dạy dỗ anh bằng lời, không bao giờ đánh anh.
Tri Miên đưa tay nhéo nhéo mặt người đàn ông, cong môi lên. "Em hiểu rồi, theo như lời anh nói, thì lúc nhỏ, chắc chắn là anh thiếu đòn, nên mới nghịch ngợm, quậy phá như vậy."
Đoạn Chước cười nhạt một tiếng, cong khóe miệng. "Nếu không phản nghịch thì sao dám đưa em về nhà?"
Tri Miên hừ nhẹ.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Cô đột nhiên tự hỏi, tại sao lúc trước mình lại thích Đoạn Chước chứ?
Tính tình cô ngoan ngoãn, dịu dàng, mà tính cách của cô và Đoạn Chước lại hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu trước đây bọn họ là bạn học, cô biết anh thích đánh nhau, gây chuyện, nổi loạn huênh hoang như vậy, thì chắc chắn sẽ trốn đi rất xa, cũng dám không tiếp cận.
Tri Miên chọc chọc ngực anh, mềm giọng dạy dỗ: "Đoạn Chước, anh phải dịu dàng với cục cưng của chúng ta một chút."
"Hơi khó." Anh nắm lấy tay cô, đối diện ánh mắt cô. "Tất cả sự dịu dàng đều dành cho em."
Trái tim Tri Miên loạn nhịp.
Cô giả vờ thở dài bất lực, cụp mắt xuống, sờ lên bụng mình rồi cười: "Bé con, ba ba của con hung dữ như vậy, sau này nhất định không được làm cho anh ấy tức giận đâu đấy."
Người đàn ông cong môi. "Bây giờ cũng phải ngoan một chút, đừng làm cho mẹ con khó chịu như vậy."
—---
Cuối tháng 6, Đoạn Chước sẽ ra nước ngoài tham gia cuộc thi EA.
Về chuyện thi đấu, trong lòng anh không có gánh nặng gì, mà gánh nặng duy nhất chính là thân thể của cô gái nhỏ. Cô mới mang thai không lâu, mà anh đã phải ra nước ngoài thi đấu. Hơn nữa, bây giờ là lúc Tri Miên khó chịu nhất, anh không yên tâm.
Thêm nữa, phản ứng thai nghén của Tri Miên còn nặng hơn, sắc mặt tái nhợt đi, toàn thân uể oải, bơ phờ khiến ai cũng xót xa.
Một tuần trước khi lên đường tham gia cuộc thi, Đoạn Chước đã dặn Trình Lập đặt lịch hẹn với bác sĩ sản phụ khoa giỏi nhất thành phố, sau đó đưa Tri Miên đi khám. Bác sĩ xem xét tình trạng của Tri Miên, kê cho cô một số loại thuốc. Cô uống hai ngày, tình trạng đã được cải thiện tốt hơn.
Đêm cuối cùng ở thành phố Lâm, Đoạn Chước thu dọn hành lý trong phòng, Tri Miên ngồi trên sofa bên cạnh cùng cậu.
"Em đã xem dự báo thời tiết. Hai ngày này, Florida sẽ mưa. Khi anh thi đấu có lẽ trời sẽ mưa. Anh nhớ chú ý, đừng để bị cảm lạnh như lần trước."
"Hơn nữa, anh cũng phải cẩn thận, đừng để bị thương trong trận đấu, vết thương ở chân anh tháng trước mới..."
Tri Miên dặn dò rất nhiều, giống như lúc trước khi họ vừa mới ở bên nhau, mỗi lần Đoạn Chước tham gia thi đấu, Tri Miên ở bên cạnh có vẻ còn hồi hộp hơn cả, trái một câu phải một câu, quan tâm không ngừng.
Cuối cùng, Đoạn Chước đóng vali, ngẩng đầu nhìn cô, cười: "Bé con."
"... Hả?"
"Giữa chúng ta, em nghĩ ai nên dặn dò ai?"
Tri Miên xoa cái gối cừu trong tay, khó chịu nói: "Không phải là em lo lắng cho anh sao?"
Đoạn Chước đứng dậy, đặt vali ở cửa, sau đó đi tới, ngồi bên cạnh cô, vòng tay xuống đầu gối cô, ôm cô vào lòng. "Đồ ngốc, chẳng lẽ em không biết người anh lo lắng nhất là em sao?"
