Vậy Mà Anh Lại Là Luyến Ái Não
Chương 4: Bà Cụ Nhà Họ Lạc
Dạ Điểu
02/03/2024
Đầu dây bên kia là một bà lão, giọng nói già dặn, nhưng rất thân thiện.
Đối phương không phải là người phiền toái như Đằng An Tường, giọng điệu của Cổ Kỳ nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Đúng vậy, bà là...?"
"Cháu không biết bà, nhưng Như Tâm thì biết đó. Trước kia, đứa bé ấy đã sống ở nhà họ Lạc của bà, có thể nói bà đã nhìn con bé lớn lên. Con bé gọi bà là dì Bảy, bây giờ bà đã già đến mức không nhận ra rồi."
Nhà họ Lạc...
Cổ Kỳ đang trầm ngâm thì tiếng đàn nhị bên tay đột nhiên im bặt
"Như Tâm đã gọi cho bà, nói rằng cháu đến thành phố Ô Thủy. Con bé nhờ người gửi đến nhà rất nhiều quà tặng quý giá, tù bà không nhận thì nhân viên giao hàng cũng nhất quyết không chịu trả về. Bây giờ bà không biết nên làm thế nào đối với đống quà tặng chất đầy sân này cho phải."
"Bà cứ nhận lấy đi, đó là tấm lòng của mẹ cháu"
"Cũng chỉ có thể như vậy, haiz, vừa chớp mắt đã 28 năm trôi qua, bà còn nhớ rõ con bé đó. Dáng vẻ tết hai bím tóc nhỏ, con bé là cô gái xinh đẹp nhất mà bà thấy, bây giờ ngay cả con gái của nó cũng trưởng thành, thời gian trôi qua thật nhanh."
Cổ Kỳ không biết phải tiếp lời thế nào, từ trước đến nay cô chưa bao giờ là người giỏi ăn nói.
"Nếu cháu đã tới thành phố Ô Thủy , cứ ở nhà họ Lạc của bà. Bây giờ cháu đang ở đâu, cháu gái? Bà nội nhờ đứa cháu trai đến đón cháu, chúng ta cùng ngồi ăn bữa cơm tối, đến lúc đó kể cho bà nghe tình hình mấy năm nay của mẹ cháu."
Cổ Kỳ hơi ngạc nhiên
Thái độ của nhà họ Lạc khác xa với những gì cô tưởng tượng.
Nếu nói năm đó Lạc Chiêu Niên gửi gắm tấm chân tình sai chỗ, một lòng say mê bà. Sau khi ông ồn ào chia tay với Cổ Như Tâm thì hai người đường ai đấy đi, người nhà họ Lạc không ít thì nhiều sẽ chú ý, nhưng nhìn vào thái độ của bà cụ, có vẻ như vẫn còn thật lòng nhớ đến Cổ Như Tâm?
Cổ Kỳ suy đoán, chỉ có hai khả năng.
Một là nhà họ Lạc tâm địa thiện lương không muốn so đo.
Hai là mối quan hệ của Cổ Như Tâm và Lạc Chiếu Niên không công khai, hai người bị mật hẹn hò, người lớn nhà họ Lạc không hề biết việc này.
Nếu là cái thứ hai, rốt cuộc là ai không muốn công khai quan hệ yêu đương? Năm đó Lạc Chiếu Niên yêu Cổ Như Tâm sâu đậm, ông không thể không muốn, cho nên đáp án rõ ràng là Cổ Như Tâm.
Nếu thật là như vậy... người đó thực sự hèn mọn đến cực điểm rồi.
"Cháu gái, cháu có nghe không?"
"Dạ."
Cổ Kỳ hoàn hồn.
"Cháu đến thành phố Ô Thủy thì cứ ở nhà họ Lạc của bà. Trong nhà còn phòng, bà nội sẽ cho cháu trai đến đón cháu. Khoảng thời gian này, cháu thấy món ăn ở đây có hợp khẩu vị không?" Bà cụ kiên nhẫn hỏi.
Cổ Kỳ do dự một lúc rồi nói: "Vâng ạ."
Sở dĩ cô đồng ý, vì tạm thời cô không có nơi nào để ở, thứ hai là cô muốn nhìn xem rốt cuộc người đàn ông Lạc Chiêu Niên là người thế nào, mà làm cho Cổ Như Tâm nhớ mãi không quên tới tận bây giờ.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy.” Bà cụ cười rất thân thiết: "Cháu nói cho bà biết vị trí cụ thể để bà nhờ tiểu Thiên đến đón."
Cổ Kỳ hỏi người lái thuyền vị trí chính xác, rồi thuật lại với bà cụ. Bà cụ đáp lời, hai người hàn huyên vài câu thì cúp máy.
Cúp điện thoại, Cổ Kỳ nhìn nước sông Ô Thủy mênh mông gợn sóng, mạch suy nghĩ đi vào cõi thần tiên.
Hai mươi tám năm trôi qua, Lạc Chiêu Niên cũng đã là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, có lẽ là tóc còn vài sợi, bụng bia, ngủ ngáy, người trung niên mập mạp.
Không thấy còn tốt, nếu thấy thì giấc mộng xưa của Cổ Như Tâm như tan thành mây khói.
Thuyền đến bờ thì dừng, Cổ Kỳ cầm hành lý xuống thuyền, cô đứng ở đầu cầu Phong Vũ, an tĩnh chờ người nhà họ Lạc tới đón.
Cầu Phong Vũ rất ngắn, tổng chiều dài chưa đến mười mét, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấy đoạn cuối.
