Chương 67: Chấp vấn
Hạ Tường Lam
21/09/2023
Nước mắt rơi xuống trên gương mặt tiều tụy xanh xao của Kỳ Liên Tuyết Vũ, giọng cô nghẹn ngào: “Lạc Vy Vy đến cuối cùng cô báo đáp lại tôi cái gì? Thật là tức cười tôi dám đánh đổi mạng sống của mình để bảo vệ cô sau đó cô lại gán cho tôi cái tội đẩy chị gái từ trên cầu thang xuống muốn giết hại chị tôi và giết chết đứa bé trong bụng chị ấy. Rõ ràng từ đầu tới cuối cô đều chứng kiến hết mọi chuyện tôi vốn chưa hề đụng một ngón tay đến người chị ấy cơ mà nhưng nhờ một câu nói của cô tôi hiển nhiên trở thành tội đồ luôn đó. Trong tương lai Lạc tiểu thư đây trở thành đại luật sư thì tôi nghĩ trên đời thật sự không còn công lý nữa, thật uổng phí cho cô suốt ngày luyên thuyên học luật để bảo vệ lẽ phải, hóa ra lẽ phải mà cô bảo vệ chính là như vậy đó sao?!”.
Lạc Vy Vy níu lấy cánh tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ tiếp tục lên tiếng năn nỉ: “Mình biết mình sai rồi, mình có nỗi khổ riêng cậu tha thứ cho mình được không? Dù cậu muốn mình làm cái gì mình cũng sẽ làm hết chỉ xin cậu đừng bỏ mặc mình mà”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ hất tay của Lạc Vy Vy ra rồi lạnh giọng đáp: “Lạc tiểu thư à, tôi muốn cô tránh xa tôi ra, kiểu người tội đồ như tôi không xứng đáng với người bảo vệ công lý như cô đâu".
“Tiểu Vũ à…”.
Lạc Vy Vy gào khóc lên cũng không níu giữ được Kỳ Liên Tuyết Vũ nữa, tình bạn bày cô xem như chưa từng tồn tại đi sẽ thấy thoái mái hơn.
Kỳ Liên Tuyết Vũ và Hoàng Kỳ Long vừa đi được mấy bước thì người tiếp theo bước đến trước mặt họ là Tôn Tử Hàn.
Trông Tôn Tử Hàn có vẻ đang rất tức giận nhưng cố kìm lòng mình xuống, anh đặt hai tay lên vai của Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi hỏi cô: “Hãy nói với anh mọi chuyện chỉ là hiểu lầm em không phải người đẩy Tuyết Dao xuống cầu thang làm cho cô ấy xảy thai đúng chứ? Em nói đi em không phải là người như vậy có đúng không hả Tiểu Vũ?”.
Tôn Tử Hàn thật sự mong đợi câu trả lời của Kỳ Liên Tuyết Vũ nhưng cô vẫn giữ im lặng nhìn anh.
Nhìn thấy Tôn Tử Hàn đứng trước mặt mà tim của Kỳ Liên Tuyết Vũ như đang tan vỡ ra thành trăm ngàn mảnh, từ lúc cô bị nhốt vào phòng giam anh chưa lần nào đến hỏi thăm xem cô thế nào còn bảo luật sư đến ép cô ký đơn ly hôn nữa.
Ngày hôm nay Tôn Tử Hàn chạy đến đồn cảnh sát cũng không phải vui mừng vì Kỳ Liên Tuyết Vũ được thả ra mà anh đến để chấp vấn xem rốt cuộc cô có phải là hung thủ hãm hại Hạ Tiểu Vũ hay không thôi.
Kỳ Liên Tuyết Vũ cảm thấy tức cười bản thân làm sao, đơn xin ly hôn cũng đã ký cô còn ôm hy vọng hão huyền gì nữa đây, từ lâu đã nhìn ra tâm tư của người ta hướng về ai rồi nhưng vẫn cố chấp lừa người dối mình để hôm nay thê thảm như thế này, ai thương xót cho cô đây?!
Một lúc sau sự chịu đựng của Tôn Tử Hàn đến giới hạn nên quát cô: “Sao em không trả lời đi chứ?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ ngẩng đầu lên nhìn Tôn Tử Hàn bằng đôi mắt trong veo không gợn sóng rồi hỏi: “Nếu tôi nói tôi không có làm như vậy anh sẽ tin tôi sao?”.
