Chương 74: Chúc mừng hai người
Hạ Tường Lam
21/09/2023
Dãy hàng lang dài vắng lặng tịch liêu một mình Kỳ Liên Tuyết Vũ ngồi ở đó khóc rất lâu trong tuyệt vọng, dáng người của cô nhỏ bé đến đáng thương, bóng tối dường như đang nuốt lấy cô vào lòng của nó.
Kỳ Liên Tuyết Vũ ngồi một mình ở đó khóc rất lâu, rất lâu đến nỗi cả hai mắt đều sưng đỏ hết lên, dáng vẻ của cô rất là cô đơn tội nghiệp khiến cho người khác thấy mà xót lòng.
Một lúc sau, Kỳ Liên Tuyết Vũ lấy điện thoại ra soạn tin nhắn người nhận là Tôn Tử Hàn nội dung là những câu viết lủng củng [Tử Hàn em có thai rồi…Tử Hàn em thất sự không muốn từ bỏ đứa bé này…Tử Hàn sao lại đối xử với em nhẫn tâm như thế…Tử Hàn anh đến đây có được không].
Kỳ Liên Tuyết Vũ đang chần chừ vừa muốn bấm vào nút gửi vừa lại do dự không biết nên làm thế nào thì có tiếng y tá gọi cô vào phòng phẫu thuật, một giọt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống từ khóe mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ, cô bấm tắt điện thoại rồi đứng dậy đi vào phòng phẫu thuật, nằm trên bàn mổ lạnh đến tận xương tủy thấy ánh đèn trong phòng phẫu thuật bất chợt sáng chói lên.
Đột nhiên lúc đó Kỳ Liên Tuyết Vũ lại không nở giết chết một sinh mạng vô tội nên đã ngồi dậy chạy ra khỏi phòng phẫu thuật, cô vừa đi vừa nghĩ trong đầu “Không sao hết, không cần có Tôn Tử Hàn thì một mình mình vẫn có thể nuôi dạy con nên người, mình sẽ yêu thương đứa bé này gấp đôi bù vào cả tình thương của người cha cho nó, mình sẽ đi đến một nơi thật xa…thật xa Đông Đô này sống những tháng bình yên bên cạnh con của mình thôi không cần phải đấu đá tranh giành gì nữa hết, mọi chuyện tới đây là kết thúc được rồi”.
Một ngày mới lại đến, ở Kỳ Liên gia bao trùm một không khí tang thương trong lễ tiễn đưa Kỳ Bá Giai về nơi an nghĩ cuối cùng, sau một hồi khóc lóc chết đi sống lại Liên Cẩm Hoa cũng đành phải cho mọi người an táng Kỳ Bá Giai ở nghĩa trang Phù Du tại một ngọn đồi gần bờ biển có thể nhìn thấy được mây trời cùng biển cả.
Khi mọi người về hết rồi thì Kỳ Liên Tuyết Vũ mới bước đến bên mộ của Kỳ Bá Giai đặt xuống một bó hoa Bách Hợp thật lớn màu trắng: “Xin lỗi…hôm đó con không nên kích động nói mấy lời đó với ông, con biết bây giờ có nói gì cũng vô ích nhưng con vẫn muốn nói xin lỗi ông, à đúng rồi con có mang hoa Bách Hợp đến cho ông đấy đây là loài hoa mà ông yêu thích nhất, con sẽ sống thật tốt cho nên ông đừng lo lắng nữa, con lấy danh nghĩa là con cháu của Kỳ Liên gia hứa với ông dù sau này có làm gì cũng nhất định không làm tổn hại đến tập đoàn Hoa Kỳ Liên mà ông đã bỏ cả đời để xây dựng.”
Kỳ Liên Tuyết Vũ vừa xoay người lại tính đi thì lại gặp Hạ Tiểu Vũ đang bước từng bước tiến về phía mình.
