Chương 2: Chuộc tội
Trầm Trầm
24/10/2021
Edit:Ninh Hinh
https://www.youtube.com/watch?v=1HRYISEnYX0
Trong một nhà xưởng cũ kỹ và lộn xộn, Hứa Khuynh Tích chạy không mục đích và cuối cùng cũng tìm thấy lối ra ở cầu thang ẩn sau bức tường, anh cuống quít chạy xuống và phát hiện Côn Tế đang đứng trước mặt mình.
"Lối ra ở đó." Cô cười lạnh chỉ vào một nơi.
Hứa Khuynh Tích nghe xong cũng không nhúc nhích, im lặng nhìn Côn Tế.
"Anh không đi sao?"
Hứa Khuynh Tích vừa định hỏi: Còn cô?
Một tiếng sấm rền cắt ngang, tia chớp sáng rực cả căn phòng.
Hứa Khuynh Tích từ trong mộng tỉnh lại, nửa ngồi nửa ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cơn mưa đêm xối xả như trút xuống.
Anh chạm vào điện thoại bên cạnh ấn mở màn hình.
3 giờ 47 phút sáng.
Cô sẽ rất nhanh trở lại.
Hứa Khuynh Tích hơi ngẩng đầu, dừng một chút, anh nghe thấy tiếng gió bên ngoài như muốn phá hủy cả thành phố.
Nắm chặt di động anh bước xuống giường, thuận tay cầm lấy chiếc áo khoác đen bên giường mặc vào rồi đi ra ngoài.
Qua khỏi hành lang xuống lầu,đi tới thùng ô,anh ngẩn người nhìn thấy hai cái ô màu đen bên trong, cuối cùng quyết định cầm lên một cái.
Mang giày vào, khóa cửa và rời đi.
Hứa Khuynh Tích cầm ô vội vã bước đi trên đường, mặc kệ dưới chân là bùn hay là nước.
Thành phố này tồn tại theo một cách đặc biệt -- Có một cửa hàng tạp hóa đêm khuya, chỉ mở cửa sau chín giờ tối, có tất cả mọi thứ bạn muốn, từ rượu, sách, thuốc lá, son môi,nước hoa, hoa tươi,cây xanh, đồ ăn vặt, hoa tai,lắc tay...
Đó là nơi trú ẩn của những người bị mất ngủ vào đêm khuya và chủ nhân của nó là Côn Tế.
Ngay khi gần đến, Hứa Khuynh Tích thả chậm bước chân, giống như ngày thường, không vội cũng không chậm.
Rất nhanh, một bóng người dần dần xuất hiện ở trước mặt, Hứa Khuynh Tích híp híp mắt.
Chiếc váy hai dây màu đen quen thuộc và đôi găng tay màu đen không đổi được đeo bên tay trái chưa từng một lần để lộ da thịt ra ngoài.
Một tay khác đang cầm lấy di động, mặc cho nó trần truồng xối trong mưa.
Mái tóc xám xanh bị mưa to làm ướt nhẹp trong khá chật vật.
Huyệt thái dương bên trái Hứa Khuynh Tích hơi phồng lên, anh bước đến bên cạnh và nâng chiếc ô lên đầu cô.
Tay trái của Côn Tế dùng sức bóp mạnh rồi thả ra, nước trong chiếc găng tay dường như đã vơi bớt nhưng mắt cô vẫn nhìn thẳng đăm đăm về phía trước như thể xung quanh không có một ai.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hứa Khuynh Tích nghiêng ô về phía trước để chắn gió, ánh mắt lướt qua bờ vai gầy của Côn Tế, tay phải đút trong túi quần chậm rãi siết chặt.
Chính mình hoàn toàn không có bất luận lý do gì để mang ô đến đây cho cô cả, sự quan tâm, tất cả những gì mà chính mình nhận được ngoài sự chế giễu hết lần này đến lần khác ra thì không có gì cả.
Hà tất phải quan tâm làm gì.
Về đến nhà, Côn Tế thay giày, đi đến cầu thang, ở bậc đầu tiên thì dừng lại.
"Về sau đừng cố làm ra mấy loại chuyện vớ vẩn như thế này." Côn Tế không quay đầu lại mà tiếp tục lên lầu.
"Trong lòng đã không nguyện ý thì tốt nhất đừng nên làm bất cứ điều gì"
Hứa Khuynh Tích ngẩng đầu nhìn bóng dáng gầy gò đó từ từ biến mất sau những bậc cầu thang, cúi đầu chuyên tâm nhìn vệt nước trải dài do cô để lại.
Đúng.
Anh đã thực sự không nguyện ý,vì nó chỉ là một sự chuộc tội mà đáng ra anh nên làm.
Sau khi tắm xong, Côn Tế ra khỏi phòng tắm, ngồi trên giường mở điện thoại, màn hình sáng lên, giao diện vẫn còn dừng lại ở trạng thái Weibo Hứa Nguyệt vào ban chiều.
