Vậy Mà Anh Lại Là Luyến Ái Não
Chương 15: Mùi Dễ Chịu
Dạ Điểu
06/03/2024
Buổi tối, Lạc Thiên Dịch đang ở trong phòng giải bài tập, trên bàn là một tờ đề bài tập môn toán cũng không có quá nhiều câu hỏi nhưng mà anh đã viết rất lâu, anh không thể nào tập trung được.
Một lúc lâu sau, anh đặt bút trên tay xuống, ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Suy nghĩ gì đó, anh lại cầm điện thoại di động trên bàn, ngẩng đầu lên mở WeChat, chủ động liên lạc với Tiêu Soái.
Lạc Thiên Dịch: Cậu về nhà chưa? Để tớ chép lại tờ đề thi tiếng Anh.
Trên thực tế, anh chỉ muốn biết Tiêu Soái cùng chị gái kia đang làm gì.
Đợi một lúc, đầu bên kia mới trả lời.
Tiêu Soái: "ảnh chụp" "ảnh chụp”
Tiêu Soái: Tớ đang ở cùng chị ấy, chúng tớ đang tắm suối nước nóng ở sơn trang Bạch Hạc, đây là lần đầu tiên tớ đến đây, giá cả ở đây rất cao nhưng chị ấy vẫn sẵn sàng chi tiền.
Trong hai bức ảnh mà Tiêu Soái gửi, một bức ảnh là bữa tối thịnh soạn theo phong cách phương Tây, ánh nến lung linh, hoa tươi xinh đẹp, bầu không khí lãng mạn và ấm áp, bức ảnh còn lại là chụp lén cô gái đang mặc áo choàng tắm, khuôn mặt hơi mờ nhưng mơ hồ vẫn thấy được đường nét xinh đẹp của cô.
Lạc Thiên Dịch phóng to ảnh của Cổ Kỳ.
Trong ảnh Cổ Kỳ mặc áo choàng tắm màu trắng, trên tay cầm đồ uống, tư thế cầm ly rượu rất thuần thục và điêu luyện, vô cùng tự nhiên tựa như hai ngón tay mảnh khảnh của cô đang cầm điếu thuốc.
Anh nhìn rất lâu, chú ý tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ, anh nhìn gần năm phút dần dần sinh ra ảo giác, ánh mắt và đôi môi của cô dường như biết nói, không ngừng thu hút sự chú ý của anh, phảng phất như có sợi dây vô hình buộc chặt anh lại.
Lạc Thiên Dịch: Chị ấy có chăm sóc cậu tốt không?
Tin nhắn vừa gửi đi, Lạc Thiên Dịch phát hiện ra mình có hơi chua ngoa, trước kia anh không phải là người dễ ghen.
Tiêu Soái: Chăm sóc? Quên đi, chị ấy rất tốt ngoại trừ việc ít nói ra còn lại những thứ khác đều tốt, còn nói ngày mai dẫn tớ đi xem concert, ha ha ha ha.
Tiêu Soái: Hôm nay tớ về nhà muộn, không thể làm bài tập về nhà, ngày mai tớ sẽ mượn bài tập của Đại Lưu để chép.
Lạc Thiên Dịch không trả lời, ném điện thoại di động lên bàn, ngẩn người một lúc, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Lạc Thiên Dịch mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng bước ra, Lạc Thiên Dịch cởi bỏ bộ đồng phục học sinh trên người làm anh trông chững chạc hơn, anh đứng trước bàn học dùng khăn lau tóc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đêm đen bên ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, cửa sắt ngoài sân mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào, Lạc Thiên Dịch đang cầm máy sấy tóc thì dừng lại.
Là chị gái, cô về rồi.
Khoảng sân trước nhà họ Lạc rất đẹp, vào ban đêm dải đèn vàng ấm áp chiếu sáng xung quanh vô cùng rực rỡ, bóng dáng Cổ Kỳ được bao bọc trong ánh sáng vàng ấm áp không còn hơi thở lạnh lẽo như trước kia.