Trên cầu người đến người đi, dưới cầu tàu thuyền hối hả, những tòa nhà cổ kính hai bên bờ sông nối tiếp nhau, tạo thành bức tranh thủy mặc Giang Nam mỹ lệ.
Đối phương không phải là người phiền toái như Đằng An Tường, giọng điệu của Cổ Kỳ nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Đúng vậy, bà là...?"
"Cháu không biết bà, nhưng Như Tâm thì biết đó. Trước kia, đứa bé ấy đã sống ở nhà họ Lạc của bà, có thể nói bà đã nhìn con bé lớn lên. Con bé gọi bà là dì Bảy, bây giờ bà đã già đến mức không nhận ra rồi."
Nhà họ Lạc...
Cổ Kỳ đang trầm ngâm thì tiếng đàn nhị bên tay đột nhiên im bặt
"Như Tâm đã gọi cho bà, nói rằng cháu đến thành phố Ô Thủy. Con bé nhờ người gửi đến nhà rất nhiều quà tặng quý giá, tù bà không nhận thì nhân viên giao hàng cũng nhất quyết không chịu trả về. Bây giờ bà không biết nên làm thế nào đối với đống quà tặng chất đầy sân này cho phải."
"Bà cứ nhận lấy đi, đó là tấm lòng của mẹ cháu"
"Cũng chỉ có thể như vậy, haiz, vừa chớp mắt đã 28 năm trôi qua, bà còn nhớ rõ con bé đó. Dáng vẻ tết hai bím tóc nhỏ, con bé là cô gái xinh đẹp nhất mà bà thấy, bây giờ ngay cả con gái của nó cũng trưởng thành, thời gian trôi qua thật nhanh."
Cổ Kỳ không biết phải tiếp lời thế nào, từ trước đến nay cô chưa bao giờ là người giỏi ăn nói.
"Nếu cháu đã tới thành phố Ô Thủy , cứ ở nhà họ Lạc của bà. Bây giờ cháu đang ở đâu, cháu gái? Bà nội nhờ đứa cháu trai đến đón cháu, chúng ta cùng ngồi ăn bữa cơm tối, đến lúc đó kể cho bà nghe tình hình mấy năm nay của mẹ cháu."
Cổ Kỳ hơi ngạc nhiên
Thái độ của nhà họ Lạc khác xa với những gì cô tưởng tượng.
Nếu nói năm đó Lạc Chiêu Niên gửi gắm tấm chân tình sai chỗ, một lòng say mê bà. Sau khi ông ồn ào chia tay với Cổ Như Tâm thì hai người đường ai đấy đi, người nhà họ Lạc không ít thì nhiều sẽ chú ý, nhưng nhìn vào thái độ của bà cụ, có vẻ như vẫn còn thật lòng nhớ đến Cổ Như Tâm?
Cổ Kỳ suy đoán, chỉ có hai khả năng.
Một là nhà họ Lạc tâm địa thiện lương không muốn so đo.
Hai là mối quan hệ của Cổ Như Tâm và Lạc Chiếu Niên không công khai, hai người bị mật hẹn hò, người lớn nhà họ Lạc không hề biết việc này.
Nếu là cái thứ hai, rốt cuộc là ai không muốn công khai quan hệ yêu đương? Năm đó Lạc Chiếu Niên yêu Cổ Như Tâm sâu đậm, ông không thể không muốn, cho nên đáp án rõ ràng là Cổ Như Tâm.
Nếu thật là như vậy... người đó thực sự hèn mọn đến cực điểm rồi.
"Cháu gái, cháu có nghe không?"
"Dạ."
Cổ Kỳ hoàn hồn.
"Cháu đến thành phố Ô Thủy thì cứ ở nhà họ Lạc của bà. Trong nhà còn phòng, bà nội sẽ cho cháu trai đến đón cháu. Khoảng thời gian này, cháu thấy món ăn ở đây có hợp khẩu vị không?" Bà cụ kiên nhẫn hỏi.
Cổ Kỳ do dự một lúc rồi nói: "Vâng ạ."
Sở dĩ cô đồng ý, vì tạm thời cô không có nơi nào để ở, thứ hai là cô muốn nhìn xem rốt cuộc người đàn ông Lạc Chiêu Niên là người thế nào, mà làm cho Cổ Như Tâm nhớ mãi không quên tới tận bây giờ.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy.” Bà cụ cười rất thân thiết: "Cháu nói cho bà biết vị trí cụ thể để bà nhờ tiểu Thiên đến đón."
Cổ Kỳ hỏi người lái thuyền vị trí chính xác, rồi thuật lại với bà cụ. Bà cụ đáp lời, hai người hàn huyên vài câu thì cúp máy.
Cúp điện thoại, Cổ Kỳ nhìn nước sông Ô Thủy mênh mông gợn sóng, mạch suy nghĩ đi vào cõi thần tiên.
Hai mươi tám năm trôi qua, Lạc Chiêu Niên cũng đã là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, có lẽ là tóc còn vài sợi, bụng bia, ngủ ngáy, người trung niên mập mạp.
Không thấy còn tốt, nếu thấy thì giấc mộng xưa của Cổ Như Tâm như tan thành mây khói.
Thuyền đến bờ thì dừng, Cổ Kỳ cầm hành lý xuống thuyền, cô đứng ở đầu cầu Phong Vũ, an tĩnh chờ người nhà họ Lạc tới đón.
Cầu Phong Vũ rất ngắn, tổng chiều dài chưa đến mười mét, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấy đoạn cuối.
Trên cầu người đến người đi, dưới cầu tàu thuyền hối hả, những tòa nhà cổ kính hai bên bờ sông nối tiếp nhau, tạo thành bức tranh thủy mặc Giang Nam mỹ lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.