Tri Miên ôm cổ anh, nói. "Em thực sự không có gì phải lo lắng cả. Hai ngày nay, em đã khá hơn nhiều rồi, không cảm thấy quá buồn nôn như mấy ngày trước nữa."
“Anh không có ở đây, người nào đó một mình lén nhớ anh, liệu có khóc không?” Anh nửa đùa nửa thật, biết con gái nhỏ mang thai, cảm xúc khá nhạy cảm.
Tri Miên kiêu ngạo liếc nhìn anh. "Còn lâu nhá. Bây giờ em đã có cục cưng nhỏ, không cần anh."
"Có thật không?"
Tri Miên lắc lắc chân, cuối cùng nói. "Em vốn định đi cùng anh."
Đoạn Chước đưa tay búng trán cô. "Em bây giờ ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng có chạy lung tung, một tuần nữa anh sẽ về, biết chưa?"
"Dạ..."
Tri Miên vốn muốn tạo bất ngờ cho anh, đồng hành cùng anh trong suốt trận đấu, nhưng không ngờ là cơ thể mình lại khó chịu như vậy. Vì con, nên giờ cô cũng không dám ra ngoài.
Tri Miên cười nói: "Anh tham gia thi đấu cho tốt, tập trung toàn lực cho cuộc thi, không được mập mờ với người khác đâu đấy."
Đoạn Chước xoa đầu cô. "Trước kia, khi thi đấu, anh luôn nghĩ đến có em ở nhà chờ anh. Hiện tại lại có thêm một người, chính là em và cục cưng."
Tri Miên ngẩng đầu, hôn lên cằm anh. "Em và con đều chờ anh chiến thắng trở về."
"Ừm, để nhóc nhìn xem, cha nó tài giỏi thế nào."
—--
Sau khi Đoạn Chước lên đường sang Mỹ thi miên, Tri Miên cũng không hề lười biếng, ngày nào cũng ngoan ngoãn uống canh bổ dưỡng.
Trước đây, cô không thích mấy thứ này nhất, nhưng nghĩ cho mình và cục cưng, cũng không muốn làm Đoạn Chước lo lắng.
Lương Chi Ý biết Tri Miên ở nhà một mình, sợ cô sẽ cô đơn, nên thường đến ở cùng với cô.
Một đêm, Tri Miên và Lương Chi Ý ra ngoài, Lương Chi Ý đưa cô đi ăn tối.
Tri Miên tự chụp mấy bức ảnh, trong ảnh, cô mặc chiếc váy trễ vai màu đen, mái tóc dài uốn nhẹ, cười trước ống kính, trong sáng quyến rũ.
Tri Miên cảm thấy rất đẹp, nên trên đường đi ăn tối, cô đã gửi tin nhắn cho Đoạn Chước: [Thế nào, vợ anh có đẹp không?]
Tri Miên gửi tin nhắn xong, đặt điện thoại xuống, Lương Chi Ý ở ghế lái nói: "Cậu thấy tốc độ lái xe này của tớ đã ổn chưa? Thật ra, kỹ năng lái xe của tớ cũng rất ra gì và này nọ đấy. Nếu không phải vì an toàn, thì còn lâu tớ mới lái chậm như vậy."
“Ừm, như vậy rất an toàn.” Tri Miên giơ ngón tay cái lên.
“À, cậu nói đo, cảm giác mang thai ngoài ý muốn này như thế nào?” Lương Chi Ý cười xấu xa. "Tốc độ của cậu còn nhanh hơn tớ và Bùi Thầm một bước, không đuổi kịp cậu được rồi.”
Tri Miên cảm thán: "Đau đớn cũng hạnh phúc."
"Tớ nhớ cậu đã nói với tớ trong dịp Tết Nguyên Đán, là cậu sẽ phải đợi ít nhất một năm nữa mới có định sinh con. Cậu nói đi, sao vợ chồng cậu lại bất cẩn như vậy chứ? Để tớ phải làm mẹ nuôi trước dự tính."
Tri Miên trợn mắt nhìn cô ấy. "Cậu còn cười tớ."
