Chương 5: Thành viên tổ 1
Hạ Tường Lam
21/09/2023
Triệu Ái Na của tổ 3 nghe thấy Tôn Tử Hàn nói vậy liền lên tiếng tranh giành người: "Thưa giáo sư em thấy nên để Tuyết Vũ vào tổ em sẽ hợp lý hơn ạ, tổ 1 toàn con trai để Tuyết Vũ vào tổ 1 thì không hợp lý đâu ạ".
Hoàng Kỳ Long của tổ 2 cũng tham gia vào cuộc chiến tranh giành thành viên mới: “Không được đâu nên để Tuyết Vũ vào nhóm của em mới đúng”.
Thương Thiên Vân của tổ 4 cũng đâu có bỏ qua liền lên tiếng: “Thưa giáo sư em nghĩ Tuyết Vũ thích hợp về tổ của em hơn đó xin thầy suy xét lại”.
Giáo sư Trịnh hỏi Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Em cảm thấy thích tổ nào hả Tuyết Vũ?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ đang bối rồi không biết nên quyết định sao thì thành viên của các tổ đều đua nhau dụ dỗ cô.
“Về tổ 2 mới đúng…”.
“Tuyết Vũ à tổ 3 mới là lựa chọn tốt nhất”.
“Chọn tổ 4 đi tiểu thiên tài”.
Tôn Tử Hàn đứng dậy lần nữa lên tiếng dành người: “Các bạn đồng học, tổ của các bạn đều đủ người rồi nên nhường lại cô bé này cho tổ 1, như vậy mỗi lần làm bài nhóm mới công bằng chứ, xưa nay tổ 1 luôn thiếu 1 người chịu thiệt thòi nhưng chúng tôi có dám than oán lời nào đâu, giáo sư Trịnh xin thầy suy xét công bằng”.
Giáo sư Trịnh thấy cả lớp sắp chiến tranh với nhau nên tốt nhất là làm theo lời Tôn Tử Hàn nói nên thầy đưa ra quyết định: “Tuyết Vũ sẽ là thành viên của tổ 1 như vậy thì sỉ số các tổ đều bằng nhau như vậy các em khỏi kêu là bất công nữa, bây giờ thầy đi họp các em lấy sách ra tự học nha”.
Các tổ khác ồ lên một tiếng đầy nuối tiếc, giáo sư Trịnh đi rồi mà Kỳ Liên Tuyết Vũ vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề có ý định di chuyển về tổ 1.
Tôn Tử Hàn thấy thái độ của cô như vậy liền cười đắc ý nói: “Nè cô bé mau về chỗ đi chứ em muốn đứng đó tới bao giờ hả?”.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Tôn Tử Hàn thì mặt Kỳ Liên Tuyết Vũ đen như đít nồi, cô quay mặt nhìn chỗ khác không thèm trả lời Tôn Tử Hàn luôn.
Triệu Ái Na liền cười phì lên: “Xem ra con bé vốn đâu có thích tổ của cậu đâu Tôn Tử Hàn à”.
Tôn Tử Hàn hất mặt lên đáp lại một cách ngông cuồng: “Không thích thì cũng đã là thành viên trong tổ của tôi rồi”.
Hoàng Kỳ Long thắc mắc liền hỏi: “Nè hôm nay cậu uống nhầm thuốc hả Tôn Tử Hàn mọi lần chính sự của lớp cậu đâu có thèm quan tâm sao hôm nay rãnh rỗii đi giành người với tụi này vậy?”.
Tôn Tử Hàn tỏ vẻ cao cao tại thượng đáp lại Hoàng Kỳ Long: “Mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng để tôi ra mặt thôi”.
Thương Thiên Vân liền bĩu môi: “Nè, người đâu mà nói chuyện kiêu ngạo thấy sợ luôn nhưng vấn đề là Tuyết Vũ hình như không có hứng thú làm thành viên trong tổ của cậu quản lý hay là chúng ta thương lượng lại đi”.
