Chương 12: Suy nghĩ nhiều
Cô gái nhỏ bé
10/05/2024
Người đàn ông bước ra ngoài sau đó nhấc máy gọi cho phu nhân của mình, nhiệm vui bà giao đã hoàn thành bây giờ chỉ còn bước tiến hành phẫu thuật nữa là xong xuôi mọi chuyện, lúc đó thiếu gia sẽ có một trái tim để bên cạnh người của mình yêu nhưng người mà thiếu gia yêu sẽ mất đi một người quan trong của cuộc đời mình, đúng là người có tham vọng sẽ đo với cái đầu nham hiểm.
Một buổi chiều ở một quán ăn nhỏ, nơi này chính là quán ăn vặt của nhóm 03 người Hàn Giai Kỳ, Khương Hạo Minh và Châu Tuệ Tâm hồi còn đi học cấp 03, lâu lâu bọn họ vẫn rủ nhau tới quán này ăn cá viên chiên và uống nước ngọt hoặc là trà sữa.
Quán này gần trường, nhỏ nhỏ với lại giá cực kì rẻ bởi vì bán cho khách hàng chủ yếu là học sinh nên họ không bán với giá cao như những chỗ khác, vì những thứ này nhà làm ra được nên họ coi như vừa bán vừa có những đứa trẻ đến chơi cho vui nhà vui cửa vậy, vì người bán hàng chỉ là hai ông bà mà thôi, họ không có con cái gì nên mở ra bán cho vui ấy mà.
- Ông bà ơi cho chúng con phần ăn như lúc trước nhé.
- Hôm nay đi có hai đứa mà vẫn ăn phần người sao hai con.
- Dạ vâng ạ, chúng con giờ ăn khoẻ lắm ông bà cứ làm cho chúng con nhé.
Chủ yếu họ vẫn gọi như vậy vì không muốn bớt đi phần nào cả, phần ba người thì sao hai người bọn họ cũng có thể ăn hết mà, chứ nếu gọi bớt đi một chút thì ông bà cũng sẽ không kiếm được bao nhiêu cả, biết là ông bà vừa bán vừa cho nhưng họ cũng không thể nhận mãi như thế được, có thể ngày xưa còn là học sinh thì du di đi, chứ giờ họ cũng gần tốt nghiệp đại học cũng đi thực tập có lương rồi phải giúp ông bà chút ít chứ.
Hàn Giai Kỳ và Châu Tuệ Tâm đã tới đây sớm hơn được 02 tiếng, vì họ biết hôm nay học sinh ra về sớm sẽ ghé đến đây ăn nhiều mà sẵn dịp họ cũng hẹn nhau ra đây ăn nên đến sớm một chút phụ hai ông bà chạy bán đồ ăn vặt, khi quán vắng rồi thì Hàn Giai Kỳ và Châu Tuệ Tâm mới bắt đầu ngồi ăn, khi nãy chạy cũng khá nhiều nên giờ đây họ cảm thấy ăn rất ngon miệng.
- Giai Kỳ hôm nay cuối tuần, cậu với Hạo Minh không đi hẹn hò sao, nếu tớ nhớ không nhầm thì tần suất mà cậu ta tìm cậu phải nói là 24/7 luôn đó.
- Tớ cũng không biết dạo này sao nữa, hình như Hạo Minh anh ấy bận việc thì phải, chắc phải chạy thực tập với lại làm nhiều công việc cho nhiều dự án nên không có thời gian gặp tớ, nhưng mà vẫn quan tâm và gọi điện cho tớ mà, nên tớ cũng không cảm thấy buồn hay tủi thân gì cả, hai đứa cũng chỉ ráng lo cho tương lai sau này thôi, tớ cũng không muốn con cái mình sau này cũng phải khổ như ba mẹ nó thời sinh viên đâu.
- Tớ cũng rất ngưỡng mộ tình cảm của hai người, Khương Hạo Minh đúng là một người đàn ông cậu có thể dựa dẫm vào sau này, tớ tin chắc là như vậy nhưng phía trước tương lai ra sao nữa nên là mưa mát mặt tới đâu hay tới đó nha, nhưng mà tớ vẫn luôn cầu mong cậu cả một đời bình an và hạnh phúc Giai Kỳ à!