"Bạn trai tặng ô ngày mưa, tuyệt hay không tuyệt?"
Kèm theo bức ảnh là hình ảnh một bàn tay to lớn quen thuộc đang cầm cán ô.
Côn Tế nhìn chằm chằm bàn tay thon dài đó, trong mắt tràn đầy tức giận nhưng lại nhếch môi cười lạnh.
"Bang!"
Côn Tế đột nhiên ném điện thoại vào bức tường đối diện, dừng cười và nằm trong chăn bông.
Tại sao lại không bị mưa xối chết đi?
Chết rồi thì có thể giải thoát...
- ---
Hứa Khuynh Tích nằm trên giường nhớ lại giấc mơ có chút hỗn loạn kia, nếu không phải bị tiếng sấm đánh thức, Côn Tế có trả lời được câu hỏi đó cho chính mình không?
Thật tốt khi Côn Tế có thể phóng thích chính mình đi, cô buông tha cho anh,anh cũng bỏ qua cho cô nhưng dù vậy thì lương tâm của anh cũng sẽ không cho phép.
Côn Ninh là người có ơn với anh, con gái của bà ấy là Côn Tế, ngày đó Hứa Phong uống say đụng chết Côn Ninh, mà anh lại là con trai của ông ta.
Côn Tế từ nhỏ đã không có bố, mà anh từ nhỏ đã không có mẹ.
Hiện tại chỉ còn hai đứa cô nhi là bọn họ.
Trốn cũng không thoát.
Hà tất phải nghĩ nhiều làm gì.
Hứa Khuynh Tích cười khổ, vùi đầu vào chăn bông nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, ý thức dần chậm rãi mơ hồ.
Trong giấc mơ, anh quay lại đêm mưa nửa tháng trước.
Trong nhà xác của bệnh viện.
Côn Tế ngồi phịch xuống mặt đất lạnh băng, mái tóc ngắn màu xanh xám rối bù, những giọt nước mắt thậm chí còn đọng trên khuôn mặt.
Hứa Khuynh Tích đi tới gần cô, dùng sức mà quỳ trên mặt đất cúi đầu thật sâu.
Ánh mắt Côn Tế lạnh lẽo tối tăm chậm rãi nói ra câu thứ hai của đời này: "Chuộc tội."
Tuân theo sự phán xét của thần trừng phạt trong bóng tối,một bản án trừng phạt đã được đưa ra, mí mắt Hứa Khuynh Tích run rẩy một chút, anh gian nan mở miệng: "Được"
- ---------
https://www.youtube.com/watch?v=1HRYISEnYX0
Trong một nhà xưởng cũ kỹ và lộn xộn, Hứa Khuynh Tích chạy không mục đích và cuối cùng cũng tìm thấy lối ra ở cầu thang ẩn sau bức tường, anh cuống quít chạy xuống và phát hiện Côn Tế đang đứng trước mặt mình.
"Lối ra ở đó." Cô cười lạnh chỉ vào một nơi.
Hứa Khuynh Tích nghe xong cũng không nhúc nhích, im lặng nhìn Côn Tế.
"Anh không đi sao?"
Hứa Khuynh Tích vừa định hỏi: Còn cô?
Một tiếng sấm rền cắt ngang, tia chớp sáng rực cả căn phòng.
Hứa Khuynh Tích từ trong mộng tỉnh lại, nửa ngồi nửa ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cơn mưa đêm xối xả như trút xuống.
Anh chạm vào điện thoại bên cạnh ấn mở màn hình.
3 giờ 47 phút sáng.
Cô sẽ rất nhanh trở lại.
Hứa Khuynh Tích hơi ngẩng đầu, dừng một chút, anh nghe thấy tiếng gió bên ngoài như muốn phá hủy cả thành phố.
Nắm chặt di động anh bước xuống giường, thuận tay cầm lấy chiếc áo khoác đen bên giường mặc vào rồi đi ra ngoài.
Qua khỏi hành lang xuống lầu,đi tới thùng ô,anh ngẩn người nhìn thấy hai cái ô màu đen bên trong, cuối cùng quyết định cầm lên một cái.
Mang giày vào, khóa cửa và rời đi.
Hứa Khuynh Tích cầm ô vội vã bước đi trên đường, mặc kệ dưới chân là bùn hay là nước.
Thành phố này tồn tại theo một cách đặc biệt -- Có một cửa hàng tạp hóa đêm khuya, chỉ mở cửa sau chín giờ tối, có tất cả mọi thứ bạn muốn, từ rượu, sách, thuốc lá, son môi,nước hoa, hoa tươi,cây xanh, đồ ăn vặt, hoa tai,lắc tay...
Đó là nơi trú ẩn của những người bị mất ngủ vào đêm khuya và chủ nhân của nó là Côn Tế.
Ngay khi gần đến, Hứa Khuynh Tích thả chậm bước chân, giống như ngày thường, không vội cũng không chậm.
Rất nhanh, một bóng người dần dần xuất hiện ở trước mặt, Hứa Khuynh Tích híp híp mắt.
Chiếc váy hai dây màu đen quen thuộc và đôi găng tay màu đen không đổi được đeo bên tay trái chưa từng một lần để lộ da thịt ra ngoài.
Một tay khác đang cầm lấy di động, mặc cho nó trần truồng xối trong mưa.
Mái tóc xám xanh bị mưa to làm ướt nhẹp trong khá chật vật.
Huyệt thái dương bên trái Hứa Khuynh Tích hơi phồng lên, anh bước đến bên cạnh và nâng chiếc ô lên đầu cô.
Tay trái của Côn Tế dùng sức bóp mạnh rồi thả ra, nước trong chiếc găng tay dường như đã vơi bớt nhưng mắt cô vẫn nhìn thẳng đăm đăm về phía trước như thể xung quanh không có một ai.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hứa Khuynh Tích nghiêng ô về phía trước để chắn gió, ánh mắt lướt qua bờ vai gầy của Côn Tế, tay phải đút trong túi quần chậm rãi siết chặt.
Chính mình hoàn toàn không có bất luận lý do gì để mang ô đến đây cho cô cả, sự quan tâm, tất cả những gì mà chính mình nhận được ngoài sự chế giễu hết lần này đến lần khác ra thì không có gì cả.
Hà tất phải quan tâm làm gì.
Về đến nhà, Côn Tế thay giày, đi đến cầu thang, ở bậc đầu tiên thì dừng lại.
"Về sau đừng cố làm ra mấy loại chuyện vớ vẩn như thế này." Côn Tế không quay đầu lại mà tiếp tục lên lầu.
"Trong lòng đã không nguyện ý thì tốt nhất đừng nên làm bất cứ điều gì"
Hứa Khuynh Tích ngẩng đầu nhìn bóng dáng gầy gò đó từ từ biến mất sau những bậc cầu thang, cúi đầu chuyên tâm nhìn vệt nước trải dài do cô để lại.
Đúng.
Anh đã thực sự không nguyện ý,vì nó chỉ là một sự chuộc tội mà đáng ra anh nên làm.
Sau khi tắm xong, Côn Tế ra khỏi phòng tắm, ngồi trên giường mở điện thoại, màn hình sáng lên, giao diện vẫn còn dừng lại ở trạng thái Weibo Hứa Nguyệt vào ban chiều.
"Bạn trai tặng ô ngày mưa, tuyệt hay không tuyệt?"
Kèm theo bức ảnh là hình ảnh một bàn tay to lớn quen thuộc đang cầm cán ô.
Côn Tế nhìn chằm chằm bàn tay thon dài đó, trong mắt tràn đầy tức giận nhưng lại nhếch môi cười lạnh.
"Bang!"
Côn Tế đột nhiên ném điện thoại vào bức tường đối diện, dừng cười và nằm trong chăn bông.
Tại sao lại không bị mưa xối chết đi?
Chết rồi thì có thể giải thoát...
- ---
Hứa Khuynh Tích nằm trên giường nhớ lại giấc mơ có chút hỗn loạn kia, nếu không phải bị tiếng sấm đánh thức, Côn Tế có trả lời được câu hỏi đó cho chính mình không?
Thật tốt khi Côn Tế có thể phóng thích chính mình đi, cô buông tha cho anh,anh cũng bỏ qua cho cô nhưng dù vậy thì lương tâm của anh cũng sẽ không cho phép.
Côn Ninh là người có ơn với anh, con gái của bà ấy là Côn Tế, ngày đó Hứa Phong uống say đụng chết Côn Ninh, mà anh lại là con trai của ông ta.
Côn Tế từ nhỏ đã không có bố, mà anh từ nhỏ đã không có mẹ.
Hiện tại chỉ còn hai đứa cô nhi là bọn họ.
Trốn cũng không thoát.
Hà tất phải nghĩ nhiều làm gì.
Hứa Khuynh Tích cười khổ, vùi đầu vào chăn bông nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, ý thức dần chậm rãi mơ hồ.
Trong giấc mơ, anh quay lại đêm mưa nửa tháng trước.
Trong nhà xác của bệnh viện.
Côn Tế ngồi phịch xuống mặt đất lạnh băng, mái tóc ngắn màu xanh xám rối bù, những giọt nước mắt thậm chí còn đọng trên khuôn mặt.
Hứa Khuynh Tích đi tới gần cô, dùng sức mà quỳ trên mặt đất cúi đầu thật sâu.
Ánh mắt Côn Tế lạnh lẽo tối tăm chậm rãi nói ra câu thứ hai của đời này: "Chuộc tội."
Tuân theo sự phán xét của thần trừng phạt trong bóng tối,một bản án trừng phạt đã được đưa ra, mí mắt Hứa Khuynh Tích run rẩy một chút, anh gian nan mở miệng: "Được"
- ---------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.