Cổ Kỳ đi vào sảnh chính của nhà họ Lạc, sảnh chính vắng vẻ không có một ai, chỉ có nữ giúp việc đang lau sàn dưới cầu thang. cũng không biết người nhà họ Lạc đã đi đâu hết.
"Dì Giang, sao không có ai ở nhà hết vậy?" Cổ Kỳ hỏi.
Dì Giang đang lau dọn nhìn lên, nói: "Cô Cổ, cô về rồi à?
Bà cụ Lạc và những người khác được mời tham gia tiệc tối, đến giờ vẫn chưa về, chỉ có tiểu Thiên ở nhà.”
Cổ Kỳ gật đầu: "Vâng.”
"Cô Cổ, cô ăn tối chưa?”
"Cháu ăn rồi.”
"Vâng, bà cụ Lạc nói với tôi buổi tối cô không về nên tôi cũng không nấu cơm.”
"Ừ.”
Sau khi chào hỏi vài câu với người giúp việc, Cổ Kỳ định quay người đi về phòng thì bất ngờ thấy con trai nhà họ Lạc mặc đồ ngủ từ trên lầu bước xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Mặc dù Lạc Thiên Dịch có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng Cổ Kỳ vẫn không thể nào nhớ được diện mạo của anh, mỗi lần nhìn thấy anh đều có cảm giác bất ngờ và mới mẻ.
"Chị, chị về rồi à.”
Anh giữ tay vịn cầu thang đi xuống, đôi mắt màu nâu sáng ngời, trong suốt, khuôn mặt đẹp trai sạch sẽ và sang trọng.
Trong lúc Cổ Kỳ đang im lặng thì chàng trai đã đứng trước mặt cô, dáng người cao lớn hơi gầy, nhìn rất mạnh mẽ, duy chỉ có lớp collagen trên mặt làm giảm một chút khí chất của anh.
"Ừ." Cổ Kỳ đáp.
Lạc Thiên Dịch nhíu mày cười nhẹ: "Hôm nay chị có vui không?”
Cổ Kỳ: "Cũng được.”
Cô nhìn chàng trai trước mặt, cảm thấy anh cười rất đẹp, tạo cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân, vô cùng thoải mái.
Anh đang chủ động làm hòa với cô sao? Nếu vậy, Cổ Kỳ sẵn sàng dang rộng vòng tay.
"Hôm đó tôi đã xin lỗi, cậu vẫn còn giận sao?" Cổ Kỳ bình tĩnh nói.
Chàng trai nhìn thẳng vào mặt cô, lắc đầu.
"Không tức giận, chỉ là tôi thích Cổ Kỳ và tiểu thuyết trinh thám hồi hộp của chị ấy, sau này chị chỉ cần nói tốt tôi trước mặt chị ấy là được.”
Cổ Kỳ mỉm cười, cô mím môi, không hề có một chút áy náy nào.
"Có thể." Cổ Kỳ đáp.
Dứt lời liền im lặng.
Không biết nên nói cái gì, Cổ Kỳ đang định tìm cớ trở về phòng, Lạc Thiên Dịch chậm rãi hỏi: "Có phải chị rất thích Tiêu Soái không? Cậu ấy biết nói chuyện, ăn nói ngọt ngào, không giống như tôi, có thể rất ngốc.”
Nghĩ đến lời nói của Tiêu Soái, Cổ Kỳ gật đầu: "Ừ, quả thực cậu ấy rất hoạt bát và dễ thương.”
Khi giọng nói vừa kết thúc, cô dường như cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống một chút, đây có phải là ảo giác không?
Đột nhiên, Lạc Thiên Dịch im lặng, chỉ im lặng nhìn Cổ Kỳ, cô có chút không được tự nhiên, dù sao cô cũng không giỏi giao tiếp với người khác.
"Nếu không còn việc gì nữa, tôi về phòng trước, hôm nay rất mệt.”
Cổ Kỳ lấy tay bóp sau gáy, chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ Lạc Thiên Dịch đột nhiên kéo cánh tay cô lại.
"Chị, chờ một chút.”
"Có chuyện gì vậy?" Cổ Kỳ khó hiểu.