Lương Chi Ý mỉm cười, dịch sang bên cạnh cô. "Cậu đó, từ nhỏ đến lớn, thể chất đều rất kém, dễ bị ốm, lại không chuẩn bị trước cho việc mang thai. Bây giờ đột ngột như vậy, đương nhiên là khó chịu, nhưng cậu cũng đừng lo lắng, bây giờ tập trung điều trị tốt là được."
"Cậu nói xem, đến lúc đó, tớ có bị khó sinh không?"
"Suỵt suỵt suỵt! Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy! Khó sinh cái đầu, nhất định phải suôn sẻ biết chưa? Không cho cậu nói linh tinh."
Tri Miên cũng nhanh chóng suỵt suỵt vài cái. "Bây giờ, tớ nhất định sẽ chú ý đến thân thể, ngủ sớm dậy sớm, ăn uống lành mạnh. Đợi sau khi sinh em bé xong, tớ sẽ chăm chỉ tập thể dục, thể chất không thể kém như vậy được."
Lương Chi Ý bóp mặt cô. "Cây sào nhỏ, mang thai thì phải ăn cho béo một chút."
"Ừm, biết rồi, cậu không thấy bây giờ tớ đã béo hơn một chút rồi sao?"
"Thôi đi, có thấy đâu..."
Hai người trò chuyện rôm rả, một lúc sau xe chạy đến trung tâm thành phố, dừng lại ở gara dưới lòng đất của trung tâm thương mại.
Tri Miên xuống xe, điện thoại rung lên, có tin nhắn của Đoạn Chước.
Cô nhìn xuống, khuôn mặt lập tức đỏ bừng như quả hồng.
Người này...
Trong lòng cô mắng thầm vài câu, cuối cùng tức giận đáp: [Lưu manh!]
Lương Chi Ý đi tới, nhìn thấy bộ dạng này của cô, chậc chậc vài cái, cười. "Gửi tin gì vậy, sao mặt đỏ thế?"
Tri Miên lập tức khóa màn hình, ôm cánh tay Lương Chi Ý, ngượng ngùng: "Không có gì..."
Bên kia, nước Mỹ vẫn là sáng sớm.
Đoạn Chước rửa mặt xong, từ phòng tắm trong khách sạn đi ra, rốt cuộc cũng tỉnh táo laij.
Anh bước đến mép giường, cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn Tri Miên gửi, trả lời là “lưu manh". Anh không biết tại sao, nhìn lên thì thấy tin nhắn mình gửi mười phút trước, giật mình.
Khi vừa tỉnh ngủ, anh cầm điện thoại lên, nhìn thấy bức ảnh do Tri Miên gửi, liền trả lời: “Anh tỉnh rồi.” Ai biết được, anh lại dùng chín phím của bính âm, đánh ba từ này thành “Anh cứng rồi."
"..."
Chắc là mặt cô gái nhỏ lúc này đã đỏ hết cả lên rồi.
Đoạn Chước cong môi, không có ý định giải thích lời trêu chọc vô tình này với cô gái nhỏ, tiện đà nói thêm: [Cục cưng, sau này có thể chụp thêm vài tấm hình nữa.]
Tri Miên nhanh chóng trả lời: [Một tấm anh cũng đừng hòng có được! Hừ!]
Người đàn ông nhìn, ý cười càng sâu hơn.
—------
Đoạn Chước thi đấu ở nước ngoài bốn ngày, tham gia hai cuộc thi, cuối cùng giành chức vô địch cá nhân, hoàn toàn đè bẹp đối thủ.
Mấy năm nay là đỉnh cao sự nghiệp, và đỉnh cao phong độ của Đoạn Chước, bây giờ, anh tham gia thi đấu quốc tế, đối thủ nào cũng phải kiêng kị. Ai cũng biết EA Trung Quốc có đối thủ mạnh như vậy.
Sau khi giành chức vô địch, anh chấp nhận nhiều cuộc phỏng vấn, từ các vấn đề chuyên môn của cuộc thi đến kế hoạch nửa cuối năm. Cuối cùng, hỏi anh lịch trình gần đây nhất sẽ là gì.
Đoạn Chước nghe vậy, cười: "Tôi không có lịch trình gì khác, muốn trở về Trung Quốc với bà xã trước."