Tôn Tử Hàn đứng dậy đi tới chỗ của Kỳ Liên Tuyết Vũ đang đứng rồi nói: “Vị trí của tổ 1 ở bên này cơ mà, đi thôi”.
Tôn Tử Hàn đi trước nhưng Kỳ Liên Tuyết Vũ không có đi theo phía sau, cô đưa tay ra kéo tay áo của Tôn Tử Hàn lại rồi cố gắng kìm chế cảm xúc tức giận trong lòng mình lại mà hỏi bằng giọng điệu thành khẩn: “Không làm thành viên của tổ anh có được không?”.
Tôn Tử Hàn quay người lại nhíu mày hỏi: “Tại sao không muốn làm thành viên trong tổ của tôi?”.
“Tại…tại vì…tại vì…em…không thích anh…”.
Triệu Ái Na liền cười lớn lên: “Hahaha cậu diễn kịch đủ chưa vậy Tôn Tử Hàn nên để con bé về tổ của chị đây đi đừng ép buộc người ta nữa”.
Hàn Trì thở dài một cái thầm nghĩ “Mình hiểu tại sao cậu ấy làm như vậy rồi, lúc nhìn theo góc nghiêng thì gương mặt của cô bé Tuyết Vũ này rất giống với Hạ Tiểu Vũ cho nên cậu ấy mới tự lừa gạt chính mình đây mà”.
Tôn Tử Hàn lạnh giọng lên tiếng hỏi hỏi: “Tại sao lại không thích tôi?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ phùng mang trợn mắt đáp: “Ai bảo anh cướp đi…”.
Biết là không thể nói chuyện đáng xấu hổ bị cưỡng hôn đó trước mắt mọi người nên Kỳ Liên Tuyết Vũ kìm lại lửa giận: “Ai bảo anh cướp đi…cơ hội lựa chọn của em làm gì?”.
Tôn Tử Hàn tỏ vẻ uyên bác lên tiếng: “Tôi vẫn cảm thấy để em vào tổ 1 là một quyết định đúng đắn của giáo sư không lẽ em muốn cãi lời giáo sư nói sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ lắc đầu phủ nhận: “Không có nhưng em không muốn vào tổ của anh”.
Tôn Tử Hàn thật sự tức giận bắt lấy cổ tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ nắm thật chặt làm cho cô đau đớn nhăn mặt rồi kéo cô đi theo mình về chỗ ngồi.
Thương Thiên Vân thấy vậy liền lên tiếng: “Nè Tôn Tử Hàn cậu vừa vừa phải phải thôi cậu đang làm con bé đau đấy, có tin là tôi cho cậu nếm thử Thiên Vân cước không hả?”.
Tôn Tử Hàn nhìn Thương Thiên Vân bằng ánh mắt sắc lạnh rồi đáp: “Tôi biết tổ của cậu toàn là dân karate chuyên nghiệp nhưng đây là chuyện của tổ 1 không liên quan đến cậu đừng có xía vô”.
Hoàng Kỳ Long cũng lên tiếng bên vực Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Cái gì mà tổ 1 không được xía vô, Tuyết Vũ là em út của lớp chúng tôi cũng có quyền bảo vệ em ấy vậy”.
Triệu Ái Na cũng tham gia vào: “Tôi thấy Kỳ Long nói đúng nha, Tuyết Vũ bây giờ là em út của lớp rồi cậu bắt nạt con bé thì bọn này có quyền can thiệp đó”.
Hàn Trì thấy tình hình căng thẳng quá liền đứng ra làm đại sứ giảng hòa, anh đánh vào tay Tôn Tử Hàn một cái: “Cậu đó không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết à, mau buông tay ra đi cậu đang làm người ta đau đó”.
Tôn Tử Hàn trừng mắt nhìn Hàn Trì rồi nói: “Tôi là tổ trưởng hay cậu là tổ trưởng vậy hả? Im lặng mà học bài đi”.