Tôn Tử Hàn lại chọn cách im lặng, mọi chuyện diễn ra trước mắt như thế thậm chí cả Lạc Vy Vy bạn thân thiết nhất của Kỳ Liên Tuyết Vũ cũng khai với bên cảnh sát chính mắt nhìn thấy cô đẩy Kỳ Liên Tuyết Dao xuống cầu thang thì làm sao mà anh tin lời cô nói được.
Tôn Tử Hàn không tận mắt nhìn thấy Kỳ Liên Tuyết Vũ đẩy Hạ Tiểu Vũ xuống cầu thang, anh cũng không muốn tin đó là sự thật nhưng mọi chứng đều cho rằng cô là hung thủ thì anh biết phải thế nào, hôm nay muốn hỏi rõ một lần để không phải hoài nghi trong lòng nữa.
Kỳ Liên Tuyết Vũ lại cười khổ, tim nhói đau như có muôn ngàn mũi kim đâm vào, nước mắt cô rơi xuống liên tục: “Anh không trả lời được chứ gì, cũng phải thôi từ trước đến giờ người mà anh yêu thương, người hiện diện trong lòng anh chỉ có Kỳ Liên Tuyết Dao thôi, anh vốn dĩ chưa bao giờ tìm hiểu thử con người tôi như thế nào anh cũng chưa từng đặt lòng tin vào tôi, anh biết không tôi được người ta gọi là thiên tài nhưng thật chất chỉ là một con ngốc mà thôi đáng ra tôi nên sớm chấp nhận thì đã không thảm như bây giờ rồi…”.
Kỳ Liên Tuyết Liên cố gắng kìm lòng không để nước mắt rơi xuống nữa, ngón tay cô đâm vào lòng bàn tay đã chảy máu từ lâu nhưng nỗi đau xác thịt có thấm thía gì so với nỗi đau trong lòng.
Bị gia đình quay lưng, chồng vì bạch nguyệt quang mà không tin tưởng, bạn thân bán đứng mình một cách bất ngờ trở thành kẻ giết người trong mắt của những người dân ở Đông Đô, ngày hôm nay Kỳ Liên Tuyết Vũ thật sự chết tâm thật rồi.
Trong ánh mắt của Tôn Tử Hàn là sự mất mát, anh đắn đo hồi lâu rồi lập lại câu hỏi: “Rốt cuộc là em có làm không?”.
Ánh mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ trống rỗng không có tiêu cự, vẻ mặt cô bình thản lên tiếng đáp: “… Phải, tôi là một người độc ác ích kỷ như vậy đó cái gì tôi không có thì cũng sẽ không để người khác có được, chính đôi tay này đã đẩy Kỳ Liên Tuyết Dao sảy thai đó anh muốn làm gì giết chết tôi báo thù sao?”.
Ánh mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ lãnh lẽo thấu xương hằn lên tia máu: “Muốn báo thù vậy tới sao, dù sao thì Kỳ Liên Tuyết Vũ này cũng mất hết tất cả rồi chẳng còn gì để mất nữa hết, tôi chỉ còn cái mạng này thôi nếu anh thích thì tới mà lấy đi, tôi cho anh luôn đó…tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi!”.
Những lời Kỳ Liên Tuyết Vũ nói chẳng khác gì sét đánh ngang qua tai của Tôn Tử Hàn anh đẩy cô một cái mạnh đến nỗi làm cô lảo đảo lùi về phía sau mấy bước nếu không có Hoàng Kỳ Long đưa tay ra đỡ thì có lẽ cô đã ngã sống soài xuống đất rồi.
Hoàng Kỳ Long cảm thấy bất bình thay cho Kỳ Liên Tuyết Vũ liền trừng mắt nhìn Tôn Tử Hàn rồi lên tiếng: “Đến cuối cùng thì trong lòng cậu vẫn nghĩ cô ấy là hung thủ vậy thì cần gì phải hỏi nữa”.
Tôn Tử Hàn đưa mắt nhìn Hoàng Kỳ Long rồi đáp: “Không liên quan đến cậu, cậu có tốt đẹp gì hơn ai chẳng phải cậu lo ăn chơi khiến ba cậu tức chết hay sao?”.
Hoàng Kỳ Long nghe thấy như vậy thì tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm: “Cậu không biết gì thì tốt nhất nên im miệng đi, ở trong chăn mới biết chăn có rận, không ở trong hoàn cảnh của người khác thì đừng có mà tùy tiện đánh giá đúng sai”.
