Chương 41: Lựa chọn của Hạ Tiểu Vũ
Hạ Tường Lam
21/09/2023
Sau khi Tống Minh ép Hoàng Nhất Trung nuốt hết những viên thuốc màu trắng trong lọ thì liền nhếch môi cười lạnh đắc ý: “Ngày mai trên báo sẽ có tin là Chủ tịch công ty dệt Hoàng Long lên cơn đau tim chết do có thằng con ăn chơi thác loạn”.
Hoàng Nhất Trung gục trên giường, ông gắng sức nói mấy chữ: “Thằng khốn…mày nhất định sẽ bị… quả báo…”.
Buổi tối hôm đó, Hoàng Kỳ Long đến căn biệt thự giáp biển ở đảo Tam Thạch để gặp mặt Hạ Tiểu Vũ như đã hẹn trước vì muốn tạo bất ngờ cho cô nên đeo chiếc mặt nạ của Địa Sát Vương để dọa cô một chút.
Hạ Tiểu Vũ hôm nay ăn mặc rất xinh đẹp là một bộ váy màu tím nhạt dài quá gối tóc cô xõa ngang vai đi ra mở cửa cho Hoàng Kỳ Long.
Tống Minh chỉ dặn Hạ Tiểu Vũ tên Địa Sát Vương này là một kẻ háo sắc chỉ cần dụ dỗ hắn bằng mỹ nhân kế nhân lúc hắn sơ hở thì bắn một viên đạn xuyên tim là xong chuyện.
“Xin hỏi anh là Địa Sát Vương phải không?”.
Hoàng Kỳ Long gật đầu đáp: “Tôi nhận được lời mời đến đây gặp một người quan trọng”.
“Vậy mời đi hướng bên này”.
Hạ Tiểu Vũ dắt Hoàng Kỳ Long ra phía sau căn biệt thự khu vực này trực tiếp giáp biển nên gió thổi rất là mát, ở đó có sẵn một bàn đầy thức ăn có rượu vang và nến nhìn rất lãng mạn.
Hoàng Kỳ Long ngồi xuống trước, Hạ Tiểu Vũ liền kéo ghế ra ngồi kế bên rồi cầm chai rượu vang đỏ lên rót rượu vào ly cho anh.
“Mời anh”.
Hoàng Kỳ Long cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch rồi quay sang nhìn Hạ Tiểu Vũ: “Mấy năm không gặp thật không ngờ là em ngày càng xinh đẹp đó nha Tiểu Vũ”.
Hạ Tiểu Vũ tỏ vẻ kinh ngạc: “Anh biết tôi sao?”.
Hoàng Kỳ Long lúc này mới gỡ chiếc mặt nạ xuống: “Là anh đây Tiểu Vũ”.
Hạ Tiểu Vũ nhìn thấy Hoàng Kỳ Long đang ngồi trước mặt mình thì giật thót cả người không dám tin đây là sự thật.
“Kỳ Long, anh sao lại là Địa Sát Vương rồi?”.
Hoàng Kỳ Long liền mỉm cười lên tiếng giải thích: “Anh trở thành Địa Sát Vương vì muốn tìm lại em, anh sẽ xin phép cha cho chúng ta một cơ hội anh tin là cha cũng sẽ đồng ý thôi, anh còn tính bay sang Mỹ thì em thì em đã về nước còn chủ động hẹn gặp anh nữa, làm sao em biết anh trở thành Địa Sát Vương vậy hả?”.
Tay của Hạ Tiểu Vũ đặt dưới gầm bàn đã nắm chặt tà váy đổ đầy mồ hôi, cô thật sự phân vân không biết nên làm thế nào nữa, Hoàng Kỳ Long là người tốt lại như ân nhân thuở nhỏ của cô nhưng mà hôm nay nhiệm vụ của cô là phải giết chết anh.
“Tiểu Vũ, em làm sao vậy hả?” Hoàng Kỳ Long nhìn thấy Hạ Tiểu Vũ tự nhiên ngẩng người ra liền lên tiếng hỏi.
Hạ Tiểu Vũ lắc đầu: “Dạ không có gì lâu quá mới gặp em muốn ngắm nhìn anh thêm một chút”.
Hoàng Kỳ Long vui vẻ nói: “Sau này chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau em không cần lo sợ mất đi anh nữa”.
Hai người cùng ăn tối, Hạ Tiểu Vũ nghĩ mãi về chuyện có nên ra tay với Hoàng Kỳ Long hay không, cuối cùng cô vẫn lựa chọn đứng về phía của Tống Minh bởi vì nếu đúng kế hoạch thì bây giờ Tống Minh đã giết Hoàng Nhất Trung rồi, Hoàng Kỳ Long sẽ chẳng còn gì nữa hết nếu cô đi theo anh ta sẽ chẳng có tương lai.
Sau khi ăn tối xong Hoàng Kỳ Long và Hạ Tiểu Vũ đi bộ dọc bờ biển hóng gió, cô lấy ra một chiếc hộp màu xanh đen đưa cho Hoàng Kỳ Long.
“Đây là quà em tặng anh đó, anh mở ra xem đi”.
Hoàng Kỳ Long đưa tay cầm lấy chiếc hộp thì Hạ Tiểu Vũ có biểu hiện lạ lùng không muốn buông chiếc hộp ra nhưng sau đó cô đành quay mặt đi chỗ khác.
Hoàng Kỳ Long mở chiếc hộp ra bên trong là một chiếc đồng hồ Rolex mạ vàng rất đẹp mắt: “Quà em tặng anh đẹp thật đó nha, anh cũng có quà tặng cho em”.
Lúc mở chiếc hộp ra thì Hoàng Kỳ Long cảm thấy có một mùi thơm nhè nhẹ sau đó anh hơi hoa mắt anh nghĩ là ảo giác nên chẳng mấy để tâm, anh đưa tay vào túi quần lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ.
Hoàng Kỳ Long bất ngờ quỳ xuống trước mặt của Hạ Tiểu Vũ rồi mở chiếc hộp ra bên trong là một chiếc kim cương nhìn rất tinh tế: “Tiểu Vũ gả cho anh được không?”.
Hạ Tiểu Vũ khá bất ngờ xúc động vì hành động này của Hoàng Kỳ Long nhưng không thể lựa chọn anh được, cô rút ra một khẩu súng chĩa vào ngực trái của anh.
“Em làm vậy là sao hả Tiểu Vũ?” Hoàng Kỳ Long hết sức ngạc nhiên vì hành động này của Hạ Tiểu Vũ nên lên tiếng hỏi.
Hạ Tiểu Vũ cũng không giấu diếm nữa mà lật bài ngửa luôn: “Thật ra hôm nay nhiệm vụ của em chính là giết chết anh đó Kỳ Long à”.
Hoàng Kỳ Long nhíu mày: “Là Tống Minh uy hiếp em làm chuyện này đúng không hả? Đừng sợ gì hết bây giờ có anh ở đây rồi anh không để bất kỳ ức hiếp em đâu”.
“Muộn rồi Kỳ Long à, chắc là bây giờ Tống Minh đã giết chết ba của anh rồi”.
Hoàng Kỳ Long cả kinh trợn mặt lên: “Cái gì cơ? Sao hắn dám làm vậy chứ?”.
“Tống Minh tham vọng hơn anh tưởng hắn muốn cả Thiên Địa Quán và công ty dệt lụa Hoàng Long cơ”.
Hoàng Kỳ Long thất thần khi biết mình rơi vào bẫy của Tống Minh, anh ngẩng đầu lên hỏi Hạ Tiểu Vũ: “Vậy chuyện em hẹn anh gặp mặt chỉ là cái bẫy dụ anh đi khỏi Đông Đô để Tống Minh ra tay với ba anh đúng không hả?”.
Hạ Tiểu Vũ im lặng không nói thành tiếng mà lúc này Hoàng Kỳ Long càng cảm thấy hoa mắt buồn ngủ.
“Phải, tôi chính là bắt tay với Tống Minh để tiễn cha con các người đoàn tụ ở hoàng tuyền đó mà”.
Hoàng Kỳ Long nhíu mày: “Nhưng cha con anh từng cưu mang em mà”.
Hạ Tiểu Vũ liền môi cười lạnh vẻ mặt tràn ngập đau khổ: “Cưu mang tôi sao? Thật là nực cười mà ông ấy đem tôi về đánh đập hành hạ như một con chó, hôm nào mà tôi không hoàn thành nhiệm vụ được giao thì nằm mơ đi mới có cơm ăn”.
“Những lúc đó anh đều lén lút mang đồ ăn cho em còn gì”.
Hoàng Nhất Trung gục trên giường, ông gắng sức nói mấy chữ: “Thằng khốn…mày nhất định sẽ bị… quả báo…”.
Buổi tối hôm đó, Hoàng Kỳ Long đến căn biệt thự giáp biển ở đảo Tam Thạch để gặp mặt Hạ Tiểu Vũ như đã hẹn trước vì muốn tạo bất ngờ cho cô nên đeo chiếc mặt nạ của Địa Sát Vương để dọa cô một chút.
Hạ Tiểu Vũ hôm nay ăn mặc rất xinh đẹp là một bộ váy màu tím nhạt dài quá gối tóc cô xõa ngang vai đi ra mở cửa cho Hoàng Kỳ Long.
Tống Minh chỉ dặn Hạ Tiểu Vũ tên Địa Sát Vương này là một kẻ háo sắc chỉ cần dụ dỗ hắn bằng mỹ nhân kế nhân lúc hắn sơ hở thì bắn một viên đạn xuyên tim là xong chuyện.
“Xin hỏi anh là Địa Sát Vương phải không?”.
Hoàng Kỳ Long gật đầu đáp: “Tôi nhận được lời mời đến đây gặp một người quan trọng”.
“Vậy mời đi hướng bên này”.
Hạ Tiểu Vũ dắt Hoàng Kỳ Long ra phía sau căn biệt thự khu vực này trực tiếp giáp biển nên gió thổi rất là mát, ở đó có sẵn một bàn đầy thức ăn có rượu vang và nến nhìn rất lãng mạn.
Hoàng Kỳ Long ngồi xuống trước, Hạ Tiểu Vũ liền kéo ghế ra ngồi kế bên rồi cầm chai rượu vang đỏ lên rót rượu vào ly cho anh.
“Mời anh”.
Hoàng Kỳ Long cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch rồi quay sang nhìn Hạ Tiểu Vũ: “Mấy năm không gặp thật không ngờ là em ngày càng xinh đẹp đó nha Tiểu Vũ”.
Hạ Tiểu Vũ tỏ vẻ kinh ngạc: “Anh biết tôi sao?”.
Hoàng Kỳ Long lúc này mới gỡ chiếc mặt nạ xuống: “Là anh đây Tiểu Vũ”.
Hạ Tiểu Vũ nhìn thấy Hoàng Kỳ Long đang ngồi trước mặt mình thì giật thót cả người không dám tin đây là sự thật.
“Kỳ Long, anh sao lại là Địa Sát Vương rồi?”.
Hoàng Kỳ Long liền mỉm cười lên tiếng giải thích: “Anh trở thành Địa Sát Vương vì muốn tìm lại em, anh sẽ xin phép cha cho chúng ta một cơ hội anh tin là cha cũng sẽ đồng ý thôi, anh còn tính bay sang Mỹ thì em thì em đã về nước còn chủ động hẹn gặp anh nữa, làm sao em biết anh trở thành Địa Sát Vương vậy hả?”.
Tay của Hạ Tiểu Vũ đặt dưới gầm bàn đã nắm chặt tà váy đổ đầy mồ hôi, cô thật sự phân vân không biết nên làm thế nào nữa, Hoàng Kỳ Long là người tốt lại như ân nhân thuở nhỏ của cô nhưng mà hôm nay nhiệm vụ của cô là phải giết chết anh.
“Tiểu Vũ, em làm sao vậy hả?” Hoàng Kỳ Long nhìn thấy Hạ Tiểu Vũ tự nhiên ngẩng người ra liền lên tiếng hỏi.
Hạ Tiểu Vũ lắc đầu: “Dạ không có gì lâu quá mới gặp em muốn ngắm nhìn anh thêm một chút”.
Hoàng Kỳ Long vui vẻ nói: “Sau này chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau em không cần lo sợ mất đi anh nữa”.
Hai người cùng ăn tối, Hạ Tiểu Vũ nghĩ mãi về chuyện có nên ra tay với Hoàng Kỳ Long hay không, cuối cùng cô vẫn lựa chọn đứng về phía của Tống Minh bởi vì nếu đúng kế hoạch thì bây giờ Tống Minh đã giết Hoàng Nhất Trung rồi, Hoàng Kỳ Long sẽ chẳng còn gì nữa hết nếu cô đi theo anh ta sẽ chẳng có tương lai.
Sau khi ăn tối xong Hoàng Kỳ Long và Hạ Tiểu Vũ đi bộ dọc bờ biển hóng gió, cô lấy ra một chiếc hộp màu xanh đen đưa cho Hoàng Kỳ Long.
“Đây là quà em tặng anh đó, anh mở ra xem đi”.
Hoàng Kỳ Long đưa tay cầm lấy chiếc hộp thì Hạ Tiểu Vũ có biểu hiện lạ lùng không muốn buông chiếc hộp ra nhưng sau đó cô đành quay mặt đi chỗ khác.
Hoàng Kỳ Long mở chiếc hộp ra bên trong là một chiếc đồng hồ Rolex mạ vàng rất đẹp mắt: “Quà em tặng anh đẹp thật đó nha, anh cũng có quà tặng cho em”.
Lúc mở chiếc hộp ra thì Hoàng Kỳ Long cảm thấy có một mùi thơm nhè nhẹ sau đó anh hơi hoa mắt anh nghĩ là ảo giác nên chẳng mấy để tâm, anh đưa tay vào túi quần lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ.
Hoàng Kỳ Long bất ngờ quỳ xuống trước mặt của Hạ Tiểu Vũ rồi mở chiếc hộp ra bên trong là một chiếc kim cương nhìn rất tinh tế: “Tiểu Vũ gả cho anh được không?”.
Hạ Tiểu Vũ khá bất ngờ xúc động vì hành động này của Hoàng Kỳ Long nhưng không thể lựa chọn anh được, cô rút ra một khẩu súng chĩa vào ngực trái của anh.
“Em làm vậy là sao hả Tiểu Vũ?” Hoàng Kỳ Long hết sức ngạc nhiên vì hành động này của Hạ Tiểu Vũ nên lên tiếng hỏi.
Hạ Tiểu Vũ cũng không giấu diếm nữa mà lật bài ngửa luôn: “Thật ra hôm nay nhiệm vụ của em chính là giết chết anh đó Kỳ Long à”.
Hoàng Kỳ Long nhíu mày: “Là Tống Minh uy hiếp em làm chuyện này đúng không hả? Đừng sợ gì hết bây giờ có anh ở đây rồi anh không để bất kỳ ức hiếp em đâu”.
“Muộn rồi Kỳ Long à, chắc là bây giờ Tống Minh đã giết chết ba của anh rồi”.
Hoàng Kỳ Long cả kinh trợn mặt lên: “Cái gì cơ? Sao hắn dám làm vậy chứ?”.
“Tống Minh tham vọng hơn anh tưởng hắn muốn cả Thiên Địa Quán và công ty dệt lụa Hoàng Long cơ”.
Hoàng Kỳ Long thất thần khi biết mình rơi vào bẫy của Tống Minh, anh ngẩng đầu lên hỏi Hạ Tiểu Vũ: “Vậy chuyện em hẹn anh gặp mặt chỉ là cái bẫy dụ anh đi khỏi Đông Đô để Tống Minh ra tay với ba anh đúng không hả?”.
Hạ Tiểu Vũ im lặng không nói thành tiếng mà lúc này Hoàng Kỳ Long càng cảm thấy hoa mắt buồn ngủ.
“Phải, tôi chính là bắt tay với Tống Minh để tiễn cha con các người đoàn tụ ở hoàng tuyền đó mà”.
Hoàng Kỳ Long nhíu mày: “Nhưng cha con anh từng cưu mang em mà”.
Hạ Tiểu Vũ liền môi cười lạnh vẻ mặt tràn ngập đau khổ: “Cưu mang tôi sao? Thật là nực cười mà ông ấy đem tôi về đánh đập hành hạ như một con chó, hôm nào mà tôi không hoàn thành nhiệm vụ được giao thì nằm mơ đi mới có cơm ăn”.
“Những lúc đó anh đều lén lút mang đồ ăn cho em còn gì”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.