Lạc Thiên Dịch cúi đầu đến gần, khuôn mặt tuấn tú tựa sát vào vai Cổ Kỳ.
"Hình như sau gáy chị có thứ gì." Anh nhìn gáy cô, nghiêm túc nói: "Đừng nhúc nhích, tôi sẽ lấy ra giúp chị.”
Cổ Kỳ cứng đờ cổ không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, còn sợ là sâu bọ hay thứ gì khác.
Tuy nhiên, cô chờ hơn mười giây cũng không thấy anh lấy ra con sâu nào, cô cảm thấy anh đang dùng mũi ngửi nhẹ cổ cô, hết sức cẩn thận và tập trung, giống như một con chó nghiệp vụ đang đánh hơi ma túy, hàng cấm.
Hơi thở của anh phả vào da cô vừa ngứa, vừa ấm.
"... Sao vậy?" Cổ Kỳ lui về sau.
Lạc Thiên Dịch đứng thẳng dậy nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa, môi mím chặt, sắc mặt bối rối.
"Sâu đi rồi." Anh cụp mắt xuống, tay trái túm chặt góc áo: "Chị dùng nước hoa gì vậy?”
Cổ Kỳ cúi đầu ngửi ngửi mình, nhưng cũng không ngửi được mùi gì.
Cô hiếm khi sử dụng nước hoa, không phải vì không thích chỉ là lười, trong chuyến đi đến thành phố Ô Thủy lần này, cô không mang theo một lọ nước hoa nào, cho dù trong tủ đồ của cô có đến hàng trăm lọ nước hoa, hầu hết đều là những loại cổ xưa, chúng vô cùng quý giá và đắt tiền.
"Tôi không dùng nước hoa, có mùi trên người tôi à?" Cổ Kỳ tò mò.
Lạc Thiên Dịch gật đầu, ánh mắt sâu thẳm.
"Mùi gì?”
"Không thể nói rõ.”
"Mùi dễ chịu?”
Anh gật đầu, đôi mắt sáng quắc, như có một ngọn lửa được thắp lên.
Cổ Kỳ cười.
Dễ ngửi là tốt rồi, không ai thích mình có mùi hôi.
"Nếu không sao, tôi về phòng đây.”
Nói xong, Cổ Kỳ đi về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Một lúc lâu sau, anh đặt bút trên tay xuống, ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Suy nghĩ gì đó, anh lại cầm điện thoại di động trên bàn, ngẩng đầu lên mở WeChat, chủ động liên lạc với Tiêu Soái.
Lạc Thiên Dịch: Cậu về nhà chưa? Để tớ chép lại tờ đề thi tiếng Anh.
Trên thực tế, anh chỉ muốn biết Tiêu Soái cùng chị gái kia đang làm gì.
Đợi một lúc, đầu bên kia mới trả lời.
Tiêu Soái: "ảnh chụp" "ảnh chụp”
Tiêu Soái: Tớ đang ở cùng chị ấy, chúng tớ đang tắm suối nước nóng ở sơn trang Bạch Hạc, đây là lần đầu tiên tớ đến đây, giá cả ở đây rất cao nhưng chị ấy vẫn sẵn sàng chi tiền.
Trong hai bức ảnh mà Tiêu Soái gửi, một bức ảnh là bữa tối thịnh soạn theo phong cách phương Tây, ánh nến lung linh, hoa tươi xinh đẹp, bầu không khí lãng mạn và ấm áp, bức ảnh còn lại là chụp lén cô gái đang mặc áo choàng tắm, khuôn mặt hơi mờ nhưng mơ hồ vẫn thấy được đường nét xinh đẹp của cô.
Lạc Thiên Dịch phóng to ảnh của Cổ Kỳ.
Trong ảnh Cổ Kỳ mặc áo choàng tắm màu trắng, trên tay cầm đồ uống, tư thế cầm ly rượu rất thuần thục và điêu luyện, vô cùng tự nhiên tựa như hai ngón tay mảnh khảnh của cô đang cầm điếu thuốc.