Hạ Tiểu Vũ nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ bằng ánh mắt vô cùng đắc ý: “Tôi biết thế nào cô cũng đến đây mà, có rảnh không nói chuyện với tôi một chút đi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ mặc một bộ đầm dài màu đen đeo kính bản to không để lộ ánh mắt của mình khẽ gật đầu đồng ý: “Cô muốn nói gì thì nói nhanh đi”.
Hạ Tiểu Vũ lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ giơ lên cho Kỳ Liên Tuyết Vũ xem kèm theo một nụ cười như có như không: “Tôi và Tử Hàn đã đăng ký kết hôn rồi, mặc dù hôn lễ bị hoãn lại hai năm do chịu tang ông nội nhưng chúng tôi đã là vợ chồng hợp pháp, vì vậy xin cô sau này tránh xa chồng tôi ra một chút có được không?!”.
Nét mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ bình thản đến lạ, cô nhoẻn miệng cười lên tiếng: “Chúc mừng hai người”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ bước đi thì Hạ Tiểu Vũ cau có quát: “Cô có nghe tôi nói không tránh xa chồng của tôi ra đừng có níu kéo anh ấy nữa”.
“Cô yên tâm món đồ tôi đã quyết định vứt bỏ thì không bao giờ nhặt lại nữa đâu, hơn nữa tôi từ nhỏ tính tình rất phóng khoáng tôi thường nhường đồ chơi rẻ tiền cho mấy đứa không có điều kiện, tội nghiệp chúng lắm”.
Hạ Tiểu Vũ cảm thấy bị đụng chạm tự ái liền quát lên: “Kỳ Liên Tuyết Vũ cô nói vậy là có ý gì hả?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ kéo mắt kính xuống nhìn Hạ Tiểu Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh và nụ cười đầy sự bỡn cợt: “Ý tôi quá rõ ràng rồi mà, Tôn Tử Hàn đối với tôi bây giờ chỉ là món đồ chơi rẻ tiền mà tôi không cần đến nữa còn cô chính là đừa nghèo nàn không có điều kiện nên mới phải dùng thủ đoạn để cướp lấy đồ trên tay người khác đó”.
Hạ Tiểu Vũ tức giận lên tiếng quát: “Mày dám ăn nói với ta như vậy sao? Nên nhớ dù thế nào tao cũng là chị của mày đó”.
“Xin lỗi nha Kỳ Liên Tuyết Vũ này không có cái loại chị gái độc ác đến nỗi tự hại chết con của mình để đổ lỗi cho người khác, tàn nhẫn đến độ em gái của không tha, ích kỷ đến nỗi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, loại người hạ đẳng như cô căn bản không xứng đáng làm chị gái của tôi, hôm nay trước mộ của ông tôi không muốn gây hấn với cô nhưng sau này gặp lại chưa chắc tôi nhân từ như hôm nay đâu” Kỳ Liên Tuyết Vũ bỏ lại một câu như vậy rồi rời khỏi đó.
Hạ Tiểu Vũ tức đến nỗi ngón tay đã ghim sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt cô toát lên sự thâm độc cùng đố kỵ: “Con khốn mày dám ăn nói với tao như thế sao? Tao mới là tiểu thư của Kỳ Liên gia còn mày là đồ con hoang mà dám lên mặt với tao sao”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ dù hiện tại đang bị thất thế nhưng mà suy cho cùng cô vẫn là phượng hoàng từ trong xương cốt nên khí chất vẫn đẳng cấp còn Hạ Tiểu Vũ một bước leo lên cành cao nhưng bản chất là một con gà rừng dù có làm gì cũng không gột rửa sạch được.
Kỳ Liên Tuyết Vũ đã biết được sự thật về thân thế của mình rồi bản thân cô vốn dĩ sinh ra đã là phượng hoàng trên cành cao chẳng qua bị đánh đổi mới mang tiếng là con ngoài giá thú mà thôi, cô nhìn thẳng vào mắt của Hạ Tiểu Vũ rồi thẳng thừng đáp lại: “Phượng hoàng thật sự thì sẽ niết bàn trùng sinh còn gà rừng thì mãi mãi là một con gà rừng mà thôi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nói với thái độ ngông cuồng ngạo nghễ, lúc đi qua người của Hạ Tiểu Vũ còn cố tình đụng mạnh vào vai cô ta một cái khiến cô ta chới với.