Đoạn phỏng vấn này được đăng lên mạng, lập tức gây náo động trên Internet. Tri Miên và Đoạn Chước không thường xuyên thể hiện tình cảm trên Weibo, nên fans CP của họ vui như mở hội.
Fans kích động kêu gào, lại đột nhiên bị đút cho một đống thức ăn dành cho cún. Mọi người sôi nổi @Tri Miên ở phía dưới, nói Tri Miên là người con gái duy nhất được Fire nhắc đến trong phỏng vấn. Chỉ khi nhắc đến bà xã, thì Fire mới có thể trở nên dịu dàng.
Tri Miên còn chưa nhìn thấy Đoạn Chước, đã xem đoạn video phỏng vấn trên điện thoại, vừa xấu hổ vừa ngọt ngào.
Buổi trưa, Đoạn Chước đáp máy bay trở về thành phố Lâm, không cho Tri Miên ra sân bay, anh trở về nhà trước, Tri Miên đã đợi sẵn ở nhà.
Nhìn thấy người đàn ông bước vào nhà, Tri Miên vui vẻ chạy lon ton đến, được người đàn ông ôm vào lòng.
"Ông xã..."
Mi mắt Tri Miên cong lên, sau đó gương mặt lên, Đoạn Chước nhìn cô gái môi hồng răng trắng, ánh mắt rực lửa, không quan tâ m đến việc có người làm bên cạnh, cúi xuống hôn lên môi cô.
Má Tri Miên đỏ bừng, bị Đoạn Chước bế đi đến phòng khách.
Cô bị anh ôm vào trong lòng, ngồi xuống, tay Đoạn Chước vuốt ve bụng cô. "Tuần này có ổn không?"
"Tốt lắm, anh thấy em có tinh thần hơn trước không?"
“Tốt hơn rồi." Anh đứng dậy, ôm cô bước lên lầu. "Để anh xem có nặng hơn không.”
Cô mỉm cười. "Anh có thấy nặng không?"
"Có vẻ nặng hơn 1, 2 kg."
"Hehe, ông xã, trông em có mập không?"
"Sao mà mập được?"
Người đàn ông đi vào phòng ngủ, đẩy cửa bước vào, Tri Miên hỏi: "Sao lại vào đây, sắp ăn cơm rồi..."
"Để anh hôn em một lúc đã."
Đoạn Chước đặt cô lên chiếc chăn mềm mại, anh lại ôm cô lần nữa, hôn lên vành tai cô, giọng nói trở nên khàn khàn: "Cục cưng, anh rất nhớ em."
"Đoạn Chước, em cũng nhớ anh..."
Trong phòng, nắng chiều lặng lẽ tràn vào, bầu không khí kiều diễm mà an tĩnh.
Bên tai rất yên tĩnh, môi răng quấn quýt, từ nhiệt tình đến dịu dàng, giống như trên thế giới chỉ còn lại hai người.
Đoạn Chước ổn định lại, áp chế dụ.c vọng xao động trong lòng, chỉ hôn cô một chút, không dám làm gì khác.
Nếu cô gái nhỏ không mang thai, thì giờ phút này, anh nhất định sẽ không tha cho cô dễ dàng. Anh nhất định sẽ bắt cô phải trả lại món nợ mấy ngày nay, dùng hành động để nói cho cô biết mấy ngày này anh nhớ cô đến nhường nào.
Mà đáy lòng Tri Miên, chưa chắc là không khát vọng như vậy.
Cuối cùng, anh nhìn xuống cô gái nhỏ đang cọ vào ngực mình, lòng bàn tay xoa xoa lên đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của cô, khàn giọng nói: "Chờ ba tháng đầu, về sau là được rồi. Đến lúc đó, ông đây bảo đảm sẽ thương em thật tốt, được không?"
Anh cười nhẹ bên tai cô. "Thương em đến phát khóc luôn."
Quả nhiên, cô biết ngay, người này thường ngày vô cùng hung dữ, trông chờ anh dịu dàng còn khó hơn mong ngóng mặt trời mọc đằng Tây.