Tôn Tử Hàn phớt lờ Hoàng Kỳ Long, anh đưa tay đỡ trán với nét mặt thất vọng nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng hỏi: “Là tại vì cô ấy có thai với anh nên em mới ra tay ám hại cô ấy có phải không?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ tức nước vỡ bờ không cần giữ gìn hình tượng nữa cô ngẩng đầu lên nhìn Tôn Tử Hàn rồi đáp: “Nếu tôi có làm vậy thật thì đã sao chứ? Là chị ta không có liêm sĩ suốt ngày đi quyến rũ chồng của người khác làm gì chứ?”.
Lạc Vy Vy níu lấy cánh tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ tiếp tục lên tiếng năn nỉ: “Mình biết mình sai rồi, mình có nỗi khổ riêng cậu tha thứ cho mình được không? Dù cậu muốn mình làm cái gì mình cũng sẽ làm hết chỉ xin cậu đừng bỏ mặc mình mà”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ hất tay của Lạc Vy Vy ra rồi lạnh giọng đáp: “Lạc tiểu thư à, tôi muốn cô tránh xa tôi ra, kiểu người tội đồ như tôi không xứng đáng với người bảo vệ công lý như cô đâu".
“Tiểu Vũ à…”.
Lạc Vy Vy gào khóc lên cũng không níu giữ được Kỳ Liên Tuyết Vũ nữa, tình bạn bày cô xem như chưa từng tồn tại đi sẽ thấy thoái mái hơn.
Kỳ Liên Tuyết Vũ và Hoàng Kỳ Long vừa đi được mấy bước thì người tiếp theo bước đến trước mặt họ là Tôn Tử Hàn.
Trông Tôn Tử Hàn có vẻ đang rất tức giận nhưng cố kìm lòng mình xuống, anh đặt hai tay lên vai của Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi hỏi cô: “Hãy nói với anh mọi chuyện chỉ là hiểu lầm em không phải người đẩy Tuyết Dao xuống cầu thang làm cho cô ấy xảy thai đúng chứ? Em nói đi em không phải là người như vậy có đúng không hả Tiểu Vũ?”.
Tôn Tử Hàn thật sự mong đợi câu trả lời của Kỳ Liên Tuyết Vũ nhưng cô vẫn giữ im lặng nhìn anh.
Nhìn thấy Tôn Tử Hàn đứng trước mặt mà tim của Kỳ Liên Tuyết Vũ như đang tan vỡ ra thành trăm ngàn mảnh, từ lúc cô bị nhốt vào phòng giam anh chưa lần nào đến hỏi thăm xem cô thế nào còn bảo luật sư đến ép cô ký đơn ly hôn nữa.
Ngày hôm nay Tôn Tử Hàn chạy đến đồn cảnh sát cũng không phải vui mừng vì Kỳ Liên Tuyết Vũ được thả ra mà anh đến để chấp vấn xem rốt cuộc cô có phải là hung thủ hãm hại Hạ Tiểu Vũ hay không thôi.
Kỳ Liên Tuyết Vũ cảm thấy tức cười bản thân làm sao, đơn xin ly hôn cũng đã ký cô còn ôm hy vọng hão huyền gì nữa đây, từ lâu đã nhìn ra tâm tư của người ta hướng về ai rồi nhưng vẫn cố chấp lừa người dối mình để hôm nay thê thảm như thế này, ai thương xót cho cô đây?!
Một lúc sau sự chịu đựng của Tôn Tử Hàn đến giới hạn nên quát cô: “Sao em không trả lời đi chứ?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ ngẩng đầu lên nhìn Tôn Tử Hàn bằng đôi mắt trong veo không gợn sóng rồi hỏi: “Nếu tôi nói tôi không có làm như vậy anh sẽ tin tôi sao?”.
Tôn Tử Hàn lại chọn cách im lặng, mọi chuyện diễn ra trước mắt như thế thậm chí cả Lạc Vy Vy bạn thân thiết nhất của Kỳ Liên Tuyết Vũ cũng khai với bên cảnh sát chính mắt nhìn thấy cô đẩy Kỳ Liên Tuyết Dao xuống cầu thang thì làm sao mà anh tin lời cô nói được.
Tôn Tử Hàn không tận mắt nhìn thấy Kỳ Liên Tuyết Vũ đẩy Hạ Tiểu Vũ xuống cầu thang, anh cũng không muốn tin đó là sự thật nhưng mọi chứng đều cho rằng cô là hung thủ thì anh biết phải thế nào, hôm nay muốn hỏi rõ một lần để không phải hoài nghi trong lòng nữa.