Hàn Trì giơ tay lên nhá một cái: “Cái thằng này có tin là tôi đá cho cậu vài cái không hả? Hôm nay cậu ăn phải thuốc súng hay gì vậy hả?”.
Tôn Tử Hàn kéo Kỳ Liên Tuyết Vũ vào chỗ ngồi cạnh mình rồi mới buông tay ra: “Từ nay đây là chỗ ngồi của em, tôi là tổ trưởng nên tôi nói cái gì em phải nghe cái đó biết chưa?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ hất cằm lên phản đối: “Tổ trưởng chứ đâu phải ông nội người ta mà ra lệnh là bắt người ta làm theo chứ”.
Tôn Tử Hàn trợn mắt nhìn cô gắt giọng hỏi: “Nói cái gì đó?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ biết không nên gây hấn với Tôn Tử Hàn dù sao cô cũng là người mới tới lại nhỏ tuổi hơn anh, ma mới làm sao đấu lại ma cũ nên đành giả lả nhượng bộ: “Không có gì…em nói là biết rồi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ bức bối trong người suốt hai tiếng đồng hồ lúc chuông reo báo giờ giải lao cô liền đứng dậy bỏ đi, Tôn Tử Hàn cũng đứng dậy đi theo: “Nè em đi đâu đó?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ cau có quay người lại thở dài ngao ngán: “Hết giờ lên lớp rồi mà anh tổ trưởng bây giờ tôi đi đâu làm gì là chuyện của tôi không liên quan đến anh”.
“Nhưng tôi là tổ trưởng của em, tôi quan tâm thì có gì sai đâu chứ, em đi đâu phải nói tôi biết một tiếng chứ lỡ như không may lạc ở nơi nào đó trong trường rồi sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhe răng cười làm mặt xấu: “Đi Washington City muốn đi chung không?”.
Tôn Tử Hàn có chút ngượng liền khoác tay ý bảo cô đi một mình đi, Kỳ Liên Tuyết Vũ thở phào nhẹ nhõm cũng may anh ta làm vậy chứ nếu anh ta trả lời muốn đi cùng thì cô cũng chẳng biết làm sao.
Kỳ Liên Tuyết Vũ lên sân thượng của trường đứng được chừng 5 phút thì có một chiếc xe moto bằng mô hình đụng vào chân của cô, Kỳ Liên Tuyết Vũ quay người lại thì nhìn thấy Hàn Trì đang mỉm cười với mình, cô không thèm đáp trả mà quay mặt nhìn đi chỗ khác luôn.
Hàn Trì bước đến đứng bên cạnh của Kỳ Liên Tuyêt Vũ: “Chào em, tên của anh là Hàn Trì là tổ phó của tổ 1”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ bước ra xa Hàn Trì vài bước rồi cau có hỏi: “Tổ trưởng sai anh giám sát tôi hay sao vậy hả?”.
Hàn Trì cười cười nói: “Nhìn thái độ của em không được thân thiện với anh cho lắm nha, anh nhớ là chưa chọc giận em chuyện gì hết mà”.
“Anh là bạn của cái tên tổ trưởng khó ưa đó thì đương nhiên cũng khó ưa như anh ta rồi nồi nào úp vun nấy mà”.
Hàn Trì liền phì cười: “Em đừng quơ đũa cả nắm chứ anh quả thật là bạn thân của Tử Hàn nhưng tính tình của anh không có xấu như cậu ta đâu nha”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nghiên đầu nhìn Hàn Trì dò xét rồi nói: “Đã tìm tới đây rồi thì có chuyện gì nói luôn vấn đề chính đi”.
Hàn Trì tỏ vẻ thần thần bí bí rồi lên tiếng: “Thật ra anh biết lý do tại sao Tử Hàn lại đối xử với em như vậy đó, chuyện này em có hứng thú muốn biết không?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền quay qua nhìn Hàn Trì ánh sáng cô sáng rỡ lên bước đến đứng bên cạnh Hàn Trì: “Thật sao? Vậy anh nói thử xem tại sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy? Tôi nhớ là chưa từng gây thù chuốc oán gì với anh ta hết nhưng từ lần đầu tiên gặp nhau anh ta đã gây hấn với tôi rồi”.