Đoạn Chước chống tay lên lưng ghế sau lưng cô, nghiêng người nhìn cô, cong khóe miệng: "Nếu chúng ta có con trai, không nghe lời thì nhất định sẽ bị đánh."
Tri Miên nhìn anh: "Vậy khi còn nhỏ, ba anh có đánh anh sao?"
Trong ấn tượng của Đoạn Chước, cha mẹ luôn dạy dỗ anh bằng lời, không bao giờ đánh anh.
Tri Miên đưa tay nhéo nhéo mặt người đàn ông, cong môi lên. "Em hiểu rồi, theo như lời anh nói, thì lúc nhỏ, chắc chắn là anh thiếu đòn, nên mới nghịch ngợm, quậy phá như vậy."
Đoạn Chước cười nhạt một tiếng, cong khóe miệng. "Nếu không phản nghịch thì sao dám đưa em về nhà?"
Tri Miên hừ nhẹ.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Cô đột nhiên tự hỏi, tại sao lúc trước mình lại thích Đoạn Chước chứ?
Tính tình cô ngoan ngoãn, dịu dàng, mà tính cách của cô và Đoạn Chước lại hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu trước đây bọn họ là bạn học, cô biết anh thích đánh nhau, gây chuyện, nổi loạn huênh hoang như vậy, thì chắc chắn sẽ trốn đi rất xa, cũng dám không tiếp cận.
Tri Miên chọc chọc ngực anh, mềm giọng dạy dỗ: "Đoạn Chước, anh phải dịu dàng với cục cưng của chúng ta một chút."
"Hơi khó." Anh nắm lấy tay cô, đối diện ánh mắt cô. "Tất cả sự dịu dàng đều dành cho em."
Trái tim Tri Miên loạn nhịp.
Cô giả vờ thở dài bất lực, cụp mắt xuống, sờ lên bụng mình rồi cười: "Bé con, ba ba của con hung dữ như vậy, sau này nhất định không được làm cho anh ấy tức giận đâu đấy."
Người đàn ông cong môi. "Bây giờ cũng phải ngoan một chút, đừng làm cho mẹ con khó chịu như vậy."
—---
Cuối tháng 6, Đoạn Chước sẽ ra nước ngoài tham gia cuộc thi EA.
Về chuyện thi đấu, trong lòng anh không có gánh nặng gì, mà gánh nặng duy nhất chính là thân thể của cô gái nhỏ. Cô mới mang thai không lâu, mà anh đã phải ra nước ngoài thi đấu. Hơn nữa, bây giờ là lúc Tri Miên khó chịu nhất, anh không yên tâm.
Thêm nữa, phản ứng thai nghén của Tri Miên còn nặng hơn, sắc mặt tái nhợt đi, toàn thân uể oải, bơ phờ khiến ai cũng xót xa.
Một tuần trước khi lên đường tham gia cuộc thi, Đoạn Chước đã dặn Trình Lập đặt lịch hẹn với bác sĩ sản phụ khoa giỏi nhất thành phố, sau đó đưa Tri Miên đi khám. Bác sĩ xem xét tình trạng của Tri Miên, kê cho cô một số loại thuốc. Cô uống hai ngày, tình trạng đã được cải thiện tốt hơn.
Đêm cuối cùng ở thành phố Lâm, Đoạn Chước thu dọn hành lý trong phòng, Tri Miên ngồi trên sofa bên cạnh cùng cậu.
"Em đã xem dự báo thời tiết. Hai ngày này, Florida sẽ mưa. Khi anh thi đấu có lẽ trời sẽ mưa. Anh nhớ chú ý, đừng để bị cảm lạnh như lần trước."
"Hơn nữa, anh cũng phải cẩn thận, đừng để bị thương trong trận đấu, vết thương ở chân anh tháng trước mới..."
Tri Miên dặn dò rất nhiều, giống như lúc trước khi họ vừa mới ở bên nhau, mỗi lần Đoạn Chước tham gia thi đấu, Tri Miên ở bên cạnh có vẻ còn hồi hộp hơn cả, trái một câu phải một câu, quan tâm không ngừng.
Cuối cùng, Đoạn Chước đóng vali, ngẩng đầu nhìn cô, cười: "Bé con."
"... Hả?"
"Giữa chúng ta, em nghĩ ai nên dặn dò ai?"