- Cảm ơn cậu Tuệ Tâm, tớ cũng mong sau này cậu sẽ gặp được một nửa thật phù hợp với cuộc đời của mình nhé.
Nói thế chứ Hàn Giai Kỳ cũng có chút buồn, cả tuần này cô và anh chưa có lấy một buổi gặp nhau nữa, anh nói phải chuẩn bị bài luận để tốt nghiệp nên cũng cố gắng tranh thủ chút thời gian, anh và cô học khác ngành nhau, anh bên quản trị còn cô là thiết kế chung với Tuệ Tâm.
Cô biết anh bận nên cũng không dám gọi điện nói chuyện với anh lâu chỉ hỏi thăm anh rồi kêu anh giữ sức khoẻ cho bản thân mà thôi, nếu có gặp nhau thì hai người cũng gặp ở trên trường nhưng chỉ là tình cờ chứ không phải hẹn nhau gì cả, cô cứ có cảm giác gì đó là anh đang tránh né cô thì phải, hay là bây giờ cô yêu anh quá rồi nên cảm giác bất an sợ mất anh đang dần hiện lên trong con người cô sao.
Bây giờ Khương Hạo Minh cũng ít ở cái phòng trọ đó nữa nên cô có tới tìm cũng không thể gặp mà tới kí túc xá tìm anh thì cũng kì bởi phòng toàn nam không làm sao cô dám đến đấy mà nói tìm anh được chứ, người ta sẽ nghĩ gì và nói gì nếu thấy một nam một nữ nói chuyện với nhau lâu đến kì lạ.
Lúc cấp 03 Khương Hạo Minh nói với cô rằng anh ở phòng trọ và cho tới thời điểm này anh vẫn luôn chọn căn trọ đó để ở vì nó gần trường, cô cũng đến đó và nó đúng rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Có khi còn gọn gàng hơn cả cô, mỗi lần đến chơi với anh cô đều ghé phòng trọ anh chơi cả, anh khổ hơn cô cái là không có người thân bên cạnh nên cũng không có nhà để ở chỉ đành ở trọ mà thôi, cô sẽ không nghĩ ngợi nhiều nữa phải để tinh thần học hành cho kì thi sắp tới rồi sau này còn gây dựng sự nghiệp cho hai đứa nữa chứ.
Một buổi chiều ở một quán ăn nhỏ, nơi này chính là quán ăn vặt của nhóm 03 người Hàn Giai Kỳ, Khương Hạo Minh và Châu Tuệ Tâm hồi còn đi học cấp 03, lâu lâu bọn họ vẫn rủ nhau tới quán này ăn cá viên chiên và uống nước ngọt hoặc là trà sữa.
Quán này gần trường, nhỏ nhỏ với lại giá cực kì rẻ bởi vì bán cho khách hàng chủ yếu là học sinh nên họ không bán với giá cao như những chỗ khác, vì những thứ này nhà làm ra được nên họ coi như vừa bán vừa có những đứa trẻ đến chơi cho vui nhà vui cửa vậy, vì người bán hàng chỉ là hai ông bà mà thôi, họ không có con cái gì nên mở ra bán cho vui ấy mà.
- Ông bà ơi cho chúng con phần ăn như lúc trước nhé.
- Hôm nay đi có hai đứa mà vẫn ăn phần người sao hai con.
- Dạ vâng ạ, chúng con giờ ăn khoẻ lắm ông bà cứ làm cho chúng con nhé.
Chủ yếu họ vẫn gọi như vậy vì không muốn bớt đi phần nào cả, phần ba người thì sao hai người bọn họ cũng có thể ăn hết mà, chứ nếu gọi bớt đi một chút thì ông bà cũng sẽ không kiếm được bao nhiêu cả, biết là ông bà vừa bán vừa cho nhưng họ cũng không thể nhận mãi như thế được, có thể ngày xưa còn là học sinh thì du di đi, chứ giờ họ cũng gần tốt nghiệp đại học cũng đi thực tập có lương rồi phải giúp ông bà chút ít chứ.
