Vậy Mà Anh Lại Là Luyến Ái Não
Chương 6: Tiêu Soái
Dạ Điểu
06/03/2024
Chàng trai cười sảng khoái: "Đương nhiên không phải, em tên là Tiêu Soái, là bạn nối khố với Lạc Thiên Dịch, cậu ấy bảo em tới đây đón chị.”
“Ừm.” Quý Kỳ gật đầu, tiếp tục đi, bước đi thong thả như trước.
"Còn cậu ấy?”
Cổ Kỳ thuận miệng hỏi.
Tiêu Soái đẩy hành lý đuổi theo: "Cậu ấy đang đọc sách trong quán trà. Chị ơi, chị có thích nhà văn nào không? Là loại sẽ đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.”
"Không có.”
"Em cũng không có, nhưng anh Lạc thì có đấy. Mấy ngày nay, cậu ấy đều lật sách “Ngày thứ sáu mất tích” ra đọc.
Theo em biết thì cậu ấy đã đọc nó sáu lần rồi.”
Cổ Kỳ: "......”
Thấy Cổ Kỳ không nói lời nào, Tiêu Soái cẩn thận dò hỏi: "Chị ơi, chị có biết Cổ Kỳ không? Tác giả cuốn "Ngày thứ sáu mất tích.”
Cổ Kỳ đeo kính râm, vẻ mặt vô cảm mà nói: "Không biết.”
“Được rồi.” Tiêu Soái nhún vai tiếc nuối.
"Có lẽ bọn con trai tụi em thích đọc tiểu thuyết trinh thám bí ẩn. Thành thật mà nói, em cũng thích đọc "Ngày thứ sáu mất tích", nhưng em không biếи ŧɦái như anh Lạc, sẽ đi nghiên cứu từng chi tiết trong cuốn sách, bao gồm cả động cơ gϊếŧ người có hợp lý hay không, sự khác nhau trong hoàn cảnh hình thành tính cách nhân vật, cùng với phương pháp suy luận có tồn tại sơ hở nào không. Em cảm thấy, nếu anh Lạc là tội phạm gϊếŧ người như trong tiểu thuyết, khẳng định là loại người tâm tư kín đáo, giống như tên sát nhân Mạnh Phong trong sách, có thể đánh lừa cảnh sát xoay vòng vòng.”
“Cậu ấy rất thông minh sao?” Cổ Kỳ hỏi mà không chút để ý.
Tiêu Soái gật đầu ngay lập tức, tốc độ cực nhanh khiến người khác bất ngờ.
"Mặc dù cậu ấy rất chó, nhưng nơi này...”
Ngón tay Tiêu Soái chỉ vào đầu, sau đó giơ ngón tay cái lên: "Em nghi ngờ cậu ấy là Tây Môn Náo trong “Sống đọa thác đày” của Mạc Ngôn. Tây Môn Náo lần lượt đầu thai làm con lừa, trâu, heo, chó, sau đó Diêm Vương thấy ông ta quá đáng thương, đời này đã để cho ông ta đầu thai thành người.”
(*) Sống đọa thác đày là quyển tiểu thuyết miêu tả một cách chân thực về xã hội Trung Quốc suốt 50 năm từ 1950 – 2000.
Câu chuyện bắt đầu bằng cái chết tức tưởi của địa chủ Tây Môn Náo. Vốn là một địa chủ giàu có nhưng lương thiện, thương người, luôn giúp đỡ những người nghèo khó, thông cảm với những thân phận yếu hèn và không tranh cướp, bóc lột một ai nên Tây Môn Náo một mực kêu oan với Diêm Vương và muốn đầu thai làm người để trả hết những oán thù.
Cuối cùng, Cổ Kỳ cười cười.
Đi qua con hẻm của tòa nhà cổ thêm 50 mét, Tiêu Soái dừng lại: "Chị ơi, chúng ta tới rồi.”
"Nhà họ Lạc?”
Rõ ràng vẫn còn trên đường cái mà.
"Quán trà, anh Lạc ở trên đó.”