Tri Miên xoa cái gối cừu trong tay, khó chịu nói: "Không phải là em lo lắng cho anh sao?"
Đoạn Chước đứng dậy, đặt vali ở cửa, sau đó đi tới, ngồi bên cạnh cô, vòng tay xuống đầu gối cô, ôm cô vào lòng. "Đồ ngốc, chẳng lẽ em không biết người anh lo lắng nhất là em sao?"
Tri Miên ôm cổ anh, nói. "Em thực sự không có gì phải lo lắng cả. Hai ngày nay, em đã khá hơn nhiều rồi, không cảm thấy quá buồn nôn như mấy ngày trước nữa."
“Anh không có ở đây, người nào đó một mình lén nhớ anh, liệu có khóc không?” Anh nửa đùa nửa thật, biết con gái nhỏ mang thai, cảm xúc khá nhạy cảm.
Tri Miên kiêu ngạo liếc nhìn anh. "Còn lâu nhá. Bây giờ em đã có cục cưng nhỏ, không cần anh."
"Có thật không?"
Tri Miên lắc lắc chân, cuối cùng nói. "Em vốn định đi cùng anh."
Đoạn Chước đưa tay búng trán cô. "Em bây giờ ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng có chạy lung tung, một tuần nữa anh sẽ về, biết chưa?"
"Dạ..."
Tri Miên vốn muốn tạo bất ngờ cho anh, đồng hành cùng anh trong suốt trận đấu, nhưng không ngờ là cơ thể mình lại khó chịu như vậy. Vì con, nên giờ cô cũng không dám ra ngoài.
Tri Miên cười nói: "Anh tham gia thi đấu cho tốt, tập trung toàn lực cho cuộc thi, không được mập mờ với người khác đâu đấy."
Đoạn Chước xoa đầu cô. "Trước kia, khi thi đấu, anh luôn nghĩ đến có em ở nhà chờ anh. Hiện tại lại có thêm một người, chính là em và cục cưng."
Tri Miên ngẩng đầu, hôn lên cằm anh. "Em và con đều chờ anh chiến thắng trở về."
"Ừm, để nhóc nhìn xem, cha nó tài giỏi thế nào."
—--
Sau khi Đoạn Chước lên đường sang Mỹ thi miên, Tri Miên cũng không hề lười biếng, ngày nào cũng ngoan ngoãn uống canh bổ dưỡng.
Trước đây, cô không thích mấy thứ này nhất, nhưng nghĩ cho mình và cục cưng, cũng không muốn làm Đoạn Chước lo lắng.
Lương Chi Ý biết Tri Miên ở nhà một mình, sợ cô sẽ cô đơn, nên thường đến ở cùng với cô.
Một đêm, Tri Miên và Lương Chi Ý ra ngoài, Lương Chi Ý đưa cô đi ăn tối.
Tri Miên tự chụp mấy bức ảnh, trong ảnh, cô mặc chiếc váy trễ vai màu đen, mái tóc dài uốn nhẹ, cười trước ống kính, trong sáng quyến rũ.
Tri Miên cảm thấy rất đẹp, nên trên đường đi ăn tối, cô đã gửi tin nhắn cho Đoạn Chước: [Thế nào, vợ anh có đẹp không?]
Tri Miên gửi tin nhắn xong, đặt điện thoại xuống, Lương Chi Ý ở ghế lái nói: "Cậu thấy tốc độ lái xe này của tớ đã ổn chưa? Thật ra, kỹ năng lái xe của tớ cũng rất ra gì và này nọ đấy. Nếu không phải vì an toàn, thì còn lâu tớ mới lái chậm như vậy."
“Ừm, như vậy rất an toàn.” Tri Miên giơ ngón tay cái lên.
“À, cậu nói đo, cảm giác mang thai ngoài ý muốn này như thế nào?” Lương Chi Ý cười xấu xa. "Tốc độ của cậu còn nhanh hơn tớ và Bùi Thầm một bước, không đuổi kịp cậu được rồi.”
Tri Miên cảm thán: "Đau đớn cũng hạnh phúc."