Anh nhìn rất lâu, chú ý tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ, anh nhìn gần năm phút dần dần sinh ra ảo giác, ánh mắt và đôi môi của cô dường như biết nói, không ngừng thu hút sự chú ý của anh, phảng phất như có sợi dây vô hình buộc chặt anh lại.
Lạc Thiên Dịch: Chị ấy có chăm sóc cậu tốt không?
Tin nhắn vừa gửi đi, Lạc Thiên Dịch phát hiện ra mình có hơi chua ngoa, trước kia anh không phải là người dễ ghen.
Tiêu Soái: Chăm sóc? Quên đi, chị ấy rất tốt ngoại trừ việc ít nói ra còn lại những thứ khác đều tốt, còn nói ngày mai dẫn tớ đi xem concert, ha ha ha ha.
Tiêu Soái: Hôm nay tớ về nhà muộn, không thể làm bài tập về nhà, ngày mai tớ sẽ mượn bài tập của Đại Lưu để chép.
Lạc Thiên Dịch không trả lời, ném điện thoại di động lên bàn, ngẩn người một lúc, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Lạc Thiên Dịch mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng bước ra, Lạc Thiên Dịch cởi bỏ bộ đồng phục học sinh trên người làm anh trông chững chạc hơn, anh đứng trước bàn học dùng khăn lau tóc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đêm đen bên ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, cửa sắt ngoài sân mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào, Lạc Thiên Dịch đang cầm máy sấy tóc thì dừng lại.
Là chị gái, cô về rồi.
Khoảng sân trước nhà họ Lạc rất đẹp, vào ban đêm dải đèn vàng ấm áp chiếu sáng xung quanh vô cùng rực rỡ, bóng dáng Cổ Kỳ được bao bọc trong ánh sáng vàng ấm áp không còn hơi thở lạnh lẽo như trước kia.
Cổ Kỳ đi vào sảnh chính của nhà họ Lạc, sảnh chính vắng vẻ không có một ai, chỉ có nữ giúp việc đang lau sàn dưới cầu thang. cũng không biết người nhà họ Lạc đã đi đâu hết.
"Dì Giang, sao không có ai ở nhà hết vậy?" Cổ Kỳ hỏi.
Dì Giang đang lau dọn nhìn lên, nói: "Cô Cổ, cô về rồi à?
Bà cụ Lạc và những người khác được mời tham gia tiệc tối, đến giờ vẫn chưa về, chỉ có tiểu Thiên ở nhà.”
Cổ Kỳ gật đầu: "Vâng.”
"Cô Cổ, cô ăn tối chưa?”
"Cháu ăn rồi.”
"Vâng, bà cụ Lạc nói với tôi buổi tối cô không về nên tôi cũng không nấu cơm.”
"Ừ.”
Sau khi chào hỏi vài câu với người giúp việc, Cổ Kỳ định quay người đi về phòng thì bất ngờ thấy con trai nhà họ Lạc mặc đồ ngủ từ trên lầu bước xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Mặc dù Lạc Thiên Dịch có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng Cổ Kỳ vẫn không thể nào nhớ được diện mạo của anh, mỗi lần nhìn thấy anh đều có cảm giác bất ngờ và mới mẻ.
"Chị, chị về rồi à.”
Anh giữ tay vịn cầu thang đi xuống, đôi mắt màu nâu sáng ngời, trong suốt, khuôn mặt đẹp trai sạch sẽ và sang trọng.
Trong lúc Cổ Kỳ đang im lặng thì chàng trai đã đứng trước mặt cô, dáng người cao lớn hơi gầy, nhìn rất mạnh mẽ, duy chỉ có lớp collagen trên mặt làm giảm một chút khí chất của anh.
"Ừ." Cổ Kỳ đáp.
Lạc Thiên Dịch nhíu mày cười nhẹ: "Hôm nay chị có vui không?”
Cổ Kỳ: "Cũng được.”
Cô nhìn chàng trai trước mặt, cảm thấy anh cười rất đẹp, tạo cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân, vô cùng thoải mái.
Anh đang chủ động làm hòa với cô sao? Nếu vậy, Cổ Kỳ sẵn sàng dang rộng vòng tay.
"Hôm đó tôi đã xin lỗi, cậu vẫn còn giận sao?" Cổ Kỳ bình tĩnh nói.
Chàng trai nhìn thẳng vào mặt cô, lắc đầu.
"Không tức giận, chỉ là tôi thích Cổ Kỳ và tiểu thuyết trinh thám hồi hộp của chị ấy, sau này chị chỉ cần nói tốt tôi trước mặt chị ấy là được.”
Cổ Kỳ mỉm cười, cô mím môi, không hề có một chút áy náy nào.
"Có thể." Cổ Kỳ đáp.
Dứt lời liền im lặng.
Không biết nên nói cái gì, Cổ Kỳ đang định tìm cớ trở về phòng, Lạc Thiên Dịch chậm rãi hỏi: "Có phải chị rất thích Tiêu Soái không? Cậu ấy biết nói chuyện, ăn nói ngọt ngào, không giống như tôi, có thể rất ngốc.”
Nghĩ đến lời nói của Tiêu Soái, Cổ Kỳ gật đầu: "Ừ, quả thực cậu ấy rất hoạt bát và dễ thương.”
Khi giọng nói vừa kết thúc, cô dường như cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống một chút, đây có phải là ảo giác không?
Đột nhiên, Lạc Thiên Dịch im lặng, chỉ im lặng nhìn Cổ Kỳ, cô có chút không được tự nhiên, dù sao cô cũng không giỏi giao tiếp với người khác.
"Nếu không còn việc gì nữa, tôi về phòng trước, hôm nay rất mệt.”
Cổ Kỳ lấy tay bóp sau gáy, chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ Lạc Thiên Dịch đột nhiên kéo cánh tay cô lại.
"Chị, chờ một chút.”
"Có chuyện gì vậy?" Cổ Kỳ khó hiểu.
Lạc Thiên Dịch cúi đầu đến gần, khuôn mặt tuấn tú tựa sát vào vai Cổ Kỳ.
"Hình như sau gáy chị có thứ gì." Anh nhìn gáy cô, nghiêm túc nói: "Đừng nhúc nhích, tôi sẽ lấy ra giúp chị.”
Cổ Kỳ cứng đờ cổ không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, còn sợ là sâu bọ hay thứ gì khác.
Tuy nhiên, cô chờ hơn mười giây cũng không thấy anh lấy ra con sâu nào, cô cảm thấy anh đang dùng mũi ngửi nhẹ cổ cô, hết sức cẩn thận và tập trung, giống như một con chó nghiệp vụ đang đánh hơi ma túy, hàng cấm.
Hơi thở của anh phả vào da cô vừa ngứa, vừa ấm.
"... Sao vậy?" Cổ Kỳ lui về sau.
Lạc Thiên Dịch đứng thẳng dậy nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa, môi mím chặt, sắc mặt bối rối.
"Sâu đi rồi." Anh cụp mắt xuống, tay trái túm chặt góc áo: "Chị dùng nước hoa gì vậy?”
Cổ Kỳ cúi đầu ngửi ngửi mình, nhưng cũng không ngửi được mùi gì.
Cô hiếm khi sử dụng nước hoa, không phải vì không thích chỉ là lười, trong chuyến đi đến thành phố Ô Thủy lần này, cô không mang theo một lọ nước hoa nào, cho dù trong tủ đồ của cô có đến hàng trăm lọ nước hoa, hầu hết đều là những loại cổ xưa, chúng vô cùng quý giá và đắt tiền.
"Tôi không dùng nước hoa, có mùi trên người tôi à?" Cổ Kỳ tò mò.
Lạc Thiên Dịch gật đầu, ánh mắt sâu thẳm.
"Mùi gì?”
"Không thể nói rõ.”
"Mùi dễ chịu?”
Anh gật đầu, đôi mắt sáng quắc, như có một ngọn lửa được thắp lên.
Cổ Kỳ cười.
Dễ ngửi là tốt rồi, không ai thích mình có mùi hôi.
"Nếu không sao, tôi về phòng đây.”
Nói xong, Cổ Kỳ đi về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.