Chương 44: Kế hoạch giả mạo thân phận
Hạ Tường Lam
21/09/2023
Chuyến công tác của Kỳ Liên Tuyết Vũ cũng sắp kết thúc nên cô chuẩn bị quay về Đông Đô với Tôn Tử Hàn.
Trước khi đi Kỳ Liên Tuyết Vũ đến chỗ ở của Hoàng Kỳ Long thăm anh: “Anh thế nào ổn không?”.
Hoàng Kỳ Long gật đầu đáp: “Vẫn ổn, mấy hôm nay không thấy em đến thăm anh”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ chần chừ rồi lên tiếng đáp: “Tử Hàn đến đây nên em không tiện đến thăm anh”.
“À thì ra là vậy, mà nè tốt nhất em đừng để ai biết về tung tích của anh hết được không? Chờ một thời gian nữa anh khỏe hẳn sẽ trở về Đông Đô”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ đặt lên bàn một cái thẻ: “Trong này có một khoảng tiền anh cầm tạm xoay sở nếu cần giúp đỡ gì thì cứ báo em biết nha”.
Hoàng Kỳ Long tỏ vẻ cảm kích Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Cảm ơn em Tuyết Vũ, ơn cứu mạng này cả đời anh cũng sẽ không bao giờ quên đâu”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền xua tay: “Anh đừng nghĩ nhiều quá chẳng qua hôm đó em vô tình cứu anh thôi mà nếu là người khác thì em vẫn sẽ làm vậy”.
“Hoàng Kỳ Long này mang ơn tất báo, sau này nếu sống sót trở về Đông Đô nhất định sẽ tìm em trả ơn”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu: “Em phải trở về Đông Đô cùng Tử Hàn rồi anh ở lại dưỡng thương cho tốt nếu cần giúp đỡ thì cứ gọi cho em nha”.
“Được cảm ơn em”.
Sau khi tổ chức xong tang lễ của Hoàng Nhất Trung tiếp quản Thiên Địa Quán và cả công ty dệt lụa Hoàng Long thì Tống Minh cho người dọn dẹp lại căn biệt thự của Hoàng Nhất Trung, từ nay anh chính là chủ sở hữu của nơi này rồi nên không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến Hoàng Nhất Trung và Hoàng Kỳ Long nữa.
Trong lúc đi lòng vòng xem mọi người dọn dẹp thì Tống Minh vô tình nhìn thấy mấy tờ báo cũ, anh vốn tính cho người đem bỏ hết thì đột nhiên cau mày khi nhìn thấy một tiêu đề “Thưởng 100 tỷ cho người nào tìm được nhị tiểu thư của Kỳ Liên gia” trong một tờ báo được phát hành hơn 20 năm trước, tờ báo đó cũ đến mức giấy đã ngã sang màu vàng ố từ lâu rồi.
Tống Minh tỏ vẻ hiếu kỳ nên cầm tờ báo đó đọc nội dung bên trong, hóa ra từ 20 năm trước Kỳ Liên gia lạc mất nhị tiểu thư tên là Kỳ Liên Tuyết Dao vào thời điểm đó truyền thông Đông Đô cũng đưa rất nhiều tin tức về việc tìm người nhận thưởng này, nhưng mà thời gian dần trôi người ta cũng quên mất là Kỳ Liên gia mất đi một nhị tiểu thư danh giá nên báo chí không còn đưa tin nữa.
Tống Minh nhìn đặc điểm nhận diện là vết xăm hình một bông hoa có hình thù khá kỳ lạ đằng sau vai trái của đứa bé thì nhíu mày nhớ lại hôm ở quãng trường Đông Đô anh cũng nhìn thấy một hình xăm như thế trên vai của Kỳ Liên Tuyết Vĩ trong hôn lễ của cô và Tôn Tử Hàn được phát trực tiếp.
Ánh mắt của Tống Minh lóe sang lên: “Lại có cơ hội làm giàu nữa rồi”.
Hạ Tiểu Vũ từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Tống Minh đứng như trời trồng với vẻ mặt suy tư thì liền lên tiếng hỏi: “Anh làm gì mà đứng đó đăm chiêu vậy hả?”.
Tống Minh liền đáp: “Có chuyện này quan trọng lắm đây”.
Hạ Tiểu Vũ tỏ vẻ căng thẳng: “Chuyện gì Hoàng Nhất Trung đã chết rồi bây giờ Thiên Địa Quán là của anh, Hoàng Kỳ Long cũng chết rồi mà nếu anh ta may mắn sống sót có quay về thì cũng đâu thể làm được gì nữa, nhưng mà hôm đó em đã bắn vào ngực trái của hắn rồi đêm tối lại nằm bên bờ biển có lẽ là không thể sống sót được đâu”.
Tống Minh nhếch môi mỉm cười: “Dù cho bây giờ Hoàng Kỳ Long trở về thì cũng chẳng có gì đáng sợ cả, Thiên Địa Quán đã là của chúng ta rồi”.
“Vậy anh còn lo lắng cái gì vậy hả?”.
Tống Minh liền đưa tờ báo cũ cho Kỳ Liên Tuyết Dao xem, cô đọc qua rồi nhíu mày hỏi: “Tin tức tìm người này đã hơn hai mươi năm về trước rồi anh đưa em xem làm gì vậy hả? Sao không vứt đi?”.
Tống Minh khẽ lắc đầu: “Em đúng là không có tiền đồ gì hết, nếu nhị tiểu thư của Kỳ Liên gia còn sống thì cũng trạc tuổi em đó biết chưa hả?”.
Hạ Tiểu Vũ gật đầu: “Uh thì sao?”.
Tống Minh nhướng mày rồi lên tiếng hỏi: “Đã bao giờ em thử nghĩ qua mình sẽ thành một tiểu thư của giới thượng lưu sống trong nhung lụa quyền quý, được yêu thương chiều chuộng, mọi người phải ngước nhìn em bằng ánh mắt ngưỡng mộ và quan trọng không cần phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống hay chưa hả?”.
Hạ Tiểu Vũ đi theo Tống Minh bao nhiêu năm qua vừa nghe anh ta nói thế thôi thì cô cũng đã hiểu anh ta muốn gì rồi: “Anh muốn em giả làm nhị tiểu thư bị thất lạc của Kỳ Liên gia sao?”.
Tống Minh nhướng mày lên tiếng tán thưởng Hạ Tiểu Vũ: “Em đúng là thông minh hơn nhiêu rồi đấy”.
Hạ Tiểu Vũ liền trứng mắt nhìn Tống Minh: “Anh có bị điên không hả? Bây giờ chúng ta đã có tất cả rồi sao phải giả mạo cô tiểu thư đó làm gì chứ, nếu để người của Kỳ Liên gia biết chuyện giả mạo này thì chúng ta nhất định không yên thân đâu, thậm chí là không có đất sống ở Đông Đô này nữa đó”.
Ánh mắt của Tống Minh tràn ngập tham vọng hắn nở nụ cười lạnh trên môi: “Có tất cả sao? Cái công ty dệt lụa này có đáng là bao so với tập đoàn Hoa Kỳ Liên hàng đầu đất nước chứ, chỉ cần là con cháu của Kỳ Liên gia chắc chắn sẽ được chia cổ phần đến lúc đó em có thể cả đời không cần lo ăn lo mặc tha hồ sống trong sung sướng”.
Hạ Tiểu Vũ nghe vậy cũng có chút dao động: “Nhưng em không phải nhị tiểu thư bị thất lạc đó, nếu bị vạch trần thì biết làm sao?”.
Tống Minh liền cho Hạ Tiểu Vũ một ánh mắt trấn an: “Chuyện đó em không cần phải lo, anh sẽ tính toán hết em không bị bại lộ đâu mà”.
Hạ Tiểu Vũ nhớ đến khoảnh khắc mà Kỳ Liên Tuyết Vũ mặc váy cưới hoành tráng xa xỉ ở lễ cưới mà cô xem trên màn hình lớn ở quãng trường Đông Đô thì ánh mắt trở nên tham vọng, cô cũng một lần được trở thành tiểu thư thương lưu bậc nhất Đông Đô này.
“Được em sẽ nghe theo lời anh sắp xếp”.
Trước khi đi Kỳ Liên Tuyết Vũ đến chỗ ở của Hoàng Kỳ Long thăm anh: “Anh thế nào ổn không?”.
Hoàng Kỳ Long gật đầu đáp: “Vẫn ổn, mấy hôm nay không thấy em đến thăm anh”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ chần chừ rồi lên tiếng đáp: “Tử Hàn đến đây nên em không tiện đến thăm anh”.
“À thì ra là vậy, mà nè tốt nhất em đừng để ai biết về tung tích của anh hết được không? Chờ một thời gian nữa anh khỏe hẳn sẽ trở về Đông Đô”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ đặt lên bàn một cái thẻ: “Trong này có một khoảng tiền anh cầm tạm xoay sở nếu cần giúp đỡ gì thì cứ báo em biết nha”.
Hoàng Kỳ Long tỏ vẻ cảm kích Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Cảm ơn em Tuyết Vũ, ơn cứu mạng này cả đời anh cũng sẽ không bao giờ quên đâu”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền xua tay: “Anh đừng nghĩ nhiều quá chẳng qua hôm đó em vô tình cứu anh thôi mà nếu là người khác thì em vẫn sẽ làm vậy”.
“Hoàng Kỳ Long này mang ơn tất báo, sau này nếu sống sót trở về Đông Đô nhất định sẽ tìm em trả ơn”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu: “Em phải trở về Đông Đô cùng Tử Hàn rồi anh ở lại dưỡng thương cho tốt nếu cần giúp đỡ thì cứ gọi cho em nha”.
“Được cảm ơn em”.
Sau khi tổ chức xong tang lễ của Hoàng Nhất Trung tiếp quản Thiên Địa Quán và cả công ty dệt lụa Hoàng Long thì Tống Minh cho người dọn dẹp lại căn biệt thự của Hoàng Nhất Trung, từ nay anh chính là chủ sở hữu của nơi này rồi nên không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến Hoàng Nhất Trung và Hoàng Kỳ Long nữa.
Trong lúc đi lòng vòng xem mọi người dọn dẹp thì Tống Minh vô tình nhìn thấy mấy tờ báo cũ, anh vốn tính cho người đem bỏ hết thì đột nhiên cau mày khi nhìn thấy một tiêu đề “Thưởng 100 tỷ cho người nào tìm được nhị tiểu thư của Kỳ Liên gia” trong một tờ báo được phát hành hơn 20 năm trước, tờ báo đó cũ đến mức giấy đã ngã sang màu vàng ố từ lâu rồi.
Tống Minh tỏ vẻ hiếu kỳ nên cầm tờ báo đó đọc nội dung bên trong, hóa ra từ 20 năm trước Kỳ Liên gia lạc mất nhị tiểu thư tên là Kỳ Liên Tuyết Dao vào thời điểm đó truyền thông Đông Đô cũng đưa rất nhiều tin tức về việc tìm người nhận thưởng này, nhưng mà thời gian dần trôi người ta cũng quên mất là Kỳ Liên gia mất đi một nhị tiểu thư danh giá nên báo chí không còn đưa tin nữa.
Tống Minh nhìn đặc điểm nhận diện là vết xăm hình một bông hoa có hình thù khá kỳ lạ đằng sau vai trái của đứa bé thì nhíu mày nhớ lại hôm ở quãng trường Đông Đô anh cũng nhìn thấy một hình xăm như thế trên vai của Kỳ Liên Tuyết Vĩ trong hôn lễ của cô và Tôn Tử Hàn được phát trực tiếp.
Ánh mắt của Tống Minh lóe sang lên: “Lại có cơ hội làm giàu nữa rồi”.
Hạ Tiểu Vũ từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Tống Minh đứng như trời trồng với vẻ mặt suy tư thì liền lên tiếng hỏi: “Anh làm gì mà đứng đó đăm chiêu vậy hả?”.
Tống Minh liền đáp: “Có chuyện này quan trọng lắm đây”.
Hạ Tiểu Vũ tỏ vẻ căng thẳng: “Chuyện gì Hoàng Nhất Trung đã chết rồi bây giờ Thiên Địa Quán là của anh, Hoàng Kỳ Long cũng chết rồi mà nếu anh ta may mắn sống sót có quay về thì cũng đâu thể làm được gì nữa, nhưng mà hôm đó em đã bắn vào ngực trái của hắn rồi đêm tối lại nằm bên bờ biển có lẽ là không thể sống sót được đâu”.
Tống Minh nhếch môi mỉm cười: “Dù cho bây giờ Hoàng Kỳ Long trở về thì cũng chẳng có gì đáng sợ cả, Thiên Địa Quán đã là của chúng ta rồi”.
“Vậy anh còn lo lắng cái gì vậy hả?”.
Tống Minh liền đưa tờ báo cũ cho Kỳ Liên Tuyết Dao xem, cô đọc qua rồi nhíu mày hỏi: “Tin tức tìm người này đã hơn hai mươi năm về trước rồi anh đưa em xem làm gì vậy hả? Sao không vứt đi?”.
Tống Minh khẽ lắc đầu: “Em đúng là không có tiền đồ gì hết, nếu nhị tiểu thư của Kỳ Liên gia còn sống thì cũng trạc tuổi em đó biết chưa hả?”.
Hạ Tiểu Vũ gật đầu: “Uh thì sao?”.
Tống Minh nhướng mày rồi lên tiếng hỏi: “Đã bao giờ em thử nghĩ qua mình sẽ thành một tiểu thư của giới thượng lưu sống trong nhung lụa quyền quý, được yêu thương chiều chuộng, mọi người phải ngước nhìn em bằng ánh mắt ngưỡng mộ và quan trọng không cần phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống hay chưa hả?”.
Hạ Tiểu Vũ đi theo Tống Minh bao nhiêu năm qua vừa nghe anh ta nói thế thôi thì cô cũng đã hiểu anh ta muốn gì rồi: “Anh muốn em giả làm nhị tiểu thư bị thất lạc của Kỳ Liên gia sao?”.
Tống Minh nhướng mày lên tiếng tán thưởng Hạ Tiểu Vũ: “Em đúng là thông minh hơn nhiêu rồi đấy”.
Hạ Tiểu Vũ liền trứng mắt nhìn Tống Minh: “Anh có bị điên không hả? Bây giờ chúng ta đã có tất cả rồi sao phải giả mạo cô tiểu thư đó làm gì chứ, nếu để người của Kỳ Liên gia biết chuyện giả mạo này thì chúng ta nhất định không yên thân đâu, thậm chí là không có đất sống ở Đông Đô này nữa đó”.
Ánh mắt của Tống Minh tràn ngập tham vọng hắn nở nụ cười lạnh trên môi: “Có tất cả sao? Cái công ty dệt lụa này có đáng là bao so với tập đoàn Hoa Kỳ Liên hàng đầu đất nước chứ, chỉ cần là con cháu của Kỳ Liên gia chắc chắn sẽ được chia cổ phần đến lúc đó em có thể cả đời không cần lo ăn lo mặc tha hồ sống trong sung sướng”.
Hạ Tiểu Vũ nghe vậy cũng có chút dao động: “Nhưng em không phải nhị tiểu thư bị thất lạc đó, nếu bị vạch trần thì biết làm sao?”.
Tống Minh liền cho Hạ Tiểu Vũ một ánh mắt trấn an: “Chuyện đó em không cần phải lo, anh sẽ tính toán hết em không bị bại lộ đâu mà”.
Hạ Tiểu Vũ nhớ đến khoảnh khắc mà Kỳ Liên Tuyết Vũ mặc váy cưới hoành tráng xa xỉ ở lễ cưới mà cô xem trên màn hình lớn ở quãng trường Đông Đô thì ánh mắt trở nên tham vọng, cô cũng một lần được trở thành tiểu thư thương lưu bậc nhất Đông Đô này.
“Được em sẽ nghe theo lời anh sắp xếp”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.