"Tớ nhớ cậu đã nói với tớ trong dịp Tết Nguyên Đán, là cậu sẽ phải đợi ít nhất một năm nữa mới có định sinh con. Cậu nói đi, sao vợ chồng cậu lại bất cẩn như vậy chứ? Để tớ phải làm mẹ nuôi trước dự tính."
Tri Miên trợn mắt nhìn cô ấy. "Cậu còn cười tớ."
Lương Chi Ý mỉm cười, dịch sang bên cạnh cô. "Cậu đó, từ nhỏ đến lớn, thể chất đều rất kém, dễ bị ốm, lại không chuẩn bị trước cho việc mang thai. Bây giờ đột ngột như vậy, đương nhiên là khó chịu, nhưng cậu cũng đừng lo lắng, bây giờ tập trung điều trị tốt là được."
"Cậu nói xem, đến lúc đó, tớ có bị khó sinh không?"
"Suỵt suỵt suỵt! Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy! Khó sinh cái đầu, nhất định phải suôn sẻ biết chưa? Không cho cậu nói linh tinh."
Tri Miên cũng nhanh chóng suỵt suỵt vài cái. "Bây giờ, tớ nhất định sẽ chú ý đến thân thể, ngủ sớm dậy sớm, ăn uống lành mạnh. Đợi sau khi sinh em bé xong, tớ sẽ chăm chỉ tập thể dục, thể chất không thể kém như vậy được."
Lương Chi Ý bóp mặt cô. "Cây sào nhỏ, mang thai thì phải ăn cho béo một chút."
"Ừm, biết rồi, cậu không thấy bây giờ tớ đã béo hơn một chút rồi sao?"
"Thôi đi, có thấy đâu..."
Hai người trò chuyện rôm rả, một lúc sau xe chạy đến trung tâm thành phố, dừng lại ở gara dưới lòng đất của trung tâm thương mại.
Tri Miên xuống xe, điện thoại rung lên, có tin nhắn của Đoạn Chước.
Cô nhìn xuống, khuôn mặt lập tức đỏ bừng như quả hồng.
Người này...
Trong lòng cô mắng thầm vài câu, cuối cùng tức giận đáp: [Lưu manh!]
Lương Chi Ý đi tới, nhìn thấy bộ dạng này của cô, chậc chậc vài cái, cười. "Gửi tin gì vậy, sao mặt đỏ thế?"
Tri Miên lập tức khóa màn hình, ôm cánh tay Lương Chi Ý, ngượng ngùng: "Không có gì..."
Bên kia, nước Mỹ vẫn là sáng sớm.
Đoạn Chước rửa mặt xong, từ phòng tắm trong khách sạn đi ra, rốt cuộc cũng tỉnh táo laij.
Anh bước đến mép giường, cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn Tri Miên gửi, trả lời là “lưu manh". Anh không biết tại sao, nhìn lên thì thấy tin nhắn mình gửi mười phút trước, giật mình.
Khi vừa tỉnh ngủ, anh cầm điện thoại lên, nhìn thấy bức ảnh do Tri Miên gửi, liền trả lời: “Anh tỉnh rồi.” Ai biết được, anh lại dùng chín phím của bính âm, đánh ba từ này thành “Anh cứng rồi."
"..."
Chắc là mặt cô gái nhỏ lúc này đã đỏ hết cả lên rồi.
Đoạn Chước cong môi, không có ý định giải thích lời trêu chọc vô tình này với cô gái nhỏ, tiện đà nói thêm: [Cục cưng, sau này có thể chụp thêm vài tấm hình nữa.]
Tri Miên nhanh chóng trả lời: [Một tấm anh cũng đừng hòng có được! Hừ!]
Người đàn ông nhìn, ý cười càng sâu hơn.
—------
Đoạn Chước thi đấu ở nước ngoài bốn ngày, tham gia hai cuộc thi, cuối cùng giành chức vô địch cá nhân, hoàn toàn đè bẹp đối thủ.
Mấy năm nay là đỉnh cao sự nghiệp, và đỉnh cao phong độ của Đoạn Chước, bây giờ, anh tham gia thi đấu quốc tế, đối thủ nào cũng phải kiêng kị. Ai cũng biết EA Trung Quốc có đối thủ mạnh như vậy.