Kỳ Liên Tuyết Vũ lại cười khổ, tim nhói đau như có muôn ngàn mũi kim đâm vào, nước mắt cô rơi xuống liên tục: “Anh không trả lời được chứ gì, cũng phải thôi từ trước đến giờ người mà anh yêu thương, người hiện diện trong lòng anh chỉ có Kỳ Liên Tuyết Dao thôi, anh vốn dĩ chưa bao giờ tìm hiểu thử con người tôi như thế nào anh cũng chưa từng đặt lòng tin vào tôi, anh biết không tôi được người ta gọi là thiên tài nhưng thật chất chỉ là một con ngốc mà thôi đáng ra tôi nên sớm chấp nhận thì đã không thảm như bây giờ rồi…”.
Kỳ Liên Tuyết Liên cố gắng kìm lòng không để nước mắt rơi xuống nữa, ngón tay cô đâm vào lòng bàn tay đã chảy máu từ lâu nhưng nỗi đau xác thịt có thấm thía gì so với nỗi đau trong lòng.
Bị gia đình quay lưng, chồng vì bạch nguyệt quang mà không tin tưởng, bạn thân bán đứng mình một cách bất ngờ trở thành kẻ giết người trong mắt của những người dân ở Đông Đô, ngày hôm nay Kỳ Liên Tuyết Vũ thật sự chết tâm thật rồi.
Trong ánh mắt của Tôn Tử Hàn là sự mất mát, anh đắn đo hồi lâu rồi lập lại câu hỏi: “Rốt cuộc là em có làm không?”.
Ánh mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ trống rỗng không có tiêu cự, vẻ mặt cô bình thản lên tiếng đáp: “… Phải, tôi là một người độc ác ích kỷ như vậy đó cái gì tôi không có thì cũng sẽ không để người khác có được, chính đôi tay này đã đẩy Kỳ Liên Tuyết Dao sảy thai đó anh muốn làm gì giết chết tôi báo thù sao?”.
Ánh mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ lãnh lẽo thấu xương hằn lên tia máu: “Muốn báo thù vậy tới sao, dù sao thì Kỳ Liên Tuyết Vũ này cũng mất hết tất cả rồi chẳng còn gì để mất nữa hết, tôi chỉ còn cái mạng này thôi nếu anh thích thì tới mà lấy đi, tôi cho anh luôn đó…tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi!”.
Những lời Kỳ Liên Tuyết Vũ nói chẳng khác gì sét đánh ngang qua tai của Tôn Tử Hàn anh đẩy cô một cái mạnh đến nỗi làm cô lảo đảo lùi về phía sau mấy bước nếu không có Hoàng Kỳ Long đưa tay ra đỡ thì có lẽ cô đã ngã sống soài xuống đất rồi.
Hoàng Kỳ Long cảm thấy bất bình thay cho Kỳ Liên Tuyết Vũ liền trừng mắt nhìn Tôn Tử Hàn rồi lên tiếng: “Đến cuối cùng thì trong lòng cậu vẫn nghĩ cô ấy là hung thủ vậy thì cần gì phải hỏi nữa”.
Tôn Tử Hàn đưa mắt nhìn Hoàng Kỳ Long rồi đáp: “Không liên quan đến cậu, cậu có tốt đẹp gì hơn ai chẳng phải cậu lo ăn chơi khiến ba cậu tức chết hay sao?”.
Hoàng Kỳ Long nghe thấy như vậy thì tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm: “Cậu không biết gì thì tốt nhất nên im miệng đi, ở trong chăn mới biết chăn có rận, không ở trong hoàn cảnh của người khác thì đừng có mà tùy tiện đánh giá đúng sai”.
Tôn Tử Hàn phớt lờ Hoàng Kỳ Long, anh đưa tay đỡ trán với nét mặt thất vọng nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng hỏi: “Là tại vì cô ấy có thai với anh nên em mới ra tay ám hại cô ấy có phải không?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ tức nước vỡ bờ không cần giữ gìn hình tượng nữa cô ngẩng đầu lên nhìn Tôn Tử Hàn rồi đáp: “Nếu tôi có làm vậy thật thì đã sao chứ? Là chị ta không có liêm sĩ suốt ngày đi quyến rũ chồng của người khác làm gì chứ?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.