Hạ Tiểu Vũ quả thật không cam lòng, dù Kỳ Liên Tuyết Vũ có là con ngoài giá thú đi chăng nữa thì một nửa dòng máu trong người cô vẫn là của Kỳ Liên gia còn bản thân Hạ Tiểu Vũ chẳng qua chỉ là một kẻ giả mạo.
Đột nhiên có giọng nói quen thuộc truyền đến: “Tuyết Dao, sao em còn quay lại đây làm gì vậy, mọi người vẫn đang chờ em đó”.
Hạ Tiểu Vũ bày ra vẻ mặt mỏng manh yếu đuối: “Tử Hàn, em biết thế nào Tuyết Vũ cũng đến viếng mộ ông nên mới cố tình nán lại, em biết vì em mà Tuyết Vũ không thể tiếp tục tình cảm với anh chắc là con bé giận em lắm. Chuyện Tuyết Vũ làm trong phút nông nỗi em đã tha thứ cho con bé từ lâu rồi chỉ mong Tuyết Vũ sẽ về nhà, ai ngờ con bé vẫn rất ghé em, em thấy bản thân mình có lỗi khi quay về nhà”.
Tôn Tử Hàn liền lên tiếng an ủi Hạ Tiểu Vũ: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa là do Tuyết Vũ không chịu hiểu thôi không thể trách em được”.
Hạ Tiểu Vũ tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Tôn Tử Hàn với nụ cười đắc thắng trên môi.
Tin tức Kỳ Bá Giai mất ít nhiều làm ảnh hưởng đến cổ phiếu của tập đoàn của Hoa Kỳ Liên nên Kỳ Liên Thời Nhân và Kỳ Liên Thời Cung phải túc trực ở công ty giải quyết công việc.
Liên Cẩm Hoa thì mang trong lòng nỗi đau mất đi người bạn đời của mình nên cũng chẳng có tâm trạng nghĩ đến người khác.
Kỳ Liên Tuyết Vũ ngồi một mình ở đó khóc rất lâu, rất lâu đến nỗi cả hai mắt đều sưng đỏ hết lên, dáng vẻ của cô rất là cô đơn tội nghiệp khiến cho người khác thấy mà xót lòng.
Một lúc sau, Kỳ Liên Tuyết Vũ lấy điện thoại ra soạn tin nhắn người nhận là Tôn Tử Hàn nội dung là những câu viết lủng củng [Tử Hàn em có thai rồi…Tử Hàn em thất sự không muốn từ bỏ đứa bé này…Tử Hàn sao lại đối xử với em nhẫn tâm như thế…Tử Hàn anh đến đây có được không].
Kỳ Liên Tuyết Vũ đang chần chừ vừa muốn bấm vào nút gửi vừa lại do dự không biết nên làm thế nào thì có tiếng y tá gọi cô vào phòng phẫu thuật, một giọt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống từ khóe mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ, cô bấm tắt điện thoại rồi đứng dậy đi vào phòng phẫu thuật, nằm trên bàn mổ lạnh đến tận xương tủy thấy ánh đèn trong phòng phẫu thuật bất chợt sáng chói lên.
Đột nhiên lúc đó Kỳ Liên Tuyết Vũ lại không nở giết chết một sinh mạng vô tội nên đã ngồi dậy chạy ra khỏi phòng phẫu thuật, cô vừa đi vừa nghĩ trong đầu “Không sao hết, không cần có Tôn Tử Hàn thì một mình mình vẫn có thể nuôi dạy con nên người, mình sẽ yêu thương đứa bé này gấp đôi bù vào cả tình thương của người cha cho nó, mình sẽ đi đến một nơi thật xa…thật xa Đông Đô này sống những tháng bình yên bên cạnh con của mình thôi không cần phải đấu đá tranh giành gì nữa hết, mọi chuyện tới đây là kết thúc được rồi”.