Sau khi giành chức vô địch, anh chấp nhận nhiều cuộc phỏng vấn, từ các vấn đề chuyên môn của cuộc thi đến kế hoạch nửa cuối năm. Cuối cùng, hỏi anh lịch trình gần đây nhất sẽ là gì.
Đoạn Chước nghe vậy, cười: "Tôi không có lịch trình gì khác, muốn trở về Trung Quốc với bà xã trước."
Đoạn phỏng vấn này được đăng lên mạng, lập tức gây náo động trên Internet. Tri Miên và Đoạn Chước không thường xuyên thể hiện tình cảm trên Weibo, nên fans CP của họ vui như mở hội.
Fans kích động kêu gào, lại đột nhiên bị đút cho một đống thức ăn dành cho cún. Mọi người sôi nổi @Tri Miên ở phía dưới, nói Tri Miên là người con gái duy nhất được Fire nhắc đến trong phỏng vấn. Chỉ khi nhắc đến bà xã, thì Fire mới có thể trở nên dịu dàng.
Tri Miên còn chưa nhìn thấy Đoạn Chước, đã xem đoạn video phỏng vấn trên điện thoại, vừa xấu hổ vừa ngọt ngào.
Buổi trưa, Đoạn Chước đáp máy bay trở về thành phố Lâm, không cho Tri Miên ra sân bay, anh trở về nhà trước, Tri Miên đã đợi sẵn ở nhà.
Nhìn thấy người đàn ông bước vào nhà, Tri Miên vui vẻ chạy lon ton đến, được người đàn ông ôm vào lòng.
"Ông xã..."
Mi mắt Tri Miên cong lên, sau đó gương mặt lên, Đoạn Chước nhìn cô gái môi hồng răng trắng, ánh mắt rực lửa, không quan tâ m đến việc có người làm bên cạnh, cúi xuống hôn lên môi cô.
Má Tri Miên đỏ bừng, bị Đoạn Chước bế đi đến phòng khách.
Cô bị anh ôm vào trong lòng, ngồi xuống, tay Đoạn Chước vuốt ve bụng cô. "Tuần này có ổn không?"
"Tốt lắm, anh thấy em có tinh thần hơn trước không?"
“Tốt hơn rồi." Anh đứng dậy, ôm cô bước lên lầu. "Để anh xem có nặng hơn không.”
Cô mỉm cười. "Anh có thấy nặng không?"
"Có vẻ nặng hơn 1, 2 kg."
"Hehe, ông xã, trông em có mập không?"
"Sao mà mập được?"
Người đàn ông đi vào phòng ngủ, đẩy cửa bước vào, Tri Miên hỏi: "Sao lại vào đây, sắp ăn cơm rồi..."
"Để anh hôn em một lúc đã."
Đoạn Chước đặt cô lên chiếc chăn mềm mại, anh lại ôm cô lần nữa, hôn lên vành tai cô, giọng nói trở nên khàn khàn: "Cục cưng, anh rất nhớ em."
"Đoạn Chước, em cũng nhớ anh..."
Trong phòng, nắng chiều lặng lẽ tràn vào, bầu không khí kiều diễm mà an tĩnh.
Bên tai rất yên tĩnh, môi răng quấn quýt, từ nhiệt tình đến dịu dàng, giống như trên thế giới chỉ còn lại hai người.
Đoạn Chước ổn định lại, áp chế dụ.c vọng xao động trong lòng, chỉ hôn cô một chút, không dám làm gì khác.
Nếu cô gái nhỏ không mang thai, thì giờ phút này, anh nhất định sẽ không tha cho cô dễ dàng. Anh nhất định sẽ bắt cô phải trả lại món nợ mấy ngày nay, dùng hành động để nói cho cô biết mấy ngày này anh nhớ cô đến nhường nào.
Mà đáy lòng Tri Miên, chưa chắc là không khát vọng như vậy.
Cuối cùng, anh nhìn xuống cô gái nhỏ đang cọ vào ngực mình, lòng bàn tay xoa xoa lên đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của cô, khàn giọng nói: "Chờ ba tháng đầu, về sau là được rồi. Đến lúc đó, ông đây bảo đảm sẽ thương em thật tốt, được không?"
Anh cười nhẹ bên tai cô. "Thương em đến phát khóc luôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.