“Vậy từ bây giờ chúng ta làm bạn được chứ?!”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu: “Uh được anh mau nói đi”.
Hàn Trì bắt đầu giải thích: “Thật ra lúc nhìn theo góc nghiêng gương mặt của em rất giống với Hạ Tiểu Vũ bạn gái cũ của Tử Hàn, có một thời gian bọn anh du học là sinh viên trao đổi ở Hà Lan thời gian đó cậu ấy quen hoa khôi của trường tên Hạ Tiểu Vũ, Tử Hàn rất nghiêm túc còn nghĩ sẽ cưới cô gái đó nhưng mà ai ngờ đột ngột cô ấy chia tay rồi biến mất làm cậu ấy bị tổn thương. Vì gương mặt của em có nét giống với Hạ Tiểu Vũ cho nên cậu ấy đang nghĩ em chính là Hạ Tiểu Vũ vì né tránh cậu ấy nên mới lấy tên là Kỳ Liên Tuyết Vũ đó”.
Trong phút chốc tam sinh của Kỳ Liên Tuyết Vũ muốn sụp đổ luôn, mặt cô méo mó kêu lên: “Woa, chuyện vô lý tới vậy mà anh ta cũng nghĩ ra được luôn đó hả đúng là hết thuốc chữa mà”.
“Thú thật lúc mới nhìn em anh cũng nghĩ em là Hạ Tiểu Vũ nhưng khi nhìn kỹ lại thì rất khác em xinh đẹp hơn cô ấy nhiều nhất là cặp mắt màu nâu hút hồn này trông giống như con lai còn Hạ Tiểu Vũ có một mắt đen to giống búp bê baby vậy đó, anh là người ngoài cuộc nhìn cái gì cũng khách quan hơn còn Tử Hàn, cậu ấy chìm trong đau khổ tuyệt vọng suốt mấy năm nay nên mới tự lừa dối chính mình”.
Hoàng Kỳ Long của tổ 2 cũng tham gia vào cuộc chiến tranh giành thành viên mới: “Không được đâu nên để Tuyết Vũ vào nhóm của em mới đúng”.
Thương Thiên Vân của tổ 4 cũng đâu có bỏ qua liền lên tiếng: “Thưa giáo sư em nghĩ Tuyết Vũ thích hợp về tổ của em hơn đó xin thầy suy xét lại”.
Giáo sư Trịnh hỏi Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Em cảm thấy thích tổ nào hả Tuyết Vũ?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ đang bối rồi không biết nên quyết định sao thì thành viên của các tổ đều đua nhau dụ dỗ cô.
“Về tổ 2 mới đúng…”.
“Tuyết Vũ à tổ 3 mới là lựa chọn tốt nhất”.
“Chọn tổ 4 đi tiểu thiên tài”.
Tôn Tử Hàn đứng dậy lần nữa lên tiếng dành người: “Các bạn đồng học, tổ của các bạn đều đủ người rồi nên nhường lại cô bé này cho tổ 1, như vậy mỗi lần làm bài nhóm mới công bằng chứ, xưa nay tổ 1 luôn thiếu 1 người chịu thiệt thòi nhưng chúng tôi có dám than oán lời nào đâu, giáo sư Trịnh xin thầy suy xét công bằng”.
Giáo sư Trịnh thấy cả lớp sắp chiến tranh với nhau nên tốt nhất là làm theo lời Tôn Tử Hàn nói nên thầy đưa ra quyết định: “Tuyết Vũ sẽ là thành viên của tổ 1 như vậy thì sỉ số các tổ đều bằng nhau như vậy các em khỏi kêu là bất công nữa, bây giờ thầy đi họp các em lấy sách ra tự học nha”.
