Chương 17: 9 mét
Trầm Trầm
12/11/2021
Côn Tế uống say, và khi cô nằm trên quầy bar ngẩng mặt lên cười ngây
ngô với Hứa Hữu Ấm, Hứa Khuynh Tích biết cô đã say lắm rồi.
Nguyên Dạ hỗn độn, chủ nhân say ngã vào quầy bar, Hứa Khuynh Tích một trong số ít người vẫn còn tỉnh táo quyết định tối nay sẽ không dọn dẹp nó.
Hứa Hữu Ấm say khướt được Phong Tả ôm đi, lúc đến cửa, cô ấy đột nhiên dừng lại bước chân, xoay người hét lên: "Hứa Khuynh Tích!"
Hứa Khuynh Tích vừa định đi tới quầy bar thì quay người nhìn về phía này.
Cô ấy mỉm cười nhìn anh và nói: "Anh phải luôn ở bên Côn Tế nhé!"
Yết hầu Hứa Khuynh Tích nhẹ lăn,anh không trả lời.
"Họ hứa đều phải đối xử tốt với Côn Tế nhé..." Hứa Hữu Ấm ngây ngốc mà thấp giọng nỉ nondựa vào người Phong Tả, cô cùng anh nhanh chóng bước ra ngoài.
Hứa Hữu Ấm cũng họ Hứa, không lại nghĩ thêm điều gì khác, anh tiếp tục đi đến quầy bar nhìn Côn Tế.
Tất cả những người khách đã đi hết, Nguyên Dạ rộng lớn nay chỉ còn hai người, mà người kia đã uống say gục trên quầy bar.
Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá và rượu, Hứa Khuynh Tích nặng nề hít sâu một hơi sau đó nhìn người nào đó đã say mèm,bất lực ngồi xổm xuống lẳng lặng nhìn cô, cảm thấy có chút khó giải quyết.
Côn Tế nghe tiếng, cô ngước đôi mắt ngả say lên chớp chớp, ý thức được người tới là ai,cô ngơ ngác lẩm bẩm: "Anh đã đến rồi sao?"
"Ừ, tới rồi." Hứa Khuynh Tích nửa quỳ nhìn cô.
Ánh mắt cô lại trở nên lạnh lùng: "Anh lại chạy tới nơi nào thế."
Đối phó với một người say rượu, Hứa Khuynh Tích cảm giác vô cùng đau đầu "Vẫn luôn ở đây."
Côn Tế dựa vào tủ rượu bên cạnh,cô mơ hồ hỏi: "Tại sao anh cứ làm những chuyện mà em ghét... Tại sao anh lại khiến em ghét anh..."
"Anh không làm bất cứ chuyện gì khiến em phải ghét cả." Hứa Khuynh Tích nghiêm túc giải thích như một đứa trẻ không biết gì.
"Có lẽ chỉ cần là thứ tôi cảm thấy vui vẻ em đều sẽ cảm thấy chán ghét đi... Dù sao thì em vẫn luôn lấy tôi ra tra tấn làm vui..."
Lời này nói ra, Côn Tế đã phải phản ứng thật lâu, cô lẩm bẩm nói: "Không phải..."
"Không phải mà...." Côn Tế lại phủ định lần nữa, sau đó cô dùng sức lắc đầu.
Hứa Khuynh Tích không dám khiêu khích cô, nhanh chóng đồng ý:" Ừ phải"
Anh nhìn vào đôi mắt vô thần của cô, không muốn lại cùng cô tiếp tục đôi co: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Côn Tế bị cồn quấy phá, phản ứng một hồi lâu cô mới trả lời: "Vâng..."
"Có thể đứng lên chứ?" Hứa Khuynh Tích ngập ngừng hỏi,sau đó anh đứng thẳng dậy.
"Vâng." Côn Tế học theo động tác của Hứa Khuynh Tích, cô đỡ ngăn tủ rồi đứng lên đi theo phía sau anh.
Nguyên Dạ rất gần nhà, Côn Tế đứng ở một bên chờ Hứa Khuynh Tích khoá cửa sau đó nhìn anh xoay người đi đến bên người cô "Chúng ta đi thôi."
Côn Tế ngây ngốc gật đầu, sau đó đi theo phía sau anh, tốc độ hoàn toàn không còn tiêu soái như ngày thường nữa.
Nhìn Hứa Khuynh Tích cách mình càng ngày càng xa, cô giơ cánh tay nhanh chân đi lên nắm lấy vạt áo của anh.
Hứa Khuynh Tích dừng lại bước chân,anh hơi hơi quay đầu "Thật chậm."
Mặc dù nói như vậy, nhưng anh vẫn giảm tốc độ và sánh bước đi bên cạnh.
Côn Tế đi mà không nhìn đường, chỉ lo cúi đầu xem bóng dáng hai người in trên mặt đất, cô bất giác gọi tên: "Hứa Khuynh Tích..."
"Sao thế?" Hứa Khuynh Tích quay đầu nhìn cô, nhưng không ngờ rằng cô lại không nhìn mình.