Cổ Kỳ ngẩng đầu, cô nhìn lên cạnh cửa tòa nhà cổ kính thì thấy tấm bảng hiệu phía trên ghi bốn chữ to "Quán trà Thượng Đạo.”
Lầu một quán trà không có người, trên giá bày ra các loại bình và trà bánh, hiển nhiên là nơi bán trà.
"Anh Lạc! Lạc Thiên Dịch! Tớ đón chị về rồi đây ——”
Tiêu Soái đứng trên phiến đá xanh của tòa nhà cổ kính, cậu ấy ngửa đầu về phía cửa sổ tầng hai của quán trà, cất giọng hô to.
Một lúc sau, cánh cửa sổ bằng gỗ chạm trổ mở ra, một cánh tay chống lên bệ cửa, ngón tay cầm một cuốn sách đang mở, trên cổ tay đeo chiếc vòng màu đen, nửa cánh tay thon dài, khỏe khoắn nổi bật khí chất nam sinh.
Sau đó, một chàng trai khôi ngô tuấn tú ló đầu ra khỏi khung cửa sổ...
Trong một thoáng, Cổ Kỳ nghĩ đến cảnh trong "Thủy hử”
khi Phan Kim Liên mở cửa sổ gỗ, đối diện ánh mắt Tây Môn Khánh.
Sau một hồi thất thần, Cổ Kỳ không nhịn được mà bật cười, cảm thấy ý tưởng này quá mức vớ vẩn, cô lại cho rằng mình là kẻ tham da^ʍ háo sắc như Tây Môn Khánh ư?
Tuy nhiên, đối với chàng trai họ Lạc trên gác mái, Cổ Kỳ bị gương mặt quá mức anh tuấn làm cho kinh ngạc, không thua gì như Tây Môn Khánh đối với Phan Kim Liên.
Chỉ thấy chàng trai mắt ngọc mày ngài, ngũ quan anh tuấn, khí chất xuất chúng, bóng người đứng giữa khung cửa, ánh đèn trong phòng càng khắc họa hào quang trong trẻo mà lạnh lùng của anh, khiến cho chàng trai càng thêm tuấn tú phi phàm.
Đúng vậy, cô thừa nhận.
Thành phố Ô Thủy thực sự là một nơi tốt để dưỡng người, người này càng đẹp trai hơn so với người kia...
“Ừm.” Quý Kỳ gật đầu, tiếp tục đi, bước đi thong thả như trước.
"Còn cậu ấy?”
Cổ Kỳ thuận miệng hỏi.
Tiêu Soái đẩy hành lý đuổi theo: "Cậu ấy đang đọc sách trong quán trà. Chị ơi, chị có thích nhà văn nào không? Là loại sẽ đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.”
"Không có.”
"Em cũng không có, nhưng anh Lạc thì có đấy. Mấy ngày nay, cậu ấy đều lật sách “Ngày thứ sáu mất tích” ra đọc.
Theo em biết thì cậu ấy đã đọc nó sáu lần rồi.”
Cổ Kỳ: "......”
Thấy Cổ Kỳ không nói lời nào, Tiêu Soái cẩn thận dò hỏi: "Chị ơi, chị có biết Cổ Kỳ không? Tác giả cuốn "Ngày thứ sáu mất tích.”
Cổ Kỳ đeo kính râm, vẻ mặt vô cảm mà nói: "Không biết.”
“Được rồi.” Tiêu Soái nhún vai tiếc nuối.
"Có lẽ bọn con trai tụi em thích đọc tiểu thuyết trinh thám bí ẩn. Thành thật mà nói, em cũng thích đọc "Ngày thứ sáu mất tích", nhưng em không biếи ŧɦái như anh Lạc, sẽ đi nghiên cứu từng chi tiết trong cuốn sách, bao gồm cả động cơ gϊếŧ người có hợp lý hay không, sự khác nhau trong hoàn cảnh hình thành tính cách nhân vật, cùng với phương pháp suy luận có tồn tại sơ hở nào không. Em cảm thấy, nếu anh Lạc là tội phạm gϊếŧ người như trong tiểu thuyết, khẳng định là loại người tâm tư kín đáo, giống như tên sát nhân Mạnh Phong trong sách, có thể đánh lừa cảnh sát xoay vòng vòng.”