Các tổ khác ồ lên một tiếng đầy nuối tiếc, giáo sư Trịnh đi rồi mà Kỳ Liên Tuyết Vũ vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề có ý định di chuyển về tổ 1.
Tôn Tử Hàn thấy thái độ của cô như vậy liền cười đắc ý nói: “Nè cô bé mau về chỗ đi chứ em muốn đứng đó tới bao giờ hả?”.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Tôn Tử Hàn thì mặt Kỳ Liên Tuyết Vũ đen như đít nồi, cô quay mặt nhìn chỗ khác không thèm trả lời Tôn Tử Hàn luôn.
Triệu Ái Na liền cười phì lên: “Xem ra con bé vốn đâu có thích tổ của cậu đâu Tôn Tử Hàn à”.
Tôn Tử Hàn hất mặt lên đáp lại một cách ngông cuồng: “Không thích thì cũng đã là thành viên trong tổ của tôi rồi”.
Hoàng Kỳ Long thắc mắc liền hỏi: “Nè hôm nay cậu uống nhầm thuốc hả Tôn Tử Hàn mọi lần chính sự của lớp cậu đâu có thèm quan tâm sao hôm nay rãnh rỗii đi giành người với tụi này vậy?”.
Tôn Tử Hàn tỏ vẻ cao cao tại thượng đáp lại Hoàng Kỳ Long: “Mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng để tôi ra mặt thôi”.
Thương Thiên Vân liền bĩu môi: “Nè, người đâu mà nói chuyện kiêu ngạo thấy sợ luôn nhưng vấn đề là Tuyết Vũ hình như không có hứng thú làm thành viên trong tổ của cậu quản lý hay là chúng ta thương lượng lại đi”.
Tôn Tử Hàn đứng dậy đi tới chỗ của Kỳ Liên Tuyết Vũ đang đứng rồi nói: “Vị trí của tổ 1 ở bên này cơ mà, đi thôi”.
Tôn Tử Hàn đi trước nhưng Kỳ Liên Tuyết Vũ không có đi theo phía sau, cô đưa tay ra kéo tay áo của Tôn Tử Hàn lại rồi cố gắng kìm chế cảm xúc tức giận trong lòng mình lại mà hỏi bằng giọng điệu thành khẩn: “Không làm thành viên của tổ anh có được không?”.
Tôn Tử Hàn quay người lại nhíu mày hỏi: “Tại sao không muốn làm thành viên trong tổ của tôi?”.
“Tại…tại vì…tại vì…em…không thích anh…”.
Triệu Ái Na liền cười lớn lên: “Hahaha cậu diễn kịch đủ chưa vậy Tôn Tử Hàn nên để con bé về tổ của chị đây đi đừng ép buộc người ta nữa”.
Hàn Trì thở dài một cái thầm nghĩ “Mình hiểu tại sao cậu ấy làm như vậy rồi, lúc nhìn theo góc nghiêng thì gương mặt của cô bé Tuyết Vũ này rất giống với Hạ Tiểu Vũ cho nên cậu ấy mới tự lừa gạt chính mình đây mà”.
Tôn Tử Hàn lạnh giọng lên tiếng hỏi hỏi: “Tại sao lại không thích tôi?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ phùng mang trợn mắt đáp: “Ai bảo anh cướp đi…”.
Biết là không thể nói chuyện đáng xấu hổ bị cưỡng hôn đó trước mắt mọi người nên Kỳ Liên Tuyết Vũ kìm lại lửa giận: “Ai bảo anh cướp đi…cơ hội lựa chọn của em làm gì?”.
Tôn Tử Hàn tỏ vẻ uyên bác lên tiếng: “Tôi vẫn cảm thấy để em vào tổ 1 là một quyết định đúng đắn của giáo sư không lẽ em muốn cãi lời giáo sư nói sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ lắc đầu phủ nhận: “Không có nhưng em không muốn vào tổ của anh”.