Chưa đi được một bước, anh lại nghe được Côn Tế tiếp tục gọi tên mình: "Hứa Khuynh Tích".
"Sao thế?" Anh lại tiếp tục trả lời.
"Hứa Khuynh Tích..." Cô tiếp tục nỉ non.
Hẳn là đầu óc cô lại có vấn đề, Hứa Khuynh Tích không nghĩ sẽ phản ứng lại.
Cứ như vậy, một đường đi, Côn Tế dường như đã kêu tên anh rất nhiều lần,sau đó, có lẽ anh cũng trở nên khó hiểu giống như Côn Tế, nhìn lên bầu trời, không biết từ khi nào bên khoé môi đã bất giác cong cong.
Sáng hôm sau,khi Côn Tế kéo một chiếc vali ra khỏi cửa phòng vừa vặn gặp Hứa Khuynh Tích, cô ngẩn người nhìn anh, sau đó xoay người nhấc vali đi xuống lầu.
Khi cô đi tới cửa, Hứa Khuynh Tích nhịn không được hỏi: "Đi đâu?"
Không nghĩ tới anh sẽ hỏi, động tác mang giày của Côn Tế cũng chậm lại "Đi ra ngoài vài ngày."
"Bao nhiêu ngày?" Hứa Khuynh Tích hỏi xong quay đầu nhìn bữa sáng chưa đụng đến.
"5 ngày." Côn Tế đứng thẳng người nhặt chìa khóa xe trên tủ giày.
"Không ăn bữa sáng?"
"Không kịp." Côn Tế mở cửa với vẻ mặt không muốn chú ý đến anh.
Từ khi đi vào nơi này, đây là lần đầu tiên anh thấy cô đi ra ngoài lâu như vậy, Hứa Khuynh Tích đứng đó không lên tiếng cũng không nhúc nhích.
Biết anh vẫn luôn đứng ở nơi đó nhìn mình, Côn Tế đưa lưng về phía anh, giải thích: "Tôi đi giúp Hứa Hữu Ấm chụp ảnh cưới."
Phút chốc, Hứa Khuynh Tích có thể cảm giác được tâm trí mình đã nhẹ đi rất nhiều: "Ừ."
Côn Tế quay đầu lại nhìn anh một cái "Sẽ nhuộm lại tóc thành đen."
Bởi vì cô đột nhiên nhớ tới Khương Nguyệt trước kia từng phát Weibo —— Em thích mái tóc của anh bởi vì nó thật ấm áp.
Hứa Khuynh Tích bị lời nói của cô làm cho bối rối, và nhìn thấy cô rời đi mà không cần anh phải đáp lại.
"Cạch."
Có đôi khi, một số chuyện cũng sẽ bị bỏ lỡ theo tiếng đóng cửa.
Nguyên Dạ hỗn độn, chủ nhân say ngã vào quầy bar, Hứa Khuynh Tích một trong số ít người vẫn còn tỉnh táo quyết định tối nay sẽ không dọn dẹp nó.
Hứa Hữu Ấm say khướt được Phong Tả ôm đi, lúc đến cửa, cô ấy đột nhiên dừng lại bước chân, xoay người hét lên: "Hứa Khuynh Tích!"
Hứa Khuynh Tích vừa định đi tới quầy bar thì quay người nhìn về phía này.
Cô ấy mỉm cười nhìn anh và nói: "Anh phải luôn ở bên Côn Tế nhé!"
Yết hầu Hứa Khuynh Tích nhẹ lăn,anh không trả lời.
"Họ hứa đều phải đối xử tốt với Côn Tế nhé..." Hứa Hữu Ấm ngây ngốc mà thấp giọng nỉ nondựa vào người Phong Tả, cô cùng anh nhanh chóng bước ra ngoài.
Hứa Hữu Ấm cũng họ Hứa, không lại nghĩ thêm điều gì khác, anh tiếp tục đi đến quầy bar nhìn Côn Tế.
Tất cả những người khách đã đi hết, Nguyên Dạ rộng lớn nay chỉ còn hai người, mà người kia đã uống say gục trên quầy bar.
Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá và rượu, Hứa Khuynh Tích nặng nề hít sâu một hơi sau đó nhìn người nào đó đã say mèm,bất lực ngồi xổm xuống lẳng lặng nhìn cô, cảm thấy có chút khó giải quyết.
Côn Tế nghe tiếng, cô ngước đôi mắt ngả say lên chớp chớp, ý thức được người tới là ai,cô ngơ ngác lẩm bẩm: "Anh đã đến rồi sao?"
"Ừ, tới rồi." Hứa Khuynh Tích nửa quỳ nhìn cô.
Ánh mắt cô lại trở nên lạnh lùng: "Anh lại chạy tới nơi nào thế."
Đối phó với một người say rượu, Hứa Khuynh Tích cảm giác vô cùng đau đầu "Vẫn luôn ở đây."
Côn Tế dựa vào tủ rượu bên cạnh,cô mơ hồ hỏi: "Tại sao anh cứ làm những chuyện mà em ghét... Tại sao anh lại khiến em ghét anh..."
"Anh không làm bất cứ chuyện gì khiến em phải ghét cả." Hứa Khuynh Tích nghiêm túc giải thích như một đứa trẻ không biết gì.
"Có lẽ chỉ cần là thứ tôi cảm thấy vui vẻ em đều sẽ cảm thấy chán ghét đi... Dù sao thì em vẫn luôn lấy tôi ra tra tấn làm vui..."
Lời này nói ra, Côn Tế đã phải phản ứng thật lâu, cô lẩm bẩm nói: "Không phải..."
"Không phải mà...." Côn Tế lại phủ định lần nữa, sau đó cô dùng sức lắc đầu.
Hứa Khuynh Tích không dám khiêu khích cô, nhanh chóng đồng ý:" Ừ phải"
Anh nhìn vào đôi mắt vô thần của cô, không muốn lại cùng cô tiếp tục đôi co: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Côn Tế bị cồn quấy phá, phản ứng một hồi lâu cô mới trả lời: "Vâng..."
"Có thể đứng lên chứ?" Hứa Khuynh Tích ngập ngừng hỏi,sau đó anh đứng thẳng dậy.
"Vâng." Côn Tế học theo động tác của Hứa Khuynh Tích, cô đỡ ngăn tủ rồi đứng lên đi theo phía sau anh.
Nguyên Dạ rất gần nhà, Côn Tế đứng ở một bên chờ Hứa Khuynh Tích khoá cửa sau đó nhìn anh xoay người đi đến bên người cô "Chúng ta đi thôi."
Côn Tế ngây ngốc gật đầu, sau đó đi theo phía sau anh, tốc độ hoàn toàn không còn tiêu soái như ngày thường nữa.
Nhìn Hứa Khuynh Tích cách mình càng ngày càng xa, cô giơ cánh tay nhanh chân đi lên nắm lấy vạt áo của anh.
Hứa Khuynh Tích dừng lại bước chân,anh hơi hơi quay đầu "Thật chậm."
Mặc dù nói như vậy, nhưng anh vẫn giảm tốc độ và sánh bước đi bên cạnh.
Côn Tế đi mà không nhìn đường, chỉ lo cúi đầu xem bóng dáng hai người in trên mặt đất, cô bất giác gọi tên: "Hứa Khuynh Tích..."
"Sao thế?" Hứa Khuynh Tích quay đầu nhìn cô, nhưng không ngờ rằng cô lại không nhìn mình.
Chưa đi được một bước, anh lại nghe được Côn Tế tiếp tục gọi tên mình: "Hứa Khuynh Tích".
"Sao thế?" Anh lại tiếp tục trả lời.
"Hứa Khuynh Tích..." Cô tiếp tục nỉ non.
Hẳn là đầu óc cô lại có vấn đề, Hứa Khuynh Tích không nghĩ sẽ phản ứng lại.
Cứ như vậy, một đường đi, Côn Tế dường như đã kêu tên anh rất nhiều lần,sau đó, có lẽ anh cũng trở nên khó hiểu giống như Côn Tế, nhìn lên bầu trời, không biết từ khi nào bên khoé môi đã bất giác cong cong.
Sáng hôm sau,khi Côn Tế kéo một chiếc vali ra khỏi cửa phòng vừa vặn gặp Hứa Khuynh Tích, cô ngẩn người nhìn anh, sau đó xoay người nhấc vali đi xuống lầu.
Khi cô đi tới cửa, Hứa Khuynh Tích nhịn không được hỏi: "Đi đâu?"
Không nghĩ tới anh sẽ hỏi, động tác mang giày của Côn Tế cũng chậm lại "Đi ra ngoài vài ngày."
"Bao nhiêu ngày?" Hứa Khuynh Tích hỏi xong quay đầu nhìn bữa sáng chưa đụng đến.
"5 ngày." Côn Tế đứng thẳng người nhặt chìa khóa xe trên tủ giày.
"Không ăn bữa sáng?"
"Không kịp." Côn Tế mở cửa với vẻ mặt không muốn chú ý đến anh.
Từ khi đi vào nơi này, đây là lần đầu tiên anh thấy cô đi ra ngoài lâu như vậy, Hứa Khuynh Tích đứng đó không lên tiếng cũng không nhúc nhích.
Biết anh vẫn luôn đứng ở nơi đó nhìn mình, Côn Tế đưa lưng về phía anh, giải thích: "Tôi đi giúp Hứa Hữu Ấm chụp ảnh cưới."
Phút chốc, Hứa Khuynh Tích có thể cảm giác được tâm trí mình đã nhẹ đi rất nhiều: "Ừ."
Côn Tế quay đầu lại nhìn anh một cái "Sẽ nhuộm lại tóc thành đen."
Bởi vì cô đột nhiên nhớ tới Khương Nguyệt trước kia từng phát Weibo —— Em thích mái tóc của anh bởi vì nó thật ấm áp.
Hứa Khuynh Tích bị lời nói của cô làm cho bối rối, và nhìn thấy cô rời đi mà không cần anh phải đáp lại.
"Cạch."
Có đôi khi, một số chuyện cũng sẽ bị bỏ lỡ theo tiếng đóng cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.