Hàn Giai Kỳ và Châu Tuệ Tâm đã tới đây sớm hơn được 02 tiếng, vì họ biết hôm nay học sinh ra về sớm sẽ ghé đến đây ăn nhiều mà sẵn dịp họ cũng hẹn nhau ra đây ăn nên đến sớm một chút phụ hai ông bà chạy bán đồ ăn vặt, khi quán vắng rồi thì Hàn Giai Kỳ và Châu Tuệ Tâm mới bắt đầu ngồi ăn, khi nãy chạy cũng khá nhiều nên giờ đây họ cảm thấy ăn rất ngon miệng.
- Giai Kỳ hôm nay cuối tuần, cậu với Hạo Minh không đi hẹn hò sao, nếu tớ nhớ không nhầm thì tần suất mà cậu ta tìm cậu phải nói là 24/7 luôn đó.
- Tớ cũng không biết dạo này sao nữa, hình như Hạo Minh anh ấy bận việc thì phải, chắc phải chạy thực tập với lại làm nhiều công việc cho nhiều dự án nên không có thời gian gặp tớ, nhưng mà vẫn quan tâm và gọi điện cho tớ mà, nên tớ cũng không cảm thấy buồn hay tủi thân gì cả, hai đứa cũng chỉ ráng lo cho tương lai sau này thôi, tớ cũng không muốn con cái mình sau này cũng phải khổ như ba mẹ nó thời sinh viên đâu.
- Tớ cũng rất ngưỡng mộ tình cảm của hai người, Khương Hạo Minh đúng là một người đàn ông cậu có thể dựa dẫm vào sau này, tớ tin chắc là như vậy nhưng phía trước tương lai ra sao nữa nên là mưa mát mặt tới đâu hay tới đó nha, nhưng mà tớ vẫn luôn cầu mong cậu cả một đời bình an và hạnh phúc Giai Kỳ à!
- Cảm ơn cậu Tuệ Tâm, tớ cũng mong sau này cậu sẽ gặp được một nửa thật phù hợp với cuộc đời của mình nhé.
Nói thế chứ Hàn Giai Kỳ cũng có chút buồn, cả tuần này cô và anh chưa có lấy một buổi gặp nhau nữa, anh nói phải chuẩn bị bài luận để tốt nghiệp nên cũng cố gắng tranh thủ chút thời gian, anh và cô học khác ngành nhau, anh bên quản trị còn cô là thiết kế chung với Tuệ Tâm.
Cô biết anh bận nên cũng không dám gọi điện nói chuyện với anh lâu chỉ hỏi thăm anh rồi kêu anh giữ sức khoẻ cho bản thân mà thôi, nếu có gặp nhau thì hai người cũng gặp ở trên trường nhưng chỉ là tình cờ chứ không phải hẹn nhau gì cả, cô cứ có cảm giác gì đó là anh đang tránh né cô thì phải, hay là bây giờ cô yêu anh quá rồi nên cảm giác bất an sợ mất anh đang dần hiện lên trong con người cô sao.
Bây giờ Khương Hạo Minh cũng ít ở cái phòng trọ đó nữa nên cô có tới tìm cũng không thể gặp mà tới kí túc xá tìm anh thì cũng kì bởi phòng toàn nam không làm sao cô dám đến đấy mà nói tìm anh được chứ, người ta sẽ nghĩ gì và nói gì nếu thấy một nam một nữ nói chuyện với nhau lâu đến kì lạ.
Lúc cấp 03 Khương Hạo Minh nói với cô rằng anh ở phòng trọ và cho tới thời điểm này anh vẫn luôn chọn căn trọ đó để ở vì nó gần trường, cô cũng đến đó và nó đúng rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Có khi còn gọn gàng hơn cả cô, mỗi lần đến chơi với anh cô đều ghé phòng trọ anh chơi cả, anh khổ hơn cô cái là không có người thân bên cạnh nên cũng không có nhà để ở chỉ đành ở trọ mà thôi, cô sẽ không nghĩ ngợi nhiều nữa phải để tinh thần học hành cho kì thi sắp tới rồi sau này còn gây dựng sự nghiệp cho hai đứa nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.