Một ngày mới lại đến, ở Kỳ Liên gia bao trùm một không khí tang thương trong lễ tiễn đưa Kỳ Bá Giai về nơi an nghĩ cuối cùng, sau một hồi khóc lóc chết đi sống lại Liên Cẩm Hoa cũng đành phải cho mọi người an táng Kỳ Bá Giai ở nghĩa trang Phù Du tại một ngọn đồi gần bờ biển có thể nhìn thấy được mây trời cùng biển cả.
Khi mọi người về hết rồi thì Kỳ Liên Tuyết Vũ mới bước đến bên mộ của Kỳ Bá Giai đặt xuống một bó hoa Bách Hợp thật lớn màu trắng: “Xin lỗi…hôm đó con không nên kích động nói mấy lời đó với ông, con biết bây giờ có nói gì cũng vô ích nhưng con vẫn muốn nói xin lỗi ông, à đúng rồi con có mang hoa Bách Hợp đến cho ông đấy đây là loài hoa mà ông yêu thích nhất, con sẽ sống thật tốt cho nên ông đừng lo lắng nữa, con lấy danh nghĩa là con cháu của Kỳ Liên gia hứa với ông dù sau này có làm gì cũng nhất định không làm tổn hại đến tập đoàn Hoa Kỳ Liên mà ông đã bỏ cả đời để xây dựng.”
Kỳ Liên Tuyết Vũ vừa xoay người lại tính đi thì lại gặp Hạ Tiểu Vũ đang bước từng bước tiến về phía mình.
Hạ Tiểu Vũ nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ bằng ánh mắt vô cùng đắc ý: “Tôi biết thế nào cô cũng đến đây mà, có rảnh không nói chuyện với tôi một chút đi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ mặc một bộ đầm dài màu đen đeo kính bản to không để lộ ánh mắt của mình khẽ gật đầu đồng ý: “Cô muốn nói gì thì nói nhanh đi”.
Hạ Tiểu Vũ lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ giơ lên cho Kỳ Liên Tuyết Vũ xem kèm theo một nụ cười như có như không: “Tôi và Tử Hàn đã đăng ký kết hôn rồi, mặc dù hôn lễ bị hoãn lại hai năm do chịu tang ông nội nhưng chúng tôi đã là vợ chồng hợp pháp, vì vậy xin cô sau này tránh xa chồng tôi ra một chút có được không?!”.
Nét mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ bình thản đến lạ, cô nhoẻn miệng cười lên tiếng: “Chúc mừng hai người”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ bước đi thì Hạ Tiểu Vũ cau có quát: “Cô có nghe tôi nói không tránh xa chồng của tôi ra đừng có níu kéo anh ấy nữa”.
“Cô yên tâm món đồ tôi đã quyết định vứt bỏ thì không bao giờ nhặt lại nữa đâu, hơn nữa tôi từ nhỏ tính tình rất phóng khoáng tôi thường nhường đồ chơi rẻ tiền cho mấy đứa không có điều kiện, tội nghiệp chúng lắm”.
Hạ Tiểu Vũ cảm thấy bị đụng chạm tự ái liền quát lên: “Kỳ Liên Tuyết Vũ cô nói vậy là có ý gì hả?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ kéo mắt kính xuống nhìn Hạ Tiểu Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh và nụ cười đầy sự bỡn cợt: “Ý tôi quá rõ ràng rồi mà, Tôn Tử Hàn đối với tôi bây giờ chỉ là món đồ chơi rẻ tiền mà tôi không cần đến nữa còn cô chính là đừa nghèo nàn không có điều kiện nên mới phải dùng thủ đoạn để cướp lấy đồ trên tay người khác đó”.
Hạ Tiểu Vũ tức giận lên tiếng quát: “Mày dám ăn nói với ta như vậy sao? Nên nhớ dù thế nào tao cũng là chị của mày đó”.
“Xin lỗi nha Kỳ Liên Tuyết Vũ này không có cái loại chị gái độc ác đến nỗi tự hại chết con của mình để đổ lỗi cho người khác, tàn nhẫn đến độ em gái của không tha, ích kỷ đến nỗi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, loại người hạ đẳng như cô căn bản không xứng đáng làm chị gái của tôi, hôm nay trước mộ của ông tôi không muốn gây hấn với cô nhưng sau này gặp lại chưa chắc tôi nhân từ như hôm nay đâu” Kỳ Liên Tuyết Vũ bỏ lại một câu như vậy rồi rời khỏi đó.
Hạ Tiểu Vũ tức đến nỗi ngón tay đã ghim sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt cô toát lên sự thâm độc cùng đố kỵ: “Con khốn mày dám ăn nói với tao như thế sao? Tao mới là tiểu thư của Kỳ Liên gia còn mày là đồ con hoang mà dám lên mặt với tao sao”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ dù hiện tại đang bị thất thế nhưng mà suy cho cùng cô vẫn là phượng hoàng từ trong xương cốt nên khí chất vẫn đẳng cấp còn Hạ Tiểu Vũ một bước leo lên cành cao nhưng bản chất là một con gà rừng dù có làm gì cũng không gột rửa sạch được.
Kỳ Liên Tuyết Vũ đã biết được sự thật về thân thế của mình rồi bản thân cô vốn dĩ sinh ra đã là phượng hoàng trên cành cao chẳng qua bị đánh đổi mới mang tiếng là con ngoài giá thú mà thôi, cô nhìn thẳng vào mắt của Hạ Tiểu Vũ rồi thẳng thừng đáp lại: “Phượng hoàng thật sự thì sẽ niết bàn trùng sinh còn gà rừng thì mãi mãi là một con gà rừng mà thôi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nói với thái độ ngông cuồng ngạo nghễ, lúc đi qua người của Hạ Tiểu Vũ còn cố tình đụng mạnh vào vai cô ta một cái khiến cô ta chới với.
Hạ Tiểu Vũ quả thật không cam lòng, dù Kỳ Liên Tuyết Vũ có là con ngoài giá thú đi chăng nữa thì một nửa dòng máu trong người cô vẫn là của Kỳ Liên gia còn bản thân Hạ Tiểu Vũ chẳng qua chỉ là một kẻ giả mạo.
Đột nhiên có giọng nói quen thuộc truyền đến: “Tuyết Dao, sao em còn quay lại đây làm gì vậy, mọi người vẫn đang chờ em đó”.
Hạ Tiểu Vũ bày ra vẻ mặt mỏng manh yếu đuối: “Tử Hàn, em biết thế nào Tuyết Vũ cũng đến viếng mộ ông nên mới cố tình nán lại, em biết vì em mà Tuyết Vũ không thể tiếp tục tình cảm với anh chắc là con bé giận em lắm. Chuyện Tuyết Vũ làm trong phút nông nỗi em đã tha thứ cho con bé từ lâu rồi chỉ mong Tuyết Vũ sẽ về nhà, ai ngờ con bé vẫn rất ghé em, em thấy bản thân mình có lỗi khi quay về nhà”.
Tôn Tử Hàn liền lên tiếng an ủi Hạ Tiểu Vũ: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa là do Tuyết Vũ không chịu hiểu thôi không thể trách em được”.
Hạ Tiểu Vũ tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Tôn Tử Hàn với nụ cười đắc thắng trên môi.
Tin tức Kỳ Bá Giai mất ít nhiều làm ảnh hưởng đến cổ phiếu của tập đoàn của Hoa Kỳ Liên nên Kỳ Liên Thời Nhân và Kỳ Liên Thời Cung phải túc trực ở công ty giải quyết công việc.
Liên Cẩm Hoa thì mang trong lòng nỗi đau mất đi người bạn đời của mình nên cũng chẳng có tâm trạng nghĩ đến người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.