Tôn Tử Hàn thật sự tức giận bắt lấy cổ tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ nắm thật chặt làm cho cô đau đớn nhăn mặt rồi kéo cô đi theo mình về chỗ ngồi.
Thương Thiên Vân thấy vậy liền lên tiếng: “Nè Tôn Tử Hàn cậu vừa vừa phải phải thôi cậu đang làm con bé đau đấy, có tin là tôi cho cậu nếm thử Thiên Vân cước không hả?”.
Tôn Tử Hàn nhìn Thương Thiên Vân bằng ánh mắt sắc lạnh rồi đáp: “Tôi biết tổ của cậu toàn là dân karate chuyên nghiệp nhưng đây là chuyện của tổ 1 không liên quan đến cậu đừng có xía vô”.
Hoàng Kỳ Long cũng lên tiếng bên vực Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Cái gì mà tổ 1 không được xía vô, Tuyết Vũ là em út của lớp chúng tôi cũng có quyền bảo vệ em ấy vậy”.
Triệu Ái Na cũng tham gia vào: “Tôi thấy Kỳ Long nói đúng nha, Tuyết Vũ bây giờ là em út của lớp rồi cậu bắt nạt con bé thì bọn này có quyền can thiệp đó”.
Hàn Trì thấy tình hình căng thẳng quá liền đứng ra làm đại sứ giảng hòa, anh đánh vào tay Tôn Tử Hàn một cái: “Cậu đó không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết à, mau buông tay ra đi cậu đang làm người ta đau đó”.
Tôn Tử Hàn trừng mắt nhìn Hàn Trì rồi nói: “Tôi là tổ trưởng hay cậu là tổ trưởng vậy hả? Im lặng mà học bài đi”.
Hàn Trì giơ tay lên nhá một cái: “Cái thằng này có tin là tôi đá cho cậu vài cái không hả? Hôm nay cậu ăn phải thuốc súng hay gì vậy hả?”.
Tôn Tử Hàn kéo Kỳ Liên Tuyết Vũ vào chỗ ngồi cạnh mình rồi mới buông tay ra: “Từ nay đây là chỗ ngồi của em, tôi là tổ trưởng nên tôi nói cái gì em phải nghe cái đó biết chưa?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ hất cằm lên phản đối: “Tổ trưởng chứ đâu phải ông nội người ta mà ra lệnh là bắt người ta làm theo chứ”.
Tôn Tử Hàn trợn mắt nhìn cô gắt giọng hỏi: “Nói cái gì đó?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ biết không nên gây hấn với Tôn Tử Hàn dù sao cô cũng là người mới tới lại nhỏ tuổi hơn anh, ma mới làm sao đấu lại ma cũ nên đành giả lả nhượng bộ: “Không có gì…em nói là biết rồi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ bức bối trong người suốt hai tiếng đồng hồ lúc chuông reo báo giờ giải lao cô liền đứng dậy bỏ đi, Tôn Tử Hàn cũng đứng dậy đi theo: “Nè em đi đâu đó?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ cau có quay người lại thở dài ngao ngán: “Hết giờ lên lớp rồi mà anh tổ trưởng bây giờ tôi đi đâu làm gì là chuyện của tôi không liên quan đến anh”.
“Nhưng tôi là tổ trưởng của em, tôi quan tâm thì có gì sai đâu chứ, em đi đâu phải nói tôi biết một tiếng chứ lỡ như không may lạc ở nơi nào đó trong trường rồi sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhe răng cười làm mặt xấu: “Đi Washington City muốn đi chung không?”.
Tôn Tử Hàn có chút ngượng liền khoác tay ý bảo cô đi một mình đi, Kỳ Liên Tuyết Vũ thở phào nhẹ nhõm cũng may anh ta làm vậy chứ nếu anh ta trả lời muốn đi cùng thì cô cũng chẳng biết làm sao.
Kỳ Liên Tuyết Vũ lên sân thượng của trường đứng được chừng 5 phút thì có một chiếc xe moto bằng mô hình đụng vào chân của cô, Kỳ Liên Tuyết Vũ quay người lại thì nhìn thấy Hàn Trì đang mỉm cười với mình, cô không thèm đáp trả mà quay mặt nhìn đi chỗ khác luôn.
Hàn Trì bước đến đứng bên cạnh của Kỳ Liên Tuyêt Vũ: “Chào em, tên của anh là Hàn Trì là tổ phó của tổ 1”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ bước ra xa Hàn Trì vài bước rồi cau có hỏi: “Tổ trưởng sai anh giám sát tôi hay sao vậy hả?”.
Hàn Trì cười cười nói: “Nhìn thái độ của em không được thân thiện với anh cho lắm nha, anh nhớ là chưa chọc giận em chuyện gì hết mà”.
“Anh là bạn của cái tên tổ trưởng khó ưa đó thì đương nhiên cũng khó ưa như anh ta rồi nồi nào úp vun nấy mà”.
Hàn Trì liền phì cười: “Em đừng quơ đũa cả nắm chứ anh quả thật là bạn thân của Tử Hàn nhưng tính tình của anh không có xấu như cậu ta đâu nha”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nghiên đầu nhìn Hàn Trì dò xét rồi nói: “Đã tìm tới đây rồi thì có chuyện gì nói luôn vấn đề chính đi”.
Hàn Trì tỏ vẻ thần thần bí bí rồi lên tiếng: “Thật ra anh biết lý do tại sao Tử Hàn lại đối xử với em như vậy đó, chuyện này em có hứng thú muốn biết không?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền quay qua nhìn Hàn Trì ánh sáng cô sáng rỡ lên bước đến đứng bên cạnh Hàn Trì: “Thật sao? Vậy anh nói thử xem tại sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy? Tôi nhớ là chưa từng gây thù chuốc oán gì với anh ta hết nhưng từ lần đầu tiên gặp nhau anh ta đã gây hấn với tôi rồi”.
“Vậy từ bây giờ chúng ta làm bạn được chứ?!”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu: “Uh được anh mau nói đi”.
Hàn Trì bắt đầu giải thích: “Thật ra lúc nhìn theo góc nghiêng gương mặt của em rất giống với Hạ Tiểu Vũ bạn gái cũ của Tử Hàn, có một thời gian bọn anh du học là sinh viên trao đổi ở Hà Lan thời gian đó cậu ấy quen hoa khôi của trường tên Hạ Tiểu Vũ, Tử Hàn rất nghiêm túc còn nghĩ sẽ cưới cô gái đó nhưng mà ai ngờ đột ngột cô ấy chia tay rồi biến mất làm cậu ấy bị tổn thương. Vì gương mặt của em có nét giống với Hạ Tiểu Vũ cho nên cậu ấy đang nghĩ em chính là Hạ Tiểu Vũ vì né tránh cậu ấy nên mới lấy tên là Kỳ Liên Tuyết Vũ đó”.
Trong phút chốc tam sinh của Kỳ Liên Tuyết Vũ muốn sụp đổ luôn, mặt cô méo mó kêu lên: “Woa, chuyện vô lý tới vậy mà anh ta cũng nghĩ ra được luôn đó hả đúng là hết thuốc chữa mà”.
“Thú thật lúc mới nhìn em anh cũng nghĩ em là Hạ Tiểu Vũ nhưng khi nhìn kỹ lại thì rất khác em xinh đẹp hơn cô ấy nhiều nhất là cặp mắt màu nâu hút hồn này trông giống như con lai còn Hạ Tiểu Vũ có một mắt đen to giống búp bê baby vậy đó, anh là người ngoài cuộc nhìn cái gì cũng khách quan hơn còn Tử Hàn, cậu ấy chìm trong đau khổ tuyệt vọng suốt mấy năm nay nên mới tự lừa dối chính mình”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.