“Cậu ấy rất thông minh sao?” Cổ Kỳ hỏi mà không chút để ý.
Tiêu Soái gật đầu ngay lập tức, tốc độ cực nhanh khiến người khác bất ngờ.
"Mặc dù cậu ấy rất chó, nhưng nơi này...”
Ngón tay Tiêu Soái chỉ vào đầu, sau đó giơ ngón tay cái lên: "Em nghi ngờ cậu ấy là Tây Môn Náo trong “Sống đọa thác đày” của Mạc Ngôn. Tây Môn Náo lần lượt đầu thai làm con lừa, trâu, heo, chó, sau đó Diêm Vương thấy ông ta quá đáng thương, đời này đã để cho ông ta đầu thai thành người.”
(*) Sống đọa thác đày là quyển tiểu thuyết miêu tả một cách chân thực về xã hội Trung Quốc suốt 50 năm từ 1950 – 2000.
Câu chuyện bắt đầu bằng cái chết tức tưởi của địa chủ Tây Môn Náo. Vốn là một địa chủ giàu có nhưng lương thiện, thương người, luôn giúp đỡ những người nghèo khó, thông cảm với những thân phận yếu hèn và không tranh cướp, bóc lột một ai nên Tây Môn Náo một mực kêu oan với Diêm Vương và muốn đầu thai làm người để trả hết những oán thù.
Cuối cùng, Cổ Kỳ cười cười.
Đi qua con hẻm của tòa nhà cổ thêm 50 mét, Tiêu Soái dừng lại: "Chị ơi, chúng ta tới rồi.”
"Nhà họ Lạc?”
Rõ ràng vẫn còn trên đường cái mà.
"Quán trà, anh Lạc ở trên đó.”
Cổ Kỳ ngẩng đầu, cô nhìn lên cạnh cửa tòa nhà cổ kính thì thấy tấm bảng hiệu phía trên ghi bốn chữ to "Quán trà Thượng Đạo.”
Lầu một quán trà không có người, trên giá bày ra các loại bình và trà bánh, hiển nhiên là nơi bán trà.
"Anh Lạc! Lạc Thiên Dịch! Tớ đón chị về rồi đây ——”
Tiêu Soái đứng trên phiến đá xanh của tòa nhà cổ kính, cậu ấy ngửa đầu về phía cửa sổ tầng hai của quán trà, cất giọng hô to.
Một lúc sau, cánh cửa sổ bằng gỗ chạm trổ mở ra, một cánh tay chống lên bệ cửa, ngón tay cầm một cuốn sách đang mở, trên cổ tay đeo chiếc vòng màu đen, nửa cánh tay thon dài, khỏe khoắn nổi bật khí chất nam sinh.
Sau đó, một chàng trai khôi ngô tuấn tú ló đầu ra khỏi khung cửa sổ...
Trong một thoáng, Cổ Kỳ nghĩ đến cảnh trong "Thủy hử”
khi Phan Kim Liên mở cửa sổ gỗ, đối diện ánh mắt Tây Môn Khánh.
Sau một hồi thất thần, Cổ Kỳ không nhịn được mà bật cười, cảm thấy ý tưởng này quá mức vớ vẩn, cô lại cho rằng mình là kẻ tham da^ʍ háo sắc như Tây Môn Khánh ư?
Tuy nhiên, đối với chàng trai họ Lạc trên gác mái, Cổ Kỳ bị gương mặt quá mức anh tuấn làm cho kinh ngạc, không thua gì như Tây Môn Khánh đối với Phan Kim Liên.
Chỉ thấy chàng trai mắt ngọc mày ngài, ngũ quan anh tuấn, khí chất xuất chúng, bóng người đứng giữa khung cửa, ánh đèn trong phòng càng khắc họa hào quang trong trẻo mà lạnh lùng của anh, khiến cho chàng trai càng thêm tuấn tú phi phàm.
Đúng vậy, cô thừa nhận.
Thành phố Ô Thủy thực sự là một nơi tốt để dưỡng người, người này càng đẹp trai hơn so với người kia...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.