Váy Đỏ Nhỏ Của Anh

Chương 14

Kiến Thanh Liên

06/07/2021

Điên cuồng nắm gối ôm lăn qua lộn lại phát tiết ở trêи giường vài phút, sau đó Ngu Nam bò dậy làm bài tập.

Nằm mơ cũng phải làm bài tập, cô đúng là học sinh chăm chỉ.

Ngu Nam duỗi tay nhéo mặt mình.

“Szzz ——” Cô hơi dùng sức nhéo má đến nhe răng trợn mắt, trêи má hiện ra vệt đỏ to.

Cảm giác này cũng quá chân thật, không giống mơ.

Ngu Nam bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, nơi này thật sự là mộng của cô sao? Hết thảy đều rõ ràng như vậy, cô duỗi tay sờ sờ sách giáo khoa, bàn tay có thể cảm nhận được hoa văn trêи trang giấy, cúi đầu còn có thể ngửi được mùi mực.

“Nam Nam ——” Giọng của Liễu Chướng từ ban công biên kia truyền đến.

Ngu Nam buông sách, đi qua.

Trời tối mây đen chồng chất trêи không trung, như thể trời sắp đổ mưa. Liễu Chướng đứng ở trêи ban công, trong tay còn bưng một mâm bánh ngọt, thấy cô ra tới, lập tức nói: “Ba anh làm bánh đậu xanh, ăn không? Bỏ thêm rất nhiều đường.”

Ngu Nam nghĩ thầm, thì ra từ nhỏ cô đã thích ngọt như vậy, Liễu Chướng cũng nói thẳng bỏ thêm rất nhiều đường.

Cô có thể ăn không?

Đương nhiên phải ăn!

“Ăn!” Ngu Nam gấp không chờ nổi nói.

Liễu Chướng tay dài, nhón chân, tay duỗi ra thoải mái vượt qua khoảng cách giữa hai ban công, đưa bánh đậu xanh tới trước mặt cô. Ngu Nam giơ tay tiếp nhận, cầm một miếng nếm thử. Hương thơm thuộc về đậu xanh tràn ngập khoang miệng, miếng đậu tinh tế mềm mại, ngậm ở trong miệng dần dần hòa tan thơm ngọt cực kỳ.

Ngu Nam ăn ngon lành, chỉ chốc lát đã ăn hết bánh đậu xanh.

“Ăn xong đi làm bài tập.” Liễu Chướng lấy mâm về, “Anh nghe em lăn lộn ở trêи giường cả buổi rồi.”

Ngu Nam rầm rì nói: “Lỗ tai anh cũng thính thật, xa như vậy cũng nghe thấy.”

Liễu Chướng nói: “Ai bảo em mở cửa sổ rộng, động tĩnh lại lớn, anh không muốn nghe cũng không được.”

Ngu Nam le lưỡi, làm mặt quỷ: “Plè.”

Liễu Chướng bưng mâm, chuẩn bị rời đi, Ngu Nam lại gọi cậu lại, sắc mặt do dự, tựa hồ muốn nói cái gì, lại cố kỵ một thứ gì đó, không thể nói ra miệng.

“Nam Nam, hôm nay em có chút kỳ quái.” Liễu Chướng dừng lại bước chân.

Trong lòng Ngu Nam có quỷ, thầm nghĩ, củ cải trắng thành thục hai mươi hai tuổi biến thành cải thìa non nớt mười hai tuổi, có thể không kỳ quái à?

Cô nói: “Anh Chướng Chướng, em có chút……”

Cô kéo cây cỏ trồng trêи ban công, ấp a ấp úng, nửa câu sau vẫn luôn nghẹn trong họng không nói nên lời.

Liễu Chướng nghiêm túc nghe, chờ cô nói tiếp.

“Thôi.” Ngu Nam thở dài, “Anh làm việc của anh đi.”



Trong lòng cô có việc không giấu được, lại vài phút nói không chừng sẽ thật sự nói ra hết. Rốt cuộc cô đang nằm mơ hay là thật sự trở về quá khứ? Cô suy nghĩ thật lâu cũng không ra kết quả, theo bản năng muốn tìm Liễu Chướng thương lượng.

Cô đã quen gặp được việc không hiểu sẽ tìm Liễu Chướng quyết định. Vừa rồi nhất thời nôn nóng, thế nhưng đã quên lần này Liễu Chướng không thích hợp giúp cô giải đáp vấn đề. Cô nghẹn đến mức ngực khó chịu, e sợ mình lộ ra nửa điểm gì đó, đảo loạn “Giấc mộng” này.

Liễu Chướng nhìn cô vài lần, hơi hơi rũ mắt, như suy tư gì.

Ngu Nam sợ nhất là lúc cậu tích cực, thúc giục nói: “Anh, thật sự không có việc gì, anh đi học bài đi.”

“Ừ.” Liễu Chướng lên tiếng, bưng mâm đi mất.

Ngu Nam thở phào một hơi, nhỏ giọng nói thầm: “Không cần nghĩ, không cần nghĩ, coi như gặp gỡ kỳ ngộ đi.” Cô lại giơ tay nhéo cánh tay mình, đau đớn bén nhọn xông thẳng lên đầu, Ngu Nam hít một hơi, đau quá, nhưng vẫn không tỉnh.

“Không nghĩ nữa!” Ngu Nam dừng lại động tác, vỗ vỗ mặt mình, dùng biện pháp khác dời lực chú ý của mình, “Làm bài tập thôi!”

Ngày tháng như nước chảy, Ngu Nam đi học giống như học sinh trung học bình thường, đảo mắt đã qua nửa tháng, Ngu Nam cũng không thấy dấu hiệu trở về hiện thực.

Lần trước cô nhìn thấy váy đỏ rồi ngủ gật trêи sô pha, mới trở về, vậy lần này chẳng lẽ cũng phải thấy váy đỏ mới được?

“Nam Nam, Nam Nam.” Kỷ Bạch Vũ nhẹ giọng gọi cô.

Ngu Nam run lên một chút, còn có chút mất hồn mất vía.

“Cô giáo nhìn cậu kìa.” Kỷ Bạch Vũ nói.

Ngu Nam giương mắt nhìn thấy cô giáo dạy toán đang nhíu mày nhìn cô, giữa mày có nếp nhăn thật sâu. Cổ Ngu Nam co rụt lại, tức khắc lúng túng, không hề miên man suy nghĩ, bắt đầu làm bộ làm tịch ghi bài.

Tiết cuối cùng buổi chiều là tiết thể ɖu͙ƈ, tập hợp chạy hai vòng giải tán, Kỷ Bạch Vũ và Ngu Nam lười biếng nhưng không thể về phòng học nên dứt khoát ngồi dưới bóng cây nói chuyện phiếm, nhìn người khác chạy bộ.

Học sinh lớp tám sắp thi, bắt đầu từ tuần này mỗi tiết cuối cùng buổi chiều đều phải làm huấn luyện thể chất. Ngu Nam đứng lên nhìn xung quanh, muốn tìm thấy bóng dáng của Liễu Chướng. Người trong sân điền kinh mênh ʍôиɠ, người chạy bộ kết bè kết đội, giống một đám kiến đang di chuyển.

Kỷ Bạch Vũ ôm đầu gối, ngồi bên bồn hoa nhìn Ngu Nam nhảy nhót lung tung tìm kiếm xung quanh, nhịn không được nói: “Nam Nam, cậu tìm cái gì?”

“Tìm Liễu Chướng.” Ngu Nam nói.

Kỷ Bạch Vũ: “Cậu rất thích anh ấy à?”

Đối mặt với bạn thân, Ngu Nam thẳng thắn gật đầu: “Thích chứ, tớ và anh ấy là thanh mai trúc mã.”

Kỷ Bạch Vũ: “Ồ.”

Cô ấy kéo kéo góc áo Ngu Nam: “Nam Nam, ngồi xuống nói chuyện đi, người nhiều lắm cậu tìm không thấy đâu, chờ bọn họ chạy bộ xong rồi tìm.”

Ngu Nam nghĩ lại tưởng tượng, thấy có lý. Dù sao Liễu Chướng cao, phạm vi thu nhỏ lại rất dễ tìm.

“Được, chúng ta ôm cây đợi thỏ.” Cô biết nghe lời phải ngồi xuống, sau đó hỏi, “Nói cái gì?”

Kỷ Bạch Vũ nghĩ nghĩ: “Cậu thích Liễu Chướng, là loại thích tình anh em, hay là thích loại này?”

“Loại nào?”

“À, thì loại này ——” Cô ấy muốn nói lại thôi, không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Ngu Nam, không chịu nói thẳng ra miệng.



Ngu Nam nghiêm túc nói: “Nói rõ ràng, không nói rõ ràng làm sao tớ biết là loại nào?”

Cô đấu không lại Liễu Chướng mười bốn tuổi, nhưng trêu một Kỷ Bạch Vũ vẫn là dư dả. Kỷ Bạch Vũ tuổi còn nhỏ, bị trêu một chút gương mặt lập tức ửng đỏ, ngượng ngùng không nói lời nào.

Ngu Nam đè lại bả vai cô ấy, thấp giọng nói: “Tiểu Bạch, cậu không thích hợp, có phải cậu thích ai rồi không?”

Kỷ Bạch Vũ hơn cô nửa tuổi, mới vừa đầy mười ba tuổi, tuổi này đúng là lúc tình đầu chớm nở, yêu sớm tuy không tốt nhưng vẫn có yêu thầm. Từ nhỏ Ngu Nam đã bị Liễu Chướng thu hút, căn bản không đặt ánh mắt lên trêи người người khác, Kỷ Bạch Vũ thì khác. Kỷ Bạch Vũ mãi cho đến mười mấy năm sau vẫn độc thân, không nói chuyện yêu đương.

Vừa nghe Ngu Nam hỏi như vậy, Kỷ Bạch Vũ che mặt, lắp bắp nói: “Tớ cũng không biết, chỉ là gần đây không có chuyện gì sẽ nghĩ đến anh ấy. Tối hôm qua tớ còn nằm mơ thấy anh ấy.”

Ngu Nam ngồi nghiêm chỉnh: “Ai?!”

“Tớ không nói cho cậu đâu, vừa rồi cậu còn trêu tớ.” Kỷ Bạch Vũ nói thầm, “Tớ chỉ muốn biết, đây có phải là thích không? Tớ ngẫm lại nên học tập, không muốn tốn thời gian suy nghĩ về người khác, trạng thái này thật khó chịu.”

Tiểu Bạch, không hổ là cậu, cậu vẫn luôn không yêu đương quả nhiên là có nguyên nhân.

“Cho nên!” Kỷ Bạch Vũ đột nhiên bắt lấy tay Ngu Nam, dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn cô: “Nam Nam, làm sao cậu ý thức được bản thân thích Liễu Chướng!”

Ngu Nam trở tay nắm lấy tay cô ấy, cũng lấy ánh mắt thâm tình nhìn lại: “Hai ta ở giữa ban ngày ban mặt, lớn tiếng nói về chuyện yêu đương, cậu thấy ổn không?”

Kỷ Bạch Vũ nghẹn, bỗng dưng hạ thấp giọng nói: “Được rồi. Nam Nam, cậu nói đi, sao cậu nhận thức được?”

Ngu Nam nói: “Tự nhiên cảm giác được.”

Thật ra thời điểm cô ý thức được đã muộn, đều nói con gái trưởng thành sớm hơn con trai, nhưng ở trêи người cô và Liễu Chướng một chút cũng không thích hợp. Liễu Chướng thành thục sớm hơn cô, cũng không giống con trai bằng tuổi nghịch ngợm gây sự, càng nhiều thời gian thích một mình, yên tĩnh đọc sách.

Ở trong trí nhớ của cô, cô sẽ bởi vì một ít việc giả dối hư ảo mà tránh né Liễu Chướng, Liễu Chướng lại bằng phẳng.

Khi ý thức giới tính nảy sinh, Ngu Nam cảm thấy quan hệ của mình và Liễu Chướng quá gần gũi, mỗi khi tới gần cậu, cả người sẽ mất tự nhiên, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Cô lại sợ bị người khác nhìn ra, bị người ta trêu ghẹo, nên đi vòng qua Liễu Chướng, càng sẽ không giống như bây giờ, chủ động tìm Liễu Chướng cùng nhau về nhà.

Loại hành vi này, gọi là tránh hiềm nghi.

Thời gian trung học, cô và Liễu Chướng giống như hai đường thẳng song song, rõ ràng cách nhau rất gần lại không có va chạm. Loại tránh hiềm nghi như có như không này vẫn luôn kéo dài đến khi Liễu Chướng lên cấp ba.

Ngu Nam nghe Liễu Chướng tốt nghiệp cấp ba, Liễu Chướng sẽ đến nơi khác học đại học, mà cô sẽ có rất dài thời gian không được gặp cậu.

Ngày đó cô lặng lẽ chạy đến sân bóng rổ, nhìn Liễu Chướng và mọi người chơi bóng rổ.

Liễu Chướng chạy nhanh ở trêи sân bóng, góc áo phấp phới, tóc bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, nhất cử nhất động đều khiến tâm thần cô xao động.

Khi đó nhìn bóng dáng của Liễu Chướng, Ngu Nam lần đầu tiên biết cái gì gọi là tim đập thình thịch.

Hồi ức đến đây, Ngu Nam nghe thấy Kỷ Bạch Vũ nói: “Tự nhiên mà vậy?”

“Nghĩa là cậu vẫn luôn muốn nhìn thấy anh ấy, ở chung với anh ấy.” Ngu Nam ngọt ngào cười rộ lên, “Chỉ cần ở bên anh ấy thì làm bất cứ việc gì cũng đều rất vui vẻ.”

Sự thật cũng đích xác như thế, tương lai cô không dám cam đoan, nhưng ít ra đến bây giờ, phần lớn thời gian cô và Liễu Chướng ở bên nhau đều là vui sướиɠ. Ngay cả hồi ức cũng giống như ngâm ở trong mật, cho dù chỉ là nhớ lại một chút cũng khiến lòng say ý ngọt.

Cô chống cằm, nhìn đám người chạy bộ trong sân điền kinh, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Liễu Chướng.

Cậu chạy bộ, giống trong hồi ức của cô như đúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Váy Đỏ Nhỏ Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook