Chương 86: Mở rộng tầm mắt
Hạ Tường Lam
21/09/2023
Hình ảnh Kỳ Liên Tuyết Vũ ngồi đọc lại thông tin trên tờ giấy tới nội dung phá thai thì đột nhiên mắt đỏ hoe lên, cô rút điện thoại ra chần chừ rồi bấm một dãy số gọi đi nhưng mãi không có hồi âm hiện lên trên màn hình.
Ánh mắt của Tôn Tử Hàn đỏ hoe lên nhớ lại ngày hôm đó, anh bận quá không có để ý đến điện thoại lúc tối về có thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Kỳ Liên Tuyết Vũ nhưng mà anh vẫn giận cô chuyện hãm hại Hạ Tiểu Vũ nên không thèm gọi lại.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhấn điện thoại gọi lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ mười…Kỳ Liên Tuyết Vũ nhìn chiếc điện thoại trên tay với ánh mắt tuyệt vọng.
Thời khắc này Tôn Tử Hàn cảm giác tim mình đau nhói như có ai bóp chặt lại khiến anh không thở nổi, lúc Kỳ Liên Tuyết Vũ cần anh nhất thì anh lại không hề xuất hiện bỏ cô một mình trong nỗi tuyệt vọng đau thương.
Tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ sờ lên bụng với ánh mắt dịu dàng nhưng đồng thời chứa đầy đau thương, cô vào soạn một nhắn [Tử Hàn em muốn giữ lại đứa bé…] nhưng lại do dự không dám gửi đi bởi vì cô sợ sẽ nhận lại câu trả lời khiến bản thân mình đau đớn tổn thương thêm, nước mắt rơi xuống trên gương mặt xanh xao, mệt mỏi và nhuốm đầy nỗi tuyệt vọng của cô.
Kỳ Liên Tuyết Vũ càng nghĩ lại mấy lời hứa hẹn mà Tôn Tử Hàn đã nói trước đây thì cảm thấy rất đau lòng trái tim như có ai bóp nghẹn lại, nước mắt liên tục rơi xuống nhiều hơn, nước mắt rơi xuống thấm ướt cả tờ phiếu khai thông tin và biên lai đóng tiền phẫu thuật trên tay cô.
Tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ để trên bụng sờ nhẹ rồi nghẹn ngào lẩm bẩm: “Xin lỗi nha thiên thần nhỏ bé trong bụng mẹ, mẹ thật sự không muốn bỏ con đâu nhưng mà mẹ vốn không có sự lựa chọn mong con tha thứ cho mẹ được không? Mẹ thật sự rất yêu con nhưng mà chúng ta quả thật không có duyên, mẹ cũng là lần đầu làm mẹ không biết nên nói như thế nào nữa. Ngày đầu tiên biết bản thân mình mang một sinh linh nhỏ bé mẹ đã vô cùng sợ hãi, sau đó là vui vẻ vì con đã đến bên đời mẹ, bây giờ là đau khổ là tội lỗi khi phải vứt bỏ con…mẹ xin lỗi…hu hu hu…cuộc đời của mẹ đã là một tấm bi kịch rồi mẹ thật không muốn con sau này cũng khổ như mẹ đâu”.
Dãy hàng lang dài vắng lặng tịch liêu một mình Kỳ Liên Tuyết Vũ ngồi ở đó khóc rất lâu trong tuyệt vọng, dáng người của cô nhỏ bé đến đáng thương, bóng tối dường như đang nuốt lấy cô vào lòng của nó.
Kỳ Liên Tuyết Vũ ngồi một mình ở đó khóc rất lâu, rất lâu đến nỗi cả hai mắt đều sưng đỏ hết lên, dáng vẻ của cô rất là cô đơn tội nghiệp khiến cho người khác thấy mà xót lòng.
Một lúc sau, Kỳ Liên Tuyết Vũ lấy điện thoại ra soạn tin nhắn người nhận là Tôn Tử Hàn nội dung là những câu viết lủng củng [Tử Hàn em có thai rồi…Tử Hàn em thất sự không muốn từ bỏ đứa bé này…Tử Hàn sao lại đối xử với em nhẫn tâm như thế…Tử Hàn anh đến đây có được không].
Kỳ Liên Tuyết Vũ đang chần chừ vừa muốn bấm vào nút gửi vừa lại do dự không biết nên làm thế nào thì có tiếng y tá gọi cô vào phòng phẫu thuật, một giọt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống từ khóe mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ, cô bấm tắt điện thoại rồi đứng dậy đi vào phòng phẫu thuật.
Cuối đoạn clip là hình ảnh giấy phẫu thuật nạo thai của Kỳ Liên Tuyết Vũ vào hai năm trước cùng một lời nhắn “Xây dựng hạnh phúc trên nỗi đau của người khác thì không bao giờ có được hạnh phúc đích thực đâu”.
Khách mời ở hội trường bắt đầu xì xầm với nhau: “Trời ơi người mặt mày đẹp đẽ mà sao độc ác như thế không biết”.
“Hại cả em gái của mình bị bắt giam cơ đấy, lúc trước đọc báo thấy tin tức Kỳ Liên Tuyết Vũ hại chị mình sảy thai tôi hận cô ta đến tận xương tủy nhưng hóa ra tất cả mọi người đều trách nhầm cô ấy rồi”.
Có người đứng dậy bỏ đi về và mắng mỏ: “Loại đàn bà đê tiện lẳng lơ, vậy mà làm ngôi sao điện ảnh nổi tiếng sao tôi khinh”.
Một vài người liền hưởng ứng: “Phải đó, phải đó vậy mà còn là ảnh hậu năm nay tôi đúng là mắt mù rồi mới bỏ phiếu cho cô ta”.
“Kỳ Liên gia cũng thật vô phúc đi, mất đi nhị tiểu thư bao nhiêu năm mới tìm lại được ai ngờ nhân cách lại giẻ rách như vậy”.
Có vài người rủ mắt: “Tôi thấy tội cho Kỳ Liên Tuyết Vũ năm đó người dân ở Đông Đô đều chửi mắng cô ấy nhưng thật ra cô ấy lại vô tội”.
Cũng có người tỏ vẻ chia buồn với mẹ của Tôn Tử Hàn: “Chị thật vô phúc sao thể cưới loại tiện nhân này cho con trai chứ”.
Nhiều người tán đồng: “Đúng đó lấy một cô con dâu nhân phẩm tệ hại như thế về nhà đúng là mất mặt Tôn gia mà”.
Tôn Chí và Ngô Dĩnh Phi giờ phút này đã thất vọng tràn trề, mặt mũi của Tôn còn biết để ở đâu nữa chứ, ngay từ đầu nếu hai người kiên quyết không đến tham dự hôn lễ này thì đã đỡ mất mặt biết bao.
Tôn Chí liền bước đến trước mắt của Tôn Tử Hàn rồi lên tiếng: “Đây chính là người mà con muốn cưới hay sao? Loại phụ nữ tâm cơ độc ác như thế làm bao nhiêu chuyện để chia rẽ con và Tuyết Vũ đúng là quá tàn nhẫn mà”.
Ngô Dĩnh Phi cũng lắc đầu: “Con đã tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của nó chưa, vì nó mà con mới mất đi đứa con của con và Tuyết Vũ đó, cái loại phụ nữ lăn loàng trắc nết, nhân cách giẻ rách này đừng hòng bước chân vào Tôn gia nửa bước”.
Kỳ Liên Thời Nhân và Mộ Dĩ Mai cũng mất mặt không kém khi mọi người cứ bàn tán xôn xao về nhân cách của Hạ Tiểu Vũ.
Lúc những đoạn clip này được phát lên trên màn hình lớn để mọi người cùng chứng kiến thì Hạ Tiểu Vũ đã run rẩy chân đứng không vững mặt mày xanh không còn một cắt máu, cô đưa mắt nhìn Tôn Tử Hàn chỉ thấy người anh toát lên sự lạnh lùng khó tả làm cho cả người cô cũng lạnh ngắt theo, đôi mắt của Tôn Tử Hàn đỏ ngầu toát lên sự giận dữ như là muốn giết người làm cho Hạ Tiểu Vũ càng thấy sợ hãi hơn.
“Anh…nghe em…giải thích…được không Tử Hàn?”.
Tôn Tử Hàn quát thật lớn tiếng: “Chuyện rành rành như vậy cô còn muốn giải thích gì nữa hả? Thì ra phía sau lưng tôi cô chính là con quỷ đội lốt người như vậy đó sao? Ngoài những chuyện này ra cô còn làm những gì để tổn thương Tuyết Vũ để lừa gạt tôi cô nói đi, hôm nay tôi xem như được mở rộng tầm mắt nhìn rõ con người cô”.
“Em…em…em…không có làm gì hết mà”.
Tôn Tử Hàn bấu chặt hai bả vai của Hạ Tiểu Vũ lắc mạnh: “Sao cô không nói đi, nói cho tôi biết đi chứ”.
Hạ Tiểu Vũ lắc đầu liên tục: “Em không có…là có người cố ý hãm hại em mà Tử Hàn”.
Tôn Tử Hàn nhìn thẳng vào mắt của Hạ Tiểu Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh hằn lên tia máu: “Thì ra buổi sáng hôm đó cô cố tình leo lên giường của tôi, nhân lúc tôi say không nhớ gì hết mà mạo nhận nói tôi lấy đi lần đầu tiên của cô, khiến tôi áy náy day dứt luôn muốn tìm cách bù đắp cho cô, là cô cố tình gây hiểu lầm giữa tôi và Tuyết Vũ là cô âm mưu hãm hại đổ tội oan cho Tuyết Vũ để tôi căm ghét cô ấy có đúng không hả?”.
Trước sự im lặng của Hạ Tiểu Vũ, Tôn Tử Hàn mất kiên nhẫn đẩy mạnh cô một cái ngã sống soài trên sàn, anh huơ tay vào những chiếc ly để rót rượu champagne trên bàn làm chúng rơi xuống đất vỡ nát thành từng mảnh.
Một Tôn Tử Hàn với khuôn mặt baby tuấn mĩ điềm đạm, thanh lịch như trở thành một người khác lần đầu tiên mọi người chứng kiến anh nổi điên lên với những lời nói khiếm nhã: “Mẹ kiếp sao cô có thể làm ra những chuyện tày trời như thế chứ, đúng là khốn nạn mà”.
Mộ Dĩ Mai thấy Hạ Tiểu Vũ ngã dười đất quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, lớp trang điểm vì nước mắt nhòe đi trông chẳng giống ai liền bước đến đỡ cô đứng dậy: “Tuyết Dao không sao có mẹ ở đây”.
Hạ Tiểu Vũ không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa đành vùi mặt vào ngực của Mộ Dĩ Mai mà khóc, cũng may hôm nay Tôn Tử Hàn đã cho chặn tất cả phóng viên ở bên ngoài lại chứ nếu không những hình ảnh này lọt ra ngoài chắc sự nghiệp diễn xuất của Hạ Tiểu Vũ cũng tiêu tan mà hai nhà Kỳ Liên là Tôn gia chắc cũng chẳng còn mặt mũi nhìn đời.
Ánh mắt của Tôn Tử Hàn đỏ hoe lên nhớ lại ngày hôm đó, anh bận quá không có để ý đến điện thoại lúc tối về có thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Kỳ Liên Tuyết Vũ nhưng mà anh vẫn giận cô chuyện hãm hại Hạ Tiểu Vũ nên không thèm gọi lại.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhấn điện thoại gọi lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ mười…Kỳ Liên Tuyết Vũ nhìn chiếc điện thoại trên tay với ánh mắt tuyệt vọng.
Thời khắc này Tôn Tử Hàn cảm giác tim mình đau nhói như có ai bóp chặt lại khiến anh không thở nổi, lúc Kỳ Liên Tuyết Vũ cần anh nhất thì anh lại không hề xuất hiện bỏ cô một mình trong nỗi tuyệt vọng đau thương.
Tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ sờ lên bụng với ánh mắt dịu dàng nhưng đồng thời chứa đầy đau thương, cô vào soạn một nhắn [Tử Hàn em muốn giữ lại đứa bé…] nhưng lại do dự không dám gửi đi bởi vì cô sợ sẽ nhận lại câu trả lời khiến bản thân mình đau đớn tổn thương thêm, nước mắt rơi xuống trên gương mặt xanh xao, mệt mỏi và nhuốm đầy nỗi tuyệt vọng của cô.
Kỳ Liên Tuyết Vũ càng nghĩ lại mấy lời hứa hẹn mà Tôn Tử Hàn đã nói trước đây thì cảm thấy rất đau lòng trái tim như có ai bóp nghẹn lại, nước mắt liên tục rơi xuống nhiều hơn, nước mắt rơi xuống thấm ướt cả tờ phiếu khai thông tin và biên lai đóng tiền phẫu thuật trên tay cô.
Tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ để trên bụng sờ nhẹ rồi nghẹn ngào lẩm bẩm: “Xin lỗi nha thiên thần nhỏ bé trong bụng mẹ, mẹ thật sự không muốn bỏ con đâu nhưng mà mẹ vốn không có sự lựa chọn mong con tha thứ cho mẹ được không? Mẹ thật sự rất yêu con nhưng mà chúng ta quả thật không có duyên, mẹ cũng là lần đầu làm mẹ không biết nên nói như thế nào nữa. Ngày đầu tiên biết bản thân mình mang một sinh linh nhỏ bé mẹ đã vô cùng sợ hãi, sau đó là vui vẻ vì con đã đến bên đời mẹ, bây giờ là đau khổ là tội lỗi khi phải vứt bỏ con…mẹ xin lỗi…hu hu hu…cuộc đời của mẹ đã là một tấm bi kịch rồi mẹ thật không muốn con sau này cũng khổ như mẹ đâu”.
Dãy hàng lang dài vắng lặng tịch liêu một mình Kỳ Liên Tuyết Vũ ngồi ở đó khóc rất lâu trong tuyệt vọng, dáng người của cô nhỏ bé đến đáng thương, bóng tối dường như đang nuốt lấy cô vào lòng của nó.
Kỳ Liên Tuyết Vũ ngồi một mình ở đó khóc rất lâu, rất lâu đến nỗi cả hai mắt đều sưng đỏ hết lên, dáng vẻ của cô rất là cô đơn tội nghiệp khiến cho người khác thấy mà xót lòng.
Một lúc sau, Kỳ Liên Tuyết Vũ lấy điện thoại ra soạn tin nhắn người nhận là Tôn Tử Hàn nội dung là những câu viết lủng củng [Tử Hàn em có thai rồi…Tử Hàn em thất sự không muốn từ bỏ đứa bé này…Tử Hàn sao lại đối xử với em nhẫn tâm như thế…Tử Hàn anh đến đây có được không].
Kỳ Liên Tuyết Vũ đang chần chừ vừa muốn bấm vào nút gửi vừa lại do dự không biết nên làm thế nào thì có tiếng y tá gọi cô vào phòng phẫu thuật, một giọt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống từ khóe mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ, cô bấm tắt điện thoại rồi đứng dậy đi vào phòng phẫu thuật.
Cuối đoạn clip là hình ảnh giấy phẫu thuật nạo thai của Kỳ Liên Tuyết Vũ vào hai năm trước cùng một lời nhắn “Xây dựng hạnh phúc trên nỗi đau của người khác thì không bao giờ có được hạnh phúc đích thực đâu”.
Khách mời ở hội trường bắt đầu xì xầm với nhau: “Trời ơi người mặt mày đẹp đẽ mà sao độc ác như thế không biết”.
“Hại cả em gái của mình bị bắt giam cơ đấy, lúc trước đọc báo thấy tin tức Kỳ Liên Tuyết Vũ hại chị mình sảy thai tôi hận cô ta đến tận xương tủy nhưng hóa ra tất cả mọi người đều trách nhầm cô ấy rồi”.
Có người đứng dậy bỏ đi về và mắng mỏ: “Loại đàn bà đê tiện lẳng lơ, vậy mà làm ngôi sao điện ảnh nổi tiếng sao tôi khinh”.
Một vài người liền hưởng ứng: “Phải đó, phải đó vậy mà còn là ảnh hậu năm nay tôi đúng là mắt mù rồi mới bỏ phiếu cho cô ta”.
“Kỳ Liên gia cũng thật vô phúc đi, mất đi nhị tiểu thư bao nhiêu năm mới tìm lại được ai ngờ nhân cách lại giẻ rách như vậy”.
Có vài người rủ mắt: “Tôi thấy tội cho Kỳ Liên Tuyết Vũ năm đó người dân ở Đông Đô đều chửi mắng cô ấy nhưng thật ra cô ấy lại vô tội”.
Cũng có người tỏ vẻ chia buồn với mẹ của Tôn Tử Hàn: “Chị thật vô phúc sao thể cưới loại tiện nhân này cho con trai chứ”.
Nhiều người tán đồng: “Đúng đó lấy một cô con dâu nhân phẩm tệ hại như thế về nhà đúng là mất mặt Tôn gia mà”.
Tôn Chí và Ngô Dĩnh Phi giờ phút này đã thất vọng tràn trề, mặt mũi của Tôn còn biết để ở đâu nữa chứ, ngay từ đầu nếu hai người kiên quyết không đến tham dự hôn lễ này thì đã đỡ mất mặt biết bao.
Tôn Chí liền bước đến trước mắt của Tôn Tử Hàn rồi lên tiếng: “Đây chính là người mà con muốn cưới hay sao? Loại phụ nữ tâm cơ độc ác như thế làm bao nhiêu chuyện để chia rẽ con và Tuyết Vũ đúng là quá tàn nhẫn mà”.
Ngô Dĩnh Phi cũng lắc đầu: “Con đã tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của nó chưa, vì nó mà con mới mất đi đứa con của con và Tuyết Vũ đó, cái loại phụ nữ lăn loàng trắc nết, nhân cách giẻ rách này đừng hòng bước chân vào Tôn gia nửa bước”.
Kỳ Liên Thời Nhân và Mộ Dĩ Mai cũng mất mặt không kém khi mọi người cứ bàn tán xôn xao về nhân cách của Hạ Tiểu Vũ.
Lúc những đoạn clip này được phát lên trên màn hình lớn để mọi người cùng chứng kiến thì Hạ Tiểu Vũ đã run rẩy chân đứng không vững mặt mày xanh không còn một cắt máu, cô đưa mắt nhìn Tôn Tử Hàn chỉ thấy người anh toát lên sự lạnh lùng khó tả làm cho cả người cô cũng lạnh ngắt theo, đôi mắt của Tôn Tử Hàn đỏ ngầu toát lên sự giận dữ như là muốn giết người làm cho Hạ Tiểu Vũ càng thấy sợ hãi hơn.
“Anh…nghe em…giải thích…được không Tử Hàn?”.
Tôn Tử Hàn quát thật lớn tiếng: “Chuyện rành rành như vậy cô còn muốn giải thích gì nữa hả? Thì ra phía sau lưng tôi cô chính là con quỷ đội lốt người như vậy đó sao? Ngoài những chuyện này ra cô còn làm những gì để tổn thương Tuyết Vũ để lừa gạt tôi cô nói đi, hôm nay tôi xem như được mở rộng tầm mắt nhìn rõ con người cô”.
“Em…em…em…không có làm gì hết mà”.
Tôn Tử Hàn bấu chặt hai bả vai của Hạ Tiểu Vũ lắc mạnh: “Sao cô không nói đi, nói cho tôi biết đi chứ”.
Hạ Tiểu Vũ lắc đầu liên tục: “Em không có…là có người cố ý hãm hại em mà Tử Hàn”.
Tôn Tử Hàn nhìn thẳng vào mắt của Hạ Tiểu Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh hằn lên tia máu: “Thì ra buổi sáng hôm đó cô cố tình leo lên giường của tôi, nhân lúc tôi say không nhớ gì hết mà mạo nhận nói tôi lấy đi lần đầu tiên của cô, khiến tôi áy náy day dứt luôn muốn tìm cách bù đắp cho cô, là cô cố tình gây hiểu lầm giữa tôi và Tuyết Vũ là cô âm mưu hãm hại đổ tội oan cho Tuyết Vũ để tôi căm ghét cô ấy có đúng không hả?”.
Trước sự im lặng của Hạ Tiểu Vũ, Tôn Tử Hàn mất kiên nhẫn đẩy mạnh cô một cái ngã sống soài trên sàn, anh huơ tay vào những chiếc ly để rót rượu champagne trên bàn làm chúng rơi xuống đất vỡ nát thành từng mảnh.
Một Tôn Tử Hàn với khuôn mặt baby tuấn mĩ điềm đạm, thanh lịch như trở thành một người khác lần đầu tiên mọi người chứng kiến anh nổi điên lên với những lời nói khiếm nhã: “Mẹ kiếp sao cô có thể làm ra những chuyện tày trời như thế chứ, đúng là khốn nạn mà”.
Mộ Dĩ Mai thấy Hạ Tiểu Vũ ngã dười đất quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, lớp trang điểm vì nước mắt nhòe đi trông chẳng giống ai liền bước đến đỡ cô đứng dậy: “Tuyết Dao không sao có mẹ ở đây”.
Hạ Tiểu Vũ không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa đành vùi mặt vào ngực của Mộ Dĩ Mai mà khóc, cũng may hôm nay Tôn Tử Hàn đã cho chặn tất cả phóng viên ở bên ngoài lại chứ nếu không những hình ảnh này lọt ra ngoài chắc sự nghiệp diễn xuất của Hạ Tiểu Vũ cũng tiêu tan mà hai nhà Kỳ Liên là Tôn gia chắc cũng chẳng còn mặt